Huynh trưởng của ta là tiên đế - Chương 85-86
Đọc truyện Huynh trưởng của ta là tiên đế Chương 85-86 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Huynh Trưởng Của Ta Là Tiên Đế – Chương 85-86 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Chương 85:
So với phủ trưởng công chúa Nguyên Gia vang lên tiếng cười nói khí thế ngất trời thì phía trong phủ của trưởng công chúa Nhạc Bình im ắng hơn nhiều.
Gần đây, tính khí của trưởng công chúa Nhạc Bình nóng nảy hơn nhiều, chỉ chút chuyện nhỏ cũng có thể chọc nàng tức giận. Nếu bị nàng phạt quỳ thì còn may, nếu không may thì sẽ bị kéo ra ngoài đánh bằng roi, ngay cả mạnh cũng không giữ được. Cho nên người hầu hạ đều trốn ở xa xa, sợ không cẩn thận đụng nàng sẽ gặp xui xẻo.
Chỉ nghe thấy trong phòng vang lên tiếng quăng đồ “Xoảng xoảng”, một lát sau phò mã tức giận đẩy cửa ra: “Thật sự không thể nói lý lẽ!” Sau đó tức giận đùng đùng rời đi.
Bên trong vô cùng yên tĩnh, mấy tỳ nữ hầu hạ ở cửa thò đầu vào nhìn nhưng cũng không dám bước vào. Có một tỳ nữ hơi to gan một chút đưa đầu vào ngó thử, đúng lúc này một chiếc chén bị ném ra khỏi phòng, vỡ nát trong viện.
Mấy tỳ nữ bị dọa sợ gần chết, nhưng vẫn không dám đi vào.
Ngay lúc chiếc chén vỡ nát, cửa viện bị mở ra. Nhũ mẫu của Nhạc Bình là Trình Nương đi đến, mấy tỳ nữ vừa nhìn thấy bà thì vội vàng quỳ xuống.
Trình Nương nhíu mày: “Điện hạ sao thế?”
Một tỳ nữ khẽ nói chuyện vừa xảy ra cho bà ta biết, Trình Nương nhíu chặt lông mày: “Không phải đã nói thân thể điện hạ khó chịu, không cho phép bất kỳ ai đi vào sao?”
“Chuyện này… Nhưng đây là phò mã mà…”
“Phò mã thì sao?” Sắc mặt Trình Nương lạnh lùng: “Lần sau, nếu các ngươi tự ý như thế nữa cũng đừng trách ta không khách sáo.”
“Vâng… Vâng.”
“Tất cả đi xuống đi.”
Đến khi đuổi tất cả mọi người đi, Trình Nương mới thay đổi sắc mặt bước vào cửa phòng. Vừa đi vào, đã có một chiếc chén bị đập vỡ dưới chân bà.
Sắc mặt Trình Nương cũng không thay đổi, bà bước đi trên mặt đất đầy mảnh vỡ đến cạnh Nhạc Bình, dịu dàng nói: “Ai khiến điện hạ tức giận thế?”
Đột nhiên Nhạc Bình quay đầu lại, lúc này đôi mắt xinh đẹp đỏ bừng lên, dường như trên mặt cũng có vẻ trắng sanh. Nàng híp mắt, dường như hồi lâu sau mới nhìn rõ ràng người đến là ai.
“Nhũ mẫu?”
“Là nô tỳ.” Trình Nương đi qua, vén tóc dính trên mạt Nhạc Bình lên, khẽ nói: “Nô tỳ vừa rời khỏi một lúc, điện hạ sao thế?”
Nhạc Bình biến sắc, chỉ vào ngoài cửa sổ mà nói: “Nhũ mẫu nghe đi! Bọn chúng đều đang cười nhạo ta! Từng người bọn chúng đều ức hiếp ta!”
“Ai ức hiếp điện hạ chứ?”
“Tất cả mọi người! Nguyên Gia! Phò mã! Hoàng hậu! Hoàng huynh! Tất cả mọi người… Tất cả mọi người đều ức hiếp ta!” Nhạc Bình nói xong, nước mắt chảy ra khỏi hốc mắt. “Ngay cả mẫu phi, mẫu phi cũng bắt đầu quở mắng ta.”
