Kim phấn - Chương 4 - 5
Đọc truyện Kim phấn Chương 4 - 5 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Con vẫn quan tâm đến việc ta mỉa mai con à? Nếu con
để ý thì đã chẳng đến mức không hiểu lễ nghi là gì, sau khi đã được ta dạy dỗ bao nhiêu năm!”
Lý phu nhân tức giận nói.
Nam Phong vẫn hết sức bình tĩnh, những cảnh tượng này lại khiến nàng nhớ đến một số chuyện cũ đã phủ bụi.
Nàng nhỏ trong kiếp trước, lúc này nàng đang không ngừng giải thích, dù sao nàng mới mười một tuổi, cha mẹ có quyền uy tuyệt đối với một đứa bé như nàng.
xa Kim Lăng, nhưng vì chiến tranh nên hai bên rất ít khi qua lại.
Sau này Lý Tồn Duệ phò tá Cao Diễn trở thành Ninh vương, thỉnh thoảng cũng có người của Cao gia tới Lý gia để nhờ giúp đỡ trong chiến loạn, nhưng họ gần như không bàn chuyện nhà trước mặt Lý Nam Phong.
Lúc Nam Phong chào đời, đại quân của Ninh vương đã lần lượt tiến về phía Bắc. Có người của Cao gia hy sinh, cũng có người tòng quân, những ai ở hậu phương đều là phụ nữ và nho sinh, không tiện đi xa, nên số tin tức đến tại Nam Phong rất ít.
Sau này Cao gia trở thành hoàng tộc, hoàng đế cũng không để người trong gia tộc vào kinh hết, hơn nữa sau khi Lý Tồn Duệ qua đời mấy năm, Lý phu nhân cũng mất, Lý Nam Phong càng không thể biết chuyện cũ ở nhà mẹ đẻ của bà.
Trong ấn tượng của nàng, dường như mẹ bẩm sinh là người của Lý gia, bà
Nhưng mẹ vẫn cho rằng nàng cố tình làm thế, còn đổ hết hậu quả mà Lý Cần – người nàng không kịp xin tha hộ ở kiếp trước, sau cùng bị thương – đã thừa nhận lên đầu nàng. Thật ra cũng không có nguyên nhân khách quan gì cho việc nàng và mẹ không thân thiết. Tuy tình cảm của cha mẹ không quá oanh liệt, nhưng cha chỉ có một vợ, không cưới thiếp, cũng chẳng có con thứ khiến vợ cả như bà ghen tuông.
Lý gia cũng là danh gia vọng tộc ở kinh thành, thấu tình đạt lý, còn đối xử tử tế với con dâu, bà cũng chưa từng bị ức hiếp khi ở nhà chồng.
Chỉ có điều bà mất mẹ từ nhỏ, tự vươn lên giữa các tiểu thư quyền quý bằng chính nỗ lực của bản thân, nên bà cũng lấy đó làm tiêu chuẩn cho con cái, hay đúng hơn là đứa con gái như nàng.
Nam Phong không biết nhiều về ông tổ ngoại, Cao gia ở Gia Hưng, không quá
không có quá khứ, chỉ cần còn sống, bà sẽ luôn là tấm gương trong việc giữ gìn phong thái của phu nhân quyền quý. Trên thực tế, đúng là bà cũng đã làm được chuyện này cho tới lúc qua đời.
Nhưng Lý Nam Phong không trưởng thành ở Cao gia nghiêm khắc, cũng chưa từng trải qua nỗi đau mất mẹ. Lý gia rất có tình người, cho phép các công tử và cô nương cùng học, đi chơi theo mùa, cũng không quá khắt khe trong việc nam nữ ở chung. Tuổi thơ của nàng đầy màu sắc, nàng có rất nhiều bạn bè và huynh đệ tỷ muội, có thể tìm thấy vô số niềm vui cuộc sống.
Không nghi ngờ gì nữa, tính cách tự do của nàng trái ngược hẳn với hình tượng đoan trang nghiêm túc mà Lý phu nhân kỳ vọng
Năm mười ba tuổi, Lý Chí đã tòng quân theo cha, tìm thấy nơi để được tự do! Còn nàng thì thảm rồi, sự dạy dỗ nghiêm khắc này đã tiếp diễn suốt quá trình trưởng thành của nàng.
