[Dịch] Không Muốn Song Tu Cùng Nam Nhân - 10
Đọc truyện [Dịch] Không Muốn Song Tu Cùng Nam Nhân 10 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Trên bầu trời Thâm Uyên không có chim muông, lấy vết nứt làm trung tâm, trong vòng hai mươi dặm không có người sinh sống, nếu không sẽ bị hút vào bên trong.
Giống như Lư Khám nói, chỉ có tu vi Hóa Thần cảnh trở lên mới có thể có tư cách đối đầu với nó.
Cái miệng khổng lồ của Thâm Uyên tựa như một con Thao Thiết tham lam vô độ, vô tình cắn nuốt hết thảy thiên địa.
Không có ai biết bên dưới Thâm Uyên đến tột cùng là cái gì.
Từ đó về sau nhân loại chưa từng được thả lỏng. Nhưng những việc này đều cách nhóm tu sĩ trẻ tuổi, sắp sửa xuống núi lịch luyện, hoàn thành chặng cuối cùng của Thiếu Niên Du còn rất xa.
Ôn Hoài Du: “Tuy nói lão nhị từng đi Vô Vọng Hải, nhưng ta cảm thấy muội đừng hi vọng đệ ấy có thể nói ra được gì hữu ích.”
Yến Hoài Phong vừa nghe nhắc tới Vô Vọng Hải đã nhìn sang đây, sau khi hiểu rõ sự việc bèn ghét bỏ Ôn Hoài Du nói: “Huynh có thể đáng tin hơn được không, trước đây quà sinh nhật đều đưa thẳng cho muội ấy, năm nay lại còn bắt người ta trèo đèo lội suối đi Vô Vọng Hải tranh giành với người khác.”
“Cho nên.” Ôn Hoài Du lộ ra nụ cười hiền lành: “Nhị sư huynh đáng tin từng đích thân đi Vô Vọng Hải như đệ hãy nghĩ cách đi.”
Yến Hoài Phong: “Sư tôn ngoại trừ nói Niệm Niệm đi Vô Vọng Hải lấy kiếm, có còn nói gì khác không? Có đưa bản đồ hay là chỉ phương hướng không? Niệm Niệm phải lấy thanh kiếm nào?”
Hắn hỏi câu nào Ôn Hoài Du cũng đều lắc đầu.
“Cái gì cũng không nói?” Yến Hoài Phong cảm thấy đau trán.
“Sư tôn chỉ nói nếu sư muội đi thì tự nhiên sẽ biết bản thân muốn lấy kiếm gì.”
“Có lẽ là Lậu Ảnh Xuân.”
Yến Hoài Phong nói: “Sau khi Vân Dã vũ hóa để lại sáu thanh kiếm, đã cho Niệm Niệm hết năm thanh, thanh còn lại cuối cùng cũng chỉ có Lậu Ảnh Xuân.”
“Nếu là nó thì Niệm Niệm quả thật có thể dễ dàng tìm được.” Yến Hoài Phong nhìn thanh kiếm trúc bên hông Phượng Vũ.
Bởi vì Lậu Ảnh Xuân cùng Bất Dạ Hầu là một cặp.
“Một trúc một mộc, một là Bất Dạ Hầu, hai là Lậu Ảnh Xuân. Bất Dạ Hầu nhẹ nhàng thanh thoát, thích hợp xuất kiếm nhanh; Lậu Ảnh Xuân chắc tay mộc mạc, thích hợp xuất kiếm chậm, một nhanh một chậm, hợp lại càng tăng thêm sức mạnh.”
“Nghe nói cặp kiếm này là thành phẩm cuối cùng của Vân Dã.”
Phượng Vũ không khỏi vuốt ve bội kiếm bên người, cũng chính là thanh kiếm trúc Bất Dạ Hầu.
Đây là thanh kiếm đầu tiên Mặc Quân tặng cho nàng, lúc nàng mới học kiếm, ngày đêm đều mang theo Bất Dạ Hầu bầu bạn.
