Lôi kéo - Chương 27-28
Đọc truyện Lôi kéo Chương 27-28 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Lôi kéo – Chương 27-28 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Chương 27
Một tuần sau, Lâm Thanh Nhạc đi tìm bác sĩ khoa mắt tốt nhất Khê Thành, cũng đi tìm bác sĩ khoa mắt tốt nhất cả nước làm việc ở bệnh viện nào.
Cô nghĩ kỹ rồi, đi xem bệnh viện ở Khê Thành trước đã, nếu không giải quyết được, về sau sẽ nghĩ biện pháp đến bệnh viện tốt hơn.
Cùng lúc đó, cô vẫn luôn chờ mong kết quả cuộc thi. Giải nhất được một vạn có lẽ không thể giải quyết hoàn toàn vấn đề, thế nhưng ít ra có thể cho bọn họ đến bệnh viện để khám trước xem sao.
Cuối cùng, sau tiết tự học buổi tối thứ năm, Lâm Thanh Nhạc biết được tin tức từ giáo viên Vật lý.
Không phụ sự mong đợi của cô, cô thật sự lấy được giải nhất!
Biết được tin tức này Lâm Thanh Nhạc rất vui, bất chấp phải về nhà nhưng cô vẫn lập tức chạy đến nhà Hứa Đinh Bạch.
Đây là hy vọng của bọn họ, cô muốn nói cho anh đầu tiên!
Hết tiết tự học buổi tối đã là 10 giờ, đến lúc cô chạy đến hẻm nhỏ nhà anh đã là 10 giờ rưỡi.
Nơi này tương đối hẻo lánh, chủ yếu đều là người già sống ở đây, thời gian này căn bản là không có ai đi lại, Lâm Thanh Nhạc đi dọc theo hẻm nhỏ, cuối cùng cũng đến nhà của Hứa Đinh Bạch.
Chạy một hơi đến tầng 8, cô thở hồng hộc, sau khi điều chỉnh hô hấp ở ngoài cửa thì giơ tay gõ cửa.
Uỳnh!
Có tiếng thứ gì đập vào cửa ở bên trong, Lâm Thanh Nhạc hoảng sợ. Cô dán sát vào cửa, nghe được bên trong có âm thanh đánh nhau.
Đầu óc Lâm Thanh Nhạc ngây ngốc, cô duỗi tay lấy chìa khoá dự phòng, trực tiếp mở cửa đi vào.
“Hứa Đinh Bạch cậu sao thế…”
Lâm Thanh Nhạc còn chưa dứt lời, bởi vì mắt cô nhìn thấy một cảnh tượng khiến cô hoảng sợ đến không nói được.
Trong phòng khách không chỉ có một người là Hứa Đinh Bạch.
Trước mắt anh là một người đàn ông trung niên, người đàn ông mặc áo màu xám, tóc tai lộn xộn, người đầy mùi rượu. Mà lúc này, Hứa Đinh Bạch ngồi dựa vào tường dưới sàn nhà, khoé miệng bầm tím…
Bởi vì nghe được tiếng của cô, sắc mặt Hứa Đinh Bạch dưới đất ngay lập tức trắng xanh, anh nhìn cô, mang theo khủng hoảng và vội vàng: “Cậu đến làm gì?”
Anh bị thương.
Lâm Thanh Nhạc chậm chạp nhìn về phía người đàn ông trung niên, bỗng hiểu rõ, người này là người ngày đó cô gặp ở cầu thang, cũng chính là ba của Hứa Đinh Bạch.
Mà hiện tại, ba anh đang đánh anh.
Như vậy những lần trước… Cô còn nhớ rõ trước đây lần đó anh cũng bị đánh đến mức cả người bị thương nhưng khi đó anh không nói là ai, cô cho rằng anh ở bên ngoài bị Chương Dịch Khôn hay là mấy tên côn đồ bắt nạt.
Thế nhưng thì ra, người thực sự khi dễ anh lại là ba của anh?
“Ông đang làm gì thế?” Lâm Thanh Nhạc xông đến, lập tức đứng trước Hứa Đinh Bạch che chắn anh: “Ông, thế mà ông lại đánh cậu ấy!”
Vừa rồi Hứa Đinh Bạch bị đạp một phát vào bụng, thậm chí lúc này còn không đứng dậy được: “Lâm Thanh Nhạc, cậu đi đi!”
“Ông ta là ba cậu, ông ta là ba cậu đúng không?” Lâm Thanh Nhạc rơi nước mắt, gắt gao túm chặt góc áo của anh: “Hứa Đinh Bạch, cậu đi theo tớ đi…”
“Đây không phải Đới Dung, tao còn tưởng đám người nhà họ Yên kia cho phép con gái họ đến tìm mày.” Ba Hứa Đinh Bạch cũng chính là Hứa Hoành Thành cười nói: “Hứa Đinh Bạch, mày cũng có bạn à?”
Hứa Đinh Bạch đẩy Lâm Thanh Nhạc sang một bên: “Đi ra ngoài.”
Hứa Hoành Thành uống rượu nên giọng âm trầm: “Cô gái nhỏ, đã muộn rồi mau về nhà đi.”
