Ly hôn xong, tôi trở thành phú bà bạc tỷ - Chương 48
- Home
- Ly hôn xong, tôi trở thành phú bà bạc tỷ
- Chương 48 - Đợi để xem dáng vẻ thảm hại của cô ta
Đọc truyện Ly hôn xong, tôi trở thành phú bà bạc tỷ Chương 48 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Ly Hôn Xong, Tôi Trở Thành Phú Bà Bạc Tỷ – Chương 48 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Ly Hôn Xong, Tôi Trở Thành Phú Bà Bạc Tỷ – Ảnh_Tử mới nhất tại Ngôn Tình Hay
Một cái tát này dùng lực rất mạnh, Mộ Chỉ Ninh vốn dĩ không kịp làm gì đã bị Mộ Kiến Đức giáng một bạt tai đánh tới.
“Cái thứ sao quả tạ, mày là muốn lôi cả nhà họ Mộ này chịu chung số phận thê thảm như mày đó à? Sao tao lại sinh ra cái thứ ngu ngốc như mày được chứ!”
Mộ Kiến Đức giận đến run tay, chỉ về phía Mộ Chỉ Ninh mà nghiến răng nghiến lợi mắng nhiếc.
Người ở đây lau khóe môi thoáng đã chảy máu, nhịn cơn đau cố bò dậy từ trên đất. Nhưng lần một lần hai đều không thể đứng dậy nổi, cũng đành dứt khoát ngồi bệt xuống đất.
“Cha, cha nói thế là sao, con không hiểu.”
“Mày còn giả vờ với tao nữa đúng không?” Mộ Kiến Đức giận đến nhịn không nổi: “Mày cho rằng tao không điều tra ra được chắc? Bộ hàng nhái Tuyết đầu mùa đó là mày mua mang tới, chuyện ở trên mạng cũng là mày giở trò. Sanh Ca đó rốt cuộc có thâm thù đại hận gì với mày mà mày nhất định phải hại cô ta cho bằng được?”
Mộ Chỉ Ninh rũ rượi ngồi trên đất, không nói lời nào.
Mộ Kiến Đức thấy cô ta im lặng lại càng thêm tức giận.
“Nếu mày giở trò thành công thì cũng thôi đi, nhưng lúc nào cũng bị người ta gậy ông đập lưng ông, lại còn liên lụy tới danh tiếng của nhà họ Mộ, thật đúng là ngu ngốc.”
Vân Mỹ đứng bên cạnh xem trò vui, thỉnh thoảng lại giả vờ khuyên nhũ một câu: “Chồng à, anh bớt giận đi, tức giận không tốt cho sức khỏe. Dù sao Chỉ Ninh cũng có một người mẹ làm kẻ thứ ba, mấy thứ học được đều là mấy kiểu thối tha thấp hèn, làm sao có thể thông minh lanh lợi như Ngôn Tâm nhà mình được.”
Mộ Kiến Đức nghe xong, ánh mắt càng thêm chán ghét nhìn về phía Mộ Chỉ Ninh.
“Lúc đầu lẽ ra không nên giữ mày lại, báo hại lớn lên rồi lại làm liên lụy tới nhà họ Mộ!”
Mộ Chỉ Ninh nghe hai vợ chồng họ chửi rửa, trong lòng bỗng cảm thấy rất đỗi buồn cười.
Đây chính là cha ruột của cô ta, là máu mủ ruột rà với cô ta trong cái nhà này, lại đi ước rằng cô ta có thể chết ngay lập tức.
Cô ta vùng vẫy bò dậy trên đất, dù gò má trái đang sưng vù nhưng vẫn như cũ hất cằm lên, trong mắt đầy vẻ hung tàn.
“Đáng tiếc, dù ông càng không ưa tôi, càng chán ghét tôi, nhưng vẫn phải hy vọng tôi giúp Mộ thị. Nghĩ tới mấy thứ này, có phải ông càng thấy tức tối hay không?”
“Mày!”
Mộ Kiến Đức trợn tròn mắt, tức giận lại huơ tay lên muốn tát người kia.
