Ly hôn xong, tôi trở thành phú bà bạc tỷ - Chương 121
- Home
- Ly hôn xong, tôi trở thành phú bà bạc tỷ
- Chương 121 - Đừng diễn nữa, nói tiếng người đi
Đọc truyện Ly hôn xong, tôi trở thành phú bà bạc tỷ Chương 121 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Ly Hôn Xong, Tôi Trở Thành Phú Bà Bạc Tỷ – Chương 121 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Ly Hôn Xong, Tôi Trở Thành Phú Bà Bạc Tỷ – Ảnh_Tử mới nhất tại Ngôn Tình Hay
Lộc Hoa đánh, là do anh đáng đời à?
Lộc Hoa trong lòng cô quan trọng đến vậy sao?
Phong Ngự Niên rất khó chịu!
Tương đối khó chịu!
Nếu có thể, anh muốn bỏ Lộc Hoa vào bao tải cột lại, rồi mai ném đến Nam Cực cho lũ cánh cụt rỉa!
Cảm thấy bóng lưng ai đó trên giường đột nhiên trở nên vô cùng phẫn uất, Sanh Ca khẽ nhếch mép.
Nhưng mấy vết thương trên lưng anh trông cũng có hơi chướng mắt thật.
“Thập Thất, anh đưa thuốc cho anh ta đi.”
Sanh Ca đột nhiên từ đâu đi tới khiến Lộc Thập Thất giật cả mình: “Ủa gì? Tôi á hả?”
Sanh Ca lườm anh ta: “Chứ ai vào đây? Chã nhẽ phải đích thân tôi đi anh mới vừa lòng?”
“Biết rồi.”
Thập Thất bất mãn ra mặt.
Cái tên chó chết không nói đạo lý này, vừa nãy lại còn muốn hại cậu ba nhà anh ta, anh ta không đem thuốc độc cho anh đã là may lắm rồi.
Mặc dù rất không bằng lòng, nhưng biết sao được. Cô chủ vẫn đang nhìn chằm chằm anh ấy thế kia, thì dù không muốn cũng phải miễn cưỡng lết thân đi lấy hộp thuốc.
Sắp xếp xong xuôi, Sanh Ca quay đầu định rời đi thì một đôi bàn tay to lớn từ phía sau đột nhiên nắm lấy cổ tay cô.
“Sanh Ca, nói chuyện với tôi một chút…”
Phong Ngự Niên đã nằm quay sang hướng khác, anh không ngẩng đầu lên, giọng nói như bị bóp nghẹt trong chiếc chăn, hàng mi cong dài khẽ run lên, cùng với sắc mặt tái nhợt, trông anh rất “yếu mềm”.
Sanh Ca hờ hững liếc nhìn anh: “Thời gian của tôi là vàng là bạc, không rảnh đâu mà nói chuyện VỚI anh.”
Cô cố tình nhấn mạnh chữ “VỚI” chủ yếu là để nhắc cho anh biết thân phận của anh lúc này.
Phong Ngự Niên nằm không nhúc nhích, cũng không buông tay.
“Sanh Ca, cả buổi chiều nay tôi đã phải nhẫn nhịn suốt sáu tiếng đồng hồ, thực sự là rất đau. Nền phòng khách lót gạch bông thì lạnh ngắt, tôi nằm ê ẩm hết cả người, xương xẩu cũng cứng đờ cả ra. Xem như đó là hình phạt của tôi đi, nói chuyện với tôi một lúc đi mà…”
Giọng nói của anh rất nhẹ nhàng, nhẹ tựa lông hồng, giống như một con thú bé bỏng bị thương đang kiếm tìm sự an ủi.
Một người nằm dưới nền phòng khách suốt sáu giờ?
Sanh Ca cau mày và liếc sang Lộc Thập Bát đang đứng bên cạnh.
Lộc Thập Bát hoảng sợ cúi đầu: “Tôi… Tôi tưởng anh Phong làm việc nhà bị choáng nên… Nên mới không…”
Nói thế khác gì “xu cà na”, càng giải thích càng sai.
Sợ sẽ đổ hết mọi tội lỗi lên đầu mình, Lộc Thập Bát lập tức ngậm miệng, biến lặn ra ngoài, sẵn tay đóng luôn cánh cửa.
Sau tiếng đóng cửa, căn phòng trở nên hoàn toàn im ắng.