“Cậu ấy là con của ông! Cậu ấy không nhìn thấy! Tại sao ông có thể đối xử với cậu ấy như vậy!” Lâm Thanh Nhạc bò về, nhìn Hứa Hoành Thành: “Ông không đưa cậu ấy đi khám bác sĩ còn chưa nói thế mà ông còn đánh cậu ấy! Ông đúng thậtlà bị điên rồi!”
“Cô nói gì? Tôi không đưa nó đi gặp bác sĩ?” Hứa Hoành Thành trừng mắt, bởi vì uống nhiều rượu, sắc mặt ông ta vừa trắng lại vừa đỏ nhìn vô cùng đáng sợ: “Cô nói tôi không đưa nó đi gặp bác sĩ? Cô có biết tôi còn nợ bao nhiêu không? Cô có biết mỗi ngày của tôi phải trải qua như thế nào không? Bộ dáng ma quỷ này của tôi lấy gì để cứu nó? Con mẹ nó tôi đây còn chưa đủ thảm sao? Còn trách tôi!”
“Nhưng liên quan gì đến cậu ấy! Cậu ấy gặp tai nạn cũng tại mấy người!”
Hứa Hoành Thành híp mắt, cúi người nhìn Lâm Thanh Nhạc: “Cô thì biết cái gì! Hả? Tôi cho nó mạng sống, hiện tại tôi còn nuôi nó, là tôi sai sao?”
Mùi rượu xộc vào mũi, Lâm Thanh Nhạc lùi lại, người đàn ông trước mặt vừa say vừa điên cuồng, khiến người ta sợ hãi.
“Lâm Thanh Nhạc, cậu đi trước đi… Tôi sẽ liên lạc với cậu sau, cậu yên tâm, không sao đâu.” Hứa Đinh Bạch nói nhỏ ở phía sau cô, vì áp lực nên hơi dồn dập.
Lâm Thanh Nhạc quay đầu nhìn khuôn mặt bị thương của anh, nước mắt không khống chế được mà rơi xuống: “Tớ giành được giải nhất… Hôm nay tớ đến đây để nói chuyện này với cậu, bây giờ cậu đi với tớ được không?”
“Tôi sẽ đi cùng cậu, về sau chắc chắn tôi sẽ đi cùng cậu.” Hứa Đinh Bạch dùng sức đẩy cô: “Nhưng cậu nghe lời, bây giờ đi ra ngoài.”
Lâm Thanh Nhạc bị đẩy ngã ra sàn nhà.
“Mày muốn đi với ai?” Hứa Hoành Thành khom lưng, lập tức túm cổ áo anh, kéo anh từ dưới sàn nhà lên: “Con mẹ nó mày như vậy mà còn muốn đi với ai? Mày xứng sao?”
Vừa rồi Hứa Đinh Bạch đã đánh một trận với ông ta, nhưng bởi vì không nhìn thấy nên anh rơi vào thế hạ phong…
Cả người đều đau, nhưng trong lúc bị kéo lên, anh hoảng loạn bởi vì Lâm Thanh Nhạc còn chưa đi, cô chưa từng thấy cảnh như vậy, cô sẽ sợ hãi.
“Ông buông cậu ấy ra!” Lâm Thanh Nhạc không thể chịu được khi thấy Hứa Đinh Bạch bị đối xử như vậy, ngay lập tức bò dậy từ dưới sàn nhà, chạy đến túm cánh tay Hứa Hoành Thành.
Vốn dĩ Hứa Hoành Thành uống rượu nên không có lý trí giờ lại còn bị Lâm Thanh Nhạc làm phiền, ông ta quăng Hứa Đinh Bạch xuống, lập tức đến túm lấy cô.
“Mày là ai? Hả? Dám quản chuyện nhà chúng tao?”
Lâm Thanh Nhạc đối với Hứa Hoành Thành là quá nhẹ nhàng, ông ta tuỳ ý túm cô lên, sau đó ấn Lâm Thanh Nhạc vào cửa kính ban công.
“Ông đừng động đến cậu ấy!” Hứa Đinh Bạch khó khăn bò từ dưới đất dậy muốn đi ngăn cản ông ta… Nhưng anh bất lực bị Hứa Hoành Thành đá văng.
Anh bị va đập mạnh vào kệ TV!
Trong đầu Hứa Đinh Bạch lúc này có một khát vọng mãnh liệt rằng anh có thể nhìn được!
“Nó hình như rất để ý đến mày? Mày đến vào giờ này, xem ra đã gặp nhau rất nhiều lần.” Hứa Hoành Thành mở cửa ban công ném Lâm Thanh Nhạc ra bên ngoài.
Gió ở ban công rất lớn, Hứa Hoành Thành quay người lại, muốn tiếp tục quay lại dạy dỗ Hứa Đinh Bạch.
Nhưng vừa mới đi được một bước, đột nhiên gáy ông ta bị cái gì đập vào, ông ta ngây người, quay đầu nhìn cô gái tùy tiện cầm cái gậy gỗ bị vứt bỏ ở ban công.
Hai mắt cô đỏ ngầu nhưng không hề lùi bước.
Vốn dĩ đầu ông ta đã rất đau, lúc này lại càng đau hơn. Hứa Hoành Thành tức giận, xoay người xông tới, ông ta dễ như trở bàn tay mà giật gậy gỗ trong tay Lâm Thanh Nhạc vứt đi, ấn người cô lên lan can.
