Kiếm lai - phong hỏa hí chư hầu - Chương 45
Đọc truyện Kiếm lai – phong hỏa hí chư hầu Chương 45 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Dinh thự quan giám sát nghênh đón hai vị khách đường xa mệt mỏi, cả hai đều khoảng hai mươi tuổi, tuấn tú tiêu sái, như lim như tùng, tướng mạo hàng đầu. Người gác cổng vừa nghe nói là tới thăm Thôi tiên sinh, ngay cả thân phận cũng không hỏi đã vội vàng dẫn vào dinh thự. Sau khi đưa đến biệt viện nơi vị Thôi tiên sinh kia tạm thời cư ngụ, người gác cổng giúp gõ cửa rồi kính cẩn cáo từ.
Người mở cửa là vị quân tử đại biểu Nho gia tới đây đòi lại vật trấn áp, lúc còn trẻ đã được phong danh hiệu mỹ miều “người hà hơi vào bút”, luôn được xem là nhân tuyển hàng đầu làm sơn chủ thư viện Quan Hồ đời kế tiếp. Sau khi hắn thấy hai người trẻ tuổi thì vừa vui mừng vừa kinh ngạc, nhìn về một người trẻ tuổi đang dựa nghiêng vào cánh cửa, cười hỏi:
– Bá Kiều, vị bằng hữu bên cạnh ngươi đây là?
Người trẻ tuổi được gọi là Bá Kiều cười đùa nói:
– Tên này à, là con cháu họ Trần ở quận Long Vĩ thuộc vương triều Đại Ung, Thôi huynh cứ gọi hắn Tùng Phong là được. Tên này bình sinh không thích sắc đẹp rượu ngon, chỉ có đam mê với nghiên mực bằng đá, nghe nói khe suối nhỏ ở đây có mấy cái hố lâu năm, cho nên muốn đến thử vận may một chút. Hắn còn có một người bà con xa lần này cũng đi theo chúng ta, nếu không phải vì cô ấy, ta và Tùng Phong cũng sẽ không trì hoãn đến bây giờ mới vào trấn nhỏ, lẽ ra đã tới sớm hai ngày rồi. Cô ấy không thích giao tiếp với người khác, vì vậy đã một mình đi dạo trong trấn nhỏ. Ài, thật đáng tiếc, thật đáng tiếc, trên đường tới đây nghe nói một hoàng tử của Tùy triều đã lấy được cơ duyên rất lớn, kiếm được một con cá chép rồng màu vàng, sau này có nhiều hi vọng qua sông thành rồng, khiến cho ta thèm đến đỏ mắt. Thôi huynh nhìn xem, mắt đầy cả tơ máu rồi đúng không?
Người trẻ tuổi vươn đầu về phía vị quân tử Nho gia kia, đối phương mỉm cười dùng ngón tay đẩy đầu hắn ra, nhắc nhở:
– Lưu Bá Kiều, đã chậm trễ hành trình thì mau làm việc chính đi, còn đến chỗ ta phí thời gian làm gì? Từ khi nào phong cách hành sự của vườn Phong Lôi lại lề mề như vậy?
Vị con cháu họ Trần ở quận Long Vĩ kia tỏ vẻ áy náy, cười khổ nói:
– Trên đường tới xảy ra một vụ xung đột bất ngờ, Bá Kiều huynh đã bị thương tạng phủ khiếu huyệt dùng làm phòng nuôi kiếm, đành phải mạo hiểm dời bản mệnh kiếm đến huyệt Minh Đường. Nếu không phải ta tu vi không tốt, trở thành gánh nặng thì cũng không đến nỗi khiến Bá Kiều huynh bị thương.
Lưu Bá Kiều cười cởi mở nói:
– Vài tên tu sĩ ngang tàng lén lút mà thôi, dựa vào một chút tà môn ngoại đạo mới may mắn làm bản công tử bị thương được. Dù sao bọn chúng đã là vong hồn dưới kiếm của ta, không đáng nhắc tới! Nếu không phải vội vã lên đường, bản công tử còn muốn lập mấy ngôi mộ chôn quần áo và di vật cho bọn chúng, dựng một tấm mộ bia, viết lên bọn chúng vào ngày nào tháng nào năm nào chết dưới kiếm của Lưu Bá Kiều. Tương lai chờ ta trở thành người đứng đầu kiếm đạo, nói không chừng nó sẽ trở thành một nơi danh lam thắng cảnh, đúng không?
