Ly hôn xong, tôi trở thành phú bà bạc tỷ - Chương 237
- Home
- Ly hôn xong, tôi trở thành phú bà bạc tỷ
- Chương 237 - Cái mạng nhỏ của anh Ngự đang gặp nguy hiểm
Đọc truyện Ly hôn xong, tôi trở thành phú bà bạc tỷ Chương 237 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Ly Hôn Xong, Tôi Trở Thành Phú Bà Bạc Tỷ – Chương 237 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Ly Hôn Xong, Tôi Trở Thành Phú Bà Bạc Tỷ – Ảnh_Tử mới nhất tại Ngôn Tình Hay
Sắc mặt của Kỷ Ngự Đình tái mét, như thể người bị bác sĩ kết án tử hình không phải là anh vậy.
“Ý của anh là, nếu vi rút không được ức chế tốt, một ngày nào đó tôi có thể đột ngột qua đời sao?”
Dịch Tử Minh cúi đầu, không trả lời.
Dường như là đang mặc định.
Kỷ Ngự Đình cũng im lặng.
Vốn dĩ nghĩ rằng cơ thể dưới tác dụng của thuốc ức chế, ít nhiều gì cũng có thể sống thêm vài chục năm cũng không có vấn đề gì.
Nếu anh sớm biết có chuyện này, vậy thì anh sẽ không bao giờ để cho Sanh Sanh biết rằng anh vẫn còn sống, để tránh sau này cô sẽ lại đau khổ một lần nữa vì cái chết.
Trong không khí u buồn nặng nề, Tự Niên không kìm được lòng và lặng lẽ đứng một bên rơi nước mắt.
Kỷ Ngự Đình nghe thấy tiếng nức nở, nhìn nặng nề nhìn anh một cái: “Cậu đang khóc cái gì vậy? Tôi còn chưa chết mà.”
“Tôi, tôi chỉ cảm thấy…” Cảm thấy rằng ông chủ thật đáng thương.
Chưa đầy ba mươi tuổi mà suốt ngày phải chịu đựng những đau đớn giày vò, còn phải sống trong những ngày nơm nớp lo sợ.
Anh thật là khổ quá mà!
Dịch Tử Minh gãi đầu, có chút xấu hổ: “Thực ra cũng không tồi tệ đến như vậy, tôi chỉ nói là nếu như, theo tình hình hiện tại mà nói chỉ cần tôi phối hợp chữa trị và duy trì sức đề kháng tốt, ít nhất thuốc ức chế của tôi cũng có thể bảo vệ được anh Ngự khoảng mươi năm!”
Vẻ mặt Tự Niên rất buồn: “Hai mươi năm sau thì sao?”
Dịch Tử Minh nhìn Kỷ Ngự Đình bằng ánh mắt trấn an: “Đã hai mươi năm rồi, nói khôn chừng tôi đã chế ra thuốc trị liệu từ lâu rồi, đến lúc đó anh Ngự sẽ sống lâu trăm tuổi!”
Dù sao thì cũng vẫn còn hy vọng cứu chữa được, bầu không khí trong phòng dần dần ấm lên.
Tự Niên lấy khăn giấy xì mũi, cảm thấy rất bức bối: “Bác sĩ, anh nói chuyện có thể đừng ngắt giữa chừng được không! Thật là dọa người ta mà!”
Dịch Tử Minh cười và tiêm cho Kỷ Ngự Đình một mũi thuốc ức chế khác để tăng cường công dụng trong cơ thể, sau đó kê cho anh ta các loại thuốc khác để giúp vết thương mau lành và thuốc giảm các cơn đau thắt ngực.
Dặn anh là phải kiềm chế thú tính của mình và không được tiến hành vận động mạnh ở bất cứ phương diện nào cho đến khi vết thương của anh lành hẳn.
Măc dù ngoài miệng Kỷ Ngự Đình đồng ý, nhưng thực ra trong lòng anh chẳng thèm quan tâm, cũng không hề nghe lọt lỗ tai.
Sau khi rời phòng thí nghiệm, đã gần đến giờ tan làm rồi.
Kỷ Ngự Đình đang định lên xe đi đến Angle để đón Sanh Ca thì nhìn thấy Lộc Sâm mặc mộ bộ đồng phục hàng không tối màu, gương mặt lạnh lùng, âm u bước về phía đó, đi theo phía sau anh ấy là cô vợ sinh xắn Thịnh Tú Vân.