“Đánh tao, mày còn dám đánh tao! Mày cho rằng mày là ai?” Mắt Hứa Hoành Thành đỏ ngầu, nói năng lộn xộn: “Đây đều là do mày tạo nghiệt, không liên quan đến tao! Là mày một hai phải làm chuyện đó! Là mày khiến công ty phá sản! Hiện tại mày nói tự sát là tự sát, nói chết là chết, rồi cục diện rối rắm này ai dọn dẹp? Ha, vậy mày để lại cho tao làm gì! Hả? Con trai mày cũng không cần đúng không? Được! Con mẹ nó tao đây cũng không cần!”
Lâm Thanh Nhạc bị chế trụ, không thể cử động, cuối cùng cô khó khăn túm được ngón út của ông ta, dùng sức bẻ!
“A…” Hứa Hoành Thành bị đau nên đành buông ra, Lâm Thanh Nhạc nhân cơ hội này chạy sang bên cạnh.
Hứa Hoành Thành thấy cô dám trốn, hung ác đuổi theo cô, cơ thể bé nhỏ của Lâm Thanh Nhạc tránh né ngồi xổm xuống một chỗ…
Vừa say rượu vừa tức giận đến đỏ mắt, ông ta đi thật sự rất nhanh, hoảng hốt khua tay tìm kiếm phía trước, nửa người trên đã với ra ngoài lan can.
Ông ta cứ như vậy không có dừng lại, dường như bên ngoài kia không phải là nhà cao tầng mà giống như có thứ gì đó ông ta rất căm ghét…
Lâm Thanh Nhạc ngồi xổm trên mặt đất tự bảo vệ bản thân, cô không bị ông ta bắt lại, cũng không bị ông ta bóp chặt cổ… Cô vẫn ở chỗ này, trơ mắt nhìn bóng dáng màu đen lướt qua lan can ban công không tính là cao, bên tai nghe thấy một trận gió thổi ngoài ban công.
Cái gì cũng không có.
Chỉ có một tiếng động.
“Lâm Thanh Nhạc!” Hứa Đinh Bạch từ bên trong đi ra, anh không đứng dậy được, chỉ ở cửa kính, duỗi tay thăm dò phương hướng của cô.
Lâm Thanh Nhạc nhìn anh, dường như đã nhận ra điều gì, từ từ đứng lên.
Tầng 8, cao hơn 20 mét.
Gió vẫn gào thét, mắt cô nhìn ra ngoài, chỉ thấy ở phía dưới tối tăm, còn có một cơ thể.
“Cậu ở đâu? Cậu sao rồi?”
“Tớ ở đây!” Lâm Thanh Nhạc mở to hai mắt nhìn, chìa tay nắm lấy tay anh.
Hứa Đinh Bạch nắm lấy tay cô, lập tức kéo cô qua đó: “Ông ta có làm cậu bị thương không?”
“Hứa Đinh Bạch…” Lâm Thanh Nhạc lắc đầu: “Ông ta, ông ta rơi xuống.”
Lâm Thanh Nhạc nói đến đây thì không không chế được mà run rẩy, giọng cô rất nhỏ, cũng không thể tin được và hiện đang vô cùng hoảng sợ.
Hứa Đinh Bạch chấn động, vừa rồi anh ở bên trong nghe được âm thanh va chạm ở bên ngoài, lúc đó anh cũng không đoán được là sẽ xảy ra chuyện này. Anh nắm chặt tay cô: “Cái gì?”
Hô hấp của Lâm Thanh Nhạc dồn dập: “Tớ nói, ông ta rơi xuống, ba cậu rơi xuống! Ông ta, vừa rồi ông ta muốn xông tới bắt tớ… Nhưng tớ trốn được, tớ cũng không biết tại sao lại thế này, đột nhiên ông ta… Không, không phải tớ, tớ không có đẩy ông ta.”
Cả người Lâm Thanh Nhạc đều rối loạn, tại sao ông ta lại rơi xuống, cô không có đẩy ông ta mà… Hay là do cô không cẩn thận?
Lâm Thanh Nhạc nhìn chằm chằm Hứa Đinh Bạch, sợ cảm xúc của anh sẽ mất khống chế.
Dù sao đó cũng là ba anh, chắc chắn anh sẽ…
“Đừng nói lớn tiếng.” Đột nhiên Hứa Đinh Bạch nói nhỏ.
Lâm Thanh Nhạc lập tức mím chặt môi.
Hứa Đinh Bạch: “Lâm Thanh Nhạc, cậu nghe tôi nói, vừa rồi là ông ta nhảy từ trên ban công xuống, đúng không?”
“Không phải, bởi vì ông ta muốn bắt tớ, ông ta không cẩn thận…”
“Là ông ta nhảy xuống!” Hứa Đinh Bạch cắt ngang lời cô, gằn từng chữ một: “Nói với tôi, là tự ông ta nhảy xuống.”
Lâm Thanh Nhạc không hiểu, cô cực kỳ sợ hãi nhìn anh.
“Được rồi, cậu không cần nói, bởi vì cậu không biết, cái gì cậu cũng không biết.”
