Khi em mỉm cười - Chương 75
Đọc truyện Khi em mỉm cười Chương 75 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Khi Em Mỉm Cười – Chương 75 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Edit: Tiểu Vũ
Mang theo túi cá ra khỏi chợ cây cảnh và thú cưng là khoảng tầm 12 giờ trưa.
Sau khi chịu sự đả kích của việc “Nam thần đi rừng ôn nhu ấm áp biến thân thành người đàn ông tồi tệ ngoại tình với fan”, Đồng Dao ngồi trên xe cảm thấy bản thân bị dọa đến phát đói rồi—– Thế nhưng vì gánh nặng làm thiếu nữ mà người nào đó khá ngại ngùng mở miệng, cô không thể làm gì khác ngoài việc quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe….
Nhẫn nại chịu đựng một lúc liền cảm thấy dạ dày sắp sôi trào lên rồi.
Mắt nhìn thấy đã sắp đến trụ sở, cả đầu Đồng Dao lúc này đều suy nghĩ xem trong tủ lạnh liệu có còn dư lại chút thịt cá rau dưa nào có thể nấu mì được không, một gói mì Hoa Phong Tam Tiên giá 1 tệ rưỡi, đánh thêm một quả trứng gà, lại thêm một lát phomai… Đồng Dao càng nghĩ càng đói, cứ nghĩ đến việc được ăn một ngụm mì là nước miếng của cô sắp trào cả ra ngoài luôn rồi—–
Lúc này, một chuyện tuyệt vọng lại xảy ra.
Mắt nhìn thấy chỉ còn một đoạn nữa là đến nơi thì Lục Tư Thành đột nhiên chuyển hướng, rẽ vào một con đường khác hoàn toàn không dẫn đến trụ sợ——
Đồng Dao: “…?”
“Anh đi đâu đấy?” Mắt mờ trừng trừng nhìn bát mì sắp cất cánh bay đi, Đồng Dao nóng nảy nói, “Thành ca, căn cứ của chúng ta ở đường XX cơ mà, sao anh lại đi đường này? Đi sai đường hả?”
“Không phải.”
“Không phải cái gì?”
“Không đi sai, ” Lục Tư Thành nói, “Em ngồi yên đi, trên ghế có cái gì à mà mông em cứ nhích tới nhích lui vậy?”
Đồng Dao dựa mạnh vào ghế xe: “… … … … Lục Tư Thành, rốt cuộc là anh đi đâu?”
Còn gọi thẳng cả họ cả tên anh.
Lục Tư Thành cầm tay lái, hơi nhếch môi, không hề cảm thấy chán ghét khi cô gọi thế: Nghe cô nghiến răng nghiến lợi, gằn từng tiếng một gọi tên anh khiến anh cảm thấy rất thú vị.
Tự nhiên có chút không đứng đắn, người đàn ông suy nghĩ một chút rồi lười biếng nói: “Tùy tiện tìm một cái thôn nào đó, bán em đổi lấy rượu—– “
“Em thật sự sắp chết đói rồi, chỉ muốn về trụ sở nấu một bát mì nóng nóng thơm thơm để ăn thôi, em không rảnh giỡn chơi với anh đâu. Thế nên trước khi em đập anh mấy phát đồng thời một tháng tới không phân đấu thật hay đấu luyện đều sẽ điên cuồng cướp buff đỏ của anh thì anh hãy nói chuyện cho tử tế đi.”
“…”
Lục Tư Thành nhìn người ngồi bên ghế phụ như nhìn một người điên, cảm thấy cô có thể tùy thời sủa “Gâu gâu” rồi nhào lên cắn anh, người đàn ông trầm mặc, đổi thành giọng nói nghiêm túc trả lời: “Đi ăn cơm, anh cũng đói bụng, sáng sớm lúc lấy coca thì thấy trong tủ lạnh không còn gì để ăn cả đâu, em vội về căn cứ để giành đồ hộp với với mèo của em à?”
“…”
“Thật vất vả mới có một hôm em tắm rửa gội đầu trang điểm đẹp đẽ mà chỉ định đi chợ cây cảnh và thú cưng thôi à? Đáng giá không?”
“Chỉ đi chợ cây cảnh và thú cưng thì không đáng, vậy chết đói trên đường thì đáng giá sao?”