Cả hai dường như đang vội vã vừa xuống máy bay đã chạy đến ngay, sắc mặt rõ ràng là không tốt cho lắm.
Như thể là đang đi bới lông tìm vết vậy.
Tự Niên lịch sự gọi: “Xin chào, boss Sâm, chào cô.”
Thịnh Tú Vân gật đầu, ánh mắt Lộc Sâm u ám, không hề quan tâm, đi thẳng đến chỗ Kỷ Ngự Đình.
Dù sao cũng là anh vợ cũ của mình, phải xây dựng mối quan hệ tốt, nên Kỷ Ngự Đình rút lại vẻ kỳ quái trong mắt: “Boss Sâm, gần đây sao anh lại rảnh rỗi quay vềthành phố S thế?”
Lộc Sâm dừng lại ở cách anh khoảng một thước, trực tiếp lấy ra súng lục ra, nhắm ngay đầu anh, khí thế tàn bạo, sát ý tuôn trào.
“Boss Sâm?!” Tự Niên sững sờ.
Khóe miệng Kỷ Ngự Đình cong lên nụ cười lạnh, không hề hoảng sợ, hai tay đút vào thắt lưng bộ đồ vest, nhàn nhã vô cùng đối mắt với anh ấy: “Boss Sâm, anh làm vậy là có ý gì?”
Lộc Sâm sát khí dâng trào: “Tôi muốn mạng của anh!”
……
Sanh Ca đang ở văn phòng của tòa nhà Angle, đợi năm phút rồi mà vẫn không thấy Kỷ Ngự Đình đến đón mình.
Anh Ngự nói là anh sẽ đến đón cô sớm để ăn tối, đó giờ anh đều là người rất đúng giờ.
Sanh Ca đang định gọi điện hỏi thử, thì nhận được tin nhắn từ Tự Niên.
Trên đó viết: “Boss Sâm muốn giết cậu, ở phòng thí nghiệm.
Anh cả tại sao đột nhiên lại trở về?
Sanh Ca cau mày, nhớ lại vài ngày trước vì để kiểm tra hồ sơ ra nước ngoài của Kỷ Ngự Đình cô đã gọi cho anh cả của mình…
“Chết rồi, chết rồi!”
Cô lập tức xách túi và vội vã bắt taxi đến phòng thí nghiệm.
Còn chưa kịp xuống xe, qua cửa sổ kính, cô đã nhìn thấy ở phía xa Lộc Sâm cầm súng chĩa thẳng vào đầu Kỷ Ngự Đình, với vẻ mặt đằng đằng sát khí.
“Anh cả! Anh đang làm gì vậy?”
Sanh Ca một tay giữ lấy họng súng, tay kia đẩy Kỷ Ngự Đình ra sau lưng mình để bảo vệ anh, mỉm cười hòa hoãn: “Nếu anh có điều muốn nói thì cứ nói đàng hoàng, động dao động súng là có ý gì, súng đạn không có mắt đâu.”
Lộc Sâm không hề di chuyển.
Thịnh Tú Vân cũng giúp đỡ khuyên nhủ: “Chồng à, bỏ súng xuống đi, cẩn thận làm em gái bị thương đấy.”
Lúc này Lộc Sâm mới rút súng lại, vẻ mặt vẫn lạnh lẽo vô cùng.
Sanh Ca vội vàng quay đầu kiểm tra tình hình của Kỷ Ngự Đình: “Anh trai củ em không có đánh anh đúng không? Anh có bị thương ở đâu không?”
Kỷ Ngự Đình nhẹ nhàng lắc đầu, nắm lấy bàn tay nhỏ bé ấm áp của cô, khóe môi khẽ cong lên: “Ngoại trừ em, làm sao anh có thể tùy tiện để người ta đánh mình được?”
Thấy anh vẫn còn rảnh rỗi để ba hoa, Sanh Ca mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhìn thấy hành động thân mật của bọn họ, Lộc Sâm nhíu mày, trong con ngươi tràn đầy sự tức giận: “Lộc Sanh Ca! Em có biết anh ta vẫn luôn giả thần giả quỷ, đùa giỡn tình cảm của em không?”
