Kẻ thủ hộ vũ trụ - Chương 15
Đọc truyện Kẻ thủ hộ vũ trụ Chương 15 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Kẻ Thủ Hộ Vũ Trụ – Chương 15 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Kẻ Thủ Hộ Vũ Trụ – Quỷ Chân Nhân mới nhất tại Ngôn Tình Hay
Nghe hắn nói tới sự phụ mấy người kia khuôn mặt toát lên sự vui vẻ, sư phụ phải giỏi đến cỡ nào mà dạy cho một thằng bé 3 tuổi lại thành tinh như vậy, ông nội Nhi Nhi lên tiếng.
” Sự phụ cháu đang ở đâu?? Ta sẽ cho người đến đón.”
Hắn lắc lắc cái đầu nói.
” người như thần long thấy đầu không thấy đuôi, phiêu bạt khắp thiên hạ.”
Nghe hắn nói vậy mấy người vẻ mặt thất vọng hiện rõ trên khuôn mặt, hắn bĩu môi nói tiếp.
” Đợi khi nào liên lạc được với sư phụ cháu sẽ nói, trước mắt cần áp chế bệnh tình của Nhi Nhi.”
Thấy hắn nói, mọi người liền chú ý đến vẫn đề chính rồi gật đầu, hắn cũng không nói năng gì mà cầm lấy một cây kim châm đi tới cạnh giường nơi mà Nhi Nhi đang nằm miên man vận chuyển linh lực vào cây kim châm rồi nhắm tới huyệt đạo ở giữa ngực cắm xuống, qua một lúc hắn mới nhổ cây châm ra đưa tay lau đi những giọt mồ hôi trên chán.
Ông nội Nhi Nhi lên tiếng hỏi.
” Sao rồi.”
Hắn trầm ngâm suy nghĩ rồi nhếch nhếch miệng nói.
” Chỉ hoàn thành bước đầu tiên.”
Cả gia đình Nhi Nhi mặt có chút nhăn lại, ông nội Nhi Nhi hỏi.
” Còn bước tiếp theo, cháu cần những gì??”
Hắn thầm cười đúng là già rồi thì sẽ thành tinh, hắn giả bộ nhiêm túc nói.
” Cháu cần gốc Kim Liên của ông làm thuốc, và một con dao găm quân đội.”
Khẽ nhăn mặt mờ mịt rồi ông nội Nhi Nhi nói.
” Về phần dao găm ông có khả năng làm được, còn về phần cây Kim Liên lần đầu ông mới được nghe nên không biết.”
Hắn khẽ gật đầu đâu phải người bình thường có thể biết được tên của linh thảo, hắn cười nói.
” Lúc nãy ra vườn cháu vừa nhìn thấy một cây ở góc vườn.”
Ông nội Nhi Nhi trâm ngâm rồi bừng tỉnh nói.
” Cháu nói là gốc sen đá đặc biệt ở cuối vườn. “
Hắn bĩu môi cái gì mà sen đá, đó là linh thảo là linh thảo đó có biết không.
Hắn gật đầu nói.
” Dạ vâng, ông lấy được nó từ đâu vậy?.”
Nếu có thể tìm thêm vài gốc nữa hắn cũng không ngần ngại, ông nội Nhi Nhi gật đầu nói.
” Được nếu cháu cần cứ lấy, gốc cây đó ông được một người cấp dưới tặng để ông hỏi lại xem cậu ta lấy được từ đâu rồi báo với cháu.”
Hắn khẽ thở dài nuối tiếc nhưng sau đó tâm tình lại kích động, vậy mà lại lừa được gốc linh thảo dễ dàng như vậy không cần dùng thủ đoạn trộm cắp mà đến tay, còn về phần dao găm quân đội là chợt hắn nghĩ tới, kiếp trước sau này mạng xã hội phát triển hắn được xem một màn giới thiệu về dao găm của quân đội các nước sử dụng độ sắc bén thuộc loại cao cấp, độ bền cứng cũng đứng đầu, hắn là chuẩn bị sẵn cho sau này sẽ tự mình đi tìm tài nguyên tu luyện, nên cần phải có vũ khí phòng thân, hắn hiện tại tu vi còn quá thấp không thể tự luyện chế vũ khí nên chỉ đành dùng phàm vật tốt một chút mà thôi.
” Cháu muốn gốc Kim Liên để sử dụng trị bệnh cho Nhi Nhi.”
