Huynh trưởng của ta là tiên đế - Chương 29-30
Đọc truyện Huynh trưởng của ta là tiên đế Chương 29-30 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Huynh Trưởng Của Ta Là Tiên Đế – Chương 29-30 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Chương 29:
Mẫn phu nhân là một người không thích xã giao, thế nhưng Vĩnh Thọ Hầu phu nhân quá nhiệt tình, bà cũng không tiện lấy cớ rời đi, nhưng bà không mấy hứng thú với đề tài câu chuyện của Vĩnh Thọ Hầu phu nhân nên đáp lời một vài câu không mấy thân thiện cho lắm, hầu hết thời gian chỉ ngồi một bên nghe Vĩnh Thọ Hầu phu nhân nói dông dài.
Hai người tán gẫu câu được câu mất, Vĩnh Thọ Hầu phu nhân nhìn thấy La thị bước đến, lông mày bà ta hơi cau lại, nhưng rất nhanh lại nở nụ cười bác ái: “Không phải đang trò chuyện rất vui vẻ sao? Sao lại tới đây rồi?”
La thị cúi đầu, làm bộ ngượng ngùng: “Hai vị tỷ tỷ đều là người hòa nhã, chỉ là con dâu lo lắng nương ở bên này không có người hầu hạ nên mới vội vàng qua đây.”
“Đứa trẻ ngốc này, lão bà như nương rồi hà cớ gì bắt con phải tới đây hầu hạ, con cứ cùng với mấy tỷ muội khác đi chơi là được rồi.” Vĩnh Thọ Hầu phu nhân trách yêu La thị một chút, sau đó cười nói với Mẫn phu nhân: “Đứa con dâu này của ta không quá hiểu chuyện, khiến lão tỷ tỷ chê cười rồi.”
Nãy giờ Mẫn phu nhân nhìn thấy mẹ chồng con dâu nhà họ tình cảm thân thiết cũng không hề nói gì, lúc nghe đến câu này thì mới chậm rãi nói: “Con trẻ hiếu thuận như vậy, sao lại gọi là không hiểu chuyện cơ chứ?”
La thị nghe xong lời của Mẫn phu nhân thì thực sự không di chuyển nữa, chỉ đứng ở bên cạnh cung kính trà bưng nước rót cho mẹ chồng, làm đủ bộ dạng hiếu kính.
Vĩnh Thọ Hầu phu nhân ho khan một tiếng, tiếp lời Mẫn phu nhân: “Tỷ nói như vậy thì cũng đúng, đứa trẻ này thật sự là vừa thật thà lại hiếu thảo. Trước đây ta bị bệnh, nó vẫn luôn ở bên cạnh dốc lòng hầu hạ, hết sức tỉ mỉ, không khác gì con gái ruột.” Thấy Mẫn phu nhân không trả lời, bà ta liền đổi đề tài: “Đáng tiếc là mệnh của nó không tốt.”
Mẫn phu nhân nhấp một ngụm trà, trên mặt lộ ra nụ cười nhàn nhạt: “Phu nhân nói đùa rồi, nàng dâu này của phu nhân xuất thân danh giá, được gả cho một lang quân tốt, lại còn có một mẹ chồng thấu tình đạt lý như phu nhân, sao có thể nói là mệnh không tốt được cơ chứ? Theo như phu nhân nói, há chẳng phải trên đời này có rất nhiều người cơ khổ hay sao?”
Vĩnh Thọ Hầu phu nhân thở dài: “Đã là tâm sự với tỷ tỷ nên ta sẽ không giấu diếm. Đứa nhỏ này vừa được gả tới kinh thành, còn hơi ngây thơ, không biết đã nói sai chuyện gì mà chọc giận trưởng công chúa Nhạc Bình, bị trưởng công chúa… Haiz, nó tuổi còn nhỏ, da mặt cũng mỏng, sau khi xảy ra chuyện như vậy thì ở trong nhà đòi sống đòi chết. Tỷ nói xem đây có phải là tai họa từ trên trời rơi xuống không chứ? Ta cũng vì vậy mà đưa nó đến Thiên Phật tự để chiêm bái xem có thể chuyển họa thành an được hay không.”
Mẫn phu nhân cũng biết chuyện này, cũng thực sự thông cảm với cảnh ngộ của La thị, dù sao thì Trưởng công chúa Nhạc Bình cũng nổi danh độc đoán ương ngạnh. Nhưng thành thật mà nói, cái tát mà La thị nhận được cũng không oan, nàng ta lắm mồm đâm thọc thị phi, chỉ là không ngờ đụng phải người cao tay hơn. Trong chuyện này cả hai bên đều có trách nhiệm, có điều Nhạc Bình ra tay có hơi quá đáng.
Vĩnh Thọ Hầu phu nhân giải vây cho con cháu nhà mình cũng là điều dễ hiểu, nhưng tẩy sạch như vậy thì khiến Mẫn phu nhân có chút xem thường.
Chỉ là đang ở trước mặt người ta nên Mẫn phu nhân đành an ủi hắn: “Chuyện đã qua rồi, hẳn là trưởng công chúa Nhạc Bình cũng sẽ không ghi thù, dạy con trẻ khiêm tốn một chút, qua vài tháng nữa là không còn ai nhớ đến chuyện đó nữa đâu.”
Phản ứng này hoàn toàn khác với trong suy nghĩ của Vĩnh Thọ Hầu phu nhân, bà ta sững sờ một lúc mới bất đắc dĩ nói: “Nói thì nói vậy thôi, nhưng quý nữ ở khắp kinh thành này đều cố kỵ trưởng công chúa Nhạc Bình nên không dám kết giao với đứa trẻ này. Nó gả tới đây lâu như vậy rồi mà không có lấy một tiểu thư tỷ muội để nói chuyện.”
