[Dịch] Không Muốn Song Tu Cùng Nam Nhân - 25
Đọc truyện [Dịch] Không Muốn Song Tu Cùng Nam Nhân 25 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Tô Tinh Vẫn cúi đầu, không biết suy nghĩ cái gì, thấp giọng nói, “Bọn họ, là bị bỏ rơi thật à?”
“Không biết nữa.”
Phượng Vũ ngẩng đầu, nhìn ra ngoài chỗ đất hoang trải vô tận ở phía Bắc, nơi mà Ngũ Đại Yêu Vương đang chiếm đóng.
“Chí ít, ta không muốn từ bỏ bọn họ.”
…
Khi chỉ nhìn thấy có ba mươi người trong thành, Phượng Vũ đã biết rằng hầu hết các tu sĩ bên ngoài vào cảnh giới, đều phân bố rải rác trong các vùng đất hoang.
Sự thật chứng minh nàng nghĩ không sai.
Bọn họ ra khỏi thành, đi chưa đầy một ngày ở khu đất hoang phía nam, đã tìm được hơn ba mươi người bạn đồng hành rải rác ở bên ngoài.
Những người này ngày hôm trước bị làn sóng yêu thú Huyết Nguyệt truy sát phải chạy trốn khắp nơi, những người còn sống sót đều là những người có bản lĩnh của riêng mình, giờ đây cuối cùng nhìn thấy người sống, khóc trời kêu đất muốn đi cùng bọn họ.
Từ ban ngày đến ban đêm, đội ngũ của bọn họ tăng từ mười lăm người lên đến năm mươi người.
“Nếu muốn cùng chúng ta đi tấn công Yêu Vương Vực thì có thể gia nhập đội ngũ, nếu không muốn thì đi bộ 40 km về phía nam, ở đó có Tĩnh An Thành, nơi đó có Tiên Minh thủ thành.”
Thậm chí Khúc Vi còn cẩn thận dặn dò, nếu như muốn vào thành, nhớ tìm bạn đồng hành cùng đi, dù sao thì khi nào Huyết Nguyệt sẽ xuất hiện, hoàn toàn không thể đoán trước được.
Cứ như vậy, người đến người đi, sau một ngày, lại có tận hơn bảy mươi người lựa chọn ở lại, cùng bọn họ xuất phát đi về hướng Yêu Vực.
Sau khi màn đêm buông xuống, ánh sáng phát ra từ cơ thể của mỗi người càng thêm chói mắt.
Trong mắt Phượng Vũ không khác gì ban ngày, chói đến mức khiến nàng gần như không thể ngủ được.
Sau khi cắm trại tại chỗ, nàng suy nghĩ một chút rồi gọi Tô Tinh Vẫn ra ngoài.
Ánh sáng trên người Tô Tinh Vẫn vô cùng kỳ lạ.
Tầng ngoài cùng tràn ngập huyết sắc, nhưng ở giữa là trắng đen đan xen lẫn lộn, giống như tùy ý vẩy mực đen lên trang giấy trắng vậy, căn bản không thể tách hai màu đen và trắng ra, mà ở vị trí gần trái tim là một màu vàng kim trong suốt nhấp nháy liên tục.
Thành phần cấu tạo phức tạp, nhưng cũng không có gì ngoài ý muốn.
Ánh mắt Tô Tinh Vẫn nhìn về phía Phượng Vũ luôn vô cùng phức tạp, Tiêu Dao Du thậm chí còn âm thầm suy đoán có phải trước đây giữa hai người họ có khúc mắc vi diệu gì không, nửa đêm bị gọi một mình ra ngoài, nàng ta cũng không hiểu bè hỏi: “Có chuyện gì?”
Phượng Vũ: “Ngươi từng nói rằng ngươi là y tu có phải không?”
Tô Tinh Vẫn một tay cầm cây đao lớn, lạnh lùng gật đầu: “Đúng vậy.”
Không ngờ rằng Phượng Vũ lại hạ thấp giọng nói: “Tốt quá, ngươi xem giúp ta.”
Dưới ánh mắt khó hiểu của Tô Tinh Vẫn, Phượng Vũ bình tĩnh nói: “Ta mất linh lực rồi.”
Ngay cả một người lạnh lùng và thờ ơ như Tô Tinh Vẫn cũng không khỏi trừng to mắt.
Nàng ta lập tức nắm lấy tay Phượng Vũ, đặt lên cổ tay mình bắt mạch, vừa thấp giọng nói: “Ngươi hiện tại là thủ lĩnh của chúng ta, làm sao ngươi có thể không có linh lực được?!”
Phượng Vũ bình tĩnh nói: “Rất rõ ràng, đây không phải là thứ mà ta có thể tự mình quyết định, điều này tuy thuộc vào ngươi, Mộ đại phu.”
Sau khi Mộ đại phu bắt mạch xong, lạnh mặt kéo Phượng Vũ quay người lại, kéo cổ áo bên trái của nàng ra.
Dưới ánh trăng, làn da trắng nõn lạnh lẽo của nàng thanh u như ngọc, hai lỗ máu đỏ tươi trên vai trái đã ngừng chảy máu, nhưng hiển nhiên là đã trúng độc, đang hiện ra màu xanh đen không bình thường.
“Độc của Xà Yết, người bị trúng độc sẽ bị cắt đứt linh lực.” Tô Tinh Vẫn mím môi nói: “Bây giờ ngươi như vậy, bất kỳ tên tiểu yêu Luyện Khí nào cũng có thể giết ngươi!”
“Vậy ngươi muốn giết ta không?” Phượng Vũ bình tĩnh hỏi ngược lại.