Mẹ qua đời năm nàng hai lăm tuổi, nàng lo liệu tang lễ rất chu toàn, nhưng không rơi lấy một giọt nước mắt. Không phải là nàng không nhớ ơn mẫu thân, có điều đúng là moi hết ruột gan ra cũng chẳng nhớ nổi chuyện gì đáng để thương cảm.
Nàng nghĩ tới đây, không khỏi thở dài.
Nàng ngẩng đầu: “Nếu mẹ cứ phải nghĩ như vậy, con cũng hết cách.”
Cho dù sống lại ba kiếp nữa, nàng cũng không thể trở thành người mà Lý phu nhân muốn, đương nhiên cũng không cần tốn công làm theo ý bà ở mặt này, cứ cố gắng sống hòa thuận với nhau cho xong.
Nhận thấy điều khác thường, Kim ma ma – bà nội Kim Bình vội nháy mắt: “Cô nương, sao cô lại nói chuyện với thái thải như thế!”
Bà ta là nhũ mẫu của Lý phu nhân, được Lý phu nhân nể mặt, nếu muốn
đúng là thiên kim tiểu thư…”
“Đừng nhắc đến thiên kim tiểu thư gì đó với ta nữa! Ta chưa từng thấy thiên kim tiểu thư nào như thế này!”
Tiếng quát mắng ập tới.
Khuôn mặt được chăm sóc kỹ càng cả trong thời chiến kia căng ra, trong đôi mắt luôn lạnh nhạt và nghiêm túc cũng hừng hực lửa giận.
Nam Phong không nhìn bà nữa.
Nàng thực sự không muốn tranh cãi với mẹ. Trong kiếp trước, nàng đã không cãi mấy, chẳng lẽ sau khi sống nửa đời người xong, nàng vẫn đôi co với bà ấy à?
Nhưng nếu bảo nàng lại làm đứa con gái nhỏ răm rắp nghe lời thì nàng thực sự không làm nổi nữa.
Nàng đã sống ba mươi tám năm, đã tự vượt qua rất nhiều sóng gió cuộc đời, đã nếm trải sâu sắc sự ngon ngọt khi
dạy dỗ Lý Nam Phong đội câu thì cũng được thôi.
“Tại sao ta không được nói thế chứ?” Lý Nam Phong khoanh tay: “Chẳng phải cho dù ta giải thích thế nào, mẹ cũng nghĩ ta đang cãi chày cãi cối ư?”.
“Chỉ có mẹ đúng, lời mẹ nói chính là luật trời, con không được phản kháng, cũng không được mẹ thứ tha. Cần ca nhi còn có một người cha luôn khoan dung với huynh ấy, còn con thì sao? Từ nhỏ tới lớn, con chỉ nhận được sự trách
móc nặng nề.”
“Con cũng không biết phải làm tới mức nào thì mẹ mới thấy vui? Cho dù con trở thành mẹ thứ hai, có lẽ mẹ vẫn không vui vẻ.”
“Cạch!”
Một chiếc vòng tay bạch ngọc bị đập xuống bàn.
Đám người Kim ma ma giật mình: “Thái thái bớt giận! Cô nương vẫn
được tự do và phản kháng, sao có thể ngoan ngoãn nghe lời nữa đây?
Kiếp trước nàng đã chọn nghe lời, nhưng kết quả thì sao chứ? Ngay cả con nàng cũng không nhận nàng! Nếu muốn sống thoải mái, nàng phải tự đấu tranh thôi.
Nàng nói: “Mẹ luôn không hài lòng về
con.”
“Tại sao ta phải hài lòng về con?” Lý phu nhân nói: “Con có chỗ nào đặc biệt xuất sắc à? Con chỉ biết đổi cách để đối đầu với ta, khiến ta gặp rắc rối thôi!”
Lý Nam Phong không muốn nói thêm gì nữa.