“Chẳng phải phu nhân cũng đã nói là nó mới vừa gả đến đây hay sao, nhất thời không có tỷ muội kết giao cũng là chuyện bình thường, qua thời gian nữa tự nhiên sẽ tốt lên thôi.”
Vĩnh Thọ Hầu phu nhân thấy dù mình có nói gì thì Mẫn phu nhân cũng không mặn không nhạt, cũng không đón nhận ý của bà ta nên nở nụ cười có phần miễng cưỡng: “Tỷ nói đúng, nhưng trên thế gian này người thấu triệt như tỷ còn quá ít đi, đa số đều là ai nói sao thì nghe vậy, chuyện này không khỏi khiến người ta có chút nản lòng,”
Mẫn phu nhân mỉm cười và không nói gì nữa.
Vĩnh Thọ Hầu phu nhân phải kiên trì nói thêm: “Mấy người con dâu của tỷ tỷ đều tài mạo song toàn, nhân phẩm thanh cao, không giống với mấy người gió chiều nào theo chiều đó ở ngoài kia. Hơn nữa, lúc đó ta ở trong yến tiệc của trưởng trưởng công chúa Nguyên Gia nhìn thấy con dâu nhỏ của tỷ có bất hòa với trưởng công chúa Nhạc Bình, hai đứa nhỏ đồng bệnh tương liên, tự nhiên sẽ có vài lời có thể tâm sự với nhau, sau này đi dự tiệc gì đó có được người bạn đồng hành cho vui.”
Tới giờ Mẫn phu nhân mới biết Vĩnh Thọ Hầu phu nhân nói nhiều như vậy rốt cuộc là vì điều gì, trong lòng bà cười lạnh một tiếng, nghĩ rằng trước kia không qua không lại gì tự nhiên nay Vĩnh Thọ Hầu phu nhân lại đột nhiên nhiệt tình như vậy. Hóa ra là biết được Ngọc Nương nhận được sự che chở của trưởng trưởng công chúa Nguyên Gia, hơn nữa bây giờ Đào thị lại còn được thụ phong cáo mệnh về cơ bản đã mở ra cục diện trong giới phu nhân quý tộc ở kinh thành, hoàn toàn khác với tình hình lúng ta lúng túng của La thị.
Mẫn phu nhân rất không thích cách tính toán này của Vĩnh Thọ Hầu phu nhân. Sẽ không sao nếu hai người họ thực tâm kết giao, nhưng nhìn thấy giá trị của đối phương mới tiếp cận, dùng cách này để tính toán trên lòng tốt của đối phương thì có hơi bỉ ổi.
Mẫn phu nhân nghĩ vậy nhưng trên mặt chỉ mỉm cười dịu dàng: “Phu nhân nghĩ nhiều rồi, trước giờ ta không quan tâm nhiều đến việc riêng của con cái. Ngọc Nương là một người e lệ rụt rè, có điều hai chị dâu cũng rất chiếu cố nó nên ta không cần lo lắng. Mấy người con dâu khác của phu nhân đều xuất thân danh gia vọng tộc, chắc hẳn là hiểu đạo lý gia đình hòa thuận, đều là người một nhà, phu nhân càng nên yên tâm hơn mới phải.”
Vĩnh Thọ Hầu phu nhân còn muốn nói điều gì đó, nhưng nhìn thấy nụ cười như không cười trên mặt Mẫn phu nhân, bà ta nhất thời không thể nói ra được nữa chỉ đành phụ họa thêm vài câu, rồi lấy lý do rời đi.
La thị thấy thế thì nhanh chóng bám sát theo.
Hai người đến sương phòng, nụ cười trên mặt Vĩnh Thọ Hầu phu nhân mới vụt tắt, bà ta nhìn La thị một cách nặng nề: “Chẳng phải bảo ngươi đi kết giao với Ngọc Nương sao? Ngươi đang làm cái gì vậy hả? Ta bắt ngươi hầu hạ cái gì chứ!”
Vẻ mặt La thị tiu nghỉu: “Nương, con dâu làm hết mọi cách để lấy lòng nàng ta, nhưng ai ngờ nhìn nàng ta đần đần ngơ ngơ như vậy nhưng thực ra lại trơn không dính tay. Cộng thêm Liễu Như Đạt cũng có mặt ở đó, con dâu sợ nói quá nhiều để nàng ta phát hiện ra sơ hở, cho nên không dám tiếp tục.”
Vĩnh Thọ Hầu phu nhân trừng mắt nhìn nàng ta: “Đúng là chỉ toàn làm hỏng chuyện! Ta thấy ngươi mặt mũi thông minh sáng lạng vậy mà còn đần hơn cả Đào thị kia.”
La thị đỏ bừng cả mặt, nhưng không dám chống đối mẹ chồng.
Vĩnh Thọ Hầu phu nhân cau mày, ngồi xuống ghế một cách nặng nề: “Ta cũng không ngờ lại tình cờ gặp được phu nhân của Uy Quốc công ở Thiên Phật tự. Cơ may trùng hợp như vậy quả là ngàn năm có một, đây rõ ràng là cơ hội trời cao ban cho ngươi. Hiện giờ Uy Quốc công vừa lập công ở tây bắc, uy thế của phủ Uy Quốc công đang rực rỡ như hoa nở, cho dù là Nhạc Bình cũng phải kiêng kỵ ba phần, chưa kể Đào Ngọc Nương còn giao hảo với trưởng trưởng công chúa Nguyên Gia, nếu nàng ta dẫn dắt ngươi thì những phu nhân khác sẽ đối xử với ngươi bằng ánh mắt khác.”