Kiếp trước, Tô Tinh Vẫn bị xem như là thế thân của nàng, bị Tạ Yến Hồng lừa gạt tình cảm, bị Ngọc Sanh Hàn ép buộc bắt chước hình dáng của nàng, bị Yêu Hoàng giam nhốt ở Yêu Vực, bị chặt đứt kinh mạch, hủy hoại tu vi.
Phải chấp nhận tất cả mọi người đều nhìn một người khác thông qua chính bản thân mình, không thể theo đuổi những gì bản thân mong muốn, bị nhốt ở Thương Hoàn, trở thành phu nhân của đệ nhất tiên tôn Tạ Yến Hồng, tu vi cả đời lại không tiến thêm được một bước nào nữa.
Nàng ta, người được tái sinh, liệu có muốn giết nguồn cơn gây ra số phận như vậy của mình hay không?
Tô Tinh Vẫn sửng sốt một chút, giọng nói lạnh lùng:
“Không muốn.”
“Ta không muốn giết ngươi.” Tô Tinh Vẫn cụp mắt xuống, giúp Phượng Vũ xử lý vết thương trên vai.
“Ta tới để cứu ngươi.”
Câu cuối cùng, trầm thấp đến mức gần như chôn sâu vào trong bóng đêm.
Nhưng may mắn thay, đôi tai của người mù bao giờ cũng nhạy cảm hơn một chút.
Y tu tay cầm trường đao, nhưng cũng mang theo hòm thuốc.
Nàng ta chọn qua chọn lại ở bên trong, không biết thế nào lại mân mê sờ mó một phen, cuối cùng Phượng Vũ cảm thấy có thứ gì đó lạnh như băng chạm vào vết thương của mình.
“Để loại bỏ độc còn sót lại cần khoảng ba ngày nữa, mấy ngày nay đừng tiết lộ chuyện ngươi bị mất đi linh lực, lúc gặp phải yêu thú thì đứng ở bên cạnh ta.” Tô Tinh Vẫn lạnh lùng nói.
Nàng ta khó hiểu nhìn Phượng Vũ, người này lúc này vậy mà lại đang cười, nhìn có vẻ tâm trạng rất tốt.
[Người kỳ quái.] Tô Tinh Vẫn nghĩ thầm.
Tiêu Dao Du lén lút đi tới, vừa đúng lúc bắt gặp Tô Tinh Vẫn kéo cổ áo Phượng Vũ ra, động tay động chân ở bên cổ nàng, nàng ta bị dọa sợ tới mức hít một tràng khí lạnh, ngay cả bản thân muốn nói gì cũng quên mất.
Tô Tinh Vẫn thu dọn xong hòm thuốc xoay người rời đi, để lại một câu cứng rắn: “Lời vừa nói, ngươi nhớ kỹ cho ta.”
Là một người suýt nữa bị Phượng Vũ dùng kiếm chém đứt mũi, ánh mắt Tiêu Dao Du vô cùng hoảng sợ nhìn Phượng Vũ, lúc này lại vô cùng nghe lời gật đầu: “Ừ, rõ rồi.”
Tiêu Dao Du ngưỡng mộ nhìn Tô Tinh Vẫn nói xong lời hung ác liền nghênh ngang rời đi, trong lúc nhất thời không biết nên khâm phục ai.
“Sao rồi?” Kỳ Niệm vuốt thẳng cổ áo, mặt không chút thay đổi.
“Vừa rồi có người trước khi trở về thành, nói mình nhìn thấy tung tích của tiểu kiếm cốt.” Tiêu Dao Du lúc này mới hoàn hồn, “Không phải ngươi đang tìm hắn hay sao?”
“Hắn ở đâu?”
Tiêu Dao Du mang vẻ mặt nghi hoặc, cũng vô cùng khó hiểu: “Hắn nói tiểu kiếm cốt cùng sư đệ bị đám yêu thú tách ra, hắn đi về phía bắc lãnh địa Xích Diện Thất Vĩ Hồ tìm sư đệ rồi, hình như… hình như bị Xích Diện Hồ nhìn trúng, muốn giữ hắn ở lại làm áp trại phu tế.”
Phượng Vũ: “…”
Nàng nhớ ra rồi.
Thanh thần kiếm trong cuốn sách này vốn nên thuộc về nàng, sao lại bị Sở Tư Niên lấy đi?
Bởi vì giữa đường nàng phải cứu Yêu Hoàng nên bị vướng chân, mà Sở Tư Niên bị Xích Diện Hồ bắt đi. Đạp Vân Tỳ Hưu lại ở gần lãnh địa của Xích Diện Hồ nhất, sau khi hắn trốn ra, thừa dịp lúc Đạp Vân Tỳ Hưu rời khỏi cảnh giới để quyết chiến với Nhân Tu, nhặt được một thanh thần kiếm.
Nàng bị Yêu Hoàng làm lỡ việc.
Lần này nàng tuyệt đối sẽ không cứu Yêu Hoàng gì đó nữa.
Thời gian năm ngày, bọn họ sắp tới tòa thành kế tiếp.
Ở giữa đường gặp phải yêu thú rải rác tập kích vô số.
Tô Tinh Vẫn quả thật đã nghiêm túc giữ lời của mình, mỗi khi có yêu thú đánh tới, đều sẽ ở sát bên cạnh Phượng Vũ.
Sau đó trơ mắt nhìn Phượng Vũ giẫm lên yêu thú, tay cầm kiếm trúc, thân ảnh bay qua bay lại giữa bầy yêu thú.
Mấy ngày mất đi linh lực khiến Phượng Vũ cảm thấy vô cùng huyền diệu.
Lúc này toàn thân nàng trống rỗng, ngoại trừ thanh kiếm trong tay thì một tia linh lực cũng không có.
Ngược lại bởi vì như vậy, lĩnh ngộ kiếm pháp lại nâng lên một cấp độ cao hơn.