Mộ Chỉ Ninh không né tránh, ngược lại còn đi tới gần chế giễu: “Ông đánh đi, tốt nhất là ông nên đánh chết tôi! Vậy thì nhà họ Mộ thịnh thế trước nay sẽ bị người khác đạp một cước rơi xuống vực. Nhớ kỹ, nhà họ Mộ có bị hủy là ở trong tay ông, cảm giác này, nhất định là rất khác chứ nhỉ?”
Bị nói trúng tim đen, Mộ Kiến Đức nghẹn họng không nói được gì, giận đến đỏ mặt tía tai, bàn tay đang giơ lên cũng khựng lại rồi chầm chậm buông xuống.
Mộ Chỉ Ninh cười lạnh, lại đưa mắt nhìn về phía Vân Mỹ vẫn rất thảnh thơi mà ăn trái cây ở kia.
“Bây giờ, cái đứa thối tha thấp hèn mà bà nói sẽ kế thừa Mộ thị, còn đứa con gái cưng của bà thì sao? Chỉ e là cả đời này cô ta sẽ không thể tỉnh lại được. Bà chán ghét tôi như vậy, còn xem thường tôi và mẹ tôi, nhưng ngoài mặt vẫn không thể không giả vờ làm một người mẹ hiền. Sao hả, nhất định là vất vả lắm rồi đúng không?”
Vân Mỹ đập bàn một cái: “Mày! Thứ thấp hèn độc địa như mày sao lại trù ẻo Ngôn Tâm như vậy. Quyền thừa kế của Mộ thị chỉ là tạm thời giao cho mày mà thôi. Chờ Ngôn Tâm của tao tỉnh lại thì mày cũng phải giao trả, mày đừng có mà đắc ý quá sớm.”
Mộ Chỉ Ninh không phản bác: “Vậy bà hãy cầu xin trời phật phù hộ cho con gái vàng ngọc của bà nhiều vào, chỉ là có thời gian đứng đây tranh giành với tôi thì chi bằng hãy nhanh chóng giải quyết hot search đó của tôi đi. Tôi gặp trắc trở, Mộ thị cũng không có lợi lọc gì đâu.”
Cô ta nói xong, quay đầu căm phẫn đi lên tầng trên, còn cố ý đóng cửa rất mạnh.
Vân Mỹ bị thái độ của Mộ Chỉ Ninh chọc tức đến nghiến răng nghiến lợi: “Mày, mày! Rốt cuộc là cháy nhà mới lòi mặt chuột đúng không, còn ở đó uy hiếp tao!”
Bà ta không cam tâm, quay sang Mộ Kiến Đức khó lóc: “Chồng à, anh xem đứa con gái ngỗ nghịch đó của anh kìa, em rốt cuộc đã mang tội nghiệt gì vậy chứ.”
Mộ Chỉ Ninh lên lầu khóa cửa, khép lại âm thanh ồn ào ở dưới lầu.
Cô ta đi thẳng tới bàn trang điểm, duỗi tay hất tung đống mỹ phẩm đắt tiền của mình xuống đất.
Một màn tức giận này như cũng không trút hết được sự tức giận của cô ta.
Mộ Chỉ Ninh lấy điện thoại ra gọi đi.
Đầu dây bên kia nhanh chóng bắt máy, người bên này tức đến giọng nói cũng trở nên ác nghiệt: “Không phải cô nói chiêu này có thể khiến cô ta thân bại danh liệt sao? Kết quả không chỉ không uy hiếp được cô ta, ngược lại còn bị cô ta gậy ông đập lưng ông nữa!”
Phó Âm đang dưỡng da, vốn dĩ không có xem lời nói của người kia có vấn đề gì lớn lắm.
“Cô gấp cái gì, chuyện cỏn con này cứ lẳng lặng chờ một quãng thời gian nữa sẽ lắng xuống thôi, có tôi ở đây giúp cô, cô còn sợ cái gì?”
Mộ Chỉ Ninh rốt cuộc cũng coi như là an tâm được một chút, nhưng vẫn không cam tâm: “Vậy Sanh Ca thì sao? Cũng không thể cứ bỏ qua cho cô ta như vậy chứ? Sau này cũng không phải cô ta sẽ càng kiêu căng hơn sao!”
Phó Âm vẫn cao ngạo như cũ, trong lòng đã có dự tính từ trước: “Yên tâm đi, nếu ngoài sáng hành sự không được, vậy chúng ta hành sự trong tối.”