Quân tử Nho gia và vị thiên tài kiếm tu của vườn Phong Lôi này quen nhau đã lâu, biết rõ tính cách trời sinh thích đùa giỡn của hắn, bèn dẫn hai người vào trong viện.
Lưu Bá Kiều đột nhiên thấp giọng:
– Thôi huynh, huynh hãy nói cho ta biết, có phải vùng trời đất này sắp sụp đổ rồi không? Vị Tề tiên sinh của thư viện Sơn Nhai kia bị trục xuất đến đây, thật sự khăng khăng muốn làm việc nghịch thiên sao?
Người đọc sách họ Thôi nhắm mắt làm ngơ.
Lưu Bá Kiều cười hì hì, chỉ vào vị Thôi tiên sinh này:
– Ta đã hiểu rồi.
Vị quân tử Nho gia kia tỏ vẻ thờ ơ nói:
– Tùng Phong, khi trước ta đã đến chỗ trường học thăm Tề tiên sinh, lúc tiên sinh nói đến chuyện tu thân, đã từng cảm khái là “thời gian sẽ không chờ đợi chúng ta”.
Tu thân, tề gia, trị quốc, bình thiên hạ, hạt giống thánh nhân đến từ họ Thôi này lại chỉ nói đến tu thân thì ngừng.
Lúc đầu Trần Tùng Phong nghĩ rằng đây chỉ là câu chào hỏi khách sáo của người đọc sách, nhưng khi hắn nhìn thấy ánh mắt của đối phương, trong đầu chợt sáng lên, lập tức hiểu ngầm trong lòng, ôm quyền nói:
– Thôi tiên sinh, ta đi tìm vị chị họ xa bên nội kia, sau khi trở lại sẽ lĩnh giáo tài trị quốc thao lược của tiên sinh.
Trong lời nói của Trần Tùng Phong không biết vô tình hay cố ý bỏ qua phân đoạn “tề gia”, chỉ nói đến trị quốc.
Trần Tùng Phong vội vàng rời đi.
Người đọc sách Họ Thôi thở dài, cùng Lưu Bá Kiều ngồi xuống bên cạnh bàn đá trong viện nhỏ.
Lưu Bá Kiều gác chéo hai chân, nói thẳng:
– Tên Trần Tùng Phong này thông minh thì có thông minh, trong thoáng chốc đã hiểu được, nhưng phong thái cũng cẩu thả quá rồi. Dù sao cũng nên ngồi xuống nói chuyện phiếm mấy câu với huynh rồi đi cũng không muộn, nóng lòng đi cầu lá hòe tổ tiên phù hộ như vậy làm gì? Ta thấy không cần thiết, hôm nay Đông Bảo Bình Châu chúng ta ngoại trừ họ Trần ở quận Long Vĩ, còn lại được bao nhiêu dòng họ môn phiệt có thể đặt lên bàn? Những lá hòe kia không ngoan ngoãn rơi vào túi Trần Tùng Phong hắn, chẳng lẽ lại rơi vào đầu những người phàm tục sinh trưởng trong trấn nhỏ sao?
Họ Trần ở Đông Bảo Bình Châu dùng quận Long Vĩ làm đầu, tuy đã yên lặng rất lâu nhưng lạc đà gầy thì vẫn lớn hơn ngựa, mặc dù thanh thế không lớn nhưng cũng là gia tộc ngàn năm, tổ tiên đã từng xuất hiện rất nhiều kiêu hùng nhân kiệt. Cho nên dù là tông môn cường thịnh như vườn Phong Lôi của Lưu Bá Kiều cũng không dám khinh thường, ngay cả loại người như Lưu Bá Kiều cũng sẵn lòng kết bạn với đối phương, xem như là nửa bằng hữu.
Người đọc sách hiếu kỳ hỏi:
– Ngươi tới đây là để tìm vị Nguyễn sư kia, cầu ông ấy đúc kiếm cho ngươi?
Lưu Bá Kiều ngập ngừng ấp úng, nói không rõ ràng.
Ý tứ đại khái là giúp tông môn làm một chuyện, nếu thành công thì vườn Phong Lôi sẽ ra mặt xin Nguyễn sư đúc kiếm cho hắn. Còn như đó là chuyện gì, Lưu Bá Kiều dường như hơi khó nói rõ.