Nàng ngẩng đầu lên: “Nếu mẹ đã nghĩ việc con ở đây chỉ làm mẹ xấu hổ, khiến mẹ gặp thêm phiền phức, con sẽ tự xin đi. Con muốn vào kinh trước để gặp cha, mong mẹ cho phép.”
“Cô nương!”
Đám người Sơ Hạ há hốc miệng.
Họ sinh ra và lớn lên ở Lý gia, trước giờ chưa từng thấy cặp mẹ con này căng thẳng đến thế. Từ nhỏ tiểu thư của họ đã thông minh nghe lời, tuy cô ấy hoạt bát, thỉnh thoảng lại gặp rắc rối, nhưng đã bao giờ cãi lời mẹ đâu?
Rốt cuộc hôm nay cô nương bị sao mà cứ cãi mẹ mình như vậy!
“Chắc chắn cô nương đã mệt đến mức hồ đồ rồi! Thái thái bớt giận, đừng để ảnh hưởng tới sức khỏe, cứ cho cô nương về phòng đi! Có gì thì mai nói tiếp ạ!”
Đám người Kim ma ma thi nhau khuyên nhủ.
Nam Phong khoanh tay đứng đấy, nghĩ đi nghĩ lại, không tiếp tục thêm dầu vào lửa nữa. Chọc mẹ ruột tức chết sẽ bị sét đánh đấy, nàng đã trải nghiệm một lần rồi, cũng không muốn thử thêm lần nữa đâu.
Lý phu nhân tức giận nói: “Các ngươi ngăn nó làm gì? Chẳng phải nó muốn đi ư? Đi rồi càng tốt!” Bà chỉ vào Kim Bình: “Bà đi đi! Bảo Đàm Tuấn đưa nó vào kinh ngay cho tôi!”
“Thái thái…”
“Nếu chậm trễ, ta sẽ hỏi tội bà đấy!”.
Chương 5 AI BỊ ĐÂM?
tiếng ồn ào trong viện phía Đông I đã khỏa lấp động tĩnh ở phía
Tây.
Sau khi Lâm phu nhân chuẩn bị xong, trong viện đã được kiểm soát, Yến Hành cứ nhìn theo mẹ mãi, khiến A Man vừa hoàn hồn từ nỗi kinh hãi lại cảm thấy hoang mang. “Công tử muốn uống trà không? Công tử muốn ăn điểm tâm gì không ạ?”
Yến Hành cũng không quan tâm đến cậu ta, cứ dán mắt vào mặt Lâm phu nhân.
Rốt cuộc Lâm phu nhân cũng nhận ra, bèn bước tới: “Chẳng lẽ con sợ mất hồn
rồi à?”
Yến Hành lắc đầu.
Lâm phu nhân lại hỏi: “Hay con có bị thương ở chỗ nào khó nói không?”
Dù sao con trai cũng đã mười ba tuổi, bà là thầy thuốc nên cũng hiểu cho điều đó.
Khóe miệng Yến Hành thoáng cứng đờ, hắn lắc đầu rồi tiếp tục quan sát bà. Lúc này mẹ hắn vừa ba mươi, đang ở độ tuổi phong hoa tuyệt đại. Vì đi theo đại quân, phải chịu cảnh màn trời chiếu đất trong thời gian dài, nên bà hơi già hơn các nội quyển nhà quan cùng tuổi một chút, nhưng ngũ quan đẹp đẽ vẫn còn đó, vết chân chim nơi khóe mắt và tóc bạc ở thái dương cũng không thể che lấp vẻ tao nhã của bà.
Hắn buồn bã nói: “Mẹ đừng bỏ con lại nhé.”
Lâm phu nhân giật mình rồi bật cười: “Con nói linh tinh gì thế? Chiến tranh
khí phòng thân cũng không có cái nào chứ?”
“Không liên quan gì tới họ đâu ạ, kiểm của con vẫn luôn bên người, hồi nãy chuyện bất ngờ xảy ra, trong tình thế cấp bách, con đã rút kiếm ném ra ngoài. Bởi vì không biết võ công của đối phương thế nào nên con không dám tùy tiện đuổi theo, chẳng biết đoản kiếm rơi đâu rồi nữa.”
