Mèo cưng của anh - Chương 33
Đọc truyện Mèo cưng của anh Chương 33 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Mèo Cưng Của Anh – Chương 33 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Mèo Cưng Của Anh – Huỳnh Khánh Vy mới nhất tại Ngôn Tình Hay
Kẻ xấu xa nào đó không nhịn được mà bật cười khi nhìn thấy biểu cảm bất lực của Tiêu Yến. Hàn Thước khoanh hai tay trước ngực, lười biếng ngồi xuống ở chiếc ghế cạnh đó. Anh thích thú nhìn cô, đôi mắt không giấu được ý cười.
“Em có giỏi thì nói là không nhận cậu ta đi!”
“Cút!”
Tiêu Yến thẹn quá hóa giận, lạnh lùng liếc anh một cái rồi quay sang nói với cậu nhóc. Truyện Dị Giới
“Em vào đây nói chuyện với chị!”
Cậu nhóc lặng lẽ đi vào theo cô. Tiêu Yến bảo cậu ngồi xuống, lịch sự rót cho cậu cốc nước rồi cũng ngồi xuống đối diện cậu. Kẻ mặt dày kia lại không biết xấu hổ, đứng dậy rồi đi đến ngồi xuống bên cạnh cậu ta. Anh đưa đôi mắt vô số tội nhìn về phía cô.
“Bà chủ! Tôi cũng muốn uống nước!”
Có trời mới biết trong lòng Tiêu Yến lúc này đang có suy nghĩ gì. Nếu như có thể, cô rất muốn đạp cho anh một cái rồi thẳng tay đuổi người. Nhưng bây giờ lại đang ở trước mặt người khác, nếu làm vậy e là không tốt lắm. Cuối cùng, cô vẫn đứng lên và đi lấy nước cho anh. Sau khi làm xong, cô ngồi xuống và bắt đầu hỏi chuyện cậu nhóc.
“Em tên gì?”
“Em là Hạo Thiên, năm nay hai mươi ba tuổi!”
“Hai mươi ba? Ồ! Vậy là lớn tuổi hơn tôi rồi?”
“Cứ cho là vậy!”
“À! Anh vẫn đang đi học?”
“Không! Tôi đi làm rồi!”
“Anh làm gì?”
“Một công việc nhàm chán. Không phải sở thích của tôi.”
“À! Vậy anh muốn làm ở đây?”
“Đúng vậy! Tôi có kinh nghiệm pha chế!”
Tiêu Yến trầm mặc một chút, lặng lẽ suy nghĩ. Trong lời nói của anh ta có nửa thật nửa giả. Hơn nữa anh ta trẻ hơn tuổi thật, chắc chắn là…có gì đó không bình thường. Chỉ là cô không biết thân thế của anh ta mà thôi.
Tiêu Yến không biết nhưng có lẽ Hàn Thước lại biết rất rõ về anh ta. Anh trầm mặc không nói, chỉ ngồi đó nghe cuộc đối thoại của hai người. Người thanh niên này gia thế không đơn giản chút nào đâu.
“Được! Đợi quán mở cửa khai trương thì anh có thể đến đây làm.”
“Được!”
Hạo Thiên rời đi. Trong quán chỉ còn lại Tiêu Yến và Hàn Thước. Anh lại không nhịn được mà hỏi cô.
“Em không định suy nghĩ một chút sao?”
“Chuyện gì?”
“Nhận tôi vào làm nhân viên!”
“Xin lỗi! Nơi này của tôi nhỏ lắm, không chứa nổi nhân vật lớn như anh.”
“Vậy em có thể chứa nổi cậu ta sao?”
“Anh muốn nói gì?”
“Không có gì! Tôi có việc phải đi trước!”
Tiêu Yến ngây người nhìn bóng anh bỏ đi. Cô không hiểu có phải là não anh gặp vấn đề gì rồi không, tự dưng đến chỗ của cô đòi làm nhân viên, rồi lại nói mấy câu khó hiểu, giờ lại tức giận bỏ đi. Sao mà…kì cục vậy?
Bóng người nhỏ nhắn của Hy Y đi vào với một đống đổ lỉnh kỉnh khiến Tiêu Yến có chút đau đầu. Ài! Xem ra cô em gái từ trên trời rơi xuống này sẽ làm cuộc sống của cô đảo loạn lên mất thôi.
“Chị hai!”
“Đây…toàn bộ là của em sao?”
“Dạ! Đều là của em.”