Hắn nói dối mà mặt không đỏ tim không đập nhanh, ông nội Nhi Nhi sảng khoái gật đầu sau đó hắn cũng không đợt được mà chạy ra sau cẩn thận đào gốc Kim Liên lên, cầm cây Kim Liên trong tay hắn cực kì kích động cảm giác mát mẻ sảng khoái truyền từ gốc cây vào trong người làm hắn chỉ muốn đút luôn vào mồm mà ngấu nghiễn sau đó hắn vội vàng xin phép kéo mẹ hắn chạy về nơi hắn đang ở, hắn hiện tại đã có 1 gốc linh thảo cùng một củ nhâm sâm coi như bán linh thảo hắn muốn dùng chúng để đột phá tu vi.
Nhìn theo bóng dáng hai mẹ con hắn rời xa, bố Nhi Nhi mới bình tĩnh sau những truyện vừa sảy ra quay sang ông nội Nhi Nhi nói.
” Những điều đó quá khó tin bố ạ.”
Ông nội Nhi Nhi khẽ nhìn xa xa rồi thở dài nói.
” Có những truyện người bình thường không thể biết tới, có những tổ chức cá nhân nắm giữ những năng lực đặc biệt vượt qua hiểu biết của người bình thường, với cấp bậc của con hiện tại sẽ không biết được.”
Bố Nhi Nhi khẽ gật đầu rồi nói.
” Bố, có cần khống chế tìm hiểu qua đứa bé kia không??? “
Ông nội Nhi Nhi nhiêm túc quay qua nhìn con trai rồi nói với giọng nhiêm trọng.
” Khi những người đó không làm gì tổn hại đến những lợi ích quốc gia tuyệt đối không thể đụng chạm vào họ, một khi họ nổi giận bỏ qua hết tất cả thì sẽ là tai nạn kinh khủng.”
Bố Nhi Nhi trầm ngâm rồi nói.
” Những người nguy hiểm như vậy sao quốc gia còn cho họ cơ hội trưởng thành mà không tiêu diệt từ khi họ chưa đủ năng lực.”
Ông nội Nhi Nhi khẽ lắc đầu nói.
” Quốc gia cũng có những tổ chức thần bí âm thầm giám sát những kẻ đặc biệt, nếu họ phạm tội thì sẽ bị bắt giữ hoặc tiêu diệt.”
Bố Nhi Nhi trầm ngâm nói.
” Vậy chúng ta có cần thông báo lên trên…”
Ông nội Nhi Nhi trừng mắt khi hiểu ý con trai mà mắng.
” Ngu ngốc nếu muốn chết thì mày cứ làm đừng liên lụy đến cái gia đình này.”
Bố Nhi Nhi cúi gằm mặt nghe ông cụ chửi bới, thở hổn hển ông lại nói.
” Mày tưởng những thứ thằng bé kia làm là trò đùa à, nếu mày có ý định nói ra thì mày sẽ chết ngay lập tức.”
Bố Nhi Nhi nghe vậy ngẩn ra nói.
” Ý bố là sao!!!.”
Ông cụ thầm lắc đầu vì đứa con trai của mình trong chuyện này, nó cũng không tưởng tượng nổi sức mạnh thần bí mà cái thằng bé kia gọi là huyết thệ, từ tốn giải thích rõ ràng cho đứa con trai ngu dốt của mình, tuy ngoài mặt đã về hưu nhưng ông cụ vẫn là một trong những lãnh đạo ẩn mình của quốc gia những truyện thần kì ông biết cũng không ít.
Giảng giải cho con trai một lượt ông cụ mới phất tay nói.
” Đừng để ý tới truyện này nữa, cứ để thuận theo tự nhiên đi.”
Bố Nhi Nhi khẽ vâng một tiếng. Trần Quốc Hưng không hề biết tới cuộc trò truyện kia, hắn đang hì hục bỏ các nguyên liệu vào trong cái nồi bằng đất nung, tâm tình lúc này của hắn đang rất kích động không kích động sao được lần này gặp vận may gặp được linh thảo hỗ trợ đột phá tu vi.
Rót dung dịch nước thuốc ra đầy một cái bát to phần còn thừa cho ra một cái bát nhỏ hơn, phần to là của hắn dùng còn về phần bát nhỏ hắn để cho mẹ dùng, với cơ thể của mẹ hắn nếu dùng nhiều sẽ không thể chịu đựng được lượng linh lực trong đó mà bạo thể nên hắn chỉ cho lượng vừa đủ.
Đem bát thuốc cho mẹ hắn nói.
” Mẹ uống đi, thứ này tốt lắm đó.”
