Mê vợ không lối về - Chương 867
Đọc truyện Mê vợ không lối về Chương 867 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Mê vợ không lối về – Chương 867 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Tần Nhã vội cười giải vây cho cô: “Chồng chị Lâm không ở thành phố này, công việc anh ấy rất bận nên không về kịp.”
“Ba còn không biết chúng cháu ở đây ấy chứ.” Tông Ngôn Hi nhớ ba, đến ăn cơm cũng chẳng còn tha thiết.
Tần Nhã vừa giải thích xong thì Tông Ngôn Hi lại nói một câu như vậy, bầu không khí trên bàn ăn lập tức trở nên sượng sùng.
Hiển nhiên có người nói dối, nhưng mọi người lại càng tin lời trẻ con hơn.
“Ăn cơm thì ăn cơm, hỏi nhiều vậy làm gì?” Lê Hân lạnh lùng lên tiếng: “Đều nói đàn bà phụ nữ nhiều chuyện, đúng là không sai, ăn cơm cũng không được yên.”
Trong lời cậu còn có ý khác, âm thầm ám chỉ người gợi lên chủ đề này, lời của cậu cũng không tính là kín đáo, mọi người nghe đều hiểu, đương nhiên không chịu bỏ qua: “Cậu có ý gì? Tôi chỉ quan tâm nên mới hỏi thôi, cô ấy mang thai lại chăm hai con nhỏ, không thấy chồng cô ấy đâu nên mới thuận miệng hỏi, sao lại thành người nhiều chuyện rồi hả?”
“Chị là muốn nghe việc riêng của nhà người ta.” Ánh mắt lạnh lẽo của Lê Hân dán chặt vào người phụ nữ đang nói: “Chẳng phải chị tò mò có phải người ta đã ly hôn rồi hay không, có phải hôn nhân bị người khác chen chân vào hay không, tò mò những tin này sao?”
Đúng là chị đang nghĩ như vậy, cho dù gia đình bình thường phụ nữ có hiếu thắng tới đâu thì chồng cũng sẽ thường xuyên ở bên cạnh mới phải.
Lâm Tử Lạp đứng dậy, sợ mọi người làm lớn chuyện không vui, dù sao sau này vẫn phải làm việc cùng nhau, gây ra mâu thuẫn ảnh hưởng tới công việc, đây là điều mà cô không muốn nhìn thấy.
Cô mỉm cười với mọi người: “Mọi người đều là đồng nghiệp, không cần phải cãi nhau như vậy, tránh khi gặp mặt lại ngượng ngùng. Chuyện liên quan đến chồng tôi là thế này, bây giờ quả thật là chúng tôi không sống cùng nhau, không phải vấn đề tình cảm mà là vì vấn đề gia đình, cho nên quyết định để cả hai cùng bình tĩnh lại. Rất cảm ơn mọi người đã quan tâm tôi, cũng rất cảm ơn mọi người đã tin tưởng tôi, ủng hộ tôi, tôi không uống được rượu chỉ có thể lấy nước hoa quả thay thôi, tôi kính mọi người một ly.”
Bạch Dận Ninh tới đây bàn công chuyện, từ phòng bao trên tầng đi xuống, khi đi qua phòng khách thì nghe thấy giọng Lâm Tử Lạp, ban đầu anh tưởng rằng mình nghe nhầm, do tai xuất hiện ảo giác, nhưng khi nhìn qua đó thì lại chính là cô.
Cô đứng trong đám người, rất nổi bật dễ thấy.
Bạch Dận Ninh nhíu mày, cô không ở thành phố B, sao lại ở nơi này?”
Thấy Bạch Dận Ninh nhìn Lâm Tử Lạp cúi đầu hỏi tổng giám đốc Lý: “Anh quen cô ấy?”
Bạch Dận Ninh lắc đầu: “Không quen.”
Không phải cố ý vạch rõ quan hệ với Lâm Tử Lạp chỉ là không muốn tổng giám đốc Lý biết quan hệ giữa anh và Lâm Tử Lạp, làm ăn là làm ăn, anh không muốn người khác biết chuyện riêng của mình.
Anh lạnh lùng căn dặn Cao Nguyên: “Đi thôi.”
Cao Nguyên thoáng nhìn chỗ của Lâm Tử Lạp rồi lại cúi đầu nhìn Bạch Dận Ninh, thầm than thở trong lòng, ngày ngày đi theo anh, chẳng lẽ không biết suy nghĩ của anh sao.
Ngoài mặt lạnh lùng bao nhiêu, trong lòng ấm áp bấy nhiêu.
Lâm Tử Lạp chỉ lo làm sao xoa dịu bầu không khí gượng gạo này, nhưng không chú ý tới sự xuất hiện của Bạch Dận Ninh.
Cô đặt ly sinh tố đã uống hết xuống, nhìn mọi người: “Mọi người đến từ nhiều vùng miền nhưng có thể gặp gỡ ở đây đã là duyên phận, hy vọng chúng ta có thể hòa thuận với nhau.”
“Tự nhiên đi, vừa nãy là tôi đường đột, hỏi điều không nên hỏi.” Người phụ nữ đặt câu hỏi khó xử khi này vội vàng tiếp lời, ban đầu cô rất tò mò chứ không muốn kết thù oán với ai, Lâm Tử Lạp nói đúng, mọi người đều cùng hội cùng thuyền, nếu cãi nhau tới đỏ mặt tía tai, gặp nhau thường xuyên khó tránh khó xử.
“Nào, nào chúng ta cạn một ly, lấy trà theo rượu, không nhắc chuyện trước đây nữa, răng còn có lúc cắn phải lưỡi, chúng ta cũng khó tránh khỏi mâu thuẫn nhưng uống hết ly này, chuyện cũ bỏ qua, chúng ta vẫn là đồng nghiệp tốt.” Tần Nhã rót trà, chạm ly với mọi người, Lâm Tử Lạp và Tần Nhã đã nói tới nước này, không ai còn giữ mãi trong lòng.
Dùng bữa xong, Thiệu Vân thay Lâm Tử Lạp và mọi người nói cảm ơn, lần sau mong mọi người có thể đoàn kết hòa thuận.
So với những ông chủ khác, họ đã được xem là thân thiện rồi, vừa mới đi làm không lâu đã tụ tập, mọi người rất hài lòng, cũng bằng lòng phụ trách công việc, dù gì lương cũng không thấp, không có chuyện tranh chấp vì tiền.
Sau bữa cơm, Thiệu Vân đưa mọi người về, Lâm Tử Lạp và Tần Nhã dắt con đi sau.
Cảm thấy ăn bữa cơm này cũng không mất bao nhiêu thời gian thì khi ra ngoài trời đã tối rồi, lúc tới trời còn sáng. Lâm Tử Lạp mở cửa xe ra để con đi vào.
“Có thể nói với cô mấy câu không?”
Lúc này một giọng nói quen thuộc vang lên nhưng cô không dám chắc nên từ từ quay người lại. Nhìn thấy Bạch Dận Ninh ngồi trên xe lăn bên đường, cô hơi ngạc nhiên, sao Bạch Dận Ninh lại ở đây?
“Rảnh không?” Không thấy Lâm Tử Lạp trả lời, Bạch Dận Ninh lại hỏi.
Lâm Tử Lạp gật đầu nói có, cô nhìn Tần Nhã: “Em đưa hai đứa nhỏ về trước.”