Mộ Chỉ Ninh nghiêm túc nghe Phó Âm nói về cách của mình, lại vô cùng đồng tình.
Ánh mắt thâm độc của cô ta nhìn vào trong gương, cười rất đắc ý: “Rất tốt, tôi đã không thể chờ tới ngày nhìn thấy dáng vẻ thảm bại của con nhỏ thấp hèn đó.”
Tập đoàn Phong thị, bên trong văn phòng tổng giám đốc.
Phong Ngự Niên đang lướt điện thoại xem video nhảy bài Lover của Sanh Ca.
Anh xem rất chăm chú, khóe miệng còn lơ đễnh khẽ cong lên.
“Sếp.”
Lưu Niên đột nhiên gõ cửa.
Phong Ngự Niên tắt điện thoại, vẻ mặt không chút biến sắc cầm tách cà phê lên, nhẹ nhàng nhấp một ngụm.
“Nói.”
Lưu Niên đi tới trước mặt anh, sau khi do dự một hồi mới báo cáo: “Tôi đã điều ra được bộ quần áo hàng nhái đó đúng là Mộ thị mua, nhưng mà ba ngàn vạn của Mộ thị chuyển khoản cho cô Z cũng là do Mộ thị. Nhưng không biết rốt cuộc bộ Tuyết đầu mùa làm sao có thể lọt vào tay của cô Sanh Ca.”
Anh ta dừng lại một chút: “Có lẽ… Trong chuyện này có hiểu làm gì đó.”
Phong Ngự Niên nghe xong, không nói gì cả.
Lưu Niên lén nhìn trộm anh, thoáng thấy ánh mắt của người kia đang trầm ngâm, không biết đang suy tư gì nữa.
Anh ta lại vội vã giải thích: “Nhưng tôi nghĩ chuyện này không có liên quan gì tới cô Mộ, bởi cô ấy quá đơn thuần, nhất định sẽ không hề hay biết gì đâu, nếu không cũng không bị hứng chịu màn thảm hại như vậy.”
“Đơn thuần?”
Phong Ngự Niên khẽ nhíu mày, giọng điệu lại rất lạnh nhạt.
Lưu Niên lập tức hỏi ngược lại: “Dĩ nhiên, cô Mộ là một cô gái hiền lành mà. Sếp, anh đã biết cô ấy nhiều năm như vậy, không phải trước đó cũng nghĩ như vậy sao?”
Phong Ngự Niên lạnh lùng liếc nhìn Lưu Niên một cái, người ở đây vội vã cúi đầu xuống.
Rất lâu sau đó, phòng làm việc im lìm không một tiếng động, bầu không khí rất quỷ dị.
Phong Ngự Niên đứng lên đi tới gần cửa sổ, ngoài cửa sổ mưa đang rơi tí tách.
Anh châm điếu thuốc, chậm rãi đưa lên môi, cả người bị bao quanh bởi làn khói thuốc, lại càng có cảm giác kín đáo mấy phần.
“Sếp?”
Lưu Niên lên tiếng.
Phong Ngự Niên thu lại tâm trạng, dập tắt điếu thuốc, sải chân dài đi tới ngồi xuống ghế sô pha.
“Có chuyện cũ cần cậu đi điều tra kỹ càng, phải kín đáo, không được để cho bất cứ người nào biết.”
“Vâng.” Lưu Niên nhìn vẻ mặt nghiêm túc của anh, thận trọng đáp.
Mộ thị tận dụng tinh lực rất lớn, cho nên đã nhanh chóng đàn áp được dư luận từ cư dân mạng, hot search liên tục giảm xuống, cũng không còn bao nhiêu người chú ý tới nữa.