Sanh Ca cúi đầu, liếc nhìn Phong Ngự Niên đang cuộn mình trong chăn: “Anh muốn nói gì?”
Phong Ngự Niên lôi kéo tay cô, quyết không buông: “Cả hai ngày nay cô đều đến chỗ Lộc Hoa, cảm giác sống ở đó ổn chứ?”
Hửm?
Sanh Ca cau mày.
Anh giả vờ yếu đuối, đáng thương như vậy, chỉ để nói mấy chuyện này thôi sao?
“Anh Lộc là người ân cần, dịu dàng, lại cộng thêm việc bớt đi được cái người luôn khiến tôi thấy ngột ngạt, thì đương nhiên là mấy nay sống không tệ rồi.”
Biết cô đang giễu cợt mình, Phong Ngự Niên đổi sang thái độ nghiêm túc, anh thăm dò: “Tôi nghe nói nhà họ Lộc có yêu cầu rất cao đối với bạn đời của con cháu họ. Cô nghĩ Lộc Hoa sẽ vì cô mà chống lại cả gia tộc sao?”
Lộc Hoa mà cưới cô à?
Haha, đúng là một chuyện hài hước.
Sanh Ca nhìn anh một cách châm biếm: “Đây là chuyện của tôi, có lẽ anh vẫn chưa đủ tư cách để quản chuyện của tôi đâu.”
Phong Ngự Niên nhìn nét mặt cô, đôi môi mỏng nhếch lên một nụ cười.
“Xem ra anh ta cũng không định cho nhà họ Lộc biết đến sự tồn tại của cô. Vậy là cô đang được anh ta bao nuôi?”
Sanh Ca bật cười: “Trên đời này, người đàn ông có thể bao nuôi tôi chắc vẫn chưa ra đời đâu ha, với lại tôi e chỉ có tôi bao nuôi người ta chứ làm gì có chuyện ngược lại.”
Lời này đúng rõ kiêu ngạo đến ngông cuồng.
Nhưng khi được thốt ra từ miệng cô, thì bất ngờ là lại không thấy mâu thuẫn chút nào.
Phong Ngự Niên hơi nheo mắt lại, tự ngẫm thật kỹ những ý nghĩa thâm thúy trong lời cô nói.
Cô mà có đủ vốn liếng như vậy thật, thì chỉ trừ khi cô ấy xuất thân từ nhà họ Lộc.
Có lẽ cô và Lộc Hoa có quan hệ huyết thống? Họ không thể nào là người yêu của nhau được?
Vậy chẳng phải những hành vi thân mật của họ trước đây chỉ đơn thuần là giữa người nhà với nhau thôi sao?
Tuy nhiên, đây cũng chỉ mới là suy đoán cá nhân của anh, và cũng chưa có gì có thể chứng minh tính xác thực của nó.
Nhưng Phong Ngự Niên ích kỷ hy vọng đây là sự thật.
Anh thì vẫn còn đang thất thần. Sanh Ca thấy anh chỉ nói những lời chua ngoa vô nghĩa, thì lại quay đầu định bỏ đi.
Bởi vì Phong Ngự Niên nắm chặt cổ tay cô, Sanh Ca bỏ chạy không thành, có hơi tức giận: “Phong Ngự Niên, rốt cuộc là anh còn muốn lắm chuyện gì nữa?”
Bị cô hung hăng quát cho, người đàn ông nào đó ngẩng mặt tái mét, lại còn ra vẻ đáng thương vô tội nhìn cô: “Sanh Ca, lưng tôi đau lắm, cô thổi giúp tôi một chút có được không?”
“Hả?”
Sanh Ca bị mấy lời này làm cho ngã ngửa. Tại sao lúc trước lại không phát hiện ra anh nhạt nhẽo, sến súa đến vậy nhỉ?
“Rốt cuộc là anh bị đánh vô lưng, hay bị đánh vô đầu vậy? Điên rồi hay gì? Nói chuyện với tôi bằng tiếng người dùm!”
Phong Ngự Niên: “…”
Anh đau đớn, mệt mỏi là thật, và cũng chỉ muốn được cô an ủi đôi câu thôi mà.
Thấy anh không nói gì, Sanh Ca cưỡng ép gỡ bàn tay đang nắm cổ tay cô ra cùng với ý định đi ra ngoài.
