Không thể ngừng yêu em mạch ngôn xuyên - Chương 17
Đọc truyện Không thể ngừng yêu em mạch ngôn xuyên Chương 17 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Truyện Không Thể Ngừng Yêu Em Mạch Ngôn Xuyên Full – Chương 17 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Edit: Rùa
Chuyện này đã trôi qua được một tuần, mấy vết xanh đỏ cũng đã biến mất, Ứng Hoan còn tính quên đi chuyện này, đột nhiên không kịp phòng ngừa, Ứng Hoan không ngờ Từ Kính Dư sẽ xin lỗi cô!
Ứng Hoan: “…”
Mặt cô dại ra nhìn anh, tim đập loạn lên, tai đỏ dần với tốc độ mắt thường có thể thấy rõ.
Không phải đều làm bộ không biết sao?
Tại sao còn muốn nhắc lại?!
Trong lúc nhất thời Ứng Hoan không nói được câu nào, không biết nên phản ứng ra sao, cuống quýt nhìn bốn phía, sợ có người nghe thấy bí mật này, cũng may tất cả mọi người đều đang vây quanh Trần Sâm Nhiên cùng Thạch Lỗi, không ai chú ý tới bên này.
Cô nhẹ nhàng thở ra, đỏ mắt trừng anh: “Tôi biết anh không phải cố ý, cho nên không phải làm bộ không biết sao? Cứ nghĩ anh cũng sẽ như thế…”
Loại chuyện này nói ra thật xấu hổ…
Từ Kính Dư ho khẽ: “Tôi biết ý của cô…”
Ứng Hoan trừng mắt: “Vậy anh còn nói…”
Từ Kính Dư mặc mặc đồ thi đấu màu đỏ, áo choàng khoác lỏng lẻo, dựa cả người vào dụng cụ, cười khẽ: “Tôi vốn cũng định coi như chưa có chuyện gì, nhưng mấy ngày gần đây cô thấy tôi liền tránh đi nơi khác, trốn tôi như trốn sắc ma, tôi có thể không nói sao?”
Ứng Hoan phủ nhận: “Tôi không có.”
“Cô có.”
“…”
Ứng Hoan vô lực phản bác, chỉ có thể giương mắt nhìn anh.
Đứng ở hai bên dụng cụ luyện tập, hai người cách nhau khoảng 3m, Từ Kính Dư nghiêng đầu nhìn cô, buông tiếng thở dài: “Cho nên không còn cách nào khác, chỉ có thể nói ra, miễn cho cô thật sự nghĩ tôi là sắc ma.”
Anh lại hỏi: “Cô tức giận?”
“Không…”
Anh gật gật đầu, hơi nhướng mày: “Có phải cảm thấy bản thân chịu thiệt?”
“…”
Rốt cuộc vẫn là cô gái nhỏ, chuyện này khiến da mặt càng mỏng hơn, Ứng Hoan sắp không nhịn được, kìm nén muốn xù lông, hít một hơi thật sâu, nhíu mày nhìn anh: “Đúng vậy, tôi cảm thấy tôi chịu thiệt, không được sao?”
Từ Kính Dư liếm khóe miệng, thấp giọng nói: “Có thể.”
Ứng Hoan nhấp nhấp môi, đầu lưỡi đẩy nhẹ niềng răng, đôi mắt chớp chớp, đầu óc nhanh chuyển động, nỗ lực nghĩ cách để đề tài xấu hổ này nhanh kết thúc, lại nghe thấy thanh âm trầm thấp của người đối diện:
“Nếu cô cảm thấy bản thân chịu thiệt, có thể đến đòi lại.”
Ứng Hoan trừng anh, tức giận mà nói: “Đòi như thế? Sờ lại ngực anh sao?”
Từ Kính Dư liếc cô một cái, khẽ cười ra tiếng: “Nếu có cảm thấy có thể làm như vậy, tôi không có ý kiến.”