“A Man, ngươi mau dẫn người ra ngoài tìm, chắc rơi không xa đâu.” Yến Hành nói.
Tĩnh vương ra lệnh cho thị vệ ở cửa: “Lập tức phong tỏa khu vực xung quanh cửa ra vào, cho dù đào sâu ba tấc đất thì cũng phải tìm ra người này!”
“Tuân lệnh!”
Lâm phu nhân đưa chén trà cho Tĩnh vương, nhìn hốc mắt trũng sâu của ông ta, nói: “Mấy người Hà đại ca về hết rồi
à?”
đã kết thúc, giờ thiên hạ thái bình, đương nhiên nhà ta cũng sum vầy bên nhau.”
Yến Hành không nói thêm gì nữa. A Man bước đến: “Vương gia tới ạ.”
Yến Hành vừa quay đầu lại, rèm cửa đã rung mạnh, một người đàn ông có thân hình cường tráng đang rảo bước vào. Ông ta nhìn thẳng về phía Yến Hành đang nắm tay Lâm phu nhân rồi mới cất bước đi tới.
Yến Hành đứng dậy, nhìn vào mặt ông ta trong chốc lát rồi cúi người bái lạy: “Cha.”
Tĩnh vương bước tới, nắm lấy vai hắn, quan sát kỹ càng: “Sao rồi?”
“Khiến cha lo lắng rồi, con không sao, chỉ bị giật mình thôi.”
Tĩnh vương đảo mắt nhìn quanh phòng rồi trách mắng: “Người ở đây làm ăn kiểu gì vậy? Tại sao ngay cả vũ
Tĩnh vương nhận lấy rồi ngồi xuống: “Về rồi.” Ông ta nói: “Nàng tìm ta có chuyện gì à?”
“Thiếp không có.” Lâm phu nhân cười nói: “Nhưng từ khi rời khỏi kinh thành cho đến nay, chàng chưa có ngày nào được ngon giấc, thiếp xót chàng thôi.”
Bà nói rồi vòng ra sau bóp vai cho ông ta, lại nghiêng đầu nhìn ông ta: “A Đàn vừa khỏi phong hàn, giờ lại bị dọa như thế, thiếp lo cho nó nên mới ở với nó một lát, chốc nữa Vân ca ca cứ về phòng trước đi.”
Tĩnh vương nắm chặt lấy một cái tay của bà, nhắm mắt, áp mặt vào cổ tay bà rồi nói: “Hai ngày nay nàng đang bận gì thế? Ta chẳng thấy nàng đâu.”
Lâm phu nhân cụp mắt: “Chẳng phải Thẩm tỷ sắp đến rồi ư? Tuy đã chuẩn bị quà gặp mặt trước, nhưng thiếp vẫn thấy lo, không biết tỷ ấy thích thứ gì.”
“Trong hai ngày vừa rồi, thiếp đã đích thân dọn dẹp nơi mà họ ở, hy vọng sau
khi xuống xe, tỷ ấy có thể nghỉ ngơi
một chút.”
Tĩnh vương ngừng tay, mở mắt ra.
Yến Hành hơi nhếch môi, nhìn về phía khác.
Hoàng lịch trên bàn cho thấy hôm nay là mười chín tháng hai, hai ngày sau đúng là thời gian mà người của Thẩm gia tới.
“Nàng ấy không quá thích dùng đồ mà người khác chạm vào đâu, nàng không cân mất công làm gì.” Tĩnh vương nói.
Lâm phu nhân ngừng tay: “Vậy tỷ ấy thích gì? Chẳng hạn như thích ăn gì, để thiếp chuẩn bị. Tuy thiếp không giỏi may vá, nhưng nấu ăn cũng tạm đấy.”
Tĩnh vương cúi đầu uống trà, động tác vừa nặng nề vừa chậm chạp, rõ ràng không định nói thêm nữa.
Yến Hành nhìn bóng đêm dày đặc bên ngoài cửa sổ, cất bước đi ra ngoài.
rất nhớ người cha đã xa cách mấy năm, thành công xoa dịu họ.