Cảm xúc của Hứa Đinh Bạch không như cô suy nghĩ trước đó, thậm chí, anh rất bình tĩnh.
Anh nắm tay cô, nghiêm túc nói: “Hôm nay cậu có đem gì đến nhà tôi không?”
Lâm Thanh Nhạc: “Tớ, tớ mang cặp sách, trên sàn nhà.”
“Ừ, vậy cậu đeo cặp sách lên lưng đi, nhìn xem trên sàn nhà còn rơi đồ gì của cậu không, nhìn kỹ vào, cầm hết đồ của cậu đi đi.”
“…”
“Trên bàn ăn có khăn lông, cậu lấy lại đây, lau sạch những chỗ cậu từng chạm qua đi.”
“…Cái gì?”
“Cậu nghe theo tôi, chỉ cần làm vậy thôi.” Hứa Đinh Bạch: “Những chuyện khác tôi sẽ xử lý.”
“Hứa Đinh Bạch…”
“Mau lên, lau xong thì về đi. Tối nay, cậu chưa từng đến đây, nhớ chưa?”
Lâm Thanh Nhạc: “Nhưng còn ba cậu…”
“Tôi biết, là ông ta tự nhảy xuống.” Hứa Đinh Bạch cắn răng: “Ông ta uống quá nhiều rượu, không khống chế được cảm xúc nên nhảy xuống.”
Lâm Thanh Nhạc nhìn anh, lập tức hiểu được ý của anh. Cô cúi đầu khóc.
Hứa Đinh Bạch không chịu được khi nghe cô khóc, anh thấy trái tim mình như muốn vỡ ra. Anh sờ đầu cô, trấn an: “Cậu đừng sợ, cậu không làm gì sai, là ông ta gieo gió gặt bão.”
…
Cuối cùng, Lâm Thanh Nhạc vẫn nghe theo lời anh, loại bỏ hết dấu vết của mình có thể lưu lại ở nhà Hứa Đinh Bạch.
Cô mang cặp sách lên, đứng ở cửa nhìn anh.
“Đi đi, mau về đi, những lời tôi nói vừa nãy cậu đã nhớ kỹ chưa?”
Lâm Thanh Nhạc: “Ừ… Nhưng còn cậu thì sao, cậu bị thương, cậu phải đến bệnh viện.”
“Ngày mai sẽ có người đến.” Hứa Đinh Bạch thấp giọng nói: “Cậu chỉ cần cái gì cũng không biết là được, hai ngày tiếp theo cũng đừng gọi điện thoại cho tôi, tôi sẽ liên lạc với cậu sau.”
“Nhưng tớ…”
“Không phải cậu muốn tôi nhìn thấy cậu sao?” Hứa Đinh Bạch nở nụ cười: “Hiện tại tôi cũng rất muốn nhìn thấy cậu, đợi xử lý xong chuyện này, tôi nghe theo cậu, chúng ta đến bệnh viện.”
“Cậu chắc chứ?”
“Ừm, chắc.”
Chương 28
Lâm Thanh Nhạc về đến nhà thì đã là mười một giờ rưỡi.
Lâm Vũ Phân mở cửa cho cô, thấy cô thì nói: “Sao hôm nay về muộn như vậy, gọi điện cho con con cũng không nghe, suýt chút nữa là mẹ gọi cho thầy giáo con rồi đấy!”
Lâm Thanh Nhạc cúi đầu, nắm chặt quai cặp sách: “Con không mang điện thoại đến trường, hôm nay, hôm nay hỏi thầy giáo bài tập nên quên mất giờ…”
“Vậy con cũng phải nghĩ cách báo với mẹ một tiếng chứ, nếu không mẹ sẽ rất lo lắng.”
“Con biết rồi, lần sau sẽ không như vậy nữa.”
Lâm Vũ Phân biết nguyên nhân là về học tập nên sắc mặt dịu đi một chút, hỏi: “Vậy con có đói không, muốn mẹ làm đồ ăn khuya cho không?”
Lâm Thanh Nhạc lắc đầu, thay dép lê rồi đi về phòng: “Con hơi buồn ngủ, con tắm xong sẽ ngủ luôn. Mẹ cũng đi ngủ đi.”
…
Lâm Vũ Phân thấy con gái đã an toàn trở về, vì vậy thả lỏng tâm trạng rồi đi ngủ.
Lâm Thanh Nhạc đóng cửa phòng lại, sau khi nghe thấy tiếng Lâm Vũ Phân đóng cửa, cô không còn sức lực ngồi thụp ngay xuống sau cửa.
Ngồi một lúc lâu cô mới đứng lên, đi tới mép giường lấy điện thoại dưới gối ra.
Cô nhìn tên Hứa Đinh Bạch…
Cô không biết khi cô đi rồi anh sẽ như thế nào, cũng không biết có ai phát hiện anh bị thương không, cô rất lo lắng cho anh, thế nhưng, thế nhưng cô đã đồng ý với anh, không được chủ động liên lạc với anh.
Lâm Thanh Nhạc nhắm mắt, muốn xoá bỏ hết những thứ hỗn loạn trong đầu đi, nhưng càng muốn xoá bỏ thì lại càng nhớ đến.