Ứng Hoan: “…”
Cô không nói chuyện, Từ Kính Dư đã đứng thẳng người, chậm rì rì tháo đai lưng, áo choàng tản ra hai bên vai lộ ra thân thể cường tráng, đường cong cơ bắp xinh đẹp, anh thong thả ung dung cởi ra, ném ở trên dụng cụ, động tác lưu loát tiêu sái.
Ứng Hoan ngơ ngác nhìn anh, “Anh, anh làm gì?”
Cô còn chưa nói muốn sờ anh ta!
Hôm nay Từ Kính Dư mặc quần quyền anh màu đỏ, đai lưng màu vàng, ánh mắt nhìn thẳng cô, cứ thế đi qua.
Ứng Hoan: “…”
Không phải anh ta sẽ ép cô sờ ngực anh ta chứ?
Tim đập nhanh hơn, cô lùi về phía sau môt bước, duỗi tay ra dấu dừng lại, đem cánh tay không để anh đến gần.
“Không, không cần, tôi cũng không nghĩ sẽ sờ anh.”
Từ Kính Dư từ trên cao nhìn xuống, khóe miệng hơi nâng lên: “Đừng, không đòi thì chẳng phải cô sẽ giận tôi, trốn tránh tôi sao?”
Ứng Hoan khẽ mím môi, cơ hồ nghiến răng nghiến lợi mà nói: “Không giận, không né, được chưa? Tôi chỉ cảm thấy quá xấu hổ, nếu anh không đề cập tới, qua mấy ngày tôi có thể quên rồi…”
Từ Kính Dư: “Thật sự?”
Ứng Hoan: “Thật sự!”
“Kia, hiện tại có thể đi theo đội chưa?”
“Tôi đi còn không được sao?”
Từ Kính Dư cười nhẹ, bên kia Ngô Khởi hô một tiếng: “Từ Kính Dư, mau tới đây, đến phiên cậu.”
Từ Kính Dư đáp lại: “Đã biết.”
Anh nhìn Ứng Hoan đang mặt đỏ tai hồng, vỗ nhẹ lên đầu cô, “Đi thôi.”
Ứng Hoan đứng bất động, giống như đang hờn dỗi, Từ Kính Dư quay đầu lại kêu cô, “Còn thất thần cái gì?”
Cô suy nghĩ có chút mông lung, vẻ mặt không vui quay đầu lại, ngữ khí cũng không tốt: “Đi làm gì?”
Từ Kính Dư nhướng mày: “Đi nói với huấn luyện viên Ngô muốn theo đội, cho người đặt vé máy bay, bằng không cô đi như thế nào?”
Ứng Hoan: “…”
Cô hít một hơi thật sâu, bình phục lại nhịp tim đang đập loạn, đi qua bên Tù Kính Dư, nói với huấn luyện viên Ngô mình muốn đi theo đội, Ngô Khởi cười cười: “Được, anh sẽ kêu người đặt vé máy bay cho em.”
Ứng Trì vui mừng: “Thật tốt qúa!”
Thạch Lỗi và Dương Cảnh Thành cũng thấy rất vui, Thạch Lỗi cười nói: “Cô đi thật tốt quá, chẳng may tiểu tổ tông cùng Trần Sâm Nhiên nháo lên, cô còn có thể dỗ, còn có thể cổ vũ mọi người.”
Ứng Trì hừ một tiếng: “Tôi cùng cậu ta nháo cái gì? Miệng cậu ta không nói bẩn thỉu tôi sẽ không tranh luận với cậu ta.”
Trần Sâm Nhiên cười khẩy: “Mẹ nó, ai muốn cùng cậu tranh luận?”
Ứng Trì tức chết đi được, Ứng Hoan sờ sờ đầu cậu, “Đừng cãi nhau.”
“Được thôi.” Ứng Trì ngoan ngoãn gật đầu.
Ứng Hoan cười cười với Thạch Lỗi, dư quang thoáng nhìn Từ Kính Dư đi đến trước mặt Tào Uy, mang lên quyền bộ, liếc mắt nhìn cô, cả người tràn ngập tự tin.
Ứng Hoan nhìn anh, đột nhiên hối hận, cô đáng ra phải đánh anh một chút, đòi lại mới đúng.
Càng nghĩ càng cảm thấy nên làm như vậy.