Nhưng Lý Cần lại tỏ ý muốn đi cùng, vì sợ Nam Phong gặp nguy hiểm dọc đường.
Lý Thư trừng mắt lườm cậu ta: “Hộ tống là giả, thoát cương là thật chứ gì?”
Vợ chồng Lý Tế Thiện cũng lo như thế, những tên nhóc này chủ động đề nghị, còn vỗ ngực bảo đảm rằng mình sẽ nghe lời, nên sau khi cân nhắc xong, họ đành đồng ý.
Tuy vẫn không thấy được tác dụng của Lý Cần, nhưng nể tình anh em tốt từ kiếp trước, Lý Nam Phong cũng đồng ý. Đến nửa đêm, nàng đã chuẩn bị xong.
Tuy nàng đã sẵn sàng rời đi, nhưng mọi chuyện diễn ra quả thuận lợi. Chuyện cũ cứ quanh quẩn trong đầu nàng, khiến nàng thức trắng đêm.
Nàng muốn mau chóng thoát khỏi mọi thứ ở đây, mặt khác, nàng cũng thực sự
Trước giờ Lý phu nhân luôn nói là làm, bà ra lệnh gọi Đàm Tuấn tới, Đàm Tuấn đến ngay.
Nhưng Đàm Tuấn đã nhận thấy sự ra hiệu của Kim Bình, bèn lấy cớ ban đêm đi đường nguy hiểm để đời chuyến đi tới sáng sớm hôm sau. Lý phu nhân cho phép, Lý Nam Phong cũng không có ý kiến.
Tuy nàng vội đi nhưng vẫn có chừng mực, không nhất thiết phải bất chấp cả an nguy vào lúc này.
Bởi thế nên người ở sát vách vẫn biết chuyện. Sau khi nghe tin Lý Nam Phong định vào kinh trước, vợ chồng Lý Tế Thiện và Lý Cần vội tới khuyên can, ngay cả trưởng nữ Lý Thư đã đi ngủ cũng dậy.
Nhưng ngay từ khi họ bước vào sân, Nam Phong đã lấy cả lý lẽ lẫn tình cảm ra để thuyết phục họ, nàng nói mình
muốn gặp cha và ca ca một lần.
Sau khi rửa mặt chải tóc, nàng ngồi tựa vào đầu giường. Nàng không đi theo lệnh vua, nên cho dù đi sớm thì cũng không phải kiêng dè gì hết, hơn nữa Thương Châu chỉ cách kinh thành bốn trăm dặm, nếu dọc đường không gặp mưa rào, chậm nhất là chiều sẽ tới nơi.
Trong khoảng thời gian này, đám người Kim ma ma và Kim Bình cũng lặng lẽ tới mấy lần, nhưng được nửa đường thì bị người do Lý phu nhân cử đi gọi về, có thể thấy bà cũng đã hạ quyết tâm.
Thỉnh thoảng Nam Phong cũng cảm thấy, thật ra ý chí sắt đá của nàng được di truyền từ mẹ.
Nhưng chuyện đó không quan trọng! Giờ này ngày mai, nàng sẽ ngủ ngon trong khuê phòng do cha và ca ca ra lệnh chuẩn bị sẵn!
Nàng cứ ngồi chờ như thế cho tới sáng, khi chân trời chuyển sang màu trắng bạc, nàng bảo Sơ Hạ đi tìm Đàm Tuấn.
cuộc đã tiêu diệt sạch sẽ dư nghiệt của vong quốc hay chưa.
Nhưng hoàng đế mới đã đăng cơ ba tháng, các ti đã kiểm soát tình hình, cho dù vẫn còn dư nghiệt của triều trước thì họ cũng đã rời xa kinh thành từ lâu, lúc này, ở khu nhà được bảo vệ nghiêm ngặt, sao tự dưng lại có thích khách chứ?
Nàng khép miệng lại.
Nhưng ngay sau đó, nàng bỗng há miệng lớn hơn! Còn đứng phắt dậy
“Tam công tử á?”
Nàng ta vừa nhắc đến “Tam công tử” của Tĩnh vương phủ đúng không?