“Nhưng mà dù là Đào Ngọc Nương hay phu nhân của Uy Quốc công đều là thứ khó nuốt, con dâu phải làm sao bây giờ?”
Đây cũng là chuyện mà Vĩnh Thọ Hầu phu nhân thấy khó giải quyết, nghĩ đi nghĩ lại vẫn không có cách nào, không kìm được lại tiếp tục mắng La thị: “Nói đi nói lại đều không phải tại ngươi mồm mép không sạch mới chọc tức trưởng công chúa Nhạc Bình. Ngươi vẫn tưởng nơi này là Giang Bình cho ngươi tùy tiện thể hiện oai phong sao? Đây là kinh thành, nơi một chậu hoa rơi xuống đều có thể đập trúng vương công quý tộc. Ngươi nên sớm bỏ cái thói kiêu căng phách lối của mình đi, thành thật co cổ lại làm người cho ta… ”
La thị cắn môi, nhỏ giọng biện minh: “Con dâu đã biết sai rồi, nhưng việc quan trọng nhất bây giờ là thọ yến của An Quốc công lão phu nhân, con dâu bị giễu cợt vài tiếng cũng không sao, chỉ e là ảnh hưởng đến danh tiếng của phủ Vĩnh Thọ Hầu của chúng ta… ”
Vĩnh Thọ Hầu phu nhân liếc nàng ta một cái: “Vậy ngươi định làm thế nào?”
“Con dâu nghĩ, hay là không đi nữa…”
Ai ngờ Vĩnh Thọ Hầu phu nhân vừa nghe liền tức giận: “Ngươi không đi yến hội thì về sau ai lo đối ngoại cho con trai ta? Nếu ta chỉ cần một người biết sinh con, làm ấm giường thì trên dưới trong phủ có đầy nha đầu ra chứ ở đó mà cưới ngươi về làm gì?” Bà ta cười lạnh một tiếng: “Nếu ngươi suốt ngày chỉ biết nấp ở nhà, vậy gia chủ mẫu thì có khác gì với thê thiếp đâu? Bây giờ ta còn ở đây, còn có thể lót đường cho ngươi, nếu sau này chia nhà, ngươi cũng định cả ngày rụt cổ ở hậu viện, bắt con trai ta bận rộn với công vụ mà còn phải tự mình lo liệu việc nhân tình lai vãng sao?”
La thị bị bà ta nói những lời cay nghiệt mà đến cả đầu cũng không dám ngẩng lên, trên mặt hiện lên ủy khuất và thống hận.
Vĩnh Thọ Hầu phu nhân mắng mệt rồi, sau đó mới nói: “Chuyện này không thể bỏ qua như vậy được.”
“Nhưng mà…”
“Không có nhưng nhị gì hết, ta đã cố ý sai người đi nghe ngóng rồi, phu nhân của Uy Quốc công sẽ sống ở trong Thiên Phật tự một thời gian. Trong mấy ngày ngươi ở đây nhất định phải kết bạn được với Đào Ngọc Nương, đến thọ yến phải đi cùng với nàng ta, nghe rõ chưa!”
La thị cảm thấy đau khổ, nàng ta nào dám nói với mẹ chồng rằng mới đây nàng ta vừa khi dễ con cháu của Cố gia, sau đó khi bị phát hiện phải vội vàng bỏ chạy, cũng không biết người tìm đến lúc đó là Đào thị hay là Liễu thị và liệu có nhìn thấy dung mạo của nàng ta hay không. Cho dù là đối phương không nhìn thấy nhưng nha hoàn kia chắc hẳn là nhận ra, không biết là các nàng ấy đã biết chuyện này hay chưa.
Lúc đó khi nàng ta tìm đến để tiếp cận Đào thị, thái độ của Đào thị khá lãnh đạm, nàng ta mơ hồ hoài nghi cho nên muốn dập tắt ý định của mẹ chồng nhưng ai ngờ lại bị mắng ngược lại.
Chỉ là nàng ta không dám nói cho Vĩnh Thọ Hầu phu nhân nghe những lời này, mẹ chồng vốn đã có ý kiến với mình, nếu nói ra nữa thì chỉ e là càng khiến bà ấy không ưa.
Thế là La thị chỉ đành miễn cưỡng đáp ứng.
Không lâu sau khi Vĩnh Thọ Hầu phu nhân đi, Mẫn phu nhân cũng cùng với các con dâu quay về viện tử, sau khi suy nghĩ kỹ thì bà ấy gọi Đào thị đến.
Đào thị đang thay quần áo cho Cố Thanh Ninh, Liễu thị không nói gì về chuyện hồi chiều, Cố Thanh Ninh và Cố Trạch Mộ cũng cảm thấy không cần thiết phải nói với nàng. Chỉ còn lại một mình Lục Liễu, lúc đó không ở cùng Đào thị, cũng không biết La thị chính là phu nhân không biết điểm dừng kia, cộng thêm Cố Thanh Ninh dặn dò nàng không cần nói cho Đào thị biết, nàng ấy cũng ngoan ngoãn nghe lời cho nên Đào thị không hề hay biết chuyện gì.
Nghe Mẫn phu nhân hỏi, nàng ấy có chút sững người: “Bọn con không gây ra tranh chấp gì cả, La gia tỷ tỷ cũng không đưa ra đòi hỏi gì, chỉ là dù nàng ta rất nhiệt tình nhưng con dâu vẫn luôn cảm thấy có chút không được thoải mái vì vậy sau đó liền rời đi.”