Bằng không rất khó để nhịn xuống.
Sau khi Từ Kính Dư kết thúc huấn luyện, Ứng Hoan đi đến trước mặt anh, anh đang mở băng vải, từng vòng rơi trên mặt đất.
Anh nhướng mày nhìn cô: “Làm sao vậy?”
Ứng Hoan cầm vở, cuốn lại thành vòng, nhìn về phía anh, giọng điệu giống như ra lệnh: “Anh đưa tay ra.”
Từ Kính Dư ném băng vải xuống đất, không rõ cô muốn làm gì, nhưng vẫn vươn tay trái ra, anh thuận tay trái nên khi duỗi tay luôn theo thói quen mà dơ tay trái.
Ứng Hoan nhớ lại một chút, nói: “Tay phải.”
Từ Kính Dư nhướng mày, thu hồi tay trái, vươn tay phải.
Tay của anh thon dài, to rộng, lòng bàn tay có nhiều vết chai, đây là tay của Quyền thủ.
Ứng Hoan nhấp môi, nâng cuốn vở lên, ấn đường Từ Kính Dư nhảy dựng, đã đoán được cô muốn làm cái gì, có chút không thể tưởng tượng mà nhìn cô, kinh ngạc không thôi.
Giơ tay đập xuống.
Cuốn vở nặng nề đập xuống lòng bàn tay.
Bang_____
Ứng Hoan dùng lực rất lớn.
Từ Kính Dư: “…”
Anh liếm môi, tâm tình phức tạp mà nhìn sắc mặt trầm tĩnh của tiểu cô nương.
Ứng Hoan ngẩng đầu nhìn anh, cong mắt cườI: “Như vậy liền huề nhau.”
Từ Kính Dư: “…”
Ứng Hoan cảm thấy mỹ mãn, tâm tình thoải mái xoay người rời đi.
Từ Kính Dư đứng tại chỗ, lòng bàn tay hơi tê dại, anh duỗi đầu lưỡi chống má, quay đầu lại nhìn cửa sổ, rũ mi mắt xuống, trong cổ họng bật ra một tiếng: “A…”
Anh nhìn về phía bóng dáng Ứng Hoan, mặt trời đang lặn, hoàng hôn chiếu xuống cửa sổ sát đất của câu lạc bộ, bóng dáng thiếu nữ mảnh khảnh trải dài, cả người như phủ một tầng ánh sáng.
Một khắc kia, Từ Kính Dư cảm thấy cả người cô tràn đầy sức sống.
Anh vò mạnh lên đầu.
Cảm thấy buồn cười, cô cho là học sinh tiểu học sao?
Đánh lòng bàn tay.
Lần sau anh không được chạm vào tôi.
Chạm vào tôi liền đánh anh.
Không phải tay trái, là tay phải chạm vào, cho nên tôi muốn đánh tay phải, đây là tội do tay phải gây ra.
Như vậy sao?
Từ Kính Dư nhặt băng vải lên, dựa vào bên cạnh, càng nghĩ càng cảm thấy buồn cười, cười nhẹ vài tiếng, cuối cùng cười đến bả vai run lên.
Thạch Lỗi đi qua, nhìn anh như nhìn quỷ: “Mẹ nó, một mình cậu ở chỗ này cười cái gì?”
Từ Kính Dư cuốn băng vải lên. Chậm rãi thu hồi nụ cười, nhàn nhạt mà nói: “Không có gì, bị đáng yêu chọc cười.”
Thạch Lỗi: “????”
Có lẽ Từ Kính Dư nói đúng, việc này sau khi nói ra không xấu hổ nữa, nhưng hai người vẫn có một một bí mật, mỗi lần đối diện nhau, Ứng Hoan đều thấy ánh mắt Từ Kính Dư như có điều gì đó.
Từ Kính Dư phỏng chừng từ bé tới giờ cũng chưa từng bị ai đánh vào lòng bàn tay.
Chuyện này…
Giống như rất khó quên.