“…” Thiếu nữ bị đói điên cuồng bộc phát sự dũng cảm trước đây chưa từng có, trên mặt lúc này đang hiện mấy dòng chữ “Dỗi trời giận đất oán không khí”. Lục Tư Thành buông tha việc tranh luận với cô, hỏi: “Muốn ăn cái gì?”
“Mì.”
“Con gái không phải là nên thích ăn món Nhật, món Hàn các loại… “
“Con gái? Đó là cái gì vậy? Em muốn ăn mì. Một bát mì nóng hổi có nước có thịt có trứng gà. Nếu như trên thế giới có một giới tính gọi là thích ăn mì thì em chính là giới tính đó.”
“…”
Thế nên.
Lục Tư Thành dừng xe ở trung tâm thương mại gần trụ sở đội ZGDX, lấy túi nilon đựng cá được treo trên kính chiếu hậu chọc mấy lỗ thoát khí. Sau đó Lục Tư Thành vỗ vỗ tay lái: “Xuống xe, đi ăn.”
Đồng Dao nhìn chằm chằm con cá vàng màu đỏ đang bơi qua bơi lại trong túi nilon: “Trên thời sự nói là không được để thú cưng ở một mình trên xe, cá vàng có được tính là thú cưng không?”
Lục Tư Thành: “Nhưng anh lại phải dẫn một nhóc thú cưng khác đang gào khóc vì đói bụng đi ăn thì phải làm sao bây giờ?”
Đồng Dao: “…”
Lục Tư Thành: “Nó không biết nói thế nên nó phải chịu thiệt thôi, hài lòng chưa? Dạy em một đạo lý nhân sinh này, đó chính là đã chiếm tiện nghi của người khác rồi thì nên bớt nói đi—— Còn hiện tại thì xuống xe nhanh lên, nếu không thì em cứ ở trong xe với nó là được.”
Đồng Dao: “…”
Đồng Dao phồng má lên, lầm bà lầm bầm nói cái gì đó rồi tháo dây an toàn nhảy xuống xe, cùng lúc đó Lục Tư Thành cũng đóng cửa xe lại, mang theo quỷ chết đói đầu thai bên ghế phụ rời khỏi bãi đỗ xe.
Năm phút sau, hai người đứng trước một cửa tiệm bán mì—–
Đẩy cửa ra, bên trong lúc này không có nhiều người lắm vì hôm nay không phải ngày lễ, hai người tìm một góc ngồi xuống, Đồng Dao lật xem thực đơn rồi rất lưu loát gọi món mì mà mình muốn ăn, sau đó cô nâng mắt nhìn Lục Tư Thành chằm chằm.
Nhìn chăm chú 10 giây.
Lục Tư Thành rốt cuộc không thể nhịn được nữa, anh khép thực đơn lại, mặt đen nói: “Một phần giống cô ấy, tạm thời thế đã. Quan trọng là phải nhanh nhé, có người sắp chết đói rồi.”
Đồng Dao làm mặt quỷ với anh, nhân viên phục vụ đứng cạnh thầm cười trộm, ghi nhớ món hai người gọi rồi xoay người rời đi, lúc đi còn rất săn sóc để lại một quyển thực đơn cho Lục Tư Thành—– Ném cho người đối diện một ánh mắt “Hài lòng chưa” rồi anh liền cúi đầu mở thực đơn ra xem, không nhanh không chậm chọn thêm vài món ăn nữa…
Một lát sau, mì còn chưa được mang lên nhưng mấy món ăn anh gọi thêm lại được mang lên trước.
Lục Tư Thành đẩy đũa: “Ăn trước mấy món này lấp bụng đi, đừng có trừng mắt nhìn anh mãnh liệt như thế, có ai không cho em ăn cơm à?”
Đồng Dao không nói chuyện, thế nhưng cũng không nhìn Lục Tư Thành chằm chằm nữa—— Cô gắp một cái cánh gà lên ăn, sau đó cảm giác đói bụng dần dần biến mất, đồng thời cũng hơi tỉnh lại từ cơn thèm ăn, Đồng Dao ngẩng mặt lên khỏi bát nhìn người đàn ông đối diện: Ngay cả người này cũng không quá đáng ghét nữa.