Nghĩ đến dáng vẻ bị đánh của Hứa Đinh Bạch, nghĩ đến dáng vẻ của người đàn ông đầy mùi rượu, cũng nghĩ đến lúc người kia rơi xuống, cổ họng không phát ra tiếng nào, chỉ để lại một trận gió.
Mặc dù cố ép bản thân nhưng cô vẫn không thể ngủ được, đến khi trời gần sáng vẫn mở to mắt.
Nhưng một ngày mới, dường như tất cả mọi chuyện đều không thay đổi.
Lâm Thanh Nhạc đi ra khỏi nhà, vẫn mua bữa sáng như thường lệ, cũng đi tới đi lui, gặp được Tưởng Thư Nghệ ở trên đường.
Trong lòng Lâm Thanh Nhạc có chuyện, cả đường đều không nói gì, mà hôm nay Tưởng Thư Nghệ cũng không nói gì, hai người cùng sóng vai im lặng đến trường.
Cả ngày hôm nay đều không có chuyện gì khác thường, thẳng đến giữa tiết tự học buổi tối, cô nghe thấy mấy bạn học bát quái nói: “Này, các cậu biết gì không, ngày hôm qua ở toà nhà bên kia có người chết!”
Bàn tay đang cầm bút của Lâm Thanh Nhạc đột nhiên khựng lại.
“Thật sao? Là ai thế?”
“Không biết, hình như là một người đàn ông trung niên, nghe nói là rơi từ trên tầng xuống nên chết.”
“Hả… Nhảy lầu sao? Tự sát hay là do nguyên nhân khác?”
“Ai biết được, nghe nói trong nhà có người nhà, cũng không biết do nguyên nhân gì.”
“Ôi đệch! Không phải là do người đó giết đấy chứ!”
“Điên à, cậu xem nhiều phim quá rồi đó.”
“Không đâu, chuyện này cũng rất có khả năng.”
…
Bạn học bên cạnh cảm xúc trào dâng nói chuyện, ngày càng nhiều người, mãi cho đến khi tiếng chuông vang lên, bọn họ mới ngồi về chỗ của mình.
Suy nghĩ của Lâm Thanh Nhạc trở lại, tiếp tục im lặng giải đề.
Mà ở thành phố nhỏ này, tốc độ truyền tin bát quái là rất nhanh.
Tối nay chỉ mới là chuyện nhỏ nhặt, đến ngày hôm sau thì đã truyền ra khắp nơi.
“Thanh Nhạc! Vậy rốt cuộc là thật hay giả, có người nói người chết ở đường Nhạc Tiềm là ba Hứa Đinh Bạch.” Vu Đình Đình nắm được tin tức, giờ ăn trưa chạy đến hỏi cô.
Lâm Thanh Nhạc: “Tớ không biết…”
“Quan hệ của cậu và Hứa Đinh Bạch tốt như vậy, tại sao cậu lại không biết?”
Lâm Thanh Nhạc: “Cậu ấy, không có nói với tớ.”
“À… Cũng đúng, chuyện này mới xảy ra hôm qua, cậu không biết cũng rất bình thường.” Vu Đình Đình nói: “À, tớ nói với cậu cái này, thế mà lại có người đồn là Hứa Đinh Bạch đẩy ba cậu ấy xuống, chứ không phải do say rượu nên mới rơi xuống.”
Lâm Thanh Nhạc ngẩn ra, tức giận nói: “Cậu ấy không nhìn thấy, cậu ấy đẩy kiểu gì?”
“Hả? Đây, đây không phải là tớ nói, là mọi người đều đang nghị luận sôi nổi như thế mà, tớ cũng cảm thấy không có khả năng! Những người đó không có việc gì làm nên suy luận bậy bạ, nói là vì Hứa Đinh Bạch thường xuyên bị ba cậu ấy đánh, cho nên chắc chắn sẽ phản kháng.” Vu Đình Đình nói: “Nhưng mà, cậu ấy thường xuyên bị bạo lực gia đình sao… Như vậy thì cũng quá đáng thương rồi, nếu là tớ, tớ sẽ trực tiếp giết người!”
Lâm Thanh Nhạc nghe vậy, sắc mặt trắng bệch.
Cô hiểu rõ tại sao anh lại bảo không được liên lạc với anh, cũng hiểu rõ tại sao anh lại bảo cô đừng để người khác biết đêm đó cô ở đấy.
Bởi vì lời nói của con người rất đáng sợ, anh là một người mù mà đã bị đồn thổi đến như vậy, vậy nếu biết lúc đó trong nhà anh còn có bạn, vậy không biết sẽ bị đồn thành cái dạng gì.
Dính vào một mạng người, cuối cùng sẽ có rất nhiều phiên bản truyền đi.
Mà trước đó cô cũng đã từng vì “mạng người” mà bị mọi người chỉ trỏ, anh không muốn cô lại bị liên lụy, không muốn cô trở thành một trong những phiên bản của vụ này.
Lâm Thanh Nhạc: “Tớ no rồi, tớ về lớp trước đây.”
“Ơ, cậu ăn nhanh vậy…”
Lâm Thanh Nhạc đi rồi.
Tưởng Thư Nghệ ăn một lát, sau đó cũng buông đũa: “Tớ cũng no rồi, đi đây.”
“Này các cậu? Từ từ đợi tớ với.”