Mấy người Chung Vi Vi sau khi biết Ứng Hoan có thể theo đội đi thi đấu liền muốn điên rồi, đặc biệt là Khương Manh, cô ấy vội nói: “Chúng tớ có thể đi không? Đi sân vận động xem thi đấu.”
Thi đấu quyền anh ở trung tâm sân vận động, võ đài được tạo trước khi thi đấu, có đài truyền hình cùng truyền thông đưa tin, đến lúc đó ở nhà cũng có thể xem, muốn đến nơi, có lẽ phải có vé vào cửa.
Ứng Hoan nghĩ nghĩ, nói: “Tớ hỏi xem có vé vào cửa hay không?”
Khương Manh lập tức cười, thúc giục cô: “Vậy cậu mau hỏi!”
Ứng Hoan ngồi trước bàn, duỗi tay lấy điện thoại đang nạp điện, ba cô gái ngồi phía sau cô, cùng nhau nhìn màn hình di động. Ứng Hoan mở WeChat, vốn dĩ muốn hỏi Ứng Trì, nhưng ngốc tử Ứng Trì kia có lẽ không quan tâm chuyện này, cô chỉ có thể hỏi trong nhóm chat.
Rất nhanh, Thạch Lỗi đã trả lời: “Có đấy, chỉ là đã đưa hết cho mọi người, huấn luyện viên Ngô chắc đang còn.”
Dương Cảnh Thành: “Hỏi Kính Vương, hôm đó cậu ấy lấy rất nhiều, nói là đưa cho mẹ.”
Trần Sâm Nhiên: “Tôi có, nhưng không nghĩ sẽ cho cô, cô xin tôi thì tôi sẽ suy nghĩ một chút.”
Ứng Hoan: “…”
Chung Vi Vi: “Nhóc con này, thiếu đánh đòn như vậy.”
Ứng Hoan đang do dự không biết nên hỏi Ngô Khởi hay Từ Kính Dư, bả vai đã bị Lâm Tư Vũ chọc chọc: “Đi hỏi Kính Vương đi.”
“Không phải huấn luyện viên Ngô cũng có sao?” Khương Manh hỏi.
Vừa dứt lời, trong nhóm chat liền xuất hiện tin nhắn của Từ Kính Dư.
【 Bác sĩ nhỏ muốn vé? Tôi hỏi một chút. 】
Ứng Hoan: “…Được.”
Chung Vi Vi khom lưng, cười tủm tỉm tiến đến trước mặt Ứng Hoan, “Bác sĩ nhỏ? Hiện tại Kính Vương đều kêu cậu như vậy sao?”
Lâm Tư Vũ nói to: “Nghe rất thân mật nha.”
Ứng Hoan có chút ngượng ngùng, giải thích nói: “Mọi người trong câu lạc bộ đều gọi tớ như vậy, cũng không biết ai gọi trước…”
Đầu óc chợt lóe, bỗng nhiên nhớ tới người đầu tiên gọi cô như vậy là Từ Kính Dư.
Cô nhấp môi, đôi mắt xoay chuyển.
Khương Manh nhìn Ứng Hoan, có chút ê ẩm nói: “Trách không được cậu không tham gia câu lạc bộ nào ở trường, mấy câu lạc bộ ở đây có cái nào có thể so sánh với câu lạc bộ Quyền anh sao? Khẳng định không có, trong trường chúng ta có được mấy nam sinh đẹp trai như Kính Vương? Tớ xem đều không có.”
Ứng Hoan nghe thế liền ngẩn người.
Chung Vi Vi nhìn về phía Khương Manh, cười tủm tỉm: “Có nha, Tiểu Trì, vừa trắng, vừa xinh đẹp, còn thích xù lông, rất đáng yêu.”
Lâm Tư Vũ vuốt mái tóc dài, cũng cười: “Nếu không phải Tiểu Trì, Ứng Hoan sẽ không đến câu lạc bộ, cho nên muốn làm thêm ở câu lạc bộ Quyền Anh, đầu tiên phải có em trai là quyền thủ.” Cô vỗ vỗ vai Khương Manh: “Đừng ghen ghét, ai bảo chúng ta không có em trai.”
