Mang theo hokage khuấy đảo dị giới - Chương 44
Đọc truyện Mang theo hokage khuấy đảo dị giới Chương 44 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Mang Theo Hokage Khuấy Đảo Dị Giới – Chương 44 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Mang Theo Hokage Khuấy Đảo Dị Giới – Tác giả: Duck Ka mới nhất tại Ngôn Tình Hay
– Tai họa…
Thì thầm cái này kỳ lạ tên hiệu Akari đôi mắt dần trở nên đỏ rực hơn bao giờ hết, huyết lệ từ khóe mắt nàng chảy xuống, Akari lạnh lùng nhìn lấy bầu trời xanh kia.
– Ta sẽ giết ngươi!
Giọng nói lạnh nhạt không có tí tình cảm nào ở trong nhưng lại khiến bất cứ ai nghe được cũng phải ớn lạnh xuyên suốt sóng lưng.
Mà “tai họa” dường như nghe được Akari đe dọa, giọng nói hắn một lần nữa đầy giễu cợt vang lên:
– Bằng ngươi? hah… hahaha kẻ thảm hại như ngươi lấy gì để giết ta…
– Khóc lóc, cầu xin, làm nũng như ngươi thường làm với bà để ta đi chết chăng…AHAHAHAHAHA…
– Người đã đến đường cùng rồi của ta thân yêu Akari, ngươi con mắt phải “Kowareta” quả thực có năng lực tan vỡ mọi khái niệm vô hình như giấc mơ, không gian, hay thậm chí là thời gian, nhưng cũng chỉ thế mà thôi, nó có thể đem một ảo mộng thế giới như “Hana no sekai” cho tan vỡ nhưng đối với “Mangekyo no uchigawa” thì không, chiêu thức này khác với khái niệm của giấc mộng đơn nhất mà ngươi mới phá hủy…
– Bình thường giấc mộng là tái tạo một đoạn ký ức hoặc kiến tạo mới ký ức hoặc kết hợp cả hai, còn “Mangekyo no uchigawa” là tập hợp của tất cả ngươi hồi ức đã trải qua, dùng chúng làm gốc để xây dựng nên hồi ức giả tạo mới, cuối cùng là dùng “Hana no sekai” khởi động kiến tạo ảo giới, dù ngươi có phá hủy ảo giớii bao nhiêu lần đi chăng nữa “Mangekyo no uchigawa” cũng sẽ xây dựng nên các giấc mơ mới mà thôi…
– Từ bỏ đi Akari à, đây là vĩnh hằng…là bất diệt Akari-chan của ta.
– AHAHAHAHAHA.
….
– Ngươi nói đủ chưa?
– Thật ồn ào a.
Akari nằm trên mặt đất, ánh mắt trống rỗng nhìn không gian một lần nữa trở về bóng tối, đúng vậy nàng vừa sử dụng “Kowareta” để hủy diệt vừa hình thành “ảo giới”.
Mà “tai họa” dường như cũng bị cái này điếc không sợ súng thiếu nữ làm cho tức giận, cuối cùng chỉ lạnh lùng nói:
– Vốn ta còn muốn bồi ngươi một lát để ngươi không sớm như vậy triệt để điên nhưng có lẽ trên đời cứ như thế có vài kẻ ngu đi.
– Tạm biệt nha Akari-chan, biến mất tại trong ngươi ký ức đi.
Không gian quay lại yên tĩnh như chết, “tai họa” dường như đã không còn hứng thú để ý mà rời đi, chỉ còn Akari từ “ảo giới” và bóng đêm luân phiên trải qua, ánh mắt đỏ tươi của Akari trôi qua càng lâu lại càng trở nên mờ nhạt cùng vô hồn đi một ít, dường như bất cứ lúc nào cũng sẽ hoàn toàn tan biến.
…
– … vậy là ta sắp hết rồi ư, có lẽ vậy cũng tốt, có lẽ đây là sự giải thoát cho ta rồi…
Akari tâm trí dần chậm chạp, nhưng nàng lại không hề cảm thấy tí nào khó chịu hay sợ hãi, ngược lại Akari giờ đây cảm thấy bản thân đặc biệt thoải mái, đã bao lâu rồi nàng chưa nhẹ nhõm như này…hẳn là rất lâu đi.