Dù sao đây cũng không phải là ngôi sao nổi tiếng, hay chuyện của mấy đại gia, cư dân mạng chỉ bàn tán thỏa miệng một chút rồi cũng trôi vào quên lãng.
eyJpdiI6Ik9uVDEzcmlIYnJNTzJEazNYZEdrVkE9PSIsInZhbHVlIjoiUWpNMG4wREV5YjA3NnNWeWxJb3A0Y3ZqY3VmMkY3RnkwcmNvN0ZSTHFqSmNUbUdlaVdVTXZSUTZ6d0ZJK1RhbCIsIm1hYyI6IjZkMmIwYmZmYTlkZDgwZjY4Njk2N2E2NTkxMzJlOWRlZmE3NTUxNDE2ZTJiNTJjM2E4ZWNiMjQwZTNiMzkzODkifQ==eyJpdiI6InVFN09hTG9MYjNjV21MZ2NMM2JjVWc9PSIsInZhbHVlIjoiRjVKVzlJejJPT1ozTHBqTFNmXC94R2ZYWExUMVU5N2tlbEZoTHZVZmx0VU9aZzNRT3hVR0J6R3JORHM3bGp6dU5cL3J6ZGlsQWJQUURmQXZaTk1UVUdDMXNcL2tCOWRoTGdJMXBiYVFUdTBqRU5cL1wvbTNXeHY0Tm9cL3lRZVZYU0EwZmkiLCJtYWMiOiJmMjZiN2FjODEzZjY3M2FlOGQ4ZmUzNGVmYjdmZjdmNWYyNTAyMDZkZDkxODM4NjViZjc0Nzc0ZWU0Y2QxOWZhIn0=eyJpdiI6InVySHNyMGF3b3F5ZHpNaHFWSkIydUE9PSIsInZhbHVlIjoiSWhyYkJuczRmNlRrUXZEVGlyXC9raXF6OFA5R1JGUktuUlVsU2l6cFBkWW1aT3hTU1R2djNuZXYrb1kzQXJCdzMiLCJtYWMiOiJlMDgzZmVkZDQ2NmRlYWY2MTMwNWFiZGJjYTU2NzNjZmMxNDUzNzBjNTY5N2Y2OGQ3OTQxYmI1MjlmMDQ5YjdkIn0=eyJpdiI6IkhtTk9cL0IwcEUrNUh1eTFXZmtzUDZBPT0iLCJ2YWx1ZSI6InhqdVNJd3ZiMEJDQlFKV0RERzZRMjVoTk1ENGwzVXFzYTR0ZGhLUm95OHhWNHk1UDdJWEwzK0NWd1VoQzV6NWNvK0ZUcEhGdWRrR3RFTzBJOGJ0UUZQUWw1N25GdGFJdHRCUHdKdXg5RGludnVGYTNIREc5Nnd2ek1YODNwSk5hSExKb0xRU3ROZHRKcitJUmtrVEdBXC85ZFhEbGR3YXBwOE5lMW93cFhUK2J1SmRjcXdCengzeFwvQmhFaVhGUlUyV0lDMEVLTVpcLzhSNjlZUDdtYWVnMGc9PSIsIm1hYyI6ImQ5MGNiNWI5M2ZmNTkxOWI4YWJmNmQzYTdlYzQxZDc3YzBlM2VkMjgxMmRhN2MwN2FjZTA3ZGM4NDczYmM1ZDcifQ==eyJpdiI6InBCOUxYbWV6TUV6R1wvTFk1MEUydHpnPT0iLCJ2YWx1ZSI6IlwvWUpsaTllcjF6NXpiWTFLRUN0ZlBjdlVKUFpTM3NxTnROalp6YjhNbUs0WjVGUTJyTDNFeUVuUVJjeExrZDB6IiwibWFjIjoiYmE5N2UwZGY0MTRlMTk3YzE1Y2FkYTdhZjJiYWYxNGFiMmU4NmFlNjU1YjUwZmFkMjY4YTcyYTUyNTc4Y2Y0NCJ9eyJpdiI6IkJBRWdibkJ4RlZnd1NPektJY2lsXC93PT0iLCJ2YWx1ZSI6IkZzS2U2S1QyRVkxMk0yNGhwbTRkTk0rVU5RdlF0NlUyQzk0WXJ3RE9mVXhzN0tzYVI0bjc1VG