Vài ngày trước, anh ấy đã luôn thắc mắc là tại sao em gái mình lại đột nhiên quan tâm đến vị hôn phu này như vậy, sau khi điều tra kỹ, anh ấy mới phát hiện ra Kỷ Ngự Đình vậy mà lại là chồng cũ của cô!
Sanh Ca phản bác: “Anh cả à, em đã biết điều đó từ lâu rồi. Thực ra, những gì xảy ra trước đây chỉ là hiểu lầm mà thôi. Em đã không bận tâm nữa rồi.”
Giọng điệu của Lộc Sâm lạnh lùng: “Em đã bị anh ta lừa rồi! Ba năm thanh xuân không phải có thể tùy tiện xóa bỏ như vậy được. Cuộc hôn nhân này anh sẽ giúp em hủy bỏ.”
“Đừng mà anh!”
Sanh Ca ôm vai anh ấy: “Trước đây anh ấy bắt nạt em, em đều đã đánh trả lại hết rồi! Hơn nữa lúc ở thành phố Phương anh ấy đã cứu em tận ba lần. Nếu không nhờ có anh ấy, bây giờ em gái của anh làm sao có thể bình an vô sự trở về thành phố S được. Anh ba còn bị anh ấy cảm động, nên anh đừng so đo nữa.”
Lộc Sâm nhìn chằm chằm vào cô mà không nói gì.
Nếu không phản bác lại, có nghĩa là trong lòng đã dao động, cô liên thừa thắng xông lên: “Đúng rồi, hôn ước của em và anh ấy là hôn nhân thương mại, không dễ hủy bỏ đâu đấy, anh cả phải suy nghĩ kỹ đi nhé!”
“Sợ cái gì chứ, chỉ cần em muốn, cho dù có phải đền ba trăm tỷ, anh cũng có thể kham nổi.”
Sanh Ca bĩu môi làm nũng, giọng yếu ớt: “Nhưng anh à, em không muốn, em muốn ở bên canh anh ấy.”
Kỷ Ngự Đình yên lặng lắng nghe, ánh mắt vẫn luôn hướng về Sanh Ca, trong lòng cảm thấy ngọt ngào.
Lộc Sâm im lặng.
Sanh Ca ôm lấy cánh tay của anh ấy tiếp tục xoa xoa, giống như một chú mèo con mềm mại đáng yêu; “Anh cả à, em rất nghiêm túc đấy…”
Lộc Sâm lại nhìn về phía vợ của mình, Thịnh Tú Vân mỉm cười gật đầu với anh ấy, cũng tỏ ý tán thành.
Anh ấy thở dài, miễn cưỡng thỏa hiệp: “Nếu như em đã nhất quyết như vậy, thì anh sẽ quan sát anh ta một khoảnh thời gian nữa, trước khi anh gật đầu, hôn ước này sẽ bị hoãn lại như của anh hai em, em không được giấu diếm gia đình lén đi đăng ký kết hôn, không được phép lên giường với anh ta, nếu không anh sẽ đánh gãy chân của em!”
Sanh Ca rùng mình, vô thức nuốt nước bọt.
Khốn nạn, cô đã làm ra những chuyện không thể diễn tả được rồi…
Làm sao đây? Chân của cô còn có thể được giữ được nữa không?
Mặt của Kỷ Ngự Đình cũng cứng đơ.
Sanh Ca không trả lời, Lộc Sâm lại nhìn hai người một lần nữa, đặc biệt là biểu cảm nhỏ bé cho thấy rõ ràng là anh gái của anh ấy đã làm chuyện xấu gì rồi, trên khuôn mặt của cô như thể đang viết hai chữ ‘chột dạ”.
“Em đã đang ký kết hôn rồi à?”