Khẽ nhìn qua bát nước thuốc đen sì mẹ hắn nhìn hắn gõ đầu nói.
” Mày cho mẹ mày uống cái gì mà nhìn ghê thế con.”
Hắn bĩu môi nói.
eyJpdiI6IlFVR1B2dHhZY3lhZEJVNkpHamVLU3c9PSIsInZhbHVlIjoieTJrY2lkbmxQNzhiaVNiajZoc1F1MnhLNmV2SlRvY3ViOVlDaENoY1h5Z1ZHUmNVY1duclU3RzFOSnc0ZmNGZyIsIm1hYyI6ImFlYjE2MjQ0ZDc5YjA1MjYxYjNiY2Y5NGMzMDU3M2ZiYjg5N2U5NTdhZGYzMmU3ZDkxMGIyZDNmOWNhMTMwYmYifQ==eyJpdiI6InB5ckJTc1BxaHhDQmFuQ3M4dUdxSVE9PSIsInZhbHVlIjoibzZnSlJKNHNvRHFoTWxYdkpXYXB2SGY0ZG9YN0F3SllDVmRxSXdOWGR2aVhpWDNoOENPM2JLTnYrdEVHY3hZcUVtMjdtOTZZMURMMTF2bU1CcGNXeDlVV3BZMGo0cjNVXC9KbmY5OXlTdVJzdlF1QmRoVG9BdUc1REV4Mkd4ck5CaVBPc21ZSjZubXZKUXVMbGdZblhYUDB1eGlSanlIcEJsaTNwVkVoY091dz0iLCJtYWMiOiI5NjZjMjE2OGJlMTE4OWI2ZjNjNTU3MmUyZDI0MzRkZDQ2MDBlYTY1MDZmODg4OTRlYWUzYzVhYTU0YThhNmNkIn0=eyJpdiI6IkVyTXRCOTZVVUJcL2hMdFdCUkh4RDRRPT0iLCJ2YWx1ZSI6IlBNRU5GWG91VGVmZ0U2SFpjYlBLcmYwTXR5S3MyWG03akloQjJ6UE05blIrZkluTG5GWkdkTHJXQ3NpcHRMenMiLCJtYWMiOiJhY2YxMGFmMDVjMzI3NTYxMDI5MDFhZTU0OWQ5ZDU0Yzg2M2VlZTVkNDRjYzJiZmU2ZmI5ZGU0MjFhY2EzZjM2In0=eyJpdiI6IkFtUGZIeENqNUg2OW1YRm9mNDlQcVE9PSIsInZhbHVlIjoidjAxZ3NCZ1c3eVwvOG5SWFVcL3lRc1RENElcL2oxZFwveDY4c21JQTZLbXpIZ2Mza0JZeFl6S05oN2tLaU9ZOURjSjJTNWRaK1p0MG8yamhYeW1IWFdmamhFVkh2NGFoQ29laHd6cU9YMEFLR3U3V0dteWY5K2tqWEJKdEphNm5GbVNWQlNtWm9lZStwRlF4cW42R2U4UkIwWGJRNWMrdzdKXC9XY0g5K3RNRko0OWR3Rk1IXC85NUZZUm91aGMzTHI2N1BqbHV6VlE1V1UwRHN4TElBc2VSSzgyZGRrYkpwK0ZCZjRrYmdrbTA4UDd0SWpycnk2NEdnZUx6NDh5Z1FnN0oxRmNFMzZIQWYzSkorXC9OTUxVZmI2NEhXS1FvMFR0NURKNkhDcjllVW1oR25HQ2hrSUVPYkg4WlVRNWJQVmNZZTRyIiwibWFjIjoiZWNmOGVhZmE0MzVmMmFhOTk1ODQzNGY4YThhMzQ3M2IxZWRlOGY5MTQ2NDYxYTExZmQ3ZGEzZDEzZDliZDc5MiJ9eyJpdiI6ImFpekhWa2NZMktGZzU5VTRRazVrVnc9PSIsInZhbHVlIjoiYkQ1RGxLYlQ3QnErM251NDNYdXlrQ2pQTG5ORXMxc3h5SGVhckdOMFBUZVNybVY0QXpPT3Fvb0d1eGhtOXN2VyIsIm1hYyI6ImIwYzE0MzljMDBmMjE1ZjUwNWM1MGZiMzBiNTVjMDZmZDg1ZWI2NjVlMTA1YzY0ZjYwNjM3MjkzYzhlOGE0ZTMifQ==eyJpdiI6ImtMRjI3K2krR1lTMDBHSEFiMVJZY2c9PSIsInZhbHVlIjoiSTZcL202bkVnN3FaVDh2QzlXKzFwQ0lBSHE0cW92ZlJROGErd1ZNdkxGd2hTdU1NVWtETTJQZlM2NlZ2V3JIZUxxVTRtOWx3bk5NWjdrXC9GY3N0Z3hlQ3oxSlZsTDM4dmdcLzc5SnNQNFA3MVdidWhET1I0Wk1kY1c1TStkcTdTemsiLCJtYWMiOiIwM2U4N2I5YmRlYTA4YzNlNmI5M2JkZDkyYjc4YWJiOTU4ODQ0MzA5YWM5ZDdiMGQyMjc1MTkzZTY0YzcyOWYzIn0=eyJpdiI6ImpzWU9GZERYaWt2S3plMlRUdlJVMWc9PSIsInZhbHVlIjoiXC93c2NBaUdvb0l4N3ZhVTh5OFwvellWa3BpUGgrSENGbXVGT3hRM0pSQlR4dHNYRWp6SGYxQXBndEw2TjhnTGdpIiwibWFjIjoiZDgxODg0ZmMxYTVhMzM1ODM1NjU1MjYyYmU5MTY4NGI2ZmI5ZmJjMDVmZjI4OTZiNjEzZjA2MzY2MDMwMzM1OCJ9eyJpdiI6InNPdThBVUVUb2QrOHQ3aGtOV1JlK3c9PSIsInZhbHVlIjoiY2hBNzdRc2RwR3RhbllGN3RTZ0xUK0RDV1wvdnJZKzNaSkNWWGx0TDdIejArSzc2UjU3ZGZScm9uRlVcL1ZsdUJHTlU3YlwvSWxoTkMzeGJNa2prVFBSanc9PSIsIm1hYyI6IjhiODczODRmYmRlMGQyYTAxMWQyYjNiZGFkZGY4YmY3ZDc1OGI0YWNjZjBjNjVlNmUxMmMyZjRmYWQ1MzgyNmMifQ==eyJpdiI6IkkxaG9NVnJQODJcLzdnOUhkc2lCZFBnPT0iLCJ2YWx1ZSI6IlpKNDljYWtUcUNIZlRXQ3g3angxT25XaHhQZU05eFwvN0Yzd09kRnJBRmJOV2NiYW5KSjUxUm5NMDA1cU9IN1BLIiwibWFjIjoiOTdiYmI5Y2EwNjA4ZWYyZjMxMTQxZTE4NmM5ZTIyZDI5NmI4MmUzOWE1YTNlNTgyYjgxMTJhOTU0NmFiZDgwNSJ9eyJpdiI6ImtOYTNzMFlOSjZJMitsOGE2blwvY09BPT0iLCJ2YWx1ZSI6Im15Yk85dmdQSlB3U1F6SEJoSTFaSEhMREZZZ2t2WW14VTh3czlhWUpVdm1wSmxyRmRxMGZ3dldjY0lDVEo1UllCWTg4bjMxUHBWanpVWjgyYmdPUDZnXC9MWDV0UHE3Nlpac25OWUZQN2VYNTdIRXpSdkNuVUtmdHJGVzV3Ym44K2h6cmFGY0xDWWhkT0FBZDhGN2VucUE9PSIsIm1hYyI6IjVkMmY4OWJmNTZjM2RiNmE4YjEwYjllOTk3YjI4OTA2YTE5NTYyMmVmYzgyNWIyMjIwMDAwMWI5ODVmMmNkZDEifQ==eyJpdiI6IlNYcGtUM2x1YmZva282dVowcnZ3bkE9PSIsInZhbHVlIjoic2RtbVAzUmRWN0t3M2NRNnlzbDNZa0V5YmpQTVFSUE9EeFNcL1BidjYxVFdERUpNV1wvUWlaQ3o2QjZLcDE3REF2IiwibWFjIjoiYjgwMGFlYzZlMGM5MGJjMTVhOWUzNmM0Y2RhNjc0ZWM5ODI1NWE0MDNlZmJiMzE4MDA1ZDA4YTk2YjZjOWYzOSJ9eyJpdiI6IjM4TTJYQ1dKcUU2TCt1RmM1YXYxSlE9PSIsInZhbHVlIjoiNnFHeCs4bUFUR2s0aktUbFB3TWNpaEpXWExwUmNKVHZYK1wvS1wvRXFMUWw5dndJT0hPd1Z0