…
Mặt khác, ở bệnh viện.
“Người bên trong tỉnh rồi sao?” Ngoài phòng bệnh, một người cảnh sát hỏi.
Y tá: “Đã tỉnh rồi, mới vừa ăn cơm.”
“Được, tôi vào hỏi mấy vấn đề.”
“Được, cảnh sát Dương.”
Dương Đằng đẩy cửa vào.
Trong phòng bệnh chỉ có một người, là một chàng trai bị đánh đến mức cả người đều là thương tích.
“Hứa Đinh Bạch.”
Trên giường bệnh, Hứa Đinh Bạch nghe thấy tiếng người, là người ngày hôm qua đã lấy khẩu cung của anh.
“Cảnh sát Dương.”
“Hôm nay cảm thấy thế nào, ổn cả chứ?”
“Vâng.”
“Vậy được.” Dương Đằng nói: “Đúng rồi, hôm qua cậu nói, đêm đó ba cậu uống say nên đã đánh cậu, cuối cùng lại nhảy từ trên ban công xuống, toàn bộ quá trình, trong nhà cậu chỉ có hai người, đúng không?”
Hứa Đinh Bạch rũ mắt, giọng nói lạnh nhạt: “Đúng.”
“Cậu chắc chắn, ở hiện trường chỉ có hai người?”
Hứa Đinh Bạch hơi dừng lại: “Cảnh sát Dương, tôi không nhìn thấy, tôi cảm nhận được chỉ có ba tôi ở đó, vậy ý của anh là, ở hiện trường lúc ấy còn có người khác?”
Dương Đằng im lặng một lúc, nói: “Hôm nay khi chúng tôi đến điều tra, có hàng xóm nói đêm đó nhìn thấy một cô gái đi ra từ tầng của nhà cậu.”
Hứa Đinh Bạch hơi giật mình.
“Cô gái kia chắc cậu cũng quen biết, bởi vì cô ấy thường xuyên đến tìm cậu, cô ấy là bạn của cậu, đúng chứ?”
Hứa Đinh Bạch nhíu mày nhìn anh ta: “Tôi không biết anh đang nói ai.”
Dương Đằng thấy anh không chịu thừa nhận thì nói thẳng: “Lâm Thanh Nhạc, là tên của cô gái đó, theo như lời hàng xóm của cậu nói, ngày thường cậu đều ở nhà một mình, thế nhưng cô gái này mỗi tuần đều sẽ đến nhà cậu, mà hôm ba cậu xảy ra chuyện ngoài ý muốn cô gái đó cũng có ở nhà cậu đúng không? Như vậy, sao cô gái ấy lại ở đó? Lúc đó cô ấy và ba cậu đã xảy ra xung đột với nhau? Cho nên, tại sao cậu lại giấu chuyện cô gái đó ở nhà cậu?”
Ánh mắt Hứa Đinh Bạch hơi lạnh: “Cảnh sát Dương, tôi nói đêm đó không có người khác.”
Dương Đằng nghiêm túc nói: “Cậu không cần phải nói dối, chúng tôi có nhân chứng.”
“Ôi cảnh sát Dương, sao cậu lại tới đây, nếu tôi biết thì tôi cũng sẽ mua cho cậu một phần đồ ăn rồi.” Đúng lúc này, bà Khương từ bên ngoài đi vào phòng bệnh.
Bởi vì trước mắt Hứa Đinh Bạch không có người thân, bà rất thương đứa nhỏ này, hai ngày nay đều ở đây chăm sóc anh.
Dương Đằng: “Không cần đâu bà Khương, cháu chỉ hỏi vài vấn đề rồi sau đó sẽ đi.”
“Không phải hôm qua đã hỏi hết rồi sao, tại sao lại hỏi nữa, Tiểu Bạch còn rất yếu, cần được nghỉ ngơi.”
Dương Đằng: “Là như thế này, bởi vì có người nói đêm đó có một người bạn của cậu ấy ra vào…”
“Bạn của Tiểu Bạch, cậu là đang nói đến Thanh Nhạc sao?”
Dương Đằng: “Bà cũng quen sao?”
“Đương nhiên rồi, nó thường xuyên đến chơi với Tiểu Bạch, cậu cũng biết thằng bé không nhìn được, một mình rất cô đơn. Thanh Nhạc là cô gái tốt, không chỉ đối tốt với Tiểu Bạch mà đối xử với tôi cũng rất tốt, buổi sáng mấy ngày trước tôi nói lưng tôi đau không thoải mái, tối muộn nó còn chạy đến bôi thuốc mỡ rồi mát xa cho tôi nữa.”
Dương Đằng: “Tối muộn sao?”
“Đúng vậy, nó phải học hết tiết tự học buổi tối, ngày thường không có thời gian.”
“Vậy tối ngày Hứa Hoành Thành xảy ra chuyện thì sao?”
“Ngày đó sao? Ngày đó Thanh Nhạc đến nhà tôi, lúc ấy tôi rất đau, nó còn ở với tôi đến tận khuya.” Bà Khương có hơi khó hiểu hỏi: “Chẳng lẽ là có vấn đề gì sao?”
…
Buổi chiều sau hai tiết là tiết kiểm tra mỗi tuần, hôm nay là thi toán, trước khi đến lớp, cán bộ lớp được yêu cầu đến văn phòng lấy giấy làm bài.