Người đọc sách lại nói:
– Ngươi có biết người của núi Chính Dương cũng đến rồi không, hơn nữa còn là hai chủ tớ.
Lưu Bá Kiều sững sốt, giật mình nói:
– Ta chẳng nghe nói gì cả, là người nào của núi Chính Dương?
Sau đó kiếm tu trẻ tuổi nổi tiếng bá đạo ở vườn Phong Lôi này nhắm mắt lại, hai tay chắp trước ngực, nhỏ giọng cầu khấn:
– Nhất định đừng là Tô tiên tử nghiêng nước nghiêng thành, tiểu tử ta quỳ xuống cầu xin không phải Tô tiên tử đại giá quang lâm, nếu không thì ta có nên xuất kiếm? Tô tiên tử nhìn một cái thì ta đã nhũn ra rồi, làm sao nỡ thi triển phi kiếm được…
Người đọc sách cảm thấy bất đắc dĩ:
– Yên tâm, không phải là Tô tiên tử mà ngươi ngưỡng mộ trong lòng. Đó là vượn trắng hộ sơn, hắn hộ tống cháu gái cưng của Thuần Dương kiếm tổ Đào Khôi núi Chính Dương.
– Lão Thôi huynh đúng là phúc tinh của ta! Không phải Tô tiên tử thì mọi chuyện êm đẹp rồi!
Lưu Bá Kiều lập tức vui vẻ, cười ha hả nói:
– Sợ hắn cái gì? Ta còn sợ một con súc sinh già sao? Vườn Phong Lôi chúng ta có thể sợ bất cứ ai, nhưng sẽ không sợ núi Chính Dương hắn!
Người đọc sách do dự một thoáng:
– Vườn Phong Lôi và núi Chính Dương vốn là kiếm đạo chính tông cùng gốc cùng nguồn, vì sao lại không thể tháo gỡ nút thắt?
Vẻ mặt Lưu Bá Kiều ngưng đùa cợt, trầm giọng nói:
– Thôi Minh Hoàng, sau này huynh đến vườn Phong Lôi, nhất định đừng nói với người ta những lời như vậy dù chỉ nửa chữ.
Người đọc sách thở dài.
Vườn Phong Lôi, núi Chính Dương.
Hai bên từ tổ sư kiếm tiên cho đến đệ tử mới nhập môn, bình thường chẳng cần phải một lời không hợp, chỉ cần gặp thôi là đã trực tiếp rút kiếm đối mặt với nhau.
Người gác cổng và quản sự lớn tuổi của dinh quan đột nhiên lo lắng chạy đến ngoài cửa viện. Thôi Minh Hoàng và Lưu Bá Kiều cũng đồng thời đứng dậy.
Quản sự đi vào viện, thi lễ rồi nói:
– Thôi tiên sinh, vừa nhận được một tin tức, núi Chính Dương đã ra tay với một thiếu niên tên là Lưu Tiện Dương.
Lưu Bá Kiều đột nhiên giận dữ:
– Là Lưu Tiện Dương nào?
Quản sự vốn rất tôn kính Thôi tiên sinh, còn như vị công tử không biết tên họ trước mắt này, ông ta lại không hề sợ hãi, chỉ hờ hững trả lời:
– Bẩm vị công tử này, trấn nhỏ chúng ta chỉ có một người tên Lưu Tiện Dương.
Sắc mặt Lưu Bá Kiều biến đổi, cười lạnh nói:
– Hay cho một núi Chính Dương, hiếp người quá đáng!
Vẻ mặt Thôi Minh Hoàng vẫn bình tĩnh, hỏi:
– Tề tiên sinh có ra mặt không?
Quản sự lắc đầu nói:
– Vẫn chưa. Nghe nói thiếu niên kia đã được đưa đến cửa hàng kiếm của Nguyễn sư, đoán rằng dù không chết cũng chỉ còn lại một hơi. Có người tận mắt nhìn thấy ngực của thiếu niên kia bị một quyền đánh nát, làm sao mà sống nổi.
Thôi Minh Hoàng cười cười:
– Cám ơn lão tiên sinh đã thông báo chuyện này.
Quản sự lớn tuổi vội khoát tay:
– Không dám, không dám, chỉ là chức trách thôi, đã làm phiền Thôi tiên sinh rồi.
Sau khi quản sự dẫn người gác cổng rời đi, Thôi Minh Hoàng thấy Lưu Bá Kiều đặt mông ngồi lại ghế đá, bèn nghi hoặc hỏi:
– Chẳng lẽ ngươi đến đây là vì thiếu niên kia?