Mẫn phu nhân cảm thấy với tính cách đơn thuần của Đào thị, cho dù La thị có nói ra tính toán gì chắc nàng ấy cũng không thể nghe ra, còn không bằng đi hỏi con dâu thứ hai cho rồi. Có điều phản ứng của Đào thị khiến bà rất hài lòng, tuy có hơi đơn thuần một chút nhưng nhìn người vẫn rất chuẩn xác.
Nhưng Mẫn phu nhân vẫn dặn dò thêm một câu: “Hai mẹ chồng con dâu đấy không phải người dễ tiếp xúc, con nên tránh bọn họ xa một chút.”
Đào thị luôn coi lời của Mẫn phu nhân như kim chỉ nam, nàng chỉ gật đầu đáp ứng mà không cần hỏi nguyên nhân.
Tuy nhiên, Mẫn phu nhân nghĩ đến tính tình mềm mỏng của Đào thị, bà lo lắng nói thêm: “Nếu có chuyện gì con cứ nhờ nhị tẩu ra mặt.”
Vì vậy, ngày hôm sau khi La thị đến tìm nàng, Đào thị nghiêm khắc làm theo lời dặn của mẹ chồng, ngay khi nhận được tin tức thì liền đi ra khỏi viện để La thị một phen vồ hụt.
Chương 30:
La thị tức không chịu nổi, nhưng mà Thiên Phật tự lớn như vậy, nàng ta thật sự không tìm được Đào thị đã đi đâu, nếu nói trước đây vì yêu cầu của mẹ chồng mà nàng ta mới buộc phải đi tìm Đào thị thì bây giờ nàng ta bị cách làm của Đào thị làm cho tức giận nên quyết tâm phải tìm Đào thị cho bằng được.
Thực ra Đào thị cũng rất sầu não, nàng vốn không quá am hiểu cách đối nhân xử thế, Mẫn phu nhân kêu nàng tránh xa Vĩnh Thọ Hầu phu nhân và La thị, nàng liền dùng phương thức trực tiếp nhất khiến cho chính mình cũng không dám quay trở về sương phòng, chỉ đành trốn ở bên ngoài cũng rất đáng thương.
Vốn dĩ chuyến đi đến Thiên Phật tự lần này một mặt là để cầu phúc cho phụ tử Cố gia, mặt khác là để giải phiền, kết quả là mỗi ngày Đào thị đều phải trải qua trong kích thích, nhưng cũng vì vậy mà nàng không còn thời gian để lo lắng cho Cố Vĩnh Hàn nữa. Khó khăn lắm mới trở về phòng được, Đào thị thở dài một hơi, cảm thấy cả người thả lỏng rất nhiều, ngay cả sắp xếp đồ đạc cũng tích cực hơn một chút.
Nhưng không ngờ mới sắp xếp được một nửa thì Lục Liễu ở bên ngoài tới báo, cái vị thiếu nãi nãi của phủ Vĩnh Thọ Hầu lại đến nữa rồi, Đào thị chỉ đành buộc lòng đem hai đứa nhỏ tránh đi. Cố Thanh Ninh thực sự rất bất lực, có rất nhiều cách để đối phó với La thị, nhưng ở độ tuổi của nàng, nếu cứ như thế mà kiến nghị với Đào thị thì có lẽ sẽ dọa nàng ấy sợ chết khiếp, vì vậy chỉ có thể im lặng và chạy theo Đào thị.
Không biết bằng cách nào mà ba mẹ con chạy đến một cửa hông của Thiên Phật tự, Đào thị lấy ra một chiếc khăn lau mồ hôi cho hai đứa trẻ rồi kéo chúng đến chỗ bóng cây, nơi đó có một vài tảng đá bày thành một bộ bàn ghế, ba mẹ con ngồi xuống.
Đúng lúc này, một hòa thượng mặc áo cà sa từ cửa hông bước vào, trông người vẫn còn trẻ nhưng hơi tiều tụy hốc hác, trên lưng đang mang một tay nãi, cả người phong trần mệt mỏi.
Y có vẻ hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy ba mẹ con, giảo bước cũng chậm lại.
Đào thị tin Phật, vội vàng đứng dậy: “Vị sư phụ này có phải là đang muốn dừng chơi nghỉ ngơi hay không? Ngài lại bên này ngồi đi.”
Hòa thượng chắp tay hành lễ và nói cảm ơn Đào thị nhưng lại không có ý từ chối. Đợi khi y ngồi xuống tảng đá, Cố Thanh Ninh nhận ra rằng bàn chân của y to hơn nhiều so với những người khác, đôi giày của y đã mòn, trông rất chật vật. Có điều, khuôn mặt y lại tỏ vẻ rất điềm nhiên, y lấy túi nước ra, như thể muốn uống một ngụm, ai ngờ mở ra mới phát hiện đã trống không.
Đào thị thấy thế liền nói: “Ta đi rót nước cho sư phụ.” Chỉ sau khi nói xong nàng mới nhận ra bên cạnh không đem theo nha hoàn, nếu nàng đi rót nước cho hòa thượng thì chỉ còn hai đứa nhỏ ở lại, dù đây là Thiên Phật tự nàng cũng không yên tâm.
Cố Thanh Ninh nhìn ra được băn khoăn của Đào thị bèn nói: “Nương, con biết trai đường ở đâu, để con đi rót nước cho.”