Giờ Akari đã hiểu tại sao bà ngoại vẫn luôn lạc quan đến thế dù là cỡ nào sóng giò bà vẫn luôn bình tĩnh mà đối mặt giải quyết, thì ra khi người ta sống đủ lâu, không quan trọng là bao lâu chỉ cần cảm thấy mình sống đủ rồi tự khắc họ sẽ đối với cái chết của mình chẳng mấy áp lực nữa, bà ngoại trước đó hẵn là như thế nhưng từ lúc nuôi nàng, bà dường như đã thay đổi từ lúc nào không hay, đối với sự sống luyến tiếc hơn không đến mức dễ dàng để xuống như trước, đối với cái chết e ngại hơn không thể lại bình chân như vại mà đối diện, chỉ vì bà có gánh nặng trên vai chưa bỏ xuống được.
– Akari-chan, nếu như có một ngày bà không còn ở bên…hứa với ta cháu sẽ mạnh mẽ bước đi trên con đường của mình được chứ.
– Hả? bà lại bắt đầu nói giỡn rồi, Akari không thích đâu, bà phải ở cùng để ăn cơm Akari nấu chứ, bà đi rồi Akari còn biết nấu cơm cho ải.
– Haha tất nhiên ta sẽ ở không rời xa Akari rồi, chỉ là hứa với ta hãy mạnh mẽ được chứ, dù cho đây chỉ là chút ít ích kỷ của bà lão như ta.
– Mồồ⁓, bà ngoại vẫn còn trẻ lắm sao lại bi quan như thế…aizz Akari mạnh mẽ nhất, Akari chắc chắn sẽ không bao giờ từ bỏ, Akari ghét nhất những kẻ bỏ cuộc giữa chừng…
– Haha đúng là cháu gái của ta, Akari-chan làm bà nhớ đến bản thân mình ngày trước, mặc dù ta không có cỡ nào thành tựu to lớn nhưng lại sống đặc biệt vui vẻ nha, nhớ hồi ấy tham gia dân quân ta…
…
Một đoạn ký ức quen thuộc trôi qua trong đầu Akari, chỉ là hình ảnh mờ nhạt không rõ ràng khiến nàng thậm chí không thể nhận ra hai người đang đối thoại ấy là ai, nàng mệt mỏi quá, Akari muốn ngủ.
…
– “Thực tại”…
– Dậy đi…
Ai đang cùng ta nói đấy.
Akari trong đầu tự hỏi, nhưng giọng nói ấy dường như không có ý định trả lời, chỉ tiếp tục kêu gọi:
– Dậy đi ta ơi…ngươi chẳng lẽ muốn gục ngã ở đây ư.
– Rốt cuộc ta “quá khứ” của ngươi phải chịu đựng những nổi đau đó giờ để làm gì cơ chứ, để ngươi trở thành bộ dáng thảm hại như hiện tại ư?
…
Im lặng hồi lâu cuối cùng Akari chỉ có thể ấp úng nói:
– Xin…lỗi…
– Đừng xin lỗi ta, xin lỗi mama vì đã hy sinh để cứu ngươi ấy, xin lỗi bà ngoại vì đã dành cả phần đời còn lại lúc xế chiều nuôi nấng ngươi nữa, để rồi ngươi cuối cùng trở nên thảm hại cứ như vậy gục ngã tại đây, gục ngã trước chính mình.
Nghe đến mẹ và bà ngoại khiến Akari chợt động dung, nàng nhớ tới khuôn mặt mẹ giây phút cuối đời ấy, nhớ đến giọng của bà trong khoảnh khắc ly biệt…, phải, chính mình đang làm gì thế này, từ bao giờ bản thân lại trở thành kẻ yếu đuối đến thế, từ khi nào ta lại trở thành phiên bản mình ghét nhất như vậy.
