Lão tổ xuất quan - Chương 82
Đọc truyện Lão tổ xuất quan Chương 82 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Khi Từ Phương nhìn thấy năm chữ to này, bỗng nhiên không bình tĩnh được nữa.
“Tiền bối, người làm sao vậy, có vấn đề gì không?” Vu Bạch An thận trọng hỏi.
‘Từ Phương nuốt xuống một miếng nước bọt, rồi nói: “Ta muốn nói, cái này là của ta, ngươi tin không?”
Sắc mặt Vu Bạch An nghỉ ngờ, nói: “Thế nhưng, quyển sách đó đã ở Hải Phách Tông bọn ta, hai vạn năm rồi.”
“Tuy không có tác dụng gì, nhưng tông chủ đời thứ nhất của bọn ta đã nói rồi, cho dù Hải Phách Tông diệt vong đi nữa, thì quyển sách da cừu này cũng không dễ thất lạc được.”
‘Từ Phương gật đầu, lúc đầu hẳn còn không chắc chẳn, đồ đệ của hắn ta rốt cuộc có liên quan gì đến tông môn này hay không.
Bây giờ đã vô cùng rõ ràng rồi, chắc chắn là có liên quan.
Bởi vì quyển sách da cừu này, chính là Từ Phương đã giao cho Bạch Liên Tuyết cất giữ.
Sau khi Bạch Liên Tuyết gặp nạn, thì quyển sách da cừu này cũng mất tích theo Bạch Liên Tuyết.
Thực ra, nội dung trên quyển sách này cũng chẳng có gì quan trọng cả.
Chỉ là năm đó Từ Phương đã thăm dò được vị trí của một số linh dược, nhưng số linh dược đó lại chưa chín muồi, Từ Phương chờ đợi mấy ngàn năm gì đó, sợ quên mất, nên đã viết ra quyển da cừu.
Mà bởi vì thông tin đánh dấu vị trí bên trên quyển sách, vô cùng đặc biệt, nên chỉ có bản thân hẳn ta mới có thể hiểu được.
Từ Phương cầm quyển sách da cừu này lên, bàn tay sờ sờ vào vết ố vàng sờn cũ trên bìa sách, trong lòng có chút thổn thức.
Bỗng nhiên, Từ Phương nhớ ra một chuyện.
“Ta nói này, ở góc bên phải quyển sách này, ẩn giấu một con rùa con, thì ngươi có tin không?” Từ Phương mỉm cười nói với Vu Bạch An.
Vu Bạch An có chút nghỉ ngờ không hiểu lắm.
‘Từ Phương cũng không nói thêm gì, ngón tay thì vuốt nhẹ phía dưới góc bên phải quyển sách da cừu một chút.
Sau đó, dưới góc bên phải, liền xuất hiện một con rùa màu trắng nhạt.
“Đây là đồ nhi ta vẽ đấy.’ Từ Phương khẽ cười nói.
Vu Bạch An nghẹt thở một hồi, bà ta cũng nhìn thấy con rùa kia.
Thế nhưng quyển sách da cừu này đã tồn tại ở đây hơn hai vạn năm rồi.
Cũng không ít người cũng thử giải câu đố trên quyển sách da cừu này, nhưng không ai biết phía trên quyển sách này rốt cuộc đã viết cái gì.
“Tiền bối, quyển sách da cừu này, thật sự là lúc trước người…” Vu Bạch An nói lắp bắp.
Từ Phương khẽ gật đầu.
Vu Bạch An bất ngờ lảm, nếu Từ Phương không nói sai thì ít nhất Từ Phương đã sống được hai vạn năm rồi.
Hơn nữa đến bây giờ cũng không hề có bất kỳ dấu hiệu của sự già yếu nào.
Rốt cuộc tu vi của Từ Phương là gì, có kinh khủng khiếp không.
Vu Bạch An gần như không dám nghĩ đến.
“Không còn ghi chép nào khác liên quan đến lịch sử của tông môn các ngươi sao”
‘Từ Phương suy nghĩ một chút rồi hỏi.
Vu Bạch An läc đầu, nói: “Tiền bối, không có ạ.” “Được rồi.” Từ Phương thở dài một hơi, có chút lạc lõng.
Lúc đầu hắn ta cho rằng có thể lấy được một chút tin tức. về đồ đệ của hẳn ở Hải Phách Tông.
Nhưng không biết tại sao, Hải Phách Tông lại không có một tí tin tức nào liên quan đến Bạch Liên Tuyết.
Từ Phương vô cùng thất vọng về Tàng Thư Các của Hải Phách Tông.
“Chờ một chút, không đúng, có gợn sóng linh khí.” Vậy mà Từ Phương lại cảm giác được luồng sóng linh khí truyền ra từ lòng đất.
Luồng sóng linh khí này không rõ lắm, ngoài trừ Từ Phương ra, thì không có ai cảm nhận được.
“Dưới lầu của các ngươi, còn có đồ vật gì sao?” Từ Phương quay đầu hỏi Vu Bạch An.
“Không có ạ-” Vu Bạch An nói ngập ngừng, không biết tại sao Từ Phương lại nói đến vấn đề này.
“Thật sao?” Từ Phương nhíu mày.
Ngay lúc này, từ phía dưới lầu, truyền đến một luồng sóng linh khí.
Không biết vì sao, Từ Phương lại cảm nhận được sóng linh khí, luôn cảm thấy đây như thể nhịp tim vậy.
Khiến Từ Phương, có một kiểu nóng lòng kì lạ.
“Ta cảm giác lầu dưới của các ngươi có đồ vật gì đó ấy..” ‘Từ Phương nói.
“Ta muốn xem xem, lầu dưới có đồ vật gì, không biết có được không nhỉ. ”
Lưồng sóng linh khí vẫn tiếp tục, khiến Từ Phương càng thêm hoảng sợ.
“Tiền bối, ngươi muốn làm gì.” Vu Bạch An thoáng có dự cảm bất tường.
“Ta muốn xem dưới lầu rốt cuộc có thứ gì, cho nên, chắc là ta sẽ phá hủy lầu các của các ngươi mất thôi.” Từ Phương thản nhiên nói.
Câu chất vấn của Vu Bạch An trong nháy mắt đã thay đổi, sợ xanh mặt mày.
“Làm sao vậy, chắc ngươi không có ý kiến gì đâu ha. ” Từ Phương cười híp mắt hỏi, nắm chặt cú đấm trên tay.