Trước khi Đào thị kịp ngăn lại, nàng đã chạy về hướng trai đường. May mà nơi này cách trai đường không xa, Đào thị luôn nhìn theo thân ảnh của nàng cho đến khi thấy nàng gọi lại một tiểu sa di và nhờ đối phương dẫn đi, lúc này Đào thị mới yên tâm.
Hòa thượng liếc nhìn bóng lưng Cố Thanh Ninh rồi lại liếc nhìn Cố Trạch Mộ, lông mày khẽ cau lại, tựa hồ có chút kinh ngạc.
Y nhìn Đào thị: “Không biết phu nhân có thể cho ta xem tướng cho lệnh lang không?”
Ngay khi lời này phát ra, Cố Trạch Mộ liền trở nên cảnh giác, kiếp trước hắn không tin thần Phật, nhưng từ khi trùng sinh, hắn cảm thấy có lẽ trên thế giới này thật sự tồn tại những người sở hữu được những thứ siêu năng lực này. Hắn giữ kín bí mật thân phận của mình, tự nhiên không muốn để hòa thượng này xem tướng, tránh cho y có thể nhìn ra được điều gì.
Hắn từ chối, Đào thị cũng không thể làm gì được. So với con gái vẫn luôn thân thiết với mình, nàng với con trai vẫn luôn có chút câu nệ không được tự nhiên, cũng không dám ép buộc nó làm điều gì.
Hòa thượng có vẻ hơi tiếc nuối, chỉ đành nói vòng vo: “Nếu phu nhân không ghét bỏ, có thể cho bần tăng xem chỉ tay của người một chút không?”
Đào thị thì không sao cả, nàng mở lòng bàn tay ra đặt lên bàn, hòa thượng xem xong rồi lại nhìn lướt qua mặt Đào thị, biểu tình càng thêm kỳ quái.
Đào thị hoảng sợ: “Sư phụ, có chuyện gì không ổn sao?”
Hòa thượng có chút do dự lắc đầu, trời sinh ra y có thần thông, xem tướng cực kỳ chính xác, nhưng khi nhìn thấy Cố Trạch Mộ và Cố Thanh Ninh, trong lòng lại sinh ra một loại cảm giác bất dung hòa mãnh liệt, thậm chí còn bắt đầu hoài nghi chính mình, nếu không đã không đề xuất xem tướng cho Cố Trạch Mộ, chỉ tiếc là đã bị từ chối.
Hòa thượng chỉ đành thối lui đề nghị một yêu cầu khác, đó là nhìn vào mẫu thân của hai đứa trẻ, nhưng sau khi nhìn thấy chỉ tay của Đào thị thì đã hoàn toàn vượt quá dự liệu của y. Theo chỉ tay thì mệnh của Đào thị không hề tốt, cha mẹ đều đã mất, đời này mệnh đồ lận đận, vốn đã nên chết sớm, nhưng nhìn vào khuôn mặt của nàng, lại là tướng trường thọ tôn quý phúc trạch lâu dài. Hai vận mệnh hoàn toàn trái ngược này cư nhiên lại thực sự thể hiện ở trên cùng một người, làm sao vị hòa thượng này không ngạc nhiên cho được?
Vận mệnh của Đào thị giống như là được ông trời phân chia thành hai giai đoạn hoàn toàn khác nhau, mà tất cả những điều này dường như đều liên quan đến hai đứa con mà nàng đã sinh ra.
Hòa thượng từ từ gạt đi sự kinh ngạc, mỉm cười nói với Đào thị: “Phu nhân có tâm tư thuần khiết, là người mệnh tốt có phúc vận hiếm gặp mà ông trời ban cho. Dù tuổi nhỏ đã hết duyên với phụ mẫu nhưng tất cả tai kiếp đều đã qua, tương lai nhất định là một đời suôn sẻ, an khang, hỷ lạc.”
Đào thị nghe xong thì sửng sốt, nàng nhìn thấy biểu tình ban nãy của hòa thượng sao mà không giống như lời y đang nói cho lắm vậy nhỉ, nhưng sau khi hòa thượng nói xong đoạn đó thì liền không nói gì nữa, chỉ nhắm mắt lại dưỡng thần.
Đào thị cũng không dám hỏi thêm, may mà Cố Thanh Ninh đã nhanh chóng lấy nước về.
Hòa thượng nhận lấy nước, uống cạn “ùng ục ùng ục”, thở phào một hơi, chắp tay nói cảm tạ: “Cảm ơn tiểu thí chủ.”
Cố Thanh Ninh trịnh trọng sửa lại: “Cái chén và nước này đều là của trong chùa, ngài không cần cảm ơn ta mà nên cảm ơn chùa này.”
“Đối với bần tăng, thiện tâm của tiểu thí chủ và chén nước này quan trọng như nhau, đều cần phải cảm ơn.”
“Vậy há chẳng phải những thứ mà đại hòa thượng cần phải cảm ơn còn có nhiều lắm sao?”
Đào thị lo lắng Cố Thanh Ninh mạo phạm hòa thượng, vội vàng nhẹ giọng ngăn nàng nói tiếp.
Hòa thượng lắc đầu, nghiêm túc nói với nàng: “Đúng là như vậy, nhân sinh tại thế, có thể sống qua một kiếp đều phải mang tâm cảm kích.”
Cố Trạch Mộ đột nhiên nói: “Theo như ngài nói nếu người người đều nghĩ như vậy thì trên đời này đã chẳng có bọn cường đạo ác nhân, không phải sao?”