Nàng khóc một lúc lại ôm đầu kêu lên: “Đau… Đầu đau quá!”
Trình Nương vội vàng ôm nàng vào ngực, lại nói với bên ngoài: “Nhanh, lấy thuốc của điện hạ vào!”
Tỳ nữ ở ngoài cửa cúi thấp đầu, đưa bát thuốc vào.
Nhạc Bình vừa nhìn thấy thuốc kia, vẻ mặt lại có vẻ kháng cự: “Ta không uống, nhũ mẫu, ta không uống.”
Trình Nương ôm Nhạc Bình giống như ôm lấy hài tử: “Điện hạ ngoan, uống thuốc rồi sẽ hết đau, người không tin nhũ mẫu sao? Trên đời này ai cũng có thể có lỗi với điện hạ, chỉ có nô tỳ là trung thành với điện hạ nhất, không phải sao?”
Ánh mắt Nhạc Bình dần trở nên ngây ngốc, lẩm bẩm nói: “Đúng, chỉ có nhũ mẫu đối với ta tốt nhất.”
“Ngoan.” Trong ánh mắt của Trình Nương toát ra vẻ hài lòng: “Uống nhanh đi.”
Nhạc Bình bị Trình Nương dỗ dành, nhanh chóng uống hết chén thuốc kia.
Trình Nương lại ở với nàng một lúc, đến khi nàng ngủ thiếp đi thì bà ta mới rời khỏi phòng.
Đợi đến khi về gian phòng của mình, Trình Nương mới nhìn nha hoàn kia, vẻ dịu dàng trên mặt biến mất: “Kế hoạch thế nào rồi?”
“Bên kia truyền đến tin tức mới nhất, đúng là Thụy vương đã chạy đến kinh thành.” Nha hoàn kia nói. “Còn Hàn Điệp kia, lúc trước nghĩ hết tất cả mọi cách thoát khỏi chúng ta, bây giờ biết Thụy vương phải vào kinh thì bị dọa gần chết, lại vội vàng viết thư, đúng là buồn cười.”
Sắc mặt Trình Nương lạnh lùng: “Không cần quan tâm nàng ta, những người phản bội quý phi nương nương đều không được chết tử tế. Chỉ đáng tiếc cẩu hoàng đế kia chết quá sớm, không thể trả thù lên người hắn ta. Nhưng mà con cái tương tàn, cũng có thể xem là trò hay.”
Nha hoàn vẫn hơi bất an: “Nhưng những người giúp chúng ta có thể tin được không? Nô tỳ sợ…”
“Sợ cái gì!” Giọng nói của Trình Nương lạnh lùng nói: “Chúng ta đã đợi nhiều năm như thế, thật vất vả mới có cơ hội báo thù cho quý phi nương nương. Xem như phải đánh đổi tính mệnh cũng phải khiến bọn người Tiêu gia nếm quả đắng.”
Bọn họ đều là cô nhi được Hồ gia nuôi dưỡng vào năm xưa, từ nhỏ đã bị tẩy não, sau đó thay đổi hình dạng mà đưa vào cung. Cho dù chỉ là cung nữ ở tầng thấp nhất nhưng lại trung thành tuyệt đối với Hồ quý phi và Hồ gia. Sau này, Tiêu Dận thanh trừng hậu cung, bọn họ tránh thoát một kiếp, nhưng qua nhiều năm như thế vẫn muốn báo thù như trước.
Trình Nương thở một hơi thật dài: “Năm đó, nếu không phải Mẫn phi vô dụng, không được cẩu hoàng đế kia sủng ái thì ta đã giết hắn báo thù cho nương nương từ sớm. Còn Nhạc Bình nữa…” Trên mặt của bà ta hiện lên vẻ căm ghét. “Nàng ta cũng vô dụng như mẫu thân nàng ta vậy, uổng phí năm đó ta dùng hết tâm sức để nàng ta lộ diện trước mặt Phụng hoàng hậu. Kết quả không được tín nhiệm mà còn bị đuổi trở về. Nếu không phải thấy nàng ta còn có giá trị lợi dụng thì ta đã giết đứa con hoang này từ sớm.”