Phía sau, giọng nói Phong Ngự Niên đột nhiên vang lên với ngữ điệu vô cùng bình tĩnh: “Mấy ngày nay tôi rời đi là để đến vùng núi giáp biên giới thành phố Lâm và thành phố Phương. Sở dĩ tôi về muộn là vì bị một nhóm người truy sát, mà những người đó là do Lộc Sâm phái tới.”
Bước chân Sanh Ca đột ngột dừng lại.
Anh cả phái người giết anh?
Anh ba lúc ấy chỉ nói cô biết hướng đi của Phong Ngự Niên, cũng như nói rằng Phong Ngự Niên tạm thời không về được.
Nhưng lại không nói cô biết, sở dĩ Phong Ngự Niên ở lại là vì anh cả.
Cô đột nhiên nhớ tới phản ứng của Phong Ngự Niên sau khi bị cô tiêm thuốc đặc trị vào ngày anh vừa trở về, cho nên vết thương trên lưng anh là do người của anh cả gây ra?
Sanh Ca dừng lại bên cửa một lúc, mới cười đáp: “Anh đột nhiên nói với tôi mấy chuyện này làm gì? Tưởng tôi sẽ quan tâm anh à?”
Nói xong cô mở cửa, ra ngoài.
Lộc Thập Thất đang đứng đợi ngoài cửa, thì thấy cô bước ra với vẻ mặt là lạ.
“Cô Sanh?”
Cô hoàn hồn lại, thoáng nhìn hộp thuốc trên tay Lộc Thập Nhất “Vào đó bôi thuốc cho anh ta đi.”
“Dạ.”
Lộc Thập Thất hơi khom người, sau khi thấy cô đã rời khỏi tầng hai, anh ta mới bước vào phòng Phong Ngự Niên.
Phong Ngự Niên vẫn đang trong trạng thái thất thần.
Nhìn phản ứng vừa rồi của Sanh Ca, cô có vẻ rất ngạc nhiên trước chuyện Lộc Sâm, có vẻ như chuyện này không liên quan gì đến cô…
Anh thở phào nhẹ nhõm, một vài gánh nặng gì đó trong lòng cũng bỗng chốc tan biến.
“Này, anh Phong?”
Vẻ mặt tức giận của Lộc Thập Thất ngắt ngang trạng thái thất thần của anh: “Cởi áo sơ-mi ra rồi nằm sấp xuống để tôi bôi thuốc!”
Phong Ngự Niên cầm lấy hộp thuốc trong tay anh ta: “Không cần, tôi tự làm được, anh ra ngoài đi.”
“Vết thương của anh ở tít đau lưng, anh tự bôi kiểu gì? Chẳng lẽ cô Sanh Ca đụng anh thì được, còn tôi thì không?”
Phong Ngự Niên thờ ơ nói: “Tôi không có thói quen để đàn ông đụng chạm.”
Thói quen kỳ cục gì thế này?
Tuy nhiên, Lộc Thập Thất cũng chỉ mong: “Đây là anh nói đấy nhé, đến lúc đó đừng có cáo tội tôi trước mặt cô Sanh.”
Nói thì nói vậy, nhưng khi rời khỏi phòng, Lộc Thập Thất vẫn không yên lòng, anh ta lên lầu ba quyết định báo cáo chuyện này với Sanh Ca trước.
“Anh ta đã thích bị ngược đãi thì cứ mặc xác anh ra, không cần phải xen vào làm gì, anh cứ đi làm việc của anh đi.”
Cửa mở, Sanh Ca vẫn đang đứng bên cửa sổ, âm lượng giọng nói rõ to.
Phong Ngự Niên đang ở dưới lầu nghe rõ một một như gặp tận mắt, lông mày nhíu chặt.
Xem ra trận đòn bữa nay anh chịu không đáng chút nào, không những không nhận được một chút ánh mắt thương tiếc từ ai đó, mà còn phải hứng lấy một đống chuyện đáng đời và hơn hết là bị mỉa mai tự ngược đãi bản thân.
Được thì ít mà mất thì nhiều!
Anh thoa thuốc mỡ giảm sưng tấy lên lưng, sau đó đi ngủ.
Sáng hôm sau, anh dậy muộn.