Hòa thượng mỉm cười: “Phật tu kiếp sau, nếu kiếp này làm việc ác thì kiếp sau tự nhiên sẽ gặp báo ứng, kiếp này tích đức thì kiếp sau tự nhiên sẽ tâm thưởng sự thành, vạn sự như ý. Vạn vật trên đời đều đã được định sẵn, tiểu thí chủ còn nhỏ tuổi không nên tiêu cực như vậy.”
Cố Trạch Mộ dường như còn muốn nói điều gì đó, nhưng lại bị một giọng nữ cắt ngang.
Mấy người nhìn sang thì thấy La thị đang dẫn tỳ nữ đi tới.
Sắc mặt Đào thị bi thảm, nhưng lúc này chạy cũng không được, chỉ đành cắn răng lên tiếng chào La thị.
La thị không có vẻ gì là tức giận, cười híp mắt nói với Đào thị: “Mấy ngày nay muội muội vẫn luôn muốn tìm tỷ tỷ nói chuyện hàn huyên, chỉ là không ngờ mỗi lần đi tìm thì tỷ đều không có ở đó, suýt nữa khiến muội muội tưởng rằng tỷ đang trốn tránh muội cơ đấy.”
Đào thị có chút xấu hổ, ho khan hai tiếng đáp lại.
La thị nhìn thấy hai đứa trẻ bên cạnh Đào thì thì dừng lại một chút, sau đó nói tiếp: “Không biết tỷ tỷ ở đây làm gì vậy?”
Đào thị nói: “Ta đang nghe vị sư phụ này giảng Phật pháp.”
La thị liếc nhìn hòa thượng nhếch nhác bẩn thỉu, lông mày hơi nhíu lại, nhưng rất nhanh lại thả lỏng ra, làm ra vẻ hứng thú: “Muội muội cũng rất có hứng thú với Phật pháp, nghe nói hôm nay trụ trì giảng kinh, chi bằng chúng ta cùng nhau đi nghe nhé?”
Thật ra nếu không có nàng ta thì hôm nay Đào thị cũng theo Mẫn phu nhân đi nghe kinh, bây giờ La thị mời thế này nàng không biết phải từ chối thế nào nên bất giác đưa ánh mắt cầu cứu về phía đôi nhi nữ.
Cố Thanh Ninh thở dài trong lòng, vừa định ra mặt giải cứu mẫu thân thì nhìn thấy tiểu sa di dẫn nàng đi trai đường đang vội vàng cùng trụ trì chạy tới, phía sau dường như còn có một đám người.
Trụ trì trước giờ vẫn luôn ổn định, nhưng khi ông nhìn thấy hòa thượng kia thì kích động muốn rơi lệ: “Sư đệ, cuối cùng đệ cũng trở lại rồi.”
Cố Thanh Ninh sững sờ một chút, còn đám đông phía sau trụ trì như là nồi nước đang sôi sùng sục. Thật ra, sở dĩ đèn nhang của Thiên Phật tự được hưng thịnh như hiện nay chính là vì cách đây ba mươi năm, trong chùa xuất ra một vị tên là đại sư Hành Không, Phật pháp của ông ấy rất cao thâm, quan trọng nhất là thuật xem tướng rất thần chuẩn, khiến người dân thời đó chạy theo như vịt. Nhưng khoảng hai mươi năm trước vị đại sư ấy đi du ngoạn, sau đó mất tin tức, lúc đó nhiều người cho rằng y đã không còn tại thế nữa.
Mà bây giờ đã hai mươi năm trôi qua, dung mạo của Hành Không không hề khác biệt so với hai mươi năm trước, rõ ràng là ông trạc tuổi với trụ trì Hành Viễn đại sư, bây giờ thoạt nhìn, đừng nói là huynh đệ, nói là cha con cũng có người tin nữa là.
Trong đám đông có người nhận ra Hành Không, đột nhiên rối rít lên.
Hành Không vẫn trong bộ dạng cười híp mắt: “Sư huynh bình an, ban đầu đệ đã nói đến thời điểm tự khắc sẽ trở về, người xuất gia không nói dối, sư huynh nên tin đệ mới đúng.”
Trụ trì kích động hơn y rất nhiều, những tín đồ phía sau thậm chí còn cầu thỉnh Hành Không giảng kinh, Hành Không cũng không chối từ. Trụ trì vui mừng khôn xiết, sau khi bàn bạc, ông sắp xếp buổi giảng kinh này qua ngày hôm sau và đích thân đưa Hành Không đến nơi ở của hòa thượng.
Hành Không xua tay: “Đệ vẫn nhớ đường, sư huynh dẫn người đi chuẩn bị trước đi, đệ còn có vài lời muốn nói với vị tiểu thí chủ này.” Ông đang nói đến chính là Cố Trạch Mộ.
Trụ trì có chút bất ngờ quan sát Cố Trạch Mộ, không biết trên người hắn có gì đặc biệt mà đáng để Hành Không đối đãi khác biệt, nhưng ông vẫn tôn trọng ý muốn của sư đệ rồi dẫn người rời khỏi.
La thị nhất thời có chút lúng túng, nàng ta không ngờ hòa thượng trông có vẻ nhem nhuốc này lại có thân phận lợi hại như vậy, phải thầm thấy may mà lúc đó bản thân đã không thốt ra lời ác độc nào. Có điều nàng ta vẫn không quên nhiệm vụ của mình, thấy Đào thị vẫn còn một chút lo lắng cho Cố Trạch Mộ, nàng ta liền chộp lấy cơ hội và nói: “Muội sẽ cùng tỷ ngồi bên cạnh đợi nhé.”
Lúc này, Mẫn phu nhân ở trong đám đông lên tiếng gọi Đào thị: “Đại sư Hành Không là cao tăng, Trạch Mộ nhận được giáo huấn của thầy là một điều tuyệt vời, đừng làm phiền bọn họ nữa.”