Nha hoàn nghe bà ta nói như thế cũng gật gật đầu: “Người nói đúng, cho dù bọn họ là vì cái gì, tóm lại mục tiêu chung của chúng ta là đối phó với Tiêu gia.”
Không biết Trình Nương nghĩ tới điều gì, trên mặt lộ nụ cười vui sướng.
“Đưa những tin tức này cho Dung Nương, để nàng ấy cũng vui vẻ theo.”
Thụy vương tiến vào kinh cũng không dám lộ liễu, chỉ tạm thời ở một gian trong viện. Dựa theo tin tức lúc này, hắn có hai suy đoán. Một là người đầu têu của chuyện này là Mẫn phi, vì một lý do nào đó mà muốn trả thù. Còn suy đoán thứ hai là phía sau chuyện này liên quan rất rộng, đây cũng là kết quả mà hắn không muốn nhìn thấy nhất.
Nhưng bây giờ nhìn tất cả manh mối thì suy đoán thứ nhất có khả năng nhất.
Trong lòng Thụy vương lo lắng, đúng lúc này, người hắn sắp xếp đi giám sát Trình Nương trở về, mang đến tin tức làm cho trái tim hắn càng nặng nề.
“Ngươi thấy rõ ràng, nha hoàn này thật sự đi vào cung sao?”
Thuộc hạ gật gật đầu: “Trưởng công chúa Nhạc Bình thường xuyên tiến cung đưa chút điểm tâm hoặc vài vật nhỏ cho Thục thái phi nương nương. Có đôi khi trưởng công chúa không đi thì sẽ để nha hoàn này đưa thay. Để cho tiện, Thục thái phi nương nương còn cố ý cho nha hoàn này một miếng lệnh bài vào cung.”
Thụy vương nhíu mày càng chặt, đây quả thật là tình huống xấu nhất. Không chỉ có Nhạc Bình, bây giờ ngay cả mẫu phi cũng đều dính líu trong đó.
“Điện hạ, tiếp theo chúng ta phải làm gì?”
Thụy vương chậm rãi lắc đầu, chuyện này liên quan đến trong cung, hắn không thể nào tra ra được. Hay là hắn đi tìm mẫu phi, từ mẫu phi đi thăm dò, nhưng vấn đề là bây giờ hắn cũng không chắc người bên cạnh mẫu phi có vấn đề hay không. Hay là hắn đi tìm Nguyên Gia, bây giờ Nguyên Gia quản lý chuyện tôn thất, lại thêm địa vị tôn quý. Điều tra từ muội ấy là thuận tiện nhất, thậm chí cũng không khiến hoàng huynh nghi ngờ.
Nhưng mà đừng thấy hắn cam đoan quyết liệt trước mặt Vương phi, thật ra hắn cũng không chắc Nguyên Gia có giúp hắn không nữa. Muội ấy có thể nói thẳng chuyện này với hoàng huynh, như vậy hắn cần gì phải đến kinh thành?
Thuộc hạ kia nheo mắt nhìn sắc mặt của hắn, muốn nói lại thôi.
Thụy vương thấy thế thì hỏi: “Còn có chuyện gì?”
Thuộc hạ nói: “Thật ra lần này thuộc hạ có điều tra phủ của trưởng công chúa Nhạc Bình phát hiện ra một chuyện. Nghe nói trưởng công chúa Nhạc Bình ngã bệnh, không chỉ như thế, tính cách của trưởng công chúa còn thay đổi rất nhiều, động một tí là nổi giận hoặc quẳng ném đồ. Ngày thường, ngoài Trình Nương ra, không ai dám đến gần trưởng công chúa.”
“Ngã bệnh? Bệnh gì? Có mời thái y xem qua chưa?”
Thuộc hạ lúng túng nói: “Nghe nói… Nghe nói là đã mời rồi.”
“Nghe nói?”
“Trưởng công chúa vẫn được Trình Nương tự mình chăm sóc, những nha hoàn khác đều bị đuổi ra xa, thậm chí nấu thuốc đều do nha hoàn Trình Nương tin tưởng làm. Ngay cả cặn thuốc cũng đều xử lý tốt, người của chúng ta cũng không có cách nào.”
“Chuyện quan trọng như thế sao ngươi không nói sớm!”