“Được rồi! Cất một bên đã. Bây giờ em phụ chị lao dọn quán trước đã nha.”
Cả hai bắt đầu dọn dẹp. Bận bịu cả buổi chiều cuối cùng cũng xong. Hai chị em nhìn nhau, rồi bật cười bởi vì mặt ai cũng lấm lem bụi bẩn. Tiêu Yến đưa tay lau đi những vết đen trên gương mặt bầu bĩnh của Hy Y, cô thật sự đã xem cô nhóc này thành em gái của mình thật rồi.
“Ổn rồi! Chúng ta về thôi!”
Khóa cửa cẩn thận, Hy Y và Tiêu Yến tay xách nách mang, mỗi người một ít đem hết đống đồ lỉnh kỉnh kia về nhà. Trên con đường nhỏ, bóng hai tay một lớn một bé đang sánh bước cùng nhau. Tiêu Yến nhìn hai cái bóng in trên mặt đất thì lại khẽ cười.
“Có người thân bên cạnh… Thật tốt!”
___________
Ở căn nhà sa hoa của Lục gia…
Bữa cơm tối thịnh soạn được bày lên trông cực kỳ đẹp mắt. Hôm nay, nhà họ Lục có khách quý.
Lâm Ý Nhu ngồi đối diện với Lục Triết Diễn, đôi mắt long lanh xinh đẹp cứ nhìn anh mãi không thôi. Lâm Ý Nhu là con gái độc nhất vô nhị của Lâm Tú, nhà đầu tư lớn nhất của tập đoàn Lục thị. Hơn nữa ông ấy còn là đối tác và là bạn chí cốt của Lục Triết Ân. Trong một bữa tiệc cách đây hai năm, Ý Nhu tình cờ gặp được Triết Diễn. Vừa gặp đã đem lòng yêu thích, cứ như thế mà tương tư anh suốt hai năm qua.
Lục Triết Ân và Dương Cẩm Tú cũng có ý muốn tác hợp, nhưng lúc đó, Triết Diễn vẫn chưa buông bỏ được chấp niệm đối với Tiêu Yến nên đành thôi. Giờ Triết Diễn đã mất trí nhớ, nhân lúc này để hai đứa nên duyên là thích hợp nhất.
Dương Cẩm Tú gấp thức ăn cho Ý Nhu, càng nhìn lại càng thấy hài lòng. Cô bé này chỉ mới mười chín tuổi nhưng lại rất xinh đẹp, nữ công gia chánh cái gì cũng giỏi lại dịu dàng ngoan ngoãn, nếu chọn làm con dâu thì đúng là quá có phúc. Hơn nữa, nếu hai gia tộc Lục – Lâm liên hôn, thì con đường phát triển của Lục thị sẽ ngày càng phát triển.
“Triết Diễn! Con có nhớ không, đây là Ý Nhu, là vị hôn thê thanh mai trúc mã của con.”
Triết Diễn trầm ngâm không nói, đôi mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm cô gái trước mặt. Hôn thê, thanh mai trúc mã, Lâm Ý Nhu…sao anh lại không có chút cảm giác nào với cô gái này vậy nhỉ? Mà khi nhắc đến thanh mai trúc mã, trong tâm trí anh lại hiện lên gương mặt khả ái của cô gái kia… Tiêu Yến!
“Cô ấy thật sự là vị hôn thê của con?”
“Đúng vậy, Triết Diễn! Con vừa bị mất trí nhớ nên mới không nhớ được đó thôi!”
Dương Cẩm Tú trốn tránh ánh mắt của Triết Diễn. Nếu lỡ sau này anh nhớ lại mọi thứ, liệu…anh có hận bà không?
“Triết Diễn! Anh đã ổn hơn chưa?”
“Tốt hơn rồi! Cảm ơn.”
Lâm Ý Nhu là một cô gái xinh đẹp, tính tình dễ mến, dịu dàng phúc hậu. Cô đang theo học chuyên ngành y tá, nếu tính ra thì đúng là hợp càng thêm hợp với Triết Diễn.
“Anh Tú à! Tôi và bà nhà đã xem được ngày tốt rồi. Hai tuần nữa là ngày tốt, chúng ta sẽ tổ chức lễ đính hôn cho hai đứa nhỏ.
“Được được! Tôi cũng nôn nóng có cháu lắm rồi haha.”