– Bà ngoại…mẹ…Akari…
– Akari không muốn chết, Akari muốn sống sót, Akari muốn sống vì hai người, sống vì chính mình…Akari muốn báo thù…
– Chỉ là mọi thứ quá muộn rồi, ta quá yếu ớt, quá vô dụng.. thứ ảo mộng vĩnh hằng này…không kết thúc được.
Một lần nữa lấy lại khát vọng sống Akari cũng nhanh chóng ỉu xìu xuống, nàng cảm thấy bất lực vô cùng, hoàn toàn không có cách nào vượt qua vòng lặp vô hạn ấy, mỗi lần cố gắng phá vỡ nó chỉ khiến nàng trải qua càng kinh khủng hơn “ảo giới” mà thôi.
– Ngươi có thể…
– Chỉ là ngươi dám làm hay không mà thôi “thực tại”.
Nghe thấy mình “quá khứ” như thế khẳng định như đinh đóng cột khiến Akari cũng ngạc nhiên đồng thời nghi hoặc vô cùng, nhưng chưa kịp nàng thắc mắc, giọng nói trẻ con ấy lại một lần nữa vang lên:
– “Tai họa” vòng lập dùng người trúng chiêu hồi ức để tạo ra lồng giam cho chính người trúng chiêu, vậy ngươi chỉ cần phá hủy điều kiện cơ bản để duy trì vòng lập liền có thể chấm dứt sự vô hạn này…
– Điều kiện???
– Là ngươi hồi ức…
“hồi ức”, nghe thấy từ này khiến nàng ngạc nhiên vô cùng, nhưng nghĩ lại thì đúng thật, xóa bỏ mọi hồi ức vòng lập vô hạn này sẽ trở thành hữu hạn, chỉ là như vậy…
– Còn ngươi thì sao…
– Ta? ta chỉ là bóng ma của quá khứ mà thôi không cần phải cân nhắc, ta sớm nên biến mất rồi, chỉ là ngươi quá cố chấp với quá khứ mới khiến ta tồn tại tới bây giờ.
– Ngươi không sợ hãi sao?
– Sao phải sợ? ta mục đích tồn tại khác với các bóng ma của quá khứ khác, chúng tồn tại vì sự hối hận và oán trách ẩn sâu trong nội tâm ngươi nên mới muốn thay thế “thực tại” để gỡ gạc những gì đã mất trong quá khứ.
– Ta thì khác, ta tồn tại không phải để ngươi hối hận, ta tồn tại để nhắc nhở ngươi tiến lên phía trước, dù có gục ngã cũng phải đứng dậy, ít nhất là thử cố gắng đứng dậy dù kết quả ra sao, phấn đấu để bù đắp lại quá khứ ở tương lai, tìm thấy “hạnh phúc” vĩnh viễn mà ngươi ta chưa từng có…
Nghe thấy chính mình nói thể khiến Akari cũng chợt cảm thấy ấm áp, thì ra nàng không cô độc, ngoài mẹ và bà ngoại luôn làm chỗ dựa mỗi lúc nàng mệt mỏi, bi quan ra thì còn chính “nàng” chính là điểm tựa tinh thần vững trãi nhất cho nàng vào khoảnh khắc tăm tối tột cùng nhất như lúc này đây.
– Cảm ơn ngươi…ta của quá khứ.
Akari cười, nụ cười trong sáng mà ngây thơ nàng nàng đã giấu kín từ lâu giờ đây lại một lần nữa đối với chính mình lộ ra.
Mà lúc này đây vô số điểm sáng bỗng xuất hiện rồi nhanh chóng tụ tập, dần dần hóa thành một bé gái đáng yêu, khuôn mặt cùng Akari có vài ba phần tương tự, khi cười lên lúc càng như tinh linh, ngây thơ mà thuần khiết vô cùng:
– Ưmm, cũng không còn sớm rồi, ngươi cũng nên tỉnh lại đi nha.