Thuộc hạ vội vàng quỳ xuống: “Điện hạ thứ tội, thuộc hạ…”
“Thôi.” Thụy vương bực bội khoát khoát tay. Nếu như Nhạc Bình ngã bệnh thật, sao mời đại phu còn phải che giấu như thế, còn phải xử lý cặn thuốc. Nhất định trong chuyện này có gì mờ ám.
Thụy vương càng nghĩ càng cảm thấy không đúng, càng nghĩ càng sợ hãi, nên nói: “Để người của chúng ta nghĩ cách dẫn Trình Nương đi, ta phải đi xem Nhạc Bình một chút.”
“Điện hạ, chuyện này cũng quá nguy hiểm rồi…”
Sắc mặt Thụy vương thâm trầm: “Bây giờ cũng không lo được nhiều như thế.” Hắn sợ đi trễ một bước thì nha đầu ngu xuẩn kia không còn mạng nữa.
Cố Trạch Mộ thừa dịp xuất cung rẽ vào Nhất gian trà lâu. Hồng Tùng Nguyên không có ở đó, người tiếp đón hắn là Hồng Thành. Hồng Thành mời Cố Trạch Mộ đến gian phòng lúc trước, nhưng cũng không đi ngay.
Hắn vô cùng tò mò với đứa bé này, trong ấn tượng của hắn, phụ thân và phủ Uy Quốc công không có quan hệ gì với nhau mới đúng. Thậm chí khi lần đầu đứa bé này đến, thái độ của phụ thân đối với hắn còn hơi phòng bị, ai ngờ sau khi bọn họ nói chuyện thì quan hệ lại trở nên thân thiết.
Thậm chí phụ thân còn quay lại nghề cũ, trải rộng mạng lưới tin tức lần nữa. Phải biết trước đó, vốn dĩ phụ thân còn muốn dẫn hắn về nhà.
Hồng Tùng Nguyên luôn là người nói là làm, nhưng đứa nhỏ này lại có thể khiến cho phụ thân luôn luôn cố chấp thay đổi chủ ý, đây là chuyện mà Hồng Thành không làm được.
Nếu không biết rõ tính cách của phụ thân, Hồng Thành còn nghi ngờ có phải đứa bé này là con riêng của phụ thân hay không.
Cũng may Cố Trạch Mộ không biết trong lòng Hồng Thành suy nghĩ về hắn bẩn thỉu như thế, không thì nhất định sẽ nói cho cha hắn biết để đánh cho đứa con không có ánh mắt này một trận.
Hồng Thành thu hồi những suy nghĩ kì quái trong đầu, nửa ngồi trước mặt Cố Trạch Mộ, nở nụ cười hiền hòa nhất thử dò xét nói: “Tiểu công tử và gia phụ rất thân thiết, có phải có trưởng bối là người quen của gia phụ không?”
Cố Trạch Mộ cười như không cười mà nhìn Hồng Thành. Hắn còn nhớ rõ dáng vẻ Hồng Thành mặc tã chảy nước mũi khi bé, trong giây phút đó cũng biết những lời vờ vịt mà Hồng Thành nói.
Hắn không trả lời, chỉ bí hiểm “Ừm” một tiếng.
Ai ngờ Hồng Thành lại hiểu lầm, trên mặt toát ra vẻ vui mừng: “Thì ra là con bạn cũ, thảo nào cha ta quan tâm như thế.”
Cố Trạch Mộ đang muốn nói gì đó, Hồng Thành đã đứng lên: “Tiểu công tử ngồi đi, thúc thúc đi lấy điểm tâm cho con.”
Cố Trạch Mộ: “…”
Hồng Thành nhìn vẻ mặt hắn, trong phút chốc có vẻ do dự: “Hừm… Không nên gọi là thúc thúc sao? Chẳng lẽ… Gọi ca ca?”
Đúng vào lúc này, cửa đột nhiên bị mở ra, Hồng Tùng Nguyên sải bước đi đến: “Trạch Mộ, ta có chuyện rất quan trọng muốn nói với ngài… A Thành, sao con lại ở đây?”
Lúc này, Hồng Tùng Nguyên mới cảm nhận được bầu không khí kì lạ trong phòng, ông nhìn hai người với vẻ khó hiểu.
Hồng Thành tỏ vẻ vô tội.