Sắc mặt Khương Mang không quá tốt, cười một chút: “Đúng vậy.”
Ứng Hoan từ đầu đến cuối đều không nói chuyện, chờ đợi câu trả lời của Từ Kính Dư.
Từ Kính Dư đi ra khỏi phòng, đi phòng khách tìm Đỗ Nhã Hân, “Mẹ, vé vào cửa mẹ cho hết rồi sao?”
Đỗ Nhã Hân ngẩng đầu nhìn anh: “Không có, còn ba bốn cái, làm sao vậy?”
Từ Kính Dư cầm di động, trực tiếp nhắn tin cho Ứng Hoan.
【 Muốn mấy cái? 】
Đợi vài giây không ai trả lời, trong nhóm đám người kia vẫn đang spam, Ứng Hoan dừng lại ở cuộc nói chuyện, kiên nhẫn chờ Từ Kính Dư, đột nhiên Từ Kính Dư ở trong nhóm @ cô.
【 Không thấy được tin nhắn tôi nhắn cho cô? Xem trò chuyện riêng. 】
Ứng Hoan sửng sốt, trong nhóm đã nổ tung, Thạch Lỗi thật sự đặc biệt thích ồn ào: “Làm gì mà muốn trò chuyện riêng? Các người có chuyện gì thì nói luôn ở đây!”
Dương Cảnh Thành: “Đường đi!”
Trong nhóm đều rối loạn.
Ứng Hoan vội vàng rời khỏi nhóm, quả nhiên nhìn thấy tin nhắn của Từ Kính Dư. Đây vẫn là lần đầu tiên hai người nhắn tin cho nhau.
【 Bốn vé có đủ không? 】
Cô vội nói: “Đủ rồi, chỉ cần ba cái thôi.”
Từ Kính Dư nhìn tin nhắn cô gửi đến, nhìn về phía Đỗ Nhã Hân: “Cho con ba vé.”
【Được, giữ lại cho cô rồi 】
Đỗ Nhã Hân thuận miệng hỏi: “Ừ, con phải cho ai à?”
Hành lý của Từ Kính Dư đã thu dọn tốt, cũng không có việc gì, liền qua ghế sô pha ngồi xuống, lười biếng nói: “Cho bác sĩ nhỏ làm thêm trong đội. Đúng rồi, mẹ cũng biết cô ấy, là Ứng Hoan, bệnh nhân nhỏ của mẹ.”
Đỗ Nhã Hân hơi há mồm, có chút kinh ngạc: “A, là cô gái nhỏ kia.”
“Vâng.”
“Cô ấy làm thêm trong đội? Không phải mới năm nhất sao?”
Từ Kính Dư nói: “Cô ấy đã năm hai, cái này không ảnh hưởng, cô ấy có thể sử lý tốt vết thương nhỏ, em trai cô ấy cũng ở trong đội.”
Đỗ Nhã Hân nghĩ cũng thấy có lý, lại không phải giống bệnh viện cần có chứng minh, cười nói: “Nói như vậy các con còn rất có duyên.”
Anh cười cười, còn không phải sao?
Di động sáng lên, Từ Kính Dư cúi đầu nhìn, Ứng Hoan trả lời anh một câu cảm ơn.
Anh cười nhẹ, chậm rì rì đáp lại: “Cảm ơn như thế nào?”
Ứng Hoan: “…”
Mấy người Chung Vi Vi nhìn màn hình di động của cô, sửng sốt một chút, đại khái không nghĩ tới Tù Kính Dư còn muốn tạ lễ, Chung Vi Vi kéo cằm nói: “Chúng ta mời anh ấy ăn cơm thì thế nào?”
Khương Manh đặc biệt tích cực: “Đúng đúng, mời anh ấy ăn cơm.”
Ứng Hoan gật đầu, trả lời Từ Kính Dư: “Mời anh ăn cơm.”
Từ Kính Dư nhìn di động, bỗng nhiên nhớ tới một ít việc, lần này là lần thứ ba Ứng Hoan nói muốn mời anh ăn cơm.
Kết quả một lần cũng không có.
Ồ, gạt người là không tốt.