Sắc mặt Lưu Bá Kiều âm trầm:
– Xem như một nửa đi. Tiếp theo sẽ rất phiền phức, là phiền phức lớn.
Thôi Minh Hoàng hỏi:
– Không chỉ liên quan đến ân oán giữa vườn Phong Lôi và núi Chính Dương sao?
Lưu Bá Kiều gật đầu:
– Không chỉ như vậy.
Người đọc sách khoanh tay ngồi, nhẹ giọng nói:
– Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng. Xem ra ta nên đi lấy lại khối trấn khuê bốn mặt kia rồi, cho dù bị Tề tiên sinh hiểu lầm là thư viện Quan Hồ chúng ta muốn ném đá xuống giếng cũng đành chịu.
Thôi Minh Hoàng đứng dậy:
– Ta đến trường học một chuyến, lát nữa sẽ trở lại.
Sau khi hắn rời khỏi dinh thự ở đường Phúc Lộc, đến miếu thờ mười hai chân thì dừng lại, ngẩng đầu nhìn tấm biển bốn chữ “Đương Nhân Bất Nhượng”.
Dưới ánh mặt trời, người đọc sách đưa tay che trán.
Hắn do dự một hồi, lại xoay người trở về dinh quan.
– ——–
Trên Đường Phúc Lộc, ông lão tóc trắng cao lớn dắt theo bé gái dung mạo xinh xắn như tượng sứ, cũng không vào nhà lớn Lư gia mà lại đi đến Lý gia. Đã sớm có người chờ đợi ở cửa đón hai người vào nhà. Trong nhà chính treo tấm biển “Cam Lộ Đường”, một ông lão phong thái uy nghiêm đứng lên, đi đến cửa nghênh đón, ôm quyền nói:
– Lý Hồng tham kiến Viên tiền bối.
Vượn già Bàn Sơn của Núi Chính Dương tùy ý gật đầu với gia chủ Lý gia, buông tay bé gái ra, cúi đầu ôn nhu nói:
– Tiểu thư, lão nô ở ngọn núi bên kia chờ cô.
Bé gái ngồi trên ngưỡng cửa nhà chính, tức giận không nói gì.
Gia chủ họ Lý nhẹ giọng nói:
– Tiền bối yên tâm, họ Lý chúng tôi nhất định sẽ đưa Đào tiểu thư ra khỏi trấn nhỏ bình yên vô sự.
Vượn già ừ một tiếng:
– Lần này làm phiền các ngươi giúp chiếu cố tiểu thư, xem như núi Chính Dương thiếu các ngươi một nhân tình. Để ta nói chuyện riêng với tiểu thư một chút.
Gia chủ họ Lý lập tức rời khỏi nhà chính, hơn nữa còn hạ lệnh cho tất cả mọi người trong gia tộc không được đến gần phòng Cam Lộ trăm bước.
Ông lão cũng ngồi xuống ngưỡng cửa, ngẫm nghĩ:
– Tiểu thư, có mấy lời vốn không nên nói với cô, nhưng việc đã đến nước này có giấu giếm cũng không còn ý nghĩa nữa, lão nô sẽ nói hết cho cô biết. Chuyến đi đến trấn nhỏ lần này có lẽ là một ván cờ do người khác dày công sắp đặt, người đàn bà Hứa gia của thành Thanh Phong kia khó thoát khỏi liên quan, có điều bà ta chưa chắc đã là chủ mưu chính. Điểm lợi hại của cái hố này, đó là dù lão nô có phát giác được cũng không thể không nhảy vào. Có một chuyện tiểu thư không biết, chủ nhân của bộ Kiếm Kinh kia từng là một nghiệt đồ kiếm đạo phản bội núi Chính Dương, Kiếm Kinh do hắn tự sáng tạo nên. Theo cách nói của ông nội cô, chỗ đáng quý nhất của bộ Kiếm Kinh này, đó là mặc dù thành tựu kiếm đạo cuối cùng của người viết sách chỉ mò đến ngưỡng cửa kiếm tiên, nhưng nội dung Kiếm Kinh lại nhắm thẳng vào đại đạo. Tiểu thư nghĩ xem, lão tổ Tạ gia vốn qua lại thân thiết với núi Chính Dương chúng ta, tầm mắt của ông ấy lớn biết bao, nhưng vẫn đánh giá bộ Kiếm Kinh này hai chữ “cực cao”.