Cố Trạch Mộ: “Ha ha.”
Chương 86:
Đến khi Hồng Tùng Nguyên biết xảy ra chuyện gì, ông không nói gì đuổi nhi tử ra ngoài. Khi ông quay lại, nhìn thấy vẻ mặt chế nhạo của Cố Trạch Mộ thì bất đắc dĩ thở dài: “Ôi, nhi tử ta không hiểu chuyện, khiến ngài chế giễu rồi.”
Cố Trạch Mộ nói: “Hắn không biết chuyện, người không biết không có tội.” Sau đó hắn nói tiếp: “Trước đó, ông vào nói muốn nói với ta chuyện quan trọng, là chuyện gì thế. Chẳng lẽ đã điều tra ra thân phận của ta rồi?”
“Thế thì không nhanh được như thế.” Hồng Tùng Nguyên nói. “Ta phát hiện ra vài chuyện lạ.”
“Gì thế?”
“Năm đó, lúc ta tra cho ngài dư nghiệt của Hồ thị, chúng ta từng nghi ngờ còn có một vài người ẩn núp quá sâu nên không điều tra ra, ngài còn nhớ không?”
Đương nhiên Cố Trạch Mộ cũng nghĩ đến những chuyện này, trong phút chốc sắc mặt trở nên nghiêm túc: “Ông nói là những người này lại xuất hiện?”
Hồng Tùng Nguyên gật gật đầu: “Năm đó, những kẻ dưới trướng Hồ thị kia thích dùng thủ đoạn ngầm. Ta đánh với bọn chúng nhiều năm như thế cũng không phí công đánh, thủ đoạn của bọn chúng vừa xuất hiện ta đã phát hiện ra. Nhưng mà bắt chước hiệu quả không tốt, còn kém xa năm đó.”
“Ông tra được gì?”
“Dường như những người này muốn khiêu khích tranh chấp giữa Thụy vương và hoàng đế. Từ lúc trước, sau khi Tương Nam gặp tai hoạ, kinh thành vẫn âm thầm có tin đồn. Xem thì chỉ là việc nhỏ, nhưng mà dù sao Thụy vương cũng là phiên vương, thời gian lâu dài khó tránh khỏi sẽ lục đục với hoàng đế.”
“Bọn chúng tính toán Thụy vương làm gì?” Cố Trạch Mộ tức giận nói.
“Ta cũng không biết.” Hồng Tùng Nguyên phất tay. “Có lẽ bọn chúng cảm thấy không trả thù được ngài cho nên trả thù lên người con cái ngài?”
Hồng Tùng Nguyên cũng không biết ông thuận miệng đoán thế lại đoán trúng chân tướng.
Cố Trạch Mộ hừ lạnh một tiếng: “Bọn chúng ẩn nấp nhiều năm như thế, ta còn tưởng bọn chúng tiến bộ rồi, kết quả vẫn chỉ có thể âm thầm châm ngòi chia rẽ. Hành vi lấn yếu sợ mạnh hèn hạ như thế, cũng khó trách khi Hồ thị vừa chết thì Hồ gia đã tan đàn xẻ nghé.”
Hồng Tùng Nguyên nói: “Tuy nói như thế nhưng cũng không thể mặc kệ. Hơn nữa thoạt nhìn những người này không chỉ làm mưa làm gió ngoài cung, mà ở trong cung cũng không ít đâu.”
Trái lại, Cố Trạch Mộ rất có tự tin về việc này: “Tiêu Trạm vô cùng trọng tình cảm, y và Tiêu Triệt lại lớn lên cùng nhau từ nhỏ, sẽ không tin tưởng những lời đồn này đâu. Hơn nữa, bình thường Tiêu Triệt làm việc rất có chừng mực, hắn ở đất phong thành thành thật thật, cho dù người khác muốn bôi đen hắn cũng phải có chứng cứ chứ.”
Hắn vừa dứt lời, trên mặt Hồng Tùng Nguyên hiện ra vẻ kì quái.
Trái tim Cố Trạch Mộ nhấc lên: “Chẳng lẽ còn xảy ra chuyện gì khác sao?”
Hồng Tùng Nguyên ho một tiếng: “Thụy vương vào kinh.”
Cố Trạch Mộ: “…” Vừa khen Tiêu Triệt xong đã bị đánh mặt một cái, thật sự khiến hắn muốn đánh cho tiểu tử thúi này một trận.
“Trước tiên ngài đừng tức giận.” Hồng Tùng Nguyên vội vàng nói trấn an hắn. “Theo ta điều tra, Thụy vương chắc là vì trưởng công chúa Nhạc Bình mà vào kinh thành. Mà nhũ mẫu của Nhạc Bình kia, ta nghi ngờ bà ta là một trong những dư nghiệt của Hồ thị, hơn nữa tình nghi rất lớn… Từ tin tức ở phủ trưởng công chúa truyền tới, ta cảm thấy nhũ mẫu này có thể khống chế được trưởng công chúa Nhạc Bình, hơn nữa còn có thể cho trưởng công chúa uống thuốc.”
Cố Trạch Mộ nhíu chặt lông mày, lúc trước hắn rất ít quan tâm tới Nhạc Bình, cũng không có nghĩ hắn không quan tâm đứa con gái này. Nhất là khi Hồng Tùng Nguyên nói ra những lời này, có thể thấy được lúc này tình hình của Nhạc Bình nguy hiểm thế nào.
Chuyện có nặng có nhẹ, so với chuyện nhi tử chưa có phụng chiếu mà vào kinh thành thì hiển nhiên tình cảnh của nữ nhi càng tệ hơn.
Cố Trạch Mộ quyết định thật nhanh mà nói: “Vậy chuyện chúng ta phải nhanh chóng làm trước là xác minh tình hình của Nhạc Bình, nghĩ cách cứu con bé ra lại nói.”
Hồng Tùng Nguyên gật gật đầu, ông cũng nghĩ thế, vừa lúc định thảo luận với Cố Trạch Mộ phải làm sao thì bên ngoài cửa bị gõ một tiếng.
Hồng Tùng Nguyên đi ra ngoài, cầm tin tức vào, mở ra xem thì khóc cũng không được mà cười cũng không xong: “Hai người đúng là cha con…”
“Sao thế?”
Hồng Tùng Nguyên đưa tờ giấy cho hắn: “Dường như Thụy vương quyết định buổi tối sẽ xông vào phủ của trưởng công chúa Nhạc Bình.”
Cố Trạch Mộ: “…”
Hồng Tùng Nguyên thấy sắc mặt của hắn thì vội vàng khuyên nhủ: “Bớt giận bớt giận, cho dù nhi tử hư cũng là mình sinh, nhiều nhất là tìm người đánh cho hắn một trận, nhưng tuyệt đối không nên vì chuyện lớn mà quên tình thân.”
Màn đêm buông xuống, phủ trưởng công chúa Nhạc Bình vô cùng yên tĩnh, nhất là chủ viện. Vì ngại tâm trạng gần đây của trưởng công chúa Nhạc Bình không ổn định nên người hầu hạ đều không dám tới gần, chỉ có hai nha hoàn gác đêm ngồi ở cửa ra vào, ai cũng ngủ gật.
Bỗng nhiên một cơn gió thổi qua, đèn lồng trên đỉnh đầu lung lay. Đột nhiên một nha hoàn bừng tỉnh, nàng thấy một bóng người nhảy qua tường viện, nhưng nàng còn chưa kịp kêu lên đã bị người ta dùng dao giết chết. Sau khi hai người áo đen chém nha hoàn thì cẩn nhận kéo bọn họ qua một bên.
Thụy vương dẫn theo hai người từ tường viện đi tới, thấy bọn họ thì gật đầu, lúc này mới đẩy cửa phòng ra.
Ánh trăng theo cánh cửa mở ra chiếu vào phòng, Thụy vương rón rén đi vào. Vừa vào, hắn chỉ thấy trong phòng thắp một ngọn nến có vẻ vô cùng mờ tối, nhưng vẫn mơ hồ thấy bóng dáng một nữ tử trên giường.
Thụy vương khẽ thở ra, bước nhanh qua: “Nhạc Bình, là ta…”
Hắn còn chưa nói xong, đột nhiên ý thức được không đúng, thân thể nhanh chóng lui về sau. Chỉ thấy bóng người kia từ trên giường vọt đến, trên tay cầm chặt một thanh đao, không chút nể tình đâm về phía Thụy vương.