Sau khi mì được mang lên, hai người yên lặng ăn mì——-
Từ khi bị trừ lương, trừ khi có người mời cơm thì đã lâu Đồng dao không được ăn một lượng lớn thịt như thế này, lúc này cô vùi đầu ăn rất nghiêm túc, mãi đến khi người đối diện đột nhiên để đũa xuống, hơi không yên lòng lướt lướt điện thoại hỏi: “Ăn xong đi đâu?”
Đồng Dao phản ứng chậm một nhịp, gần như không nhận ra Lục Tư Thành đang nói chuyện với mình: “Về trụ sở… “
2 chữ “Đấu rank” còn chưa nói ra khỏi miệng.
Lục Tư Thành: “Hôm nay không có huấn luyện thi đấu, không muốn chơi game, đi xem phim đi… <Ngày Độc Lập 2> mới ra anh vẫn chưa xem, đợi rất lâu rồi, lúc này cũng bị Tiểu Bàn xem trước rồi spoil, lần này anh muốn xem trước cậu ta, em đi xem với anh.”
Đồng Dao: “…”
… Vụ gì đây trời?
Từ đầu đến cuối đều là câu trần thuật.
… … … … … Chơi trò gì đây?
Im lặng ăn nốt mấy miếng mì, Đồng Dao suy nghĩ một chút: “Xem phim? Hai chúng ta?”
“Ừ, ” Lục Tư Thành không ngẩng lên, ấn ấn bấm bấm gì đó trên điện thoại, “Vừa lúc tầng trên cùng của trung tâm thương mại này mới mở một rạp chiếu phim… Tên là gì nhỉ? À, Vạn Thái Ảnh Thành, mua xong vé rồi.”
Đồng Dao: “…”
Đồng Dao: “Chỉ hai chúng ta đi xem phim là có chuyện gì?”
Lục Tư Thành: “Có chuyện gì là cái gì? Phim điện ảnh không phải 2 người xem thì mấy người xem? Chẳng lẽ em đều đi xem phim điện ảnh một mình?”
Đồng Dao lắc đầu, muốn nói với anh là em với bạn thân đi xem, thế nhưng lại đột nhiên nghĩ tới chuyện con báo đất Kim Dương kia còn chưa từng xem phim điện ảnh nước ngoài, năm đó khi cả thế giới đều ra rạp xem Transfomer cô còn phải kiên trì giải thích cho cô ấy hiểu: Robot màu sắc rực rỡ là người tốt, màu đen là xấu, tốt với xấu đánh nhau để đuổi xấu ra khỏi trái đất…
Đồng Dao lại gật gật đầu: “Một người xem rất tốt, không cần phải tương tác với người bên cạnh.”
Lục Tư Thành sửng sốt một chút, lập tức nở nụ cười: “Anh không làm phiền em.”
Đồng Dao nhìn người đàn ồng hơi nhếch khóe môi lên, gật đầu “Ừm” một tiếng rồi nói được.
Sau khi nói xong, Lục Tư Thành để điện thoại di động xuống, cô cũng tiếp tục cúi đầu chuyên tâm ăn mì—— Ăn được vài miếng, cô mới phản ứng được hình như có cái gì không đúng lắm: Trọng điểm của cô không phải là “có người làm ồn bên cạnh hay không”!
Đồng Dao đặt đôi đũa xuống: “Đội trưởng, anh lại qua mặt em.”
Lục Tư Thành “Hửm” một tiếng, cầm điện thoại vừa đặt xuống lên, cũng không ngẩng đầu lên mà vừa bấm bấm bấm gì đó vừa hỏi: “Anh làm gì em?”
Đồng Dao: “Anh lừa em cùng đi xem phim với anh.”
Lục Tư Thàng dừng động tác nghịch điện thoại lại: “Theo anh đi xem phim mà còn phải để anh lừa hả?”
Đồng Dao: “…”
Lục Tư Thành: “Em có vấn đề lớn rồi, anh rất đau lòng.”
Đồng Dao: “… Xin lỗi.”
Đồng Dao: “… … … … …”
Đồng Dao: “… … … … Lục Tư Thành, em không bao giờ muốn nói chuyện với anh nữa.”