Kế tiếp giọng nói của ông lão lạnh nhạt hơn mấy phần:
– Mà tên thiên tài kiếm đạo khi sư diệt tổ này khi đến bước đường cùng, đã nương nhờ kẻ địch lâu năm của núi Chính Dương chúng ta là vườn Phong Lôi. Vườn Phong Lôi cũng đã che chở hắn hơn nửa đời. Hắn làm con rùa rút đầu hơn nửa đời người, sau đó vì muốn chứng thực Kiếm Kinh nên đã lặng lẽ rời khỏi vườn Phong Lôi, tìm mấy vị đại kiếm tiên đã chứng đạo, chẳng hạn như lão tổ Tạ gia. Mặc dù bọn họ đều khinh thường nhân phẩm của hắn, nhưng lại khen ngợi những gì mà Kiếm Kinh viết. Lão tổ Tạ gia từng lén nói, Kiếm Kinh đã dung hợp tinh thần kiếm đạo của hai nhà núi Chính Dương và vườn Phong Lôi, nếu bên nào có người tu luyện thành công, vậy thì tranh chấp thuật đạo giữa hai nhà sẽ biết hươu chết về tay ai.
Ông lão trầm giọng nói:
– Cho nên nếu lão nô có thể lấy được bộ Kiếm Kinh này, đưa cho tiểu thư tu hành là tốt nhất. Lui một vạn bước mà nói, cho dù núi Chính Dương chúng ta không lấy được, bị đám người trẻ tuổi của thành Lão Long hay núi Vân Hà kia lấy được cơ duyên, núi Chính Dương cũng có thể nhịn được. Chỉ có một chuyện nhất định không thể nhượng bộ nửa bước, đó là bị đám chó má vườn Phong Lôi lấy được Kiếm Kinh!
Sắc mặt ông lão tái xanh dữ tợn:
– Tiểu thư đừng quên, ở nơi sâu nhất của vườn Phong Lôi, trong sân thử kiếm kia có vị lão tổ của núi Chính Dương chúng ta, cũng là tổ tiên dõng dõi của tiểu thư. Khi xưa lúc núi Chính Dương yếu đuối nhất, bà ấy đã kiên quyết khiêu chiến vườn chủ đương nhiệm của vườn Phong Lôi. Kết quả sau khi đường đường chính chính chết trận, bà ấy chẳng những không được vườn Phong Lôi đưa về núi Chính Dương an táng, ngược lại còn để mặc thi thể phơi nắng. Thậm chí trong đầu còn cắm một thanh trường kiếm của kiếm sĩ vườn Phong Lôi, cố ý để cho người ra quan sát chế giễu!
– Ba trăm năm rồi, suốt ba trăm năm, cho dù núi Chính Dương được công nhận anh tài xuất hiện lớp lớp, nhưng ngay cả một thanh kiếm của vườn Phong Lôi cũng không rút ra được! Các đời kiếm tu của núi Chính Dương phải chịu đựng sự nhục nhã lớn này, núi Chính Dương một ngày chưa diệt vườn Phong Lôi thì vẫn là trò cười cho cả Đông Bảo Bình Châu.
– Vì sao mỗi vị lão tổ của núi Chính Dương ta, sau khi thành tựu kiếm tiên đều không tổ chức lễ mừng, công bố thiên hạ?
Thực ra bé gái đã sớm thuộc nằm lòng những chuyện cũ năm xưa này, nghe đến chai cả tai rồi.
Nhưng lúc trước khi thân nhân trưởng bối nói đến đoạn ân oán phức tạp này, đều cố gắng dùng giọng điệu thản nhiên, không giống như vượn Bàn Sơn tràn đầy căm phẫn, nói thẳng suy nghĩ trong lòng.
Bé gái hỏi với giọng non nớt ngây thơ:
– Bạch Viên gia gia, vậy sao ông không dứt khoát một quyền đánh chết thiếu niên cứng đầu kia? Tuy bây giờ kinh mạch của hắn đã đứt từng khúc, khí tức tan vỡ hỗn loạn, Kiếm Kinh dĩ nhiên cũng bị nghiền nát theo, thần tiên cũng không cách nào khôi phục, nhưng cần phải đề phòng để tránh xày ra chuyện bất ngờ. Lỡ may có người cứu hắn, đồng thời có người lấy được Kiếm Kinh, vậy núi Chính Dương chúng ta phải giải quyết thế nào?