Akari nhìn trước mắt bé gái, nàng đôi môi hơi mở như muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại khép lại, Akari ôm chầm lấy thân ảnh trước mắt, ghé vào tai bé gái thì thầm:
– Ta sẽ nhớ ngươi lắm.
eyJpdiI6IjNYZzVcL2YxMFg4TmUyQnVybmxKb0xBPT0iLCJ2YWx1ZSI6IjZjNzByZ1ZTT0lnRXgrd3M0ajRvaDQwOEZ1NURLZ2lpOTNIRkZCZUlKbjBZUHdFNEpUWVNjeDRtTmI2blhkd3YiLCJtYWMiOiI2OTIyMzU3Yjk1ZTZiNmI3MGM4Nzc2MmJhN2Y2YjY5YjZmZTkzOGJiNWMxYzExYjc5MzMwMjEwNGM4MGQ3YTcxIn0=eyJpdiI6InpMS1RiWFh6WTdVbzIrSVF3ZUdhdkE9PSIsInZhbHVlIjoiNDJSS0VaTWVscHgxbytLdHRqelc4WUtoMWNReTI1MER6M0ZrTFpTZDgxamo3d1B1VkhjamkrZnhyUDJOXC80TUZRNjlEaUw5dVpCUkpMd01NamlpblNJNUtjVnhORGRvZW1VXC8zRnIxbzZobitwc2ZFOE5zZ0FraGpleENENFBOcUNjZlNcL0poRWdSODAreGVGRTRrRTZTVEcwckgxcWxKU2VNTVpsTFpqMTJjZ3VreHdGV2VuVDBSQ3NXOTNzT2xYYWtndWFmWDBaYWpMNjVxSm1rZkhRV0tcL0VZR1YwN2NaV1NcL1htTzFFdE5CMlBZdjhvQVwvSWl1UnFvTFRIRTh4T3J0UmJOUjlXeDBOcFgrQmpRejFQbTlLUndZQ0ZcL2VVZTdJSHlYNkRKaFVvQUVGVnE3SEpuSEd5N09UWVVhMUs2aDJUZm5CUXNhZEU2ZVlPbEVPam5mQT09IiwibWFjIjoiMmY1OGM4MTE2NTNiM2U0MDUwMmUxNjc4ZmFhZDkzZGFmMjQzNDkxOWZjMTM0ODNhZmFhOTYwMGMzNWYzNTFhYiJ9eyJpdiI6IjlZMm9qYmtPRHhKSkZHcytHNjdIOEE9PSIsInZhbHVlIjoiMnFuK3FBNGpMT3hKeVwvYmN0QUliYXdpaUxSZTZLWjFpR3JXZGFKMW40eVpPdjZsOFBaT1wvZHdhaUQzbmNSVEkwIiwibWFjIjoiZTUyYzZiZmJjNTYwNWVkMWVmYWZmZjBlYjI3ODMwNDkzMTkxZDg1NGE1Y2Y0NDdhMmEzM2RiNDE5NjU2Mzg2MSJ9eyJpdiI6IjU1Q3NaR0pEQUY2QXBSSUpIcEkrUHc9PSIsInZhbHVlIjoiNDZQamJjdmVWd3IybEttWDNTKzVURzVoRlYrMGFtQ2RYRVVJWVRWRTI4RkRST2FKcmh6dURncjNXR0FvOW5QemR3elAycFlPUmdSTWJxdnFtbFJmOUxTcUh3XC9FN1lcL1pPNnI2RGQ0N210WmxlYTB2STRJR0pHbHpldFRGQnJtYnVxcnZtRVhXMFZ4TDI3UWpYZTNPaGZnQkU1eXdUK1Jwb0NNK3FMSkVUVnpETCtWS3I2QVJWQ3hycXFjZitTTmQ1UldTbUhHNERsSlE3VU9aSmN3V0VWTkduODFTWWtYUlQ5RmxNT296TFRTUnhPS09XZUJlQjFCQVlmaU05