Cũng may Thụy vương phản ứng kịp lúc nên tránh khỏi.
Nhưng trong lúc này, ánh nến trong phòng bị dập tắt.
Trong phòng tối tăm, chỉ có ánh trăng sáng chiếu soi từ cửa sổ. Người kia giống như một con rắn độc trong đêm tối, bỗng nhiên phun lưỡi rắn trong bóng đêm.
Thụy vương phát ra tiếng kêu rên, chỉ mới mấy hiệp ngắn ngủi mà trên người hắn đã bị lưỡi đao của người này đâm mấy lỗ. Người này chắc chắn không phải Nhạc Bình, đối phương đã mai phục ở đây từ sớm, chỉ đợi hắn đến rồi thu lưới.
Chẳng qua là giờ phút này hối hận cũng không giúp được gì, thân thể Thụy vương lăn một vòng chạy tới trong viện, nói với thủ hạ: “Rút lui!”
Ngay trong giờ phút này, đột nhiên trong viện đèn đuốc sáng trưng, cũng có không ít người từ ngoài tràn vào. Mà lúc này, người nọ ở trong phòng cũng chạy ra, tiến về phía Thụy vương.
Nhưng dường như bọn chúng cũng không tính giết nhóm người Thụy vương, chỉ dây dưa không cho hắn đi.
Ban đầu, Thụy vương cũng không rõ là vì sao, nhưng hắn nhanh chóng nghe được tiếng còi bén nhọn bên ngoài, còn có tiếng bước chân trật tự và tiếng mũ giáp.
Thụy vương lập tức hiểu ra, đây là Vũ Lâm Quân! Bọn chúng muốn mình bị Vũ Lâm Quân bắt tại trận, sau đó làm lớn chuyện này. Phiên vương không có phụng chiếu mà vào thành và tội chết, một khi bại lộ, nhất định triều đình sẽ buộc hoàng huynh xử trí hắn. Cho dù hoàng huynh làm thế nào thì ở giữa huynh đệ bọn họ cũng sẽ xuất hiện rạn nứt.
Mưu kế này thật ngoan độc, tất nhiên đối phương đã tính kế hắn từ sớm. Có lẽ lá thư mà Nhạc Bình gửi cũng chỉ ngụy trang để dẫn hắn đến kinh thành.
Trong đầu Thụy vương như lóe lên ánh sáng, trong chớp mắt đã hiểu rõ vấn đề. Trong giây phút này, hắn lại tỉnh táo lại, một tay đỡ chiêu của đối phương, một bên tìm cơ hội chạy trốn.
Đúng lúc này, bỗng nhiên có một nhóm người khác từ trên trời giáng xuống. Ngay lúc Thụy vương còn không biết đối phương là địch hay bạn thì nhóm người đó đã đánh gục người của phủ trưởng công chúa, sau đó nói với Thụy vương: “Còn không đi mau!”
Thụy vương cũng không nghĩ nhiều đến thân phận của đối phương, vội vàng dẫn người chạy theo bọn họ.
Dường như đối phương vô cùng quen thuộc với kinh thành, ngay cả đường đi tuần buổi tối của Vũ Lâm Quân cũng biết rõ. Cả đoạn đường này, bọn họ chưa từng đụng phải bất kỳ kẻ nào, càng không nhắc đến dáng vẻ được huấn luyện nghiêm chỉnh của đối phương. Thụy vương thầm đoán nửa ngày cũng không thể đoán ra thân phận của đối phương.
Đoàn người này dẫn Thụy vương đến một khu nhà dân. Bề ngoài của khu nhà này nhìn như bình thường, sau khi đi vào mới biết có ngõ khác.
Đối phương dẫn hắn tới trước cửa một căn phòng rồi khom người cáo lui.
Trong căn phòng kia có thắp đèn, có thể mơ hồ nhìn thấy hai bóng người. Thụy vương biết rõ, đây chính là cao nhân ở phía sau màn cứu mình lần này.
Thuộc hạ của hắn cũng muốn đi theo vào nhưng bị hắn cản lại.
Thụy vương mở cửa đi vào, nhưng khi nhìn thấy người bên trong lại im lặng.
Cố Trạch Mộ đang đánh cờ với Hồng Tùng Nguyên. Không ngờ qua mấy chục năm, kỳ nghệ của Hồng Tùng Nguyên vẫn như cũ không tiến bộ chút nào, thậm chí không biết học được thói hư tật xấu hồi cờ ở nơi nào. Ban đầu, Cố Trạch Mộ nhìn lão bằng hữu tóc hoa râm, còn muốn kính già yêu trẻ, sau đó không nhịn được nữa: “Ông lại hồi cờ nữa, bỏ xuống ta không cho hồi cờ.”
Lúc này, Hồng Tùng Nguyên mới ngượng ngùng thu tay lại.
Cố Trạch Mộ đưa ánh mắt về phía Thụy vương đang ngây người như phỗng, thản nhiên nói: “Cả đêm nay Thụy vương điện hạ thật bận rộn. Không được đi nhà giam của Vũ Lâm Quân ở một đêm có phải rất thất vọng không?”
Thụy vương bị lời này làm giật mình mà hoàn hồn lại, vốn định hỏi sao Cố Trạch Mộ lại ở đây, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của đối phương thì lời này cũng không nói ra được. Lập tức, trong lòng hắn tràn đầy nghi hoặc, sao hắn lại sợ một đứa bé chứ.
Hồng Tùng Nguyên nhìn sắc mặt của Thụy vương, lại nhìn về Cố Trạch Mộ, nói không đầu không đuôi: “Hắn, không biết ngài sao?”
“Ông cảm thấy thế nào?”
Hồng Tùng Nguyên vuốt râu, hơi thông cảm nhìn về phía Thụy vương.
Thụy vương nghe bọn họ nói chuyện mập mờ, lại bị Hồng Tùng Nguyên nhìn bằng ánh mắt này, nhịn không được mà hỏi: “Các hạ là người của phủ Uy Quốc công sao?” Nhưng hắn lập tức phủ nhận đáp án này, bởi vì trước giờ hắn và phủ Uy Quốc công không qua lại nhiều. Hơn nữa, sao đối phương lại biết mưu kế của những người kia, cho nên lúc này mới chạy tới cứu hắn đúng lúc thế?
Cố Trạch Mộ không để ý đến hắn, chỉ nhảy xuống khỏi kháng: “Lúc ban đầu khi ngài vừa đặt chân đã bị lộ. Trước tiên ngài tạm thời ở đây đi, có chuyện gì ngày mai hẳn nói.”
Nói xong, Cố Trạch Mộ đi ra ngoài cửa.
Thụy vương mờ mịt, mắt thấy Cố Trạch Mộ muốn ra khỏi phòng, hắn vội vàng đuổi theo hỏi: “Ngươi đi đâu?”
Cố Trạch Mộ quay đầu, nói với vẻ đương nhiên: “Đương nhiên là về nhà.”
“Về, về nhà?” Thụy vương hơi chần chừ nói: “Về phủ Uy Quốc công?”
“Không thì về đâu?” Cố Trạch Mộ nhíu mày, cảm thấy dường như nhi tử càng lúc càng ngu xuẩn. “Nếu không phải vì cứu ngài, ta sẽ đêm hôm khuya khoắt không ngủ chạy đến đây sao? Ngày mai ta phải dậy sớm cùng ăn điểm tâm với mẫu thân và muội muội đó.”
Thụy vương: “… Thật, thật xin lỗi.”
Cố Trạch Mộ không để ý đến Thụy vương nữa, muốn đi khỏi đây. Nhưng đột nhiên hắn lại nghĩ đến gì đó mà nghiêng đầu nói: “Vị trí quân cờ ta đều nhớ rõ, nếu ông gian lận nữa thì lần sau ta sẽ không đánh cờ với ông nữa.”
Tay Hồng Tùng Nguyên rụt về như tia chớp, tốc độ nhanh đến mức không giống như ông lão ở tuổi này.
Đến khi Cố Trạch Mộ rời khỏi, Hồng Tùng Nguyên mới khôi phục hình tượng thế ngoại cao nhân thâm sâu khó dò lần nữa, nói với Thụy vương với vẻ sâu xa: “Đó là người không thể hại điện hạ nhất, điện hạ cứ yên tâm ở đây đi.”