1TUVwvWjYyXC9DQUt4REtMQjc2WlhCblY3M1FQNjdrbWZacjRzdGdoRDhMb3dJUElKdDYwUExsdkllU2I4a3JwUE9TeVJWYzU5bHgzSHFwZUVSc1U5T3g3WVptb2pRMVJaVlwvR21rWXhQVnBMSkV3MHpPUDBZQk4yaUNiU3JPUm1rTXlqNVVOQmQ5NHYrZ2hFQXhKc2tnVU1jMm1kZFgrSHk4QnMxUkJXSU9RWkwxRlhHRjQzT3ViZ0Y5WXU2SHR5azYzZ01mUGJcLzA1eFZMcmx1YjJRNmh5dFJIWUlRelNDQT09IiwibWFjIjoiNGVlNzE4MjE4ZTEyYmQwZGQ1NWVkMWJhNmEwNWVjOWEwZWU1ODE2ZmE2ODZlOTUxZDE3NTJiN2E2ZDJkZWMzYyJ9eyJpdiI6ImF0Nk1rSVU1NktZRzhQVFNFRjIxdmc9PSIsInZhbHVlIjoiSWcxVkR2YkVKYVNrU09oMWl3TXVwOXMzaHRcL3FJZ2lHRWtRNXYwV1c5Q011V1RYT1pPbDNlVFFKUUc5d3ByMDkiLCJtYWMiOiJlNWUxOWZjMTRlNjM1MTcyMDMwMWQ2ZDlkMGViZmQ0NTc2ZjBkYTNiNzM2MTM4ZWNlMjlhYThkMTg4MDIwOGZkIn0=eyJpdiI6InVqaFk1NEhKTGV0ZFBYbUJ1T0owNHc9PSIsInZhbHVlIjoiV1FMb1FuUDBZdXZINXRqSFFDQVJDakxvOHJJeDBqWU5rdGNBOFBLR1RCQnJMWTBsMTZYd1c2cWZveEdPV2RNem9BbUNiQzU1UlRQVzUybmRPUElwckYyNHpWRGxSU2xLQmhPWWU4WlZrSytvR0R0Wnl4aEZzMTc0T3h4YmZONjAiLCJtYWMiOiI0ZGY2NDlkOGI4MGI5ZDEyODZhODI0MzFhYmMxN2RlMjAwMjRiNmVmOTNkNzU5NTM3MTIzNjA3NWE2Y2Y1ODA4In0=eyJpdiI6InRtZnVLRzhmYWp6bnZUUWZJUmpBOWc9PSIsInZhbHVlIjoiOFwvS0dCSTF1NGJGN3VtUnN5MlN5MjJ2TGJjTDhaOXVvSDByNmhyM0VoR00zQkVOc1BwbE1MVERwUHRQMnVmQ2giLCJtYWMiOiIyYzI5ZmQ5YzZiOTljOTc3MjE2NTRhOGFmYWNjY2Y5NTMyM2U5OTAyODY5YzQ3ODZkYWY2Y2U1NTc0NmE4MDAxIn0=eyJpdiI6InBcLzV2XC9EMFI0eWxrbEQ4cmxrNGcwUT09IiwidmFsdWUiOiIzZjJyeFBnQnE2TG8xT1lkdkJ0VGhpXC9cL0xldlF0eU9XRnBsQW9iakYwcUxXcWNIM0xzclplZzZFUlRVUnlVMEVMQjBVbjVUUlJnY2dpeFZVUEthSGt5RGxyWkNuU1BXTUJUakFaTkZvdUhZd0pmajRNZHp0TldSdytCQXNNbTN4REtCZ3FyZTN5VXFvU3FwMUI1OVpaQVplbDFjNTZrTHdCQVRwYVlxK0RYXC9LU3d6VDZLK1pIWk9xcjU5WTNkazdoRFoySjE2cEVLVUxuN2xTRVVTcldsMTY0d05lVG9Sc0s5Y1czaVB3XC9JdkY0ODkxZGUwWUtLd2d0SW90cGxGSiIsIm1hYyI6Ijc1MjMzMDVkMmFjNDcyOGVkZjdiYjFmZGI2NTNmOGFjYWU4YmY4YjE2MWIzMGI1NzUyODdhMmE1N2M0ZDQwOGUifQ==eyJpdiI6IlFUc2VQMUh0OGg1OCsrRmtVVXJQYVE9PSIsInZhbHVlIjoiMEdnUWtkNXQ3cjk