YXNcL2FkSVljMEo3NitHSXhkZWlFNjR1dkltdWNuNUwxc1FsWTV2d0U3eDRQeWJcL05DdllySjZKKytOT1EwcWk1U3BJR0g0dEZsMGk5OG9vZWxIeGg2bHpnRkhvdzEwY0JONVZrWjNHMEF4XC9FVVJUSlV0S1I4QXJZR3lKejhDNUlabU1BeDN1VU9scjZTTlpHbGNJNE15NkJiS0FEMElSR3IrNVdjaWxoY2tNb1dKS1RKMFNxWVF2V1dZUDY0THZTVUtlWmVaWkVnY0J5TTh6U2ZcL0htY3NFZmxVbldMY2pBbWRyMDJWTE94NENuam8xMmdiSGdreVRGeCtrWnZWaXNVQjVya3BSYTd4K3pDUWlZNnNGbVZxNzgyNDB5NktQWkRzZlpWMG9TNEppdzBrbEt4MU1VV0o5bmYzZ2ppdFFqbzdqWkxQN1ZKcTlWQnBxMDNcL1hUUnFWZzJcL2YyazVacFNlbHB1d1JBOXRsVjNKalU0MGQ1TkVQZnJtaVBCaE5pajB4Ym1XclRpaVNQSUNJd3JKcUVsMmJIUHRLbjBDdU1UY1RtcXMzN01PN1A3VWNldEFGY1p4Wld2V2FUM2Q0VUFqdUFVWHU4NlBIRitDWnZCd2x5ZDdzRTZEMnZ1bVU4Z3dXanA4K3VwYll4cGpqRUJPcnh4SDQySWFzNVdUSXFCUVRCUkdMcENsb2orcHhiSXJmQmNzRmxrYXFPUDhrQTQ1dFIwZkdtKzJjMHZhNFRiU3NDT01tZ0RISzYwNjNZcDlRV05qUlVxZnpoa0gwZXZrMXlSaGl1enFxRHhOb0E3RjZ4YXZ3aFJ0UzdTdmswSEVWNEhiSEVWVUNOWVE0V0tOenhDais5N3FHXC90RnlFNjJiNVZXZXMyS2lIUDF0QWVZVTk4SktFR05HTVJaK0dCV25ZZCttWGRUVllWc3hwbVwvNXB2WkdLaCtLeTNNMmVEVXFZMEQyMUlIVmdxNEU5XC9EaVlmaTFEOEtnQmNzZ1hpSitZT2xHNGRQTElibWQ2R1h0dXM3b1JOSmRSbVwvUHkrOHZ6OTh0UEZsNU9aa0xFOVZieHcwbHZnc1V4OEZ0V0V5YzlRc3lcL3YzY1NpY0RqWTFNN1lSdmdaWk5aWkZHNW1TUUpTTlFidmlFajcyS1RFSmN4MHkxMmM3cjNwOD0iLCJtYWMiOiJjM2MwNzA0ODM0MTVhZGVlODAzYTgyNmZiN2VhYWExZmFmZDU3N2JlMjY2NGE4MGEyYmExNGU0NjRjN2M3MmI0In0=eyJpdiI6Ik9RRmpDb1BGNnpFXC9YMk52bjR6QzZBPT0iLCJ2YWx1ZSI6IkpvMndLaVE3WjdEd0ZqR0R2OFh6UmFwRVc3K3NHXC9JS2txbWJhYm5xOURMZ1dIT0pUTjFwN2tkdHZpTUhcLzQ0ZCIsIm1hYyI6IjczYTQ1OGEzNDA3MjViMjlkZTgzYWIzZTc5YWYyYjQ4NWJhOWU0YTM2YjlmZDRkODA1ZDkxMjBjMWI1MTcxZDMifQ==eyJpdiI6IkhQUFBNKzRYTHUxYXpCNHV1Tm9RTWc9PSIsInZhbHVlIjoiUnRJTHVFUDlzV2pKU0pqa2tKTEtmc240b0pFVGt3QUU1M0RFWlVOSlJja3dOY3g2Z2dLeEpSQndjTFh4V3BhWUJyN2REbEJHbmpCZUlNQTdUMlp0VkE9PSIsIm1hYyI6ImUyNTgwMDA5YjYxMTZlZjQ4YTA0MzQzYmYyYmRkMjE2OTEzZGI5ODhkNmY3MjlmMTE3OTExYWYwODdiMmMxOTMifQ==eyJpdiI6IlpJRGpYMTRLQ1lGb3dzSFNyXC96RktRPT0iLCJ2YWx1ZSI6IjlCYVlWZnNsc3ZONEVcL05oQmwzc2I4ekt2ZWxQMmVBdWlcL3BubWVnSWd3dHZxWnVJbktVbU4zVk5HWXlHOFRBbSIsIm1hYyI6IjE2MjFmMjlkM2QyNzU1NDBhNDFiYTg4MDk2MTIzMWViNjU4YmEzZWI3ZDBkMzQ1ZmYzNDRiMmQwZjkxZjMyMTEifQ==eyJpdiI6IlZRSmJWaEFJbFwvekxaaHdkU05lVFVnPT0iLCJ2YWx1ZSI6IlZLUVh2RTQ5RUxBYXlJM1FEXC9PRmdCN05tMkMxcEVhdEFUdmdBNG9wMXQ3V1wvUTJmVEtwSnNxUERodGppaCtJOE4xeHFHaVRLcU5zRGh4ZFFhdzFUMWc9PSIsIm1hYyI6IjcxMmJjODQ0MDBkZTdmZmZkMjdlODlmYjg1YWY2N2E5MTJiYzE0ZWMxOWU0NTUwN2U1NTc2MWU0ZGU0Yzg4ZDUifQ==eyJpdiI6InFuSDBLNFJOMVVPNEZxZGFmdW0wSUE9PSIsInZhbHVlIjoibnQxNXNxR3ZFYVh4MGlSazVGZk9xSm1PRDcxQytQNUIzcUQzQWRwNzNGSzFtTVdRTU1DenBWM3grc0wxcU95WSIsIm1hYyI6ImQzZDhmMzNmNWFjMGFjNjU2NzMxMmQzYTZjOThlNDdkNzkwMjA3MGFhZTVlNmQxOTY1OWVkNmFkYjY4MjJkNDEifQ==eyJpdiI6IlBxVlR1RUplY3A3ZVlzSFRGRzVHT2c9PSIsInZhbHVlIjoiNnVwQ2syVTB3RFM2clwvS0JcL3pVVHNqMVRmQVhRUzVBQzFIQ2wwY0Fhb0ZRSFd2TFBLRmgrbjl0YVFqQkhjQmQ3ditPRE5HZ0tFSFpxOGtrTjRmbmJzSXdSMHU3a3RHSGJrSm55YndkK21sVXpxdVk4MXpacTBXUDVDRjVWbVBsciIsIm1hYyI6ImRjNTljMTk3Y2Q5NDAxYjZhZTM2ZWU1NDljYTYzZGZlMjBjMTEzYjI0OWJlZjkyMjlkNzE2M2Q3MDYzZDc4ZjIifQ==eyJpdiI6IkNJdEtlb0txaGxibGtOY0p6bWExS2c9PSIsInZhbHVlIjoiKzZqT2Nxb2FtREhmNHU2WDJiamxRXC9mVktSOTQxTGdYbStsYkRjUVpQVHI1Y0RsZVwvclBrZktnRmZxWlBxbXlVIiwibWFjIjoiM2UzNzJiZjg4NGZiZjAwZDEyOGFiMmQzYzRjNjFiNzRkYzNmMzYxZjVhNTI0ZmZmZTc0MThhODRmODQ5Yzg5MCJ9eyJpdiI6Ik4yWGttK2FBYmVxakRuRlpvNWVvRnc9PSIsInZhbHVlIjoiTWx1ZkgyU0thWit3c0ZHSHRneTBpSThwYXhUR2ZJS0o1RkNPVFQ2ZVZobGJIcDN3TGhXUHRpWUt0WVAwcCtRWW9ZaEpjb2pTbmhhRmNjUHFud2cwS0E9PSIsIm1hYyI6ImFlNDI1MDVlNWQxZTcwZTdjODljOTU5MDhkZWNmNGJjM2E4ODAxYjQxMWMxZWNmMzY3NzQ0YzJiYTAwZjMxNDQifQ==