“Lâm Thanh Nhạc.” Lúc này, ngoài hành lang có người gọi cô.
Lâm Thanh Nhạc ngước mắt nhìn thì thấy nữ sinh lớp bên cạnh.
“Chủ nhiệm lớp tìm cậu, bảo cậu đến văn phòng.”
“À… Được.”
Lâm Thanh Nhạc đi ra khỏi khu dạy học, đi đến toà nhà giáo viên đối diện. Tiếng chuông vang lên, đúng lúc cô đến bên ngoài văn phòng, gõ cửa.
“Vào đi.”
Lâm Thanh Nhạc đẩy cửa đi vào: “Thầy…”
Cô còn chưa dứt lời, đột nhiên thấy một người cô rất quen thuộc, đó chính là mẹ cô, Lâm Vũ Phân.
Lâm Vũ Phân bình tĩnh nhìn cô, nhưng Lâm Thanh Nhạc có cảm giác, đó là sự bình yên trước cơn bão.
Vẻ mặt chủ nhiệm lớp có hơi nghiêm túc: “Thanh Nhạc, mẹ em tới, ở đây còn hai chú cảnh sát. Là như này, bọn họ muốn hỏi em vài câu, em đừng sợ, chỉ hỏi một vài chuyện thôi.”
Lâm Thanh Nhạc nhìn hai người mặc đồ cảnh sát bên cạnh, gật đầu.
“Em đừng khẩn trương, em chỉ cần trả lời vài câu hỏi là được.” Dương Đằng lấy một tấm ảnh ra: “Em quen chàng trai này không?”
Lâm Thanh Nhạc thấy ảnh chụp là Hứa Đinh Bạch thì gật đầu: “Bạn bè.”
Lâm Vũ Phân hơi trừng mắt, nhưng ngại ở đây nhiều người, bà không nói gì.
“Quan hệ giữa hai người rất tốt, phải không?”
“Cũng tốt.”
“Vậy buổi tối hôm trước, chuyện ba cậu ấy rơi từ trên tầng xuống tử vong, em biết không?”
Lâm Thanh Nhạc rũ mắt: “Có nghe nói.”
“Nghe nói?” Dương Đằng nói: “Em không ở hiện trường sao?”
Lâm Thanh Nhạc nhìn anh ta: “Em sao?”
Dương Đằng: “Hứa Đinh Bạch đã thừa nhận, hơn nữa, đêm đó có hàng xóm ở tầng đối diện nhìn thấy em.”
Lâm Thanh Nhạc: “…”
“Lâm Thanh Nhạc, em nên ăn ngay nói thật, chúng tôi sẽ điều tra rõ ràng.”
Tất cả mọi người nhìn cô, vẻ mặt bọn họ khác nhau nhưng đều đang chờ câu trả lời của cô.
Lâm Thanh Nhạc nhíu mày: “Hứa Đinh Bạch thừa nhận? Đêm đó em không ở nhà cậu ấy, cậu ấy thừa nhận cái gì?”
Dương Đằng: “Em có ở hiện trường.”
“Sao có thể… Đêm đó đúng là em có ở trong đám nhà đó, nhưng lúc đó em đang ở nhà bà Khương, không biết lúc ấy nhà cậu ấy xảy ra chuyện gì.”
Dương Đằng hơi sửng sốt: “Em ở nhà bà Khương làm gì?”
“Bà Khương có tật đau lưng từ lâu, thỉnh thoảng em sẽ đến mát xa giúp bà ấy.” Lâm Thanh Nhạc liếc mắt: “Nhưng nếu đêm đó em biết chuyện nhà Hứa Đinh Bạch thì nhất định sẽ lên tầng tìm cậu ấy. Nghe nói cậu ấy lại bị ba đánh phải không, nếu em biết, chắc chắn em sẽ dẫn cậu ấy đi…”
Hốc mắt cô gái đỏ lên, nước mắt đầm đìa.
Một cảnh sát khác kéo Dương Đằng, ý bảo anh ta nói nhẹ nhàng thôi.
Thật ra anh ta không tán thành đến đây, bởi vì việc này vừa nhìn đã biết thế nào, cuộc sống của Hứa Hoành Thành tất cả đều không như ý, tinh thần hoảng loạn, không muốn bản thân phải chịu đựng nữa là điều rất bình thường. Hơn nữa chuyện ông ta bạo hành là thật, khi bọn họ nhìn thấy những vết thương trên người Hứa Đinh Bạch thì cả người bọn họ đều ớn lạnh.
Nhưng Dương Đằng có tiếng là phân cao thấp, dù chỉ là một chi tiết nhỏ nhất anh ta đều không bỏ qua, không ai cản được.
“Cảnh sát, tôi nghĩ hai vị thật sự đã hiểu lầm cái gì rồi, Thanh Nhạc là đứa trẻ rất tốt.” Chủ nhiệm lớp ở một bên nhìn, không nhịn được nói: “Thành tích em ấy tốt, tính tình cũng tốt, rất ngoan, sẽ không liên quan đến vụ án đó đâu.”