Sanh Ca vội vàng xua tay, lắc đầu nguầy nguậy: “Không, không có! Em không dám đâu!”
eyJpdiI6Im5qeGdVNnBRWE9jUjNObHlqVjllWWc9PSIsInZhbHVlIjoiZ05YMGdtOWEzSUVJYzI4ejVPRkRXRUlOZTNVamVZSVd4UVNRckdWdjdEZ1A0Rm1DSHZUeEhwZ05GTG52ak91biIsIm1hYyI6IjEzMTAyMmMxMWY0YmRkYTY1ZDU5MzA1OTgyYThhNTdjZjA3ZmJiN2QwNzQ2YzEyNzQ2NDg5YzNjN2I4MDZmZmIifQ==eyJpdiI6IllHRUpHcDFoV2x4V3NqaWIrNkdIbGc9PSIsInZhbHVlIjoiZXI2bHFzUytHSDFHcWdwYUUydWhhbW8zTUNqbFBteklIMUI4T0ZqSXVXbElPTW5zR0ZlOUo1XC93cUNjbTVUVmY2RHFuWG84blVVWUtxQzF6REVuTzgrdXZSV0hCRjF0djBIalwvcUtOekcybkxcL1ZKck9UYTZGc0JSZHlWVmFwd2xWUXN1NVd6c0M0am1lSHdRZ25ZWXhVajFBVHVFZDh0dFdKOWFwVlJiSVNMVTNjdkNHNEUrS2NoaDBuU0RHS3JcLyIsIm1hYyI6IjM0NTNiZDNmZjQwOTE1NTI4YzBlNWQzY2I0MjU0ZjA2NTUxZTA1Y2U0YTAzNGMyZDBlMDQwMzRhMTE4ODgwMmUifQ==eyJpdiI6InFsczQ5dzg3XC9jWmVsNngxWE1rRmlnPT0iLCJ2YWx1ZSI6ImxLd1VRV3FDTUZlU2FJYWNXTDVjWjQxbjBkbCtYbGY2SUVpNGxyQ0VsQk4rVGZnWHJSaTdcL0NsTUpaWFRvOUhkIiwibWFjIjoiMDk3ZTBhNWRmN2E2ZTE2MzM1ODAwMThiNmJkODk0ZDIyMjk3NmMzMGI4MTU1N2QyMTFmMTE1MmRmYTBkZGRjNiJ9eyJpdiI6IlJQOGVvUlVsRkJmdkVFQm54cVwvYWtRPT0iLCJ2YWx1ZSI6IkVuTE4rOHhMMjUxeTJrWEtjaUhJWit1SHE1S0JZVkxkTEF3aHVKYytPaDZpNDhVOVdUNVZGZk5uZGMzWmNSdWZtSUFsZTM3b3JKblJZWGV3N2JiamQ2eGJyOVA1RFl6MlNLbEZKeTdJdUdKSm1QUGJCZ0NCWHhUdjkzYWJMMXF3ZTdPWUdtSTlLWTd0RGVXYnJGSEVJOThYbEw3S01VMDN1bk1hdmRNdCtSU3djSHByTE1Lb0tnQ3c5V1wvaVBXWng2NFJ4aGl0ZnhhdEFUU0dpTWRCRHR3SzU0YTZZcHFPVkYyT1dEM08rQStjPSIsIm1hYyI6IjJlZWYyNTk4NWM3Y2EyNzI0MjU0N2FhNjYxMmFlMzA1MzA4NWQ3MzU4NDIzMGM4ZjBkNGJmZWUyNWRjOTAwNWYifQ==eyJpdiI6IlcrUTF6SkdmWmlCaTJjMDQxUGlIbWc9PSIsInZhbHVlIjoiS3FyUDRGbXNBR2FQWUorU0Y1YWZlZHdvMFBIY0dcLys1WWJiVnZnMzJhUkZMUGxnWVdyNm5qcHJickJzRFprTloiLCJtYWMiOiI1Y2Q2NTRkMGUyM2MxYjliZjNjZDZmZmFjMmZlZjlmZTkwOTgzMDcxNDkyMzRhMGJkYjk5YjhjYzQ3NzQyOGIzIn0=eyJpdiI6ImZab1QzWmlVYXUxcmN0NmprWUZ6QlE9PSIsInZhbHVlIjoianViXC9qOFgyalhEUkVMK25yYjRNSjgwbjg0WnU5QTRReFwvTHppWTFGalk