Đào thị nghe xong thì không còn do dự nữa, ngoan ngoãn dắt Cố Thanh Ninh đi theo mẹ chồng. Trong lòng La thị hụt hẫng nhưng cũng không dám lỗ mãng trước mặt Mẫn phu nhân nên chỉ đành đi theo.
Mọi người đều đi hết, Hành Không mới nhìn Cố Trạch Mộ: “Tiểu thí chủ có vẻ rất khổ não?”
Trong lòng Cố Trạch Mộ cả kinh, nét mặt lại không để lộ ra nửa điểm, chỉ lạnh lùng nói: “Lẽ nào Hành Không đại sư có thể giúp ta giải quyết phiền não à?”
Hành Không lắc đầu: “Chỉ có Phật tổ mới có thể thay thế nhân giải khai ưu phiền, bần tăng vẫn chưa đủ trình, nhưng tiểu thí chủ cứ nói ra xem thử, có lẽ ta có thể cho tiểu thí chủ vài lời khuyên.”
“Không cần đâu.” Cố Trạch Mộ trực tiếp cự tuyệt, không hề cho Hành Không chút mặt mũi nào: “Phật tổ cũng không giải quyết phiền được phiền não của ta, cho nên không cần phiền đến đại sư nữa.”
Hành Không nghe hắn nói lời này cũng không tức giận, ngược lại còn cười: “Tuy là như vậy, nhưng tiểu thí chủ còn nhỏ tuổi, nhưng ưu tư giữa lông mày rất nặng, đây không phải là chuyện tốt. Tục ngữ nói, lo lắng nhiều hao tổn tinh thần, suy nghĩ nhiều tổn thương ý chí. Thiên chất của tiểu thí chủ cực cao, đừng tự làm khổ mình.”
Cố Trạch Mộ giễu cợt một cách không khách khí: “Hóa ra ngoài việc làm hòa thượng, đại sư còn kiêm luôn nghề xem bệnh à? Đây chẳng phải là chuyện mà chỉ có đạo sĩ mới làm thôi sao?”
Hành Không cười nói: “Hòa thượng và đạo sĩ có gì khác nhau đâu? Thế gian vạn vật trăm sông đổ về một biển, chỉ cần không đi con đường sai trái sẽ luôn tìm được chân lý, hà cớ gì phải phân biệt Phật hay Đạo?”
Đây là lần đầu tiên Cố Trạch Mộ nghe thấy cách nói như vậy, rất mới lạ, nhưng trên mặt hắn vẫn giả bộ khó hiểu: “Ta không hiểu đại sư đang nói gì hết.”
Hành Không liếc nhìn về hướng đám đông đang rời đi, mặc dù Cố Thanh Ninh được mẫu thân dẫn đi, nhưng hai mẹ con vẫn thường xuyên quay đầu nhìn về bọn họ, y khẽ cười nói với Cố Trạch Mộ: “Bần tăng và tiểu thí chủ cũng xem như có duyên, nói với nhau thêm vài lời, chuyện của hôm qua đã là quá khứ, tiểu thí chủ không cần quá sa đà vào mà nên nhìn về hiện tại nhiều hơn.”
Cố Trạch Mộ rùng mình, chỉ cảm thấy ánh mắt của Hành Không cực kỳ thấu triệt, như thể nhìn thấu được linh hồn bên trong xác thịt của hắn. Cố Trạch Mộ ngẩn ra, còn Hành Không đã chắp tay nói một câu “A Di Đà Phật” rồi rời đi.
Cố Trạch Mộ đi về sương phòng với tâm sự trùng trùng, còn Đào thị và Cố Thanh Ninh đang đợi hắn ở bên đường. Đào thị không nghĩ gì nhiều, thấy hắn yên ổn trở về liền cảm thấy yên tâm, nhưng Cố Thanh Ninh thì tò mò nhìn Cố Trạch Mộ: “Vừa nãy đại hòa thượng ấy nói gì với ca vậy?”
Cố Trạch Mộ hồi thần, đáp một cách qua loa: “Không biết, ta nghe không hiểu.”
Cố Thanh Ninh nhìn bộ dạng của Cố Trạch Mộ, chỉ cảm thấy dường như hắn đang che giấu rất nhiều chuyện, khiến nghi ngờ trong lòng nàng càng ngày càng nặng.
Thân phận của Hành Không đã gây náo động cả Thiên Phật tự, rất nhiều người muốn nghe ông ấy thuyết pháp mà Hành Không cũng không hề chối từ, chỉ nói rằng ngày mai sẽ giảng, vì vậy Mẫn phu nhân đã hoãn ngày trở về lùi thêm một ngày nữa.
Mẫn phu nhân cố ý phái người trở về để thông báo chuyện này cho Chu thị, Chu thị lại phái hạ nhân đến Liễu phủ và phủ công chúa để giải trình, tránh cho bọn họ đưa con cái đến, lão sư và cả các bạn đồng học đều chưa trở về.
Trưởng công chúa Nguyên Gia nghe xong liền gật đầu, nàng ấy đã sống ở Thiên Phật tự ba năm, có chút hiểu biết về vị đại sư Hành Không này, cộng thêm thời điểm khi Hành Không nổi tiếng ở kinh thành, tuy tuổi nàng còn nhỏ nhưng vẫn có chút ấn tượng, có thể hiểu cho Mẫn phu nhân. Chỉ là, Tiêu Diễn Chi trông có hơi buồn bực, bĩu môi, đá một viên sỏi trên mặt đất bay đi.