VWhMYWhhSlcrZ3ZDeENVYlYxa1RjMTJnXC9rRnhPTEhyTkpYYWpTeFNIeWVNN2w2N1Y4aDE2S05qekxZMUdZbUp3SzZ3Y0FrQlNnVVQiLCJtYWMiOiJhMzQ5NzNlOTg0ZWY3ZWUzZWZhYzMwYTJmNWJhZDVkNjlhNWJiMWNlNTI5ODc1Yzc3MmE5OThhOGVhZGYyNDNhIn0=eyJpdiI6ImJDM2NJNU1PM1hiUDNPUTk0ME16d1E9PSIsInZhbHVlIjoicU1sU0liYVF3dXB0MUpuYkNnbk1JcENTaWJvUmN2dDRpNmNGK1ljeERTNGwyTStLRDVkbDY2YnNvcVQrK3E4NiIsIm1hYyI6Ijg0ODkyMjEyMDFiZDFkMTQ5Y2RiN2Q1ZGVkMzA4MzcwMTg2NmU3MTAxM2VkZTM1OGFjMGI0YzA5NTAwYTNhNmQifQ==eyJpdiI6IllTSWI0Z3FWMndXSzIwM1JuNFRTK3c9PSIsInZhbHVlIjoiTVo2K3NzMDBMMGF3ZHU1Y2FMM0VjN1I4K1pIbm1xV0xUTkdXSmNFRFcwZDMweWc3S1JBcjNhUnVHMTAxbkJXUjB1Uk5Hb01MdkNyczFwbmh1YURib252c2poVlBocnlMZ0ErZHhpaVVuRmRuaWN4SmxRQ2drSFdLdXZnRTNtQmEiLCJtYWMiOiIwZDlhNGE3ODMxODM4NWVmMjI4NTk5NzBlOWU5NjBmN2Y4ZGQ2YmI5YjM0ZjJjZjRiZWM5MjA5MzQzZTkxMTcyIn0=eyJpdiI6InozR1JidDlodVN6WlVrZ3c2akF2dlE9PSIsInZhbHVlIjoiRW82a3NDdGE5d1RITkdud0JyRCt2dXdEUEtmTVlMVlY3RTVQUWlJNjJ3RkR5VGdWSTVWSDFEMXNWcTRSNlI4UCIsIm1hYyI6IjI3NjczMWRlNzQ0NzdkOGUyMmMxNDc2MjI5YTk3NjVmYWQ2YTNiOWVlNTBhNDUxNGQ3YWQ5NjA0ZTBiOWM5NWEifQ==eyJpdiI6Im9yZ1VUQnhpR0t5MmJrNXdqQTljdXc9PSIsInZhbHVlIjoicGVqbjlTa0dBazA1WjlTVEw5Wk4rRGYySmNralNmSWFWOTdRaitrTXllVmQrQmpkZjcxQzE2VmVPOGdhaHpaM0FBRnhOcjc2dXZvanJlaG9SZFdINll3WnNUa0VzcjN3SXNHbVJlV3dJOWR4VnJ5MDdkR0pyMXJaMjErekt2Z3kwN1dlZGUzbE5SY3BHU1Jld1FOd1wvVHlVMkdEdlBzYnV3dWxmc3lSQWNXZmxIb1RaZGk0QXVrWTNtdDF2cUZ3dFwvMDdHN29RTzc3aTlIbEt0cHRUSHVYMzlLY3FNQVFqa280dzJWMHhrdjFXeEsrQ09JeGNpZDRvMStBUXl6YnQ2Q292ME1nQys1NnRMbzNrS0RpODdGNjZQd0hpVVh0ZEFhRnJZeGJHK29qYmdyZytsYnZKWGVEMEJ6RXdwcjJwQ3pqVzZWcFB1QVJUd3M4V29zbmVUWGxWd1hSNkwxMHp2YUo2TW1VanhyVERQeVBmNmJWeTluMHlGTTRmcWJFYXo0d1Q5ZzJPaHRsY0xXXC9oWnBVQitvTDZ4ZmlWK0poOENDWGRBeFdzN2lPcDZDd3dhaVZNeU5nSUtYOGo5SWhNUHZ5cDZHSVF6d0pnTzJqeEt1MjErT2NsRElHdElcL0pySEh1bFlFd01DYTMwPSIsIm1hYyI6IjY4NjdlN2UwNWY2OGM2MzcxZWQzZjc1M2M5YjRhNjYwM2I2N2Q0NzUzNDU1MGVkMjRiM2FmNjU0MDg5NzNmMmUifQ==