Hiện tại cũng không có bất cứ chứng cứ nào chứng minh hai đứa trẻ vị thành niên Lâm Thanh Nhạc và Hứa Đinh Bạch làm chuyện gì đó với Hứa Hoành Thành.
Nhưng lại có rất nhiều chứng cứ chứng minh Hứa Hoành Thành làm chuyện gì đó với Hứa Đinh Bạch.
Vụ án đến đây, quả thật vừa xem là hiểu ngay.
Lâm Thanh Nhạc: “Chú, hiện tại Hứa Đinh Bạch có khỏe không? Cậu ấy ở đâu?”
Dương Đằng khép hồ sơ lại, nhìn ánh mắt sốt ruột quan tâm của cô gái trước mặt thì cũng mềm lòng: “Bệnh viện, vết thương của cậu ấy đã đỡ hơn rồi.”
….
Chờ hai vị cảnh sát đi rồi, Lâm Vũ Phân nói cảm ơn với chủ nhiệm lớp sau đó dẫn Lâm Thanh Nhạc ra ngoài.
Lâm Vũ Phân không đưa Lâm Thanh Nhạc về lớp học, mà dẫn cô đi ra khỏi trường.
“Mẹ…”
“Cùng mẹ ra ngoài! Về nhà!”
Lâm Vũ Phân xanh mặt túm cô ra ngoài, bắt taxi rồi đẩy cô vào.
Dọc đường đi, Lâm Vũ Phân không nói lời nào.
Mãi đến khi vào nhà, bà khoá cửa lại rồi mới run rẩy chỉ vào cô: “Con nói xem, rốt cuộc tại sao con lại thế này hả?”
Lâm Thanh Nhạc nói: “Mẹ, chuyện cần nói con đã nói với cảnh sát rồi, chuyện chính là như vậy. Những chuyện khác con sẽ nói với mẹ sau, hiện tại… Con có thể đến bệnh viện hay không?”
“Con đến bệnh viện làm gì? Hả?” Lâm Vũ Phân chợt bùng nổ: “Con còn dám đi tìm tên nhóc họ Hứa kia sao!”
“Cậu ấy bị thương, một mình ở bệnh viện…”
“Lâm Thanh Nhạc, có phải con điên rồi không? Con coi lời mẹ nói đều là gió thổi ngoài tai đúng không? Con lừa mẹ lâu như vậy, nếu hôm nay không có người gọi mẹ đến, nếu mẹ không hỏi! Mẹ cũng không biết con lại gần gũi với một đứa con trai đến như thế! Mỗi tuần con nói đi thư viện nhưng thật ra đều đi tìm nó chứ gì! Học tập thì con không học? Mới tuổi này mà đã đòi yêu đương?”
Lâm Thanh Nhạc chấn động: “Con, con không có yêu đương, con đến chỗ của cậu ấy cũng là để học bài mà.”
“Chạy đến nhà một thằng con trai để học bài? Con thế mà cũng thật biết cách nói dối!” Lâm Vũ Phân tức giận đến run rẩy, hốc mắt đỏ bừng: “Mẹ đã nói cái gì hả, mẹ bảo con chăm chỉ học tập, rồi sau đó thi vào một trường tốt, hiện tại con lại không chịu nghe lời như vậy, có phải con muốn khiến mẹ tức chết hay không?”
“Con thật sự không có yêu đương với cậu ấy, con chỉ là muốn giúp cậu ấy…”
“Nó cũng là một thằng đàn ông! Mỗi ngày con đều chạy đến nhà nó, nó sẽ thờ ơ sao!”
“Cậu ấy sẽ không làm gì con! Cái gì mẹ cũng không biết thì đừng suy nghĩ linh tinh như vậy được không?”
“Được, được, mẹ không suy nghĩ linh tinh! Vậy con cũng đừng nghĩ đi gặp nó!” Lâm Vũ Phân nói: “Lâm Thanh Nhạc, có phải con còn chưa ăn đủ khổ đúng không, con đã quên lúc trước ba con dính đến mạng người, người khác chỉ trỏ chúng ta như thế nào sao, mãi cho đến bây giờ, chúng ta vẫn còn bị chuyện này liên lụy. Con xem lần này con còn bị cảnh sát yêu cầu nói chuyện, nếu như người khác biết được sẽ nghĩ như thế nào đây? Bây giờ con thế mà, thế mà còn dám đi gặp một người bị tình nghi…”
“Cậu ấy không phải là người bị tình nghi! Vừa rồi mẹ không nghe thấy sao, cậu ấy ở nhà bị ba cậu ấy đánh đến bán sống bán chết, đó là tự ba cậu ấy nhảy lầu!”
“Cho dù là như vậy thì sao, con có biết người bên ngoài vẫn lời ra tiếng vào về nó không! Con không được đi tìm nó, miễn cho người khác lại suy nghĩ bậy bạ!” Lâm Vũ Phân kéo cô về phòng: “Con vào đó tỉnh táo lại đi, mẹ không cho phép thì không được ra ngoài!”
“Mẹ…”
“Lâm Thanh Nhạc, con để mẹ bớt lo đi được không!” Mắt Lâm Vũ Phân đỏ hoe, nước mắt rơi xuống: “Mẹ cũng là vì tốt cho con! Con nghe mẹ đi, ngoan ngoãn ở bên trong đấy!”