Hôm qua bị đánh tơi bời, lại còn bò theo đường ống, thể lực thật sự đã tiêu hao đến cực hạn.
eyJpdiI6IkFnOHdQeXdxNkNsQ2h2cE04NXcxMkE9PSIsInZhbHVlIjoiNWo2WUpURUdJbG5FWEE0Uk8ySVJOcHBadmZaNnJ1cUwyS2oyZWU5WVwvWHZjM2pLTDBodGlwWGhLQ2RBdnludUEiLCJtYWMiOiI4ZmZjYTQ4OWZkYTdkOWQ1ZDNiNDVjODhmYzBlMGI5ZTc0OGM5MzM2MDBmYjM3YTcwN2JjYzAzMzZiYjY1YTZkIn0=eyJpdiI6IjZDbmFDYmZkdE1DQlVucXQ2c3YwZ3c9PSIsInZhbHVlIjoicUZzMTBFems2R2dqMStSUUc3QlJpUHA5QkFDNjk4VzFNbGVlTzMzK0doQURWMU50czVDNjhHZVY4N2NVNXdlUTNYdkdMZk5zdEJHTTE0MUZRVGV4OE9ieVRTamdcL2t0VE50S3ZaTk9kcGs5aG9rbzlUa01zXC8xYnk4ODZENVlWUkNJNGlSSFQ5VWdrUHBZdDMyWnQrYWxDbHVpVkNtbHFPQU5Qd0F6VHJhQnVPZ2V0MEtONlcrWFpBVFg0OU1vVzI5RDErNHpXR3BvdXY4SWFuYkI0WEpwNGNkcDYzRE9YdEQ1MHp5ZDlVSHJDczZTdjk5cWtOZ2prcDlWbStoU0d2IiwibWFjIjoiZTdiNzA1ODI0OTdjMTIwODFkN2M2YjViYWVhNjRiNjgyM2NhMGZmMzczZmUyZTU0N2QwYzE3OTgyYjM3OTI5OSJ9eyJpdiI6ImhlRHM0WFdmWW5TU2U5SWNZQlwvOXJRPT0iLCJ2YWx1ZSI6IitxMW1sRXVZTFpFTUJRVTJjTjMyamJiN3hsa2RSY05vaWU5aHNucUljOE1MS0NSUWhXTXNIb1pSK0FlWDRQdXQiLCJtYWMiOiIxM2I4ZGE0OTUyMzY3NGE2YWNkMzMxYTVmNzM5ZWE5ZjdiOTg5NzE0NzdkOGI4ZjRmMzE4MTM3OGYzMmNlYzcwIn0=eyJpdiI6IlZDOHJJdXlNZitEOE5TdzFzYnJnK1E9PSIsInZhbHVlIjoiMW1haWUxckc3S052YWJ6VkVqbFwvSkhXVmZcL1Y1YVRadnhTNDdvTlBvS2djTlQ2YjZaZUVvR0NUNTExd3Z4QkJUVDNPeitpMFN5aVpDK3JMWmtDaVJidlp5Z2RHUVBJXC9cL1ROVGxnR0VXbEpoejRRbkxpRVhlVVE3d0FLdDVWUjEzSGJwSTlwaFR5WjZcL0YyRk1kblNyeFwvSGVza240NTR3WEVVSHNyc0k3cGhlc2FcL0QzUGxmZWFZWStDQmNGTUtDdXVnKzV2Y0JMVTNlS0JJOGg5dWpldlE9PSIsIm1hYyI6IjYwM2ViMzI0OWQyYzRhYmI0NGZjZDcxNzM0YWU3ODQ0NTQ2YmJiM2I5ZTgxYjJiYjliOTVkNmYzZTRmOWUwYzUifQ==eyJpdiI6IlVsSGEzM2dVemNJOTliaGJjUDVxXC9RPT0iLCJ2YWx1ZSI6ImVHYXpKNWkwd1ZTSXVSNG1rMTZSaUlWUzFLdU5wYzgxZzdyanRxZGs2ZCtqWU9mWU1iZ0dua2NXVXRRbVwvTGVNIiwibWFjIjoiNzA2NjZhYmM1MTgwZjFmOGNiYjRiNjZkZGRkMzc1MDc4NmZkNjkxYzRkYWI3ZTFmN2FkMGY3ZDE5YmM0MDUyZCJ9eyJpdiI6ImEyczhGVlZ1cGM5d2lmYlh1MGZTU3c9PSIsInZhbHVlIjoieGcreVd5dEFPN0