Nhìn thấy bộ dạng của hắn, Nguyên Gia không khỏi bất lực lắc đầu: “Diễn Chi không muốn ở cùng mẫu thân như vậy sao?”
“Không phải ạ…” Tiểu Diễn Chi thấp giọng giải thích, chỉ là sau khi trở về phủ công chúa, y phải theo mẫu thân đi dự yến tiệc hoặc là vào cung, y không hề thích mấy chuyện đó, chẳng bằng ở cùng một chỗ với Trạch Mộ và cả Thanh Ninh để chơi còn hơn.
Nguyên Gia cũng hiểu y đang hằn học chuyện gì, nhưng cũng không có cách nào khác. Khi trở về kinh thành, đương nhiên nàng không thể tự tại như khi vẫn ở Thiên Phật tự, thân phận trưởng công chúa ngoại trừ mang đến cho nàng sự tôn quý, mà còn có cả trách nhiệm.
Nguyên Gia dắt Tiêu Diễn Chi đi dạo trong hoa viên, giảng đạo lý cho y một cách tinh tế, nhưng đúng vào thời khắc ấm áp này, một con chim ngũ sắc sặc sỡ đột nhiên từ trên trời rơi xuống.
Tiêu Diễn Chi mở to hai mắt, hưng phấn nói: “Tam Bảo!”
Nguyên Gia cũng có chút kinh ngạc, từ khi mẫu hậu tạ thế, Tam Bảo dường như mất đi sức sống, không còn nói năng hay ra ngoài chơi, ngày nào cũng chỉ đậu trên giá, nhưng mấy ngày gần đây, dường như nó đã có lại sức sống tràn trề như xưa, cả ngày không thấy bóng chim đâu, chỉ có đến lúc ăn mới trở về.
Tiêu Diễn Chi nhìn thấy Tam Bảo lập tức buông tay mẫu thân ra, chạy tới, vươn tay muốn sờ lông đuôi của Tam Bảo, Nguyên Gia vội vàng ngăn y lại, Tam Bảo ghét nhất là người khác đụng vào lông đuôi của nó. Ngoại trừ mẫu hậu, nếu người nào làm như vậy, nhất định sẽ bị mổ một phát.
Nhưng không ngờ dù Tam Bảo có hơi không tình nguyện, nhưng vẫn miễn cưỡng xoay người lại để cho Tiêu Diễn Chi vuốt ve một chút.
Nguyên Gia càng kinh ngạc hơn, nhìn thấy hết thảy cảnh trước mắt, nàng không khỏi nhớ về quá khứ.
Tam Bảo là con vẹt được Bách Việt tiến cống, ban đầu vốn có một cặp nhưng một con đã chết sau mấy ngày được nuôi dưỡng, chỉ còn lại một mình Tam Bảo đơn độc. Mẫu hậu rất thương nó, đối xử tốt và luôn chăm sóc nó chu đáo, mà Tam Bảo cũng dính mẫu hậu nhất.
Lúc trước Tam Bảo được nuôi ở cung Khôn Ninh, nói nhiều khôn xiết, chỉ cần mẫu hậu ở trước mặt là nó nhất định sẽ huyên náo không ngừng. Có mấy lần phụ hoàng và mẫu hậu ở trong viện tử chàng chàng thiếp thiếp cũng là bị con chim này phá hỏng bầu không khí, có lần phụ hoàng còn muốn bắt nó nhổ lông làm chổi lông kê, thế nên sau đó mỗi lần nhìn thấy phụ hoàng là Tam Bảo liền sợ hãi.
Lúc nhỏ Nguyên Gia luôn thích trêu chọc nó, Tam Bảo quả thực thấy rất phiền nàng, nhưng mỗi lần đều nể mặt mẫu hậu, miễn cưỡng cho nàng sờ vào đuôi hoặc là lông vũ trên người mình.
Sau khi mẫu hậu tạ thế, Nguyên Gia gặp lại Tam Bảo, nó được chăm sóc rất chu đáo, nhưng tinh thần thì ngày một suy nhược như thể nó cũng nhận biết được chủ nhân của nó không còn nữa.
Nguyên Gia sợ nó thấy cảnh thương tình nên đã đề nghị đưa nó về phủ công chúa, sau khi Tam Bảo đến phủ công chúa, mới đầu thì có chút không quen sau đó thì từ từ tốt lên, bây giờ xem ra cũng không khác với ban đầu là bao. Nhưng Nguyên Giả biết, trong lòng Tam Bảo vẫn nhớ nhung mẫu hậu, nó ngừng nói và không bay ra ngoài nữa, là vì nó biết rằng người bồi nó nói chuyện và chờ nó trở về đã không còn nữa.
Nguyên Gia hồi thần, nhìn thấy Tiêu Diễn Chi đang nỗ lực muốn khiến Tam Bảo nói chuyện thì bất lực lắc đầu: “Sau khi ngoại tổ mẫu của con qua đời thì Tam Bảo đã không còn nói chuyện nữa, con không biết sao?”
“Nó sẽ nói thôi!” Tiểu Diễn Chi phản bác.
Nguyên Gia buồn cười nói: “Con còn chưa từng nghe nó nói, làm sao biết nó sẽ nói chứ?”
“Con từng nghe rồi.” Tiêu Diễn Chi có chút tự đắc: “Vào ngày nương tổ chức yến tiệc, con đã nghe thấy Tam Bảo nói ‘Hoàng hậu nương nương vạn phúc’.”
Nguyên Gia bị lời này đóng đinh tại chỗ, nhất thời cả người ngẩn ra.