Hai ông bố cảm thấy vô cùng vui vẻ, nhưng nhân vật chính là Triết Diễn lại chẳng thể cười lấy một cái. Anh đối với”vị hôn thê ” này hoàn toàn xa lạ, không có chút cảm giác lưu luyến nào. Nếu như là thanh mai trúc mã lại còn là có định hôn ước thì tại sao anh lại không có chút ấn tượng nào. Phải chăng vì anh đang mất trí nhớ?
eyJpdiI6Ik1rWjh3Mk5YUCtIQ3h2V285dERwR1E9PSIsInZhbHVlIjoiQmdtVHBXWHBITE9TUSt5b0dkb0I3TklpZnFwMXNsTWk4K2V5YUU5MHJPZjJaVTY3clgyRGVBZExXMVVpVWw5USIsIm1hYyI6IjQyNDNiZTNiMTY4MTBjN2QzNWJjMDk4MTZkMWJmNTliMTkxMTQ4ZTY3YjgzNDYyYzBjZjNiYzc0NGNiN2EyN2UifQ==eyJpdiI6IjNpbUQyV1NHK0Q3cmh2TXl3TTRBRFE9PSIsInZhbHVlIjoiRnZGZFh1Z011bVVITmpYa3pwNDZwNWhlTWtXQ3R4aERGOUozR2xNaFlBV0w2OTk5dkR0dkRhN2EwYTFGVWNRc3BOeHVBY1dyVW1TdVwvbmF6d2xCZHF2Z0pGWlJwZk9BRGN5QjQ2MnlWaWRRPSIsIm1hYyI6IjE3ZDg3YTc0OThhZDBmYmZiY2MyOWNjMDE0YTZkMTcyMWJjMmRiNzE4ZGRiMTEwNzI1ZWJkOTdkMTUyZmY1NTQifQ==eyJpdiI6InlJcUFtRmg0eGNvOUFma2RQRVZrQ2c9PSIsInZhbHVlIjoiT0k4MWFcL3ZDdHFQUTB6SFlsYWRYVXhKcnNiV1FuOGtTNlpzQUoreGdMZjIxTDhKd0s4ZWc1MzZYSVZSdlF0SmQiLCJtYWMiOiJmOTEyYmM5YzcwMDBhZDExZWJmMzc2ZmY0ZDUwOTA3Y2IxMDA4MjYzZDQ0OTUzZDBmOWQ1NGNmNTgwZGY2ODhiIn0=eyJpdiI6IlVQaFF5cTVONHJjS0VvTEJpNE1tZEE9PSIsInZhbHVlIjoidnRyZ3RNbmVoTXdhSVNpOEpXZXpVUnM0ZldDSk9SSGRTUFQ1cFJ4K0s2cHc4TWtCWGRDY3pJVmtZU2xpeFNwNmZNOXk1SUUzVEpKRTBBcWRLczN6V1IyS2pxZGJhNVZEbjlPVk5zaE84R044Y0wyZktLdXZtTTZxM2RUZGNLbm84bVloVXI0N1p5VHNiQTJHaTlOSDFOcFZKOWFHYTdWakg3ZjFNN2pvdFlYN2RoeGZvOERJVXdvUVJTUVByd2JoNEo2cTQ2XC9tNXhka1wvZkg5eW8rS1Y3NlV4eWFaNDRBM3RuV2xGdkVGQkF6ZG9adjRBUDZPOWEwSkRsUFVlcjNjQjNvd3dcL1kxc05IVGV2S3BVbTFZZjNkeTdmMk50M0w3VkRZYVZzY1ZRK3M2N0NoMW9ONzdBc2VjVmJxbGplY1QiLCJtYWMiOiJlOTU5MjhmNzMxNDZkMjQzODAyYWZkMjkxMzkwYjliYjcyMzVjOWJjODBlZTk5MWE2NmYyYzAwODUwZjY0NDM3In0=eyJpdiI6IkY5ak5vT1RtXC9qNUFaSk82bStaUkl3PT0iLCJ2YWx1ZSI6IjJmQkJZRWhTRjBQcitlZ29LczhtS3ZoNjhPY3pLTzEyNk45WHhnS0ZyOWxlY0xHZ1RYYXJIOFRRS1J1Vko4UmciLCJtYWMiOiI4ZGE3ZTBhNTA2OGQ3ZjEyMGFlZTlmNTQzOGEyNTNiZTc1MTZhOTY4ZDliMzFhNmY2ODFiZjlmNTU1YzlkNjZjIn0=eyJpdiI6InJ0ZW9kelhLN3VmV0VEUjdwWlk2VHc9PSIsInZhbHVlIjoiMlR4QTJQR1N3SlZTSnpCVUFXV0p3UGVjZFlhN1M3YVZRUk1ZUjl6eHNINUw3QWgyamZhZzF2YVRVYkZLUmhIUHVWR0hJMGlCS0F2VUFta1hUc21SYWc9PSIsIm1hYyI6IjAzNTU5NTIwNThiOGEzYWY0YzMyYTk3Njk0MjY2ZjNiN2NjMmE0ZDZjNjhmNzBjY2FlMzIyZGZhNjA3MDZmZGIifQ==eyJpdiI6ImhrV1wvT01zTXhxTUVhZTFmVTlGUjF3PT0iLCJ2YWx1ZSI6IlY4RkcxSnhPR3VCbFVDcjVnZWlQNDVDUVVwYTl0eEh5WEFCWHg2dGwzXC8rRmdhYW8yT2RKb3VFUmtDVnJwdTI0IiwibWFjIjoiYTc0MGYzODQ5MjU0YTU3NjgyMDAwNTI0ZGI5Y2Y2NDFhZmFhMmMwMzViZGViNmE4NTQwMWRmY2ZhMGU5ZDkwNyJ9eyJpdiI6InMwY0FqSTQwbWRIT1FlbjFuVWR3UXc9PSIsInZhbHVlIjoiSXVQc3orRGFXNkFMYVFhd3lHcEpaRlljZzJ4SkVKR2R1dmVQb3BUUnY4T3Y2NEQ0TWZGRXlUdzROYlVaS1E2VFBUeWsrSzB3UnM5ZzFrY1BVUkFMTmV4eUYzSW1wY01QeG8zRnVxa1pnRWpTYlwveVFYeUVIck41WFplZWMrMWp0cjVLeUVLd3JFUG1YZG1QS3cybnE3OVF2Ym1zYnVMdUQwQUVIVFpKZStyYXJ2aTVSdWVOQnlUTWZwSGpoK1lzTU9mRkNqVFwvVUhza1VxRmZ5ZytnOWNTK2QyUU5SRXUydWQySHZGTFhvXC9uRlRtTjByUWdsWFc4QVc3RWRna2FDTlAwdWt2YzQycVFDblFDNDdMejl5UjBHZE82VFR0eDBHQmpmbUFpSGVqNzNuMGtIdWdcL28yUjZ1ZHlSTFVKd3N4VE42MjBwcmtUTEtUNTIwQ1FtWFpkMGZ0eDh0NVBGWVNDRXE1RTh0dk5DN2pNck1ZdWI2MkZnVWU4ME9ETGdNdE01ckg2N25oYnZJaWNRK3E5bzMwXC9vMkRPMGdEejJ3cnJ6b29wWDdMSldBPSIsIm1hYyI6ImY5ZDczOWI1ZjA4NGY0NmRiODczMzgyNDBlNWQ2YzRhOTI4MTY0ZWZlMWVjY2ZkYjFhODE4ZTFiMzVhZTRjMTcifQ==eyJpdiI6IjNMRGRqXC94VEhuU3l3VHI2RjhYNXRBPT0iLCJ2YWx1ZSI6IjVMbjNZdXk0bGF4SmxWajBvRFVuRnhuXC9ySkhFaFwvUWFkRFFKcjFPa3g4TVhDOVV5T0ZkSXlRWEFnNFBHUVdobiIsIm1hYyI6IjU3MWI4M2JkOWFhNjY3N2Q5MzJhM2ZhZjk4NTExMGI5MWJjOTkzYjIxZTQ3ODc2YmRiY2E1NWQ2YjZkMjAxMzgifQ==eyJpdiI6IkJZQzVmSlFONkhjS0t6VGxOS2VzZXc9PSIsInZhbHVlIjoibllNeDZWMmJ5MG5vd0NRbmo4WUxUMFZGcmhjcTBtZ3lUUFNuWXVkRGZNXC9cLzM1Sk9YaVRWTUlqVm1FNFRwRFJZSlN6bk1PWkxSWnh0TUpFclhuXC9hY3hnOEF1NGpcL2lubkNGRWRTQnNrQVFBPSIsIm1hYyI6IjA2YWZkMTNlYzcxNWYwMTIwMzljNDYxZDY2YTMzNDUzMTk3YWRhOTBhZmZkM2MyMzc5NDA3NmI0Zjc3YzM4OTEifQ==