Kết hôn chớp nhoáng ông xã cực phẩm - Chương 511
Đọc truyện Kết hôn chớp nhoáng ông xã cực phẩm Chương 511 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Kết Hôn Chớp Nhoáng Ông Xã Cực Phẩm – Chương 511 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Chương 511:
Mà Hạ Cảnh Nghi hoàn toàn không hề phản kháng.
Nhìn thấy cảnh này, ngực của Đường Tĩnh Tuyên không nhịn được dâng lên…
Đường Tĩnh Tuyên trực tiếp quay người lại, lúc này, người đàn ông cũng nhìn thấy Đường Tĩnh Tuyên, thế là cười xấu xa nói với Hạ Cảnh Tinh: “Hình như là tình nhân bé nhỏ của em đã nhìn thấy chúng ta tình cảm rồi.”
Sắc mặt Hạ Cảnh Hiên lập tức thay đổi, cô ấy có chút hoảng hót, sau đó lập tức đuổi theo, vươn tay nắm lấy góc áo của Đường Tĩnh Tuyên: “Lạc Tinh, cậu nghe tớ giải thích.”
“Không có việc gì phải giải thích.” Đường Tĩnh Tuyên trực tiếp hắt cô ấy ra, sắc mặt u ám đến đáng sợ.
“Tớ thực sự có nỗi khổ tâm…”
“Nỗi khổ tâm lớn thế nào thì cậu cũng không cần phải hôn người ta để giải quyết.” Đường Tĩnh Tuyên nghiêm nghị nói.
“Mẹ anh ấy chết vì tớ.”
“Vậy anh ta có thể yêu cầu hôn cậu hay thậm chí lên giường phải không, Hạ Cảnh Nghi, cậu không nghĩ chuyện này thật nực cười sao? Tớ sẽ không tiết lộ chuyện của ngày hôm nay, nhưng Hạ Cảnh Nghi, chuyện giữa chúng ta, dừng lại ở đây.” Nói xong, Đường Tĩnh Tuyên xoay người rời đi. Nhưng Hạ Cảnh Nghi lại nghẹn ngào khóc thảm thiết, sau đó lao về phía trước.
“Lạc Tinh, tớ thực sự rất yêu cậu…”
“Vậy thì sao cậu có thể thân mật với người khác nếu yêu tớ chứ? Anh ta thì sao? Vị trí của anh ta trong lòng cậu là gì?”
Hạ Cảnh Nghi lùi lại hai bước, đột nhiên không nói lên lời: Tớ Ư “Tôi là mối tình đầu của cô ấy, tình cũ khó quên là chuyện bình thường.” Người đàn ông cũng đuổi theo cô ấy và lạnh lùng nói: “Lạc Tinh, cậu cũng đã thấy rồi. Lúc tôi hôn cô ấy, cô ấy không hề kháng cự. Đây là cách tốt nhát để giải thích.”
“Chúc hai người hạnh phúc.” Đường Tĩnh Tuyên không có ý định dây dưa gì cả, nói xong câu này lập tức muốn quay người đi, nhưng Hạ Cảnh Nghi lại bám chặt không buông.
“Lạc Tinh… đừng từ bỏ tớ nhanh như vậy, được không?”
Lần này Đường Tĩnh Tuyên thậm chí không thèm đáp lại, trực tiếp bước nhanh hơn.
Một người phụ nữ bước trên hai con thuyền có tư cách gì… xin người khác đừng từ bỏ?
“Sao em lại khóc?” Người đàn ông nắm lấy vai Hạ Cảnh Nghi rồi kéo cô ấy vào lòng: “Đừng nghĩ đến giàu sang nữa, ngoan ngoãn kết hôn với anh đi, dù sao hôm qua em cũng đã nói xáu anh muốn cướp đồ của em, anh phải tra tấn em cả đời mới được.”
Hạ Cảnh Nghỉ khóc lóc nhìn Đường Tĩnh Tuyên rời đi, thật ra trong lòng cô ấy rất đau, nhưng…
Điều cô ấy không thể phủ nhận là dù người đàn ông bên cạnh đối xử rất quá đáng với mình nhưng cô ấy vẫn dành tình cảm cho anh ta…
Có nhiều thứ giống như là bề ngoài hoàn hảo của quả táo, nhưng thực chất bên trong chúng đã bị thối rữa không thể chịu nổi nữa.
Đường Tĩnh Tuyên bị kích thích, trong lòng rất rồi bời, cậu ấy đi thẳng đến Khải Duyệt Đế Cảnh, bởi vì người duy nhất cậu ấy tin tưởng trên thế giới này là Đường Ninh và Mặc Đình.
Sau khi vào cửa, cậu ấy trực tiếp nằm trên đùi Đường Ninh, cảm xúc trầm thấp.
Nhìn thấy cậu ấy như vậy, ước chừng Đường Ninh cũng đã đoán được kết quả.
“Không sao cả…”
“Chị à, chị nói xem, trên đời này sao lại có nhiều người ích kỷ như vậy, lừa gạt lương tâm người khác chỉ vì ham muốn ích kỷ của bản thân?” Đường Tĩnh Tuyên mơ hồ hỏi Đường Ninh: “Tại sao lại coi chuyện này là đương nhiên như thế? Lại còn đến cầu xin tha thứ nữa?”
“Trách em mắt mù… Đương nhiên, mắt của chị em cũng mù rồi, mau đứng dậy đừng chen chúc cháu trai của em.”
Đường Ninh thúc giục.
Đường Tĩnh Tuyên định đứng dậy, nhưng Tống Nghiên Thư lại gọi điện thoại tới: “Hạ Cảnh Nghi tìm cậu khắp nơi, chuyện gì xảy ra vậy?”
“Nghiên Thư, từ nay về sau cô cứ cúp hét tất cả những cuộc gọi của Hạ Cảnh Nghi đi, cô ấy… bước lên hai chiếc thuyền.”
“Cậu… không sao chứ?” Tống Nghiên Thư nhẹ giọng hỏi.
“Tôi chỉ là hơi mệt, muốn yên tính một chút.” Nói xong, Đường Tĩnh Tuyên định cúp điện thoại, nhưng Đường Ninh lại thuận miệng nói với Tống Nghiên Thư.
“Thằng bé đang ở chỗ chị, em tới đón nó đi.”
“Chị bai”
“Em không cảm thấy Nghiên Thư là một người đáng tin cậy sao? Đừng tự xử lý chuyện này mà không nói cho cô ấy biết. Hãy cho người khác sự tôn trọng mà người ta xứng đáng được có, Nếu một ngày nào đó xảy ra chuyện, cô ấy sẽ biết cách sử dụng quan hệ công chúng.” Đường Ninh kiên nhẫn giải thích với Đường Tĩnh Tuyên: Em là đàn ông, chỉ một chút cản trở đã không chịu được rồi sao?