Phương thức truyền thừa của bộ Kiếm Kinh kia rất đặc biệt huyền diệu, không thể truyền bằng lời nói. Giống như được tổ tiên họ Lưu viết chữ trên tường, hoặc là năm xưa phản đồ của núi Chính Dương kia đã để lại một luồng kiếm ý lưu chuyển không ngừng trong cơ thể con cháu, đời đời tương truyền, vẫn chờ con cháu thiên tư trác tuyệt xuất hiện, có thể nắm giữ luồng kiếm ý ẩn chứa nội dung Kiếm Kinh này.
Cho nên chỉ cần thiếu niên chết, người mua sứ của hắn và vườn Phong Lôi sẽ hoàn toàn hết hi vọng. Bộ Kiếm Kinh chưa bao giờ thật sự xuất hiện trên đời kia cũng sẽ tan thành mây khói.
Ông lão cười ha hả nói:
– Nếu lão nô đánh chết thiếu niên kia tại chỗ, trong nháy mắt sẽ bị đuổi ra khoảng trời đất nhỏ này. Đến lúc đó tiểu thư phải làm sao, chẳng lẽ bắt tiểu thư phải một mình đối diện với người của vườn Phong Lôi? Còn nữa, nơi này cấm tiệt tất cả pháp thuật, Nguyễn sư có thể đúc kiếm, có thể giết người, nhưng bản lĩnh cứu người thì chẳng ra gì. Ngoại trừ chuyện này, chẳng lẽ Tề Tĩnh Xuân sẽ ra tay sao? Chắc chắn sẽ không, hôm nay hắn đã là Bồ Tát đất qua sông, bản thân còn khó đảm bảo. Hơn nữa nếu thật sự chọc giận lão nô, chẳng qua là hiện ra chân thân, lão nô muốn xem thử vùng trời đất này có chống được chân thân ngàn trượng của lão nô hay không!
Ông lão đứng lên, khí thế hào hùng nói:
– Tiểu thư, chuyện của thiếu niên ở cầu mái che đã không cần để ý nữa. Chờ lão nô giết người của vườn Phong Lôi, sẽ ở bên ngoài ngọn núi kia chờ cô. Nếu Tề Tĩnh Xuân kia thức thời thì sẽ khoanh tay đứng nhìn, còn nếu hắn dám nhúng tay thì lão nô cũng dám đánh nát hắn. Cho dù Nguyễn sư ra tay thì lão nô cũng muốn chiến đấu với hắn đến cùng, mới xem như không uổng chuyến này!
Bé gái ngẫm nghĩ, cười rạng rỡ nói:
– Bạch Viên gia gia, ông đi đi, không cần lo lắng cho cháu.
Ông lão vui vẻ cười nói:
– Tiểu thư càng không cần lo lắng cho lão nô.
– ——–
Trong một căn phòng thuộc cửa hàng kiếm bên khe suối, mùi máu tanh nồng nặc tràn ngập, từng chậu máu được bưng ra, sau đó bưng trở vào từng chậu nước trong.
Một ông lão gần như bị thiếu nữ áo xanh bắt tới như xách gà con, đó là ông chủ của tiệm thuốc Dương gia, lúc này đang ngồi trên ghế nhỏ trước cửa sổ, lau vết máu đầy trên tay, trán rỉ ra mồ hôi, sau khi ngẩng đầu lại bất đắc dĩ lắc đầu nói:
– Nguyễn sư, thương thế của thiếu niên này thật sự quá nặng, nếu là ở ngoài trấn nhỏ…
Nguyễn sư phụ khoanh hai tay lại nghiêm mặt nói:
– Mấy lời vô ích thì đừng nói nữa.
Ông lão đành phải cười khổ.
Mình quả thật nói lời vô ích, nếu ở bên ngoài trấn nhỏ thì cũng không cần mình ra tay nữa.
Thiếu nữ áo xanh Nguyễn Tú nhìn chằm chằm vào chiếc lá hòe đặt ở trán thiếu niên nằm trên giường bệnh, lúc này đã ảm đạm, màu xanh lá vẫn là màu xanh lá, nhưng lại không có một chút xanh tươi nào. Nàng đột nhiên quay đầu tức giận hỏi:
– Không phải trước đó ông đã nói, chỉ cần Trần Bình An lấy ra chiếc lá hòe của hắn, Lưu Tiện Dương sẽ có một nửa cơ hội sống sao?