Thế nhân chỉ biết sáu thanh kiếm Vân Dã để lại, có năm thanh đều thuộc về Thương Hoàn Mặc Quân, chỉ duy nhất Lậu Ảnh Xuân còn chưa hiện thế.
Thậm chí cả hai đệ tử của Mặc Quân cũng cho rằng là như vậy.
Nhưng Phượng Vũ biết, thanh kiếm lần này xuất hiện ở Vô Vọng Hải tuyệt đối không phải Lậu Ảnh Xuân.
Bởi vì Lậu Ảnh Xuân đã có chủ.
Chủ nhân của nó chính là vị hôn phu mười mấy năm chưa bao giờ gặp mặt của nàng – Ngọc Sanh Hàn.
Đúng vậy, vị sư tôn nàng chưa từng gặp mặt, trong mười mấy năm qua còn làm một việc thứ ba, chính là đính hôn cho nàng.
Thương Hoàn nằm ở vùng duyên hải, từ trên đỉnh núi cao ngự kiếm xuống là có thể nhìn thấy hải vực có diện tích rộng lớn vô ngần.
Thế nhưng Phượng Vũ lại không biết ngự kiếm phi hành.
Kiếm tu phải kết Kim Đan xong mới có thể ngự kiếm.
Cho nên chuyến đi lần này, nàng phải thành thật đi từng bước một xuống núi.
“Vô Vọng Hải là chiến trường cổ của nhân tộc và yêu tộc mấy trăm năm trước, sau này hai tộc hòa đàm, phân chia vùng biển xong, Vô Vọng Hải bị hai tộc liên thủ dời núi lấp bằng, ruộng nương hóa biển cả, trở thành một hòn đảo cô độc nằm giữa hải vực rộng lớn như hiện tại.”
“Hành trình đi Vô Vọng Hải được nhiều người gọi là hành trình Tham Phong, không ít tu giả đều ở Vô Vọng Hải tìm được linh binh bản mệnh của mình.”
Yến Hoài Phong nói tới đây thì dừng lại, biểu tình phức tạp liếc nhìn Phượng Vũ, muốn nói lại thôi, cuối cùng lại nghẹn trở về.
Linh binh bản mệnh?
Vị sư tôn hờ kia muốn nàng tìm ra bản mệnh kiếm trong chuyến đi Vô Vọng Hải lần này?
Linh binh bản mệnh không giống vũ khí bình thường, nó nhất định phải lập khế ước. Nếu linh binh bản mệnh không có cùng nguyên thần với chủ nhân, đồng thời phù hợp công pháp tu tập, ngược lại sẽ không có ích cho quá trình tu luyện.
Do đó rất nhiều kiếm tu suốt đời đều đang tìm kiếm bản mệnh kiếm của mình.
Bản mệnh kiếm tương đương với vị trí chính cung Hoàng Hậu của nàng.
Quan trọng nhất chính là, sau khi lập khế ước, bản mệnh kiếm sẽ áp chế các linh binh khác của chủ nhân, năm thanh kiếm của nàng sẽ bị nó khống chế.
Cũng giống như mối hôn ước mà nàng không muốn thừa nhận kia, hành trình đi lấy kiếm lần này làm nàng cảm thấy… có chút cảm giác bị ép cưới.
Sư tôn Mặc Quân tại sao lại thích ép duyên người khác đến vậy?
Yến Hoài Phong là người không giỏi kìm nén, lập tức nói: “Niệm Niệm, lần này lấy được Lậu Ảnh Xuân, tập hợp đủ sáu thanh kiếm của Vân Dã, muội chuẩn bị dùng thanh nào làm bản mệnh kiếm?”
Phượng Vũ cảm thấy vấn đề này thật sự quá khó trả lời.
Hiện tại nàng có chút thấu hiểu cảm giác của phụ hoàng.