dXSW9IQkZ2bjBFTzNpXC8zV1ZcL2FMSENLV2swRjIwR1BRNTI0VGhiblBrS3VEaUpNcDJYQWd2TkF0MTV4d3VYdUR6ZFREWjJGZllVMjNBQmJIbXBLUEhaeU1kcTFqTXVWUUQ5YkRIWE1ERjM1MDhBWUdGWWNaVjBpZ2hZVjdDQzdhclNRNXhDSDhtMWpjeFlpSngrMFNqazJENGxVVTFadFg2Uis4N0k2YlZQUk5cL0NcL3loc0VwbTZ4UDBkeGpkalg2MHBOSEdvTXNvU2c9PSIsIm1hYyI6IjdmM2FlY2Y1MWEwNDRhNmEyYjA3ZmZlMGMyNDQ5N2I3MTNmYWJlNjgyZTBmYjZiODYwOWYwYzE3NDM1MDIwZDAifQ==eyJpdiI6InBpWTlSVDJPbUJXWldiZllRZGNjUWc9PSIsInZhbHVlIjoiN3V2RlRoM0ZKa0cyR3VaVGNGaE5kaWNDcVwvalJCNVo2bVRnNGFRcmRjU2g4aHlQQVFFd2F4ZjlubnJnZlM1MDkiLCJtYWMiOiJjNDI1Y2Y5MzBkNmM3MzQ4Mzg4OWM4NGFmZDllYmVkZjZkNDE2MjJlYTkyMjE4ZWY4ZTY1NGJjNzk4YTBkNmRkIn0=eyJpdiI6IlZkWEdiUk0zQ2dqYWdTRlwvTnBcLzA5UT09IiwidmFsdWUiOiJ4cjBJUVB5c3FMc01uWkpKQUNPS05FQWdlXC8zRkhPcTVReFRCOGphbzMzZnhVTm15MmRRRVBnXC9oU1ZvbmxUS1ZnaXJPQXFBSGp6TlhDaEszZitlaGthVWp1ZFAxUmNMVTVjcjNGZklFanFmWmxjUmgyS0JOSkRMSFl0bU53T3dLTkRsRGs0NVVQVGtzcmVaT285cTY1TU95UlJNbklkclUzdmtJZkF1dlwvRG89IiwibWFjIjoiMTdmODI3ZjEzYmYwN2JhMzk2ZWY3NDY0ZjEzOTkyZmEzNTNiMmQ5Yjk1MTU5ZmI0YjUyYWEyMjRiMzg1Yzg0NiJ9eyJpdiI6InNib0diSjN4N2dLdzE0V1IyaGc4T0E9PSIsInZhbHVlIjoiTkEwT0JOOHZScE93WEpsdVZqSzhHeVQ4WnhDUjBUZDZxcnVNZ3ZxMEhHSHhidHNtVTBrMFlTVWVkSWdodlNzSyIsIm1hYyI6ImJkMmFjOWUxYmU5ZWI0NDRhY2ViM2JkOGQzMTFlMDI4N2JkY2Y3ZjlhZjc2ODU5OTBmZGY1NjFiNTUzMjg2NTcifQ==eyJpdiI6IjhCcnZHODdPcWVhTlllWnZ6czJCS3c9PSIsInZhbHVlIjoiTjJ0VDhcL1VTY25iaWRveldQK0pHa21oaFNzcEZ3VnNlYTArazBRb0V4NVorZGFacTZXbkNkSGtldGo5YnZERHhGckRCZTFGVVc4Z0NOdWFzQ3B2SE1QN01xVVR6XC92aDBXMVBzWWM4dFRXcjhDUE50Q1l5ZEU5ZStBRUZidjlLSlprQ2hqdldBRWl5UmVYUWt3SnFtU1R2NER6ZVJLTjlNZ295RTg1UVA3SURtQVp5Q1FRNnRlSjBmMzFYelNORlFsSjNsZE9pTkp1VmtaQW96cGFxTkU2YUE2aUhUV3doU2ZZbERrK1dnbWJrRjlUWDhHa095Q0dvMXQzbHIxUm9LN1pNU2wxUUdSeDRHU1NZK1VrUndEQT09IiwibWFjIjoiYWNkMzNlOTQyNzljY2Q2ZTQ1MmNkNzIwNjBjMmQ3YzFhNmRjYjgzZmJmZWExNTI3NWJkODBkMDUzOGM1YjUyNiJ9eyJpdiI6IlBsbG91T0NlZFFnaFB0MFJEcDlCMVE9PSIsInZhbHVlIjoiQm0wXC9OZVlaa09PNHhRVlBxZ2VLS1ErbFwvNmp2VlZLTUZXc1o4eFo2VjZxSDVzcXJDcys4andDTFJwaHZoXC9pXC8iLCJtYWMiOiI3MzIxOWJkN2M2NjdkNTMwNGMzNGYzOTI3YWQ4ZjE2YjQ2ZjljMzcyZWNjYzkwZDYzNDk5NTA4NzU4MGFlMGVkIn0=eyJpdiI6IkE1c3BacVBXUzg4VkhOM2RaTzArbVE9PSIsInZhbHVlIjoiZ0E1QmJaM1JTVjNjTTJXSXpsa1hURnVzN0MrMklxZERHM0JEb1poMVNNNDFNZ2NpZVlYZTAzV0FXUTBBQVhzXC9Kb0ZMUDJGZTRoM2FGQnl4a1NiSHE2Tm9kQUZhZkpWa01KUjRxXC9qVm1od0dnNmxkTjdhT2pYWVwvaG5hSnI0aUl4dE13MFBoT3NTM3hGRWVMZmd1YndjNVZOSEhGV2RDbGJVcmJQb2YyK3ZSWXl5UlJPdlFSejRMWjRUNDBvVWUxS0ZSelB1RlBXd3loXC9MV0xReFwvS2FnPT0iLCJtYWMiOiIzZTdlNmFiMWM5MDE1YzE2MWIwMWJmNTFmYTg5ZjAwMTQ2NWQxOTk0NTIzZjViZjEwOGVmYTU5MDdlMTcyZmQwIn0=eyJpdiI6InI4WElFUlwvWXB6a1FUVzRhV2VGc1VBPT0iLCJ2YWx1ZSI6ImJvNnBuQk4wOG1ndzZqYnl2bVBUcnVod0x1YXlJakEwS2doQkVBUzhlWFErUEpHaWxYUGNcL3IzMWhUNlpjRGlNIiwibWFjIjoiZDdjNzdjNmFhNjJhODU2NDk2YzAzNGYyY2ZiNDhmZTc0MmJhMDZlYWYxYWViZWI1MmI3ZTJmNDYyNjAyNThlYSJ9eyJpdiI6IjdLNFBLTGExVTBSd1U0R0hNZllabnc9PSIsInZhbHVlIjoibFdmcERsNG5vRWMxNWhudDhseUt2ME1pZkpKN3RMKzNYN2I0eG9QaFVRMmVjQ0JNZkNldDN4VTBySVpjYytRR1F3QWk0YlZHVFNPdzR5eVBwTUVJaTVJMjhyZGl1bGJzelc2elp2RjFCTkhHeXpraWdcL1B3Vlk3TVk0VWNENjR0dlFzU211TXlYQlwvSDRld3JVY01Oa3hrYXFZTlZcL3p1MzRuUlNZbjJ2RjRnU1hNS2owVzBVc2kza3NkTWhxRHIxIiwibWFjIjoiOGNmZWE3OTBkYzkxNjI2ZjZmNDhjMjU5YzI0OTcyMWNjYzQ0M2ZiNDI2NDkwNGM1YWJlYTZiYzE1ZmM3NGEzMCJ9eyJpdiI6Ikt3QmNVT2lDcVNFT1hDdjdqWFQwSGc9PSIsInZhbHVlIjoic3FQRGcxWlROK3BUQmxieXlUcUFmeFNXNnhZZDVrZFFDcTNsUUVZMG5BU2ZWaGhKVFJPUEpUZWlkWDdwcERoUiIsIm1hYyI6ImZkYzg4ODg3YTVjMjliMzFkZGQ4MWVlMTY4ZjVmOTdjZjM5ZGY0NzA3OTIyYmQ3MTA5YmFjYjlhN2NjMzI5Y2EifQ==eyJpdiI6IkRQUHZySm5DWXN2N0xFd1Z3M0d6Ync9PSIsInZhbHVlIjoicUJIaDV2XC8wSzBaQ0JDVE9UVmpqMFdiN1J1RGpjMUdDZm5Oa1B3QkZXbmc1UEZZa0VsS1g0V05yRFMyUnRxY3prdmNYeE8wWnhjdnZGaDFsbHk3eDFFZGVxRmZGdVN5dWwwb3B0NE94RUMwPSIsIm1hYyI6IjQ0OGJjOTk0NGZkNDY5ZDRmYTJmYWY0OGQ3YTEyZThhOTMyNjAwZTEzOWQ2Y2NhMzc5Y2VhMDM1ODViMDVhYjUifQ==