1ekVQQzhhYnp3OHc1Z2FJREozS1IyY3ZDY0VxSlBhNU9raE5nS3dYSm1mczA1RGhRRU9GdFRcLzNteEtxM2xYelZySzR1elp6OUJYbE51SWxsU2tPanJpeVZSamZZR215aDZ3Mis1UGpHdGtTSXJ6aWd5UFMxZzI1VEh4NmkzU2pEckpGcjJ0YmpJTGE5Mk5CdUp1aTVzc0dBUHQ0ZEw3K2VzVyt2TW0rS3ZCaUl4VnQzM3RUNmpzMVAra200YjlaOW9uWkRYV1g1SG5Nb3JsT0VvUTBrdzA2N1piSGc1SW52RDh0SUwxRVQ5U3c9PSIsIm1hYyI6IjIzNzczMDdjNGEzYTZhNzM2ZDFkYjY5MzExYWNkY2Q4Yzg0NTc3NTg5NDBmYTA5ZTAzNThjZDhjNzcwNWMwZTIifQ==eyJpdiI6IkRTUlRlV082M0xIMndtUzRDMVQ3aVE9PSIsInZhbHVlIjoiSHFoXC9XRmhNOFJJOTYyUmFqRll3VmdETWFWbVIrV0ZvZW5MYW5vVWNxc1VKSzlZRG40T3ZldTFGZUp6RStYTWMiLCJtYWMiOiJhMDk5MDJmYTE3ZGZlOTdlZWM4MzAyYmEzNzYzNzJmMmEwZjAzZjBmNTBjYzJhZmZiYzBjZDM4MjljMjFiODU4In0=eyJpdiI6InhERjY3M1NSSGQzNDhGZXhyMmZsM0E9PSIsInZhbHVlIjoiRmhiakg4anp1dEIrTHJaeEFuSnpBdXhmWnNEdWVtd3ZHR1ZXNmRJNEhxblNGZjZGWXFKc0JnXC9lT3NzNFIyU0lyTEpDUkp0bXEyQ3dnQ0pvQXhwRWJnPT0iLCJtYWMiOiJiZTFiNmZkMDg5MzRlZWFlODViOTQxMmI3Y2I0MjBmNjNmNGRhZDA4NzEyNDhjODg4ZTQ2OTQ3NGM3YzFiYjcxIn0=eyJpdiI6Ik1pYjQrNkhcL3J1RkFNUm8xTThMZXB3PT0iLCJ2YWx1ZSI6IlhGNnFqaGJXeUczUTFNOW1FS0Y3S2ZJXC9UOUY1Q2J6bEROcCtWSzJNVXl1Y3JxZU0xU2pyUWoyenNuZU9tME8rIiwibWFjIjoiNWYyMjNjYTc2NTNlMGVmNDI3NTgyZmNiNjExMDc2OGRkYjdkOWE3MjUzYWZmNmQwMTY0NWY2M2E1MTcxYzE1YSJ9eyJpdiI6IkpMRGJYYTNcLzRLckJHd3pLcFBGbWRRPT0iLCJ2YWx1ZSI6IlwvMGIxcEN4TmZrdG1KVWNFaFFsVjZCM2Z2UEZtdHpOQ3JmTk9SZTBvY25ETXpZMVk2MmZTYWQ0YkRNZjFjbkY2dzJBeFRlZjQwRXo1eTJXUE1pUDlHc256dVJUV09WU3p5cjdRcGJ3blMwVHlXbHRZTGp0UnI5QzNUb3ludEthbmIzY2NTaHdyaDR3ZUtReFNPVXJVWjVPellGZ1NwQk5aSXV0VEtjZ1prUEFpeVo0VW5PVkhzMFVHbHpOZ0RcL3hCakR0cmF3VEhMOGl2VVBUMU13bWVCQT09IiwibWFjIjoiODAxN2U0NTZmOWQzNGIwNGU4ZTg0MjkxODQyMGRhZjdiMTNkMmQ0Njc2NjU3YWRkN2M1Njg5ZDEwMWY5ZWFlZiJ9eyJpdiI6ImQ5K3cydjFFNk9KejYwNUhQeU9kV3c9PSIsInZhbHVlIjoiWlBCYWtURldCajlodEsxXC9XWm1TRkt2WEQ0azRYUnh5M3I2MTY4YjRNdm9XaWxMZndMaElZc3RLNFFlN1d2bjgiLCJtYWMiOiJmZTIxZGY1NzhkYWIwODc5MWRkMDAxNTAxZDgwMGRiYWQ5YzUyOTdiOWU3NGRmOWFkY2JlNGJhMDVjMjM2ZDFmIn0=eyJpdiI6InRkMDFnRWoyN0NETUZ1aFhqRzdXTUE9PSIsInZhbHVlIjoibVZ3NXlLZW1IQW1INUlXRmJYS01pM0xhNlp4dDFSXC90VVd1MVNIU0tNalArOFVGbWp3T1ZMYTVlZWZ5TktPWnJQNjNlcXVva05MZW1WUzBqUFhHb0Z0bmtwa2ExSGZzZkI4S2l5amtXbHROMlJzamxVR0tCeWtzcnJxYUoxXC9zT2hwaW14emJcL1NnRE9RaW5oZW1RNkZ0Y05PN1RPRWJpN05vWkRIdXZoRXVqaFJkbThaWDdvazQwbThQS0hXb0x3RU1sOEMxZVgxMlFMeDByK1wvbXdvQWluOFBSNk42dmpIQU90clNPbE16TWJTazdKcGhiRHF6MzZid2M1SDdaZkEiLCJtYWMiOiJhODY2NmFiZmFkMTI4YWFkYzgzMzlhMWZiMWY4ZmJkNGJmYzk5M2QzNTBjNDNkNGEwYjZhNzJiM2JlOGZiNTdkIn0=eyJpdiI6IjFveGQxY1lTTTlPSU1cL2M4N2xiWGV3PT0iLCJ2YWx1ZSI6IkJ1UTd2UW9PR1NSbDlocys5WHNyYUtESXFodUJtOWhsVFwvVzRcLzh5SDZ5eHJaY0tUWk5HcTlpbGlIaVlwa1NxMCIsIm1hYyI6IjkzMTM1NDExNmE3NjMwZTNkMmZhMTNmMTI3MmFmYjY1MjQ2ZmIzMGMwNWFmMTJhYWJkYWJhYmU2OWQ2NDg4MmEifQ==eyJpdiI6Ikg2TzNUZVhiV3MzbzR3Nnh2UGNnM3c9PSIsInZhbHVlIjoiVG9rcEp1MXBqcElPNkJPSHgreTJaWmtaSVwvdWFFRlhnZ1hNV3VMczRxajB1RFhBRUJDdFRwNTBBdG00ejJhSktQa1JDZ3E1c3pUaiszK1wvZ2lDV2FsRXhRTjArY1wvTVJMdnZOOHAwUEppcWFaMFNhYW5Od3JXTkJRVHdkMzRXckFcLzBrajEwcmJKSFdKaStCYld3RDRaUT09IiwibWFjIjoiMDdiZGMwYjgzNzQyMTdmNTVhMWI0OTdkY2E0ODU0OWZiZmYyNTU5MzQ5MTUxNGNkZjJmNGJiMzEzMDExYTAzNiJ9eyJpdiI6IndZNEJFTzVvaW1xdllnNjF0dmRMK3c9PSIsInZhbHVlIjoia3dManZ1ejZleFkrbytcL3BQajlFS1dTVlJKcFg5ZzVPSjhudVY2Smw0QUhHVW5uYkhCMDJHcmg2XC93UlJwUmZ6IiwibWFjIjoiYTc1MDFhNTkzZDU3MGNkYWJmZWFmYmU4ODRmNzA1NjJmNzA0ZjQzNmJkOTA2OGI2YzZjYjczYTI5ZjA5ODFlZSJ9eyJpdiI6IjZDOVwvOU1EOXpDc2RKQk4rRkxzTGtnPT0iLCJ2YWx1ZSI6IkpJRHFNWWtRUW4rU3BEdDB1b0psdDNWeVdWZEg4aVwvVlNyNEt5TFl3YlprOUlMdWhpUlgzeVl4T2JXTTVYWlBiTE4xYWwwVHR6NHNZWUtTdVhTb3dwUUFTWUg3KzZncHlpOWc3WU1aQVNxTGgyakVOTExvM0U5ZVZTdHArK3FhWnl6ZlN0Q05sWHZaMExFZFZPQkZqc0h1U0N6clNhRFRTb1pnSWpLUjQ3ZEN1VzZINnNqYUYyOXJZc3VJQjZFdloiLCJtYWMiOiJmMzQwZWUzNDRjNWM4MzY5MjgyOWUyODAzYTQ2YzU0NTY0YzRiMGFlMTgzNWRkNWE2NmRiNzE5ZDRhYzQ2ZTFiIn0=