Nàng chỉ có sáu thanh kiếm, hơn nữa cái nào cũng yêu thích, cái nào cũng không thể từ bỏ. Hậu cung của phụ hoàng có hơn 3000 giai nhân, quả nhiên rất khó lựa chọn.
Vì thế nàng chỉ có thể nói: “Bản chất của Vô Vọng Hải là thí luyện, khắp nơi nhất định tranh đấu không ngừng, người không tìm được linh binh bản mệnh nhiều vô số, các huynh lại an tâm ta như vậy sao?”
Yến Hoài Phong nở nụ cười: “Có gì mà không an tâm, muội hiện giờ là Trúc Cơ cảnh đỉnh phong, chỉ thiếu một bước là có thể đột phá cảnh giới, trong đám người tham gia đã được xem là người xuất sắc. Nếu tin tức Vô Vọng Hải xuất hiện kiếm của Vân Dã truyền ra ngoài, toàn bộ kiếm tu nhất định sẽ đến đây tranh đoạt, nhưng còn may là việc này chỉ có mấy người chúng ta biết.”
Nói xong, hắn quay đầu lạnh lùng nhìn về phía Sở Tư Niên: “Chỉ cần hắn không cố ý nói ra ngoài.”
Sở Tư Niên lạnh nhạt nói: “Lậu Ảnh Xuân không thích hợp với ta.”
Thương Hoàn gần biển, dưới chân núi là Lê Thành, ở đây có bến tàu lớn nhất toàn bộ Đông Châu, cũng là con đường nhất định phải đi qua để tới Vô Vọng Hải.
Bến tàu lúc này không vắng vẻ như mấy ngày trước, Lê Thành người đông tấp nập, không ngừng có các tu giả mặc trang phục môn phái xa lạ lui tới, phần lớn đều là Trúc Cơ và Luyện Khí cảnh, cũng có một số ít Kim Đan và Nguyên Anh cảnh lẫn lộn bên trong, mấy tiểu đệ tử đi sau lưng bọn họ, mặt mày ai nấy cũng căng thẳng.
Tựa như người lớn trong nhà dắt con đi thi đại học.
Trước khi chia tay, Yến Hoài Phong chỉ dặn dò một câu: “Linh lực của muội sung túc như vậy, e rằng không lâu nữa sẽ phá cảnh. Kiếm tu vượt qua giai đoạn Thiếu Niên Du, sau này mỗi lần phá cảnh đều vô cùng nguy hiểm, nhưng muội chỉ cần nhớ một chuyện, nếu muốn kết đan ở Vô Vọng Hải, nhất định phải chọn ban ngày, tuyệt đối tránh trăng máu.”
“Còn nữa.” Yến Hoài Phong hiếm khi nào lại trầm mặc: “Bởi vì một vài lý do mà những người rời khỏi Vô Vọng Hải từ trước tới nay đều không thể nói ra quá trình thu hoạch linh binh bản mệnh của mình, việc này có lẽ sẽ làm muội khó chịu, hãy nhớ, cứ xem những gì xảy ra ở đó như một giấc mơ là được.”
“Cuối cùng… Vô Vọng Hải nguy hiểm trùng trùng, nếu không lấy được kiếm cũng không cần cưỡng cầu, nhớ phải an toàn quay về.”
“Ta biết rồi.” Phượng Vũ quay đầu lại, bình tĩnh xua tay: “Nhị sư huynh về đi.”
Người nhà Yến Hoài Phong dắt sư muội đến trường thi xong, thấy bóng lưng đeo kiếm của Phượng Vũ đi xa mới nhịn không được bi thương, ngồi xổm ở một góc sơn môn lặng lẽ gạt lệ.
“Lúc sư muội nhập môn còn nhỏ như vậy, ta bế trên tay còn sợ tan, chỉ chớp mắt đã có thể một mình đi Vô Vọng Hải, thời gian đúng là qua nhanh như chó chạy ngoài đồng.”