0ejBoVHgwYllscDVyQ2RWdEdTWVFieTVBVzAweisxTlZHY2JTY2VDb2krU2hYcHJGWnNVdiIsIm1hYyI6IjE4MzBjYTRjZmYzYzUzM2ZhNDBjMTU0ZWM2OWE4YzZhMDAzOGZmZTM5MjU5OTllMWE3MzZiZDBlYzQ5MmY2ZTIifQ==eyJpdiI6IkpkbDVPOER6ZGg5MkFQdENLc1dPb0E9PSIsInZhbHVlIjoiYzY5RCt5OCtMZmhOeGJkK1kyWm9wMUlrWWI4amVcL09rQ1FpR3pDeFplUnhES0x2THhDVTloUmZjTENhVUtYSWswSW9JVGlvRitYNW9ja24wSVlHb2VkQ2FDQkVcLzlIR00yTkx4WFFPM2V3VGVwaDZUV3JUKzI1ekxqV0NyaFd2aEptVytNeEtDWitTdEVMSFFrbWhDOEd3ODdScnVDWTNqSDNsOSs4QWNwQjBVejc2Y3RidGYza0tKSkZIQTdHYjciLCJtYWMiOiIyOWM2MjU3NzUzMjczNDAwMjdjNzEzYjhjNTc1ODNhOTFiMWY4ZDhkZTA2OWI2N2VkYWNjMzlmMWI5ZTIyMDJjIn0=eyJpdiI6IlBPdVJzVVBNa3dtZnI4VSt5T2dZMEE9PSIsInZhbHVlIjoiMWRWNzBHTThrU0ZLOW1EelZoSVwvWGYySU12Z2htcVExS3pUVkwyc3VFSHFab2dOdUNNR1REa3hcL2xLeTZ2NzVBIiwibWFjIjoiMTMyMTRmMDk1ODQ1YmUxYmE1Mzk5OGU2NmVlODU1M2UyY2UyMmIxZWQ3OTM3NjAwMmI4YzU0YTVkMTAxNzJjOSJ9eyJpdiI6IjVnclpPZk5DUEFjR1czYkg2bnpkRFE9PSIsInZhbHVlIjoiVjVvYlRvbVwvNEQ3eWk5bUxuc1wvT3lkOTZMd3VCZ3cyOTg1UHNjK29YUFBDVUVneDlqMk05XC9WcVF2dGxSYXRHXC9QV1wvb1VJTUxwM1RIK2RRRFpONkVySjZjRDhZdEhHOXV2Z0U1ajZ1UmJ1Zz0iLCJtYWMiOiIzZDI4ZTA2MzZiZTkzOGZkZjk3MmExMDg1OTc3MmI5ZGIwZTdhNTRhNjI1MmUzMTA2MTcwMTRkNjVkMmE3Nzc4In0=eyJpdiI6IlFHYnQ2bWxuVHFSb1wvZHlGMHozeWRRPT0iLCJ2YWx1ZSI6InV4M3BuYmJvMmhOWk1Hb285b2hpU1ByZExlcERzM2R4Z1NKNDBVYUVSSTA0Z1M5NGoxSmJoNWgxNkVFYXBqTUYiLCJtYWMiOiIxNTZlZjVjZjFjNjM1MzIwYzQ3MDk3NDAxM2VkMzNmMjk1ZjMyZjVkOTA3MWI5MzRhNmU1Y2E0OTMyODMwYTM1In0=eyJpdiI6Ik1JdEVoM0tXMmN6eXB6ZjQ3YWdmS2c9PSIsInZhbHVlIjoiUzZUVnVqUWE1akdiNXBMalNqcDVDbXlwY2RjOXR4OWRJdk96ZlBWTlRKc2p1NVZmQlRxZVJvUjdkTFdEaXJkQU42SkZBdkpEVW1FeVVoZmVUOUtCWmVhcUNuaDExZXU1eUttaDFsZnFacGdvRG9NTFNNdHdDSGZBQk00ejNQa3ZCSlRnUnRxbGQ4ZHpnQllSbVhcL2R1SHA2dldhdXFEcW0yYTJOMSs5WEV3dmZzYk9mNG51ZGU2WUtDZWlYcU0zTiIsIm1hYyI6IjE4ZmNhZDA3ODgwZTllZWMzZWY4ZTdlNmEyYWZkY2RjYjNmZjI1YjZjNjgwYzYxZmFjZmY2ZTYzYTNlMDY3M2EifQ==