Ông chủ già của tiệm Dương gia thở dài nói:
– Nếu chủ nhân của lá hòe bị thương nặng như vậy, sau đó được tổ tiên lá hòe phù hộ, đương nhiên là có năm phần cơ hội cứu sống. Nhưng dùng cho người khác hưởng thụ phúc đức bảo hộ thì lại là chuyện khác.
Nguyễn Tú giận dữ quát lên:
– Họ Dương kia! Vậy tại sao lúc trước ông lại nói hưu nói vượn, bảo rằng có năm phần hi vọng? Vì sao không nói sớm!
Vẻ mặt ông lão như đưa đám, vô cùng ủy khuất:
– Khi đó nếu lão phu không nói như vậy, e rằng thiếu niên kia chưa chết thì lão phu đã bị cô đánh chết rồi.
Nguyễn Tú giận đến sắc mặt trắng bệch, đang muốn mở miệng mắng người.
Người đàn ông bỗng trầm giọng nói:
– Tú Tú, không được vô lễ với ông chủ Dương.
Nguyễn Tú cắn chặt răng, im lặng không nói gì.
Người đàn ông trầm mặc một lúc, liếc nhìn ông chủ già đang ngây người như phỗng, chậm chạp không có động tĩnh, bỗng nhiên bùng phát như sấm mùa xuân, bắt đầu mắng như tát nước:
– Ông chủ Dương, ngươi con mẹ nó ngồi trơ ra như khúc gỗ ở đây, muốn chết à?
Đụng phải một cặp cha con như vậy, ông lão đúng là khóc không ra nước mắt, quan trọng là còn không dám lộ ra một chút bất mãn nào, đành phải kiên trì tiếp tục thử cứu ngựa chết.
Từ đầu đến cuối thiếu niên giày cỏ vẫn không la lối, cũng không gào khóc, chỉ lần lượt bưng nước ra cửa rồi lại bưng vào, từng chậu máu đổi thành từng chậu nước trong.
Lại một khắc đồng hồ (mười lăm phút) trôi qua, ông chủ tiệm thuốc cũng cực kỳ bực bội, cúi đầu nhìn chậu nước trong kia, đột nhiên đập tay vào nước làm văng lên vô số bọt nước, sau đó ngẩng đầu vô cùng bi phẫn nói với Nguyễn sư phụ:
– Nguyễn sư! Ông cứ dứt khoát một kiếm đâm chết ta cho xong, ông đây chỉ là một kẻ bán thuốc chứ không phải là thần y cải tử hoàn sinh!
Người đàn ông làm nghề nguội nhíu mày từng chút.
Ông lão lập tức rụt cổ lại.
Thiếu niên kia cuối cùng lên tiếng:
– Ông chủ Dương, thử lại lần nữa xem.
Khi ông lão quay đầu nhìn về phía thiếu niên, ánh mắt của thiếu niên vẫn trong sáng, nói lớn hơn một chút:
– Thử lại lần nữa xem!
Ông lão thở ra một hơi khí đục, trong lòng không nỡ nói:
– Cậu bé, lão phu thật sự bất lực rồi.
Thiếu niên gian nan nặn ra một nụ cười:
– Ông chủ Dương, cầu xin ông.
Vẻ mặt ông lão mệt mỏi, vẫn lắc đầu.
Một chút mong đợi cuối cùng còn sót lại trong mắt thiếu niên giày cỏ cũng đã tan biến.
Hắn ngồi xổm để chậu rửa mặt xuống, sau đó ngồi đến bên giường, cầm bàn tay đã hơi lạnh của thiếu niên cao lớn, nặn ra một nụ cười còn khó coi hơn đau khổ, nhẹ giọng nói:
– Ta sẽ trở lại.
Thiếu niên đứng dậy rời khỏi phòng, đi tới chỗ ngưỡng cửa bỗng xoay người lại, nhìn cha con Nguyễn gia và ông chủ già, khom lưng cảm ơn ba người vẫn luôn bận rộn đến bây giờ.
Thiếu niên bước qua ngưỡng cửa.
Ánh mặt trời hơi chói mắt, thiếu niên dừng lại một chút, sau đó bước nhanh về phía trước.
Ông trời không cho công đạo, không sao, tự ta sẽ đi đòi, có thể đòi được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu.