Huynh trưởng của ta là tiên đế - Chương 189-190
Đọc truyện Huynh trưởng của ta là tiên đế Chương 189-190 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Huynh Trưởng Của Ta Là Tiên Đế – Chương 189-190 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Chương 189:
Nguyên Gia vội vàng trở về phủ, lúc này mới bỏ vẻ lạnh nhạt trên mặt, lộ ra vẻ lo lắng.
Vì sợ bị hoàng huynh phát hiện nên nàng vẫn không liên lạc với bên phía Nghiệp Thành, cũng không biết ở bên Nghiệp Thành đã xảy ra chuyện gì khiến hoàng huynh đột nhiên quyết định muốn tước binh quyền. Nhưng cho dù thế nào, nhất định nàng phải nói chuyện này cho phụ hoàng và mẫu hậu biết.
Nguyên Gia nghĩ như thế, sau đó lập tức gọi Tố Y mài mực.
Bút lông chắc nịch chấm mực nước, lúc mực nước vừa rơi trên giấy thì Nguyên Gia lại chần chừ. Dù sao trước đó hoàng huynh đã phái người theo dõi nàng, bây giờ cũng không biết mấy người kia đã rút đi chưa. Ngộ nhỡ phong thư này rơi vào tay hoàng huynh, vậy chẳng phải nàng đã đưa thẳng sơ hở đến tay hoàng huynh sao?
Nguyên Gia hơi do dự, mực nước nhỏ mấy giọt trên giấy đã làm hỏng bức thư.
Nguyên Gia lo lắng không yên vò tờ giấy thành một cục, vứt xuống chậu than. Lúc nhìn thấy tờ giấy bị đốt thành tro bụi, đột nhiên nàng nhớ trước kia phụ hoàng đã từng nói với nàng. Nếu có việc gấp muốn liên lạc với phụ hoàng thì có một cách, không cần nàng ra mặt cũng có thể truyền tin tức đi.
Nguyên Gia khẽ thở ra trong lòng, thầm nói phụ hoàng đã dự đoán trước được. Vì thế nàng lại viết lần nữa, đồng thời phân phó Tố Y thu dọn đồ đạc, ngày hôm sau đi Thiên Phật Tự.
Sáng sớm hôm sau, Nguyên Gia dẫn người ngồi xe ngựa đi ra ngoài. Bình thường nàng cũng thường xuyên đi Thiên Phật Tự lễ Phật, cũng không có gì kì lạ. Nhưng lúc đi ngang qua một cửa hàng điểm tâm thì xe ngựa chợt ngừng lại, tỳ nữ thiếp thân của Nguyên Gia là Tố Y cầm hộp cơm xuống đi vào cửa hàng bán điểm tâm, giống như mua chút điểm tâm. Qua một hồi lâu, nàng ấy mới cầm theo một hộp cơm có vẻ nặng lên xe ngựa.
Đến khi đến Thiên Phật Tự, Tố Y cầm hộp cơm đi theo Nguyên Gia vào khách viện, lại đuổi hai tiểu nha hoàn hầu hạ xuống.
Lúc trong phòng chỉ có hai chủ tớ, trên mặt Nguyên Gia mới lộ vẻ sốt ruột: “Ngươi mở hộp ra đi.”
Tố Y vâng lời mở hộp cơm ra, chỉ thấy bên trong bày điểm tâm bốn màu trông vô cùng mê người. Có điều tay nghề của ngự trù còn hơi kém, song nàng cũng không đặt tâm tư vào những món điểm tâm đó.
Tố Y lấy điểm tâm ra, chỉ để lại một hộp cơm trống rỗng. Lúc này Nguyên Gia mới tự mình đưa tay, cẩn thận dịch chuyển dưới đáy hộp cơm. Sau khi kéo ra, bên trong lộ ra một hộc tối rất nhỏ, bên trong hộc tối này có một đồng tiền nhỏ.
Song, lúc Nguyên Gia nhìn thấy đồng tiền này lại khẽ thở ra một hơi. Trước đó, nàng đã viết tin tức hoàng huynh muốn tước binh quyền đặt vào trong hốc tối này, mà bây giờ trông đó không có tờ giấy, chỉ còn lại đồng tiên. Điều này đại biểu rằng đối phương đã biết, sẽ truyền lá thư này cho phụ hoàng.
Nhưng sau khi thả lỏng, Nguyên Gia lại cảm thấy hơi áy náy.
Mặc dù nàng làm thế cũng không có sai, nhưng nàng luôn cảm thấy có lỗi với sự tín nhiệm của hoàng huynh dành cho mình. Chuyện này khiến tâm trạng đang vui vẻ khi hoàn thành mục đích của nàng giảm bớt.
Sau khi Tố Y dọn xong hộp cơm thì muốn hầu hạ nàng nghỉ ngơi một hồi, Nguyên Gia lại cự tuyệt.
Nàng yên lặng quỳ gối trước phật tổ, vừa sám hối cũng vừa cầu nguyện.
“Cầu Bồ Tát phù hộ cho sự hiểu lầm giữa hoàng huynh và phụ hoàng mẫu hậu sớm được giải quyết, tất cả đều vui vẻ.”
Thư của Nguyên Gia nhanh chóng được Hồng Tùng Nguyên dùng thủ đoạn đưa đến Nghiệp Thành, đến tay Cố Trạch Mộ.
Song, sau khi Cố Trạch Mộ xem thư xong lại nhíu chặt lông mày.
Cố Thanh Ninh nhìn thấy ánh mắt của hắn cũng ý thức được điều gì đó. Nàng cầm thư trong tay Cố Trạch Mộ, sau khi đọc xong, nàng không nhịn được mà nói: “Đây là chuyện gì? Chẳng phải trước khi Từ tiên sinh hồi kinh đã đồng ý với chúng ta giúp tổ phụ biện bạch sao? Vì sao Trạm Nhi lại làm như vậy?”
Cố Trạch Mộ không có trả lời.
Vì bọn họ muốn Khang Diệp vào tròng nên đã cùng Từ Trọng giao hẹn diễn một vở kịch, để Khang Diệp thật sự tin rằng hắn đã chết, lại thả ra tin tức giả khiến bệ hạ hoài nghi phủ Uy Quốc công. Chỉ có như thế, Khang Diệp vì muốn đảm bảo kết quả cuối cùng nên mới thật sự lộ diện sau màn. Như thế bọn họ mới có thể có chứng cứ mà định tội ông ta.
Mà bây giờ hiệu quả thật sự không tệ, bọn họ không chỉ bắt được hai tên tâm phúc của Khang Diệp mà còn lấy được mật chỉ Khang Diệp ngụy tạo từ trong tay bọn chúng. Mặc dù bây giờ hai người này rất kiên cường, có chết cũng không thừa nhận, nhưng có những thứ này thì muốn định tội Khang Diệp cũng đủ rồi.
Có điều, nội dung trong bức thư này lại ngoài tính toán của bọn họ.
Mọi chuyện đã vượt khỏi khống chế của mình, cho dù là Cố Trạch Mộ cũng cảm thấy khó giải quyết.
Sau khi Cố Thanh Ninh hết hoảng sợ, nàng cũng dần tỉnh táo lại. Nàng phân tích nói: “Chắc là ở kinh thành xuất hiện vài biến cố mà chúng ta không biết được, có lẽ Nguyên Gia hiểu lầm Trạm Nhi cũng không chừng.”
Cố Trạch Mộ lại chậm rãi lắc đầu, hắn không lạc quan như Cố Thanh Ninh, mà là nói ra hiện thực vô cũng lãnh khóc: “Ta cảm thấy có hai tình huống. Một là Từ Trọng cũng không tin tưởng chúng ta, hắn bẩm báo không hết, cho nên khiến Tiêu Trạm hiểu lầm. Thứ hai…”
Hắn dừng một chút, dường như cũng không muốn nói ra suy đoán này: “Thứ hai chính là Tiêu Trạm tin Từ Trọng, nhưng y lại quyết định mượn cơ hội cơ hội này thu hồi binh quyền trong tay tổ phụ.”
Gần như lúc Cố Trạch Mộ vừa dứt lời thì Cố Thanh Ninh đã phản bác: “Không thể nào!”
Nhưng Cố Trạch Mộ cũng không vì nàng phản bác mà thay đổi cách nhìn của mình, hắn cũng không muốn suy đoán nhi tử như thế. Có điều, hắn đã làm qua hoàng đế, hắn biết rõ lúc ngồi ở vị trí chí cao vô thượng kia, mỗi hành động của hắn không chỉ liên quan đến bản thân hắn, mà sẽ liên quan đến toàn bộ thiên hạ. Hắn sẽ để triều đình đánh cược lòng trung thành, người xung quanh vì muốn đạt được mục đích sẽ nói hết mọi cách. Thời gian dài, sao có thể không đa nghi, không nghi ngờ?”
Huống chi từ xưa đến nay, hoàng vị đều là phần thưởng cho kẻ có dã tâm cao nhất. Nắm quyền sinh sát trong tay, có được toàn bộ thiên hạ, tất cả mọi người quỳ sát được chân, ai có thể chống lại loại dụ hoặc này?
Cho dù vì tính mệnh của mình, làm hoàng đế cũng sẽ bóp chết mọi khả năng mang đến nguy hiểm trong trứng nước.
Cố Thanh Ninh thấy Cố Trạch Mộ vẫn im lặng không nói, nàng vội nói: “Nhi tử do ta sinh, ta hiểu rõ y. Trạm Nhi sẽ không làm như thế!”
“…” Cố Trạch Mộ nhịn một chút lại không nhịn được: “Chẳng lẽ ta không có công lao sao?”
Cố Thanh Ninh: “…”
Cố Thanh Ninh thẹn quá hoá giận: “Đủ rồi, cho dù huynh nói thế nào thì tóm lại là ta tin tưởng Trạm Nhi, ta muốn về kinh chính miệng hỏi y.”
Cố Trạch Mộ cũng không ngăn nàng, trên thực tế hắn cũng chuẩn bị về kinh thành. Tất cả những việc này quá bất ngờ, có lẽ hắn phải tự mình về kinh thành mới biết được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Hai người tự chuẩn bị đồ đạc, Cố Trạch Mộ thì đến nơi giam giữ tâm phúc của Khang Diệp.
Hồng Thành tự mình canh giữ bọn chúng, Cố Trạch Mộ hỏi: “Bọn chúng còn chưa chịu khai ra sao?”
Hồng Thành thở dài, trong giọng nói cũng có vẻ bội phúc: “Hai người này thật sự rất kiên cường, thời gian dài như vậy mà còn chưa chịu khai ra. Thuộc hạ cảm thấy hơi kính nể.”
Cố Trạch Mộ cũng không thay đổi sắc mặt, chỉ thản nhiên nói: “Đáng tiếc người tài giỏi không được trọng dụng, theo sai người.”
Hồng Thành chậm chạp không nói.
Cố Trạch Mộ lại nói: “Ta cho ngươi thêm ba ngày, bất kể ngươi dùng cách gì thì nhất định phải làm cho bọn chúng thú nhận.”
Hồng Thành lên tiếp đáp ứng.
Sau khi làm xong những chuyện này, Cố Trạch Mộ mới đi tìm Uy Quốc công.
Uy Quốc công cũng không biết xảy ra chuyện gì, ông chỉ nghe Cố Trạch Mộ muốn về kinh nên đồng ý. Nhưng sau đó ông lại nghe Cố Thanh Ninh muốn đi theo hắn về, ông lại hơi do dự.
Uy Quốc công cũng thật lòng yêu thương Cố Trạch Mộ như cháu trai ruột, cũng từng muốn thấy hắn trưởng thành lấy vợ sinh con, cũng xem như giữ lại một dòng huyết mạch cho hảo hữu. Song, ông không ngờ suy nghĩ này của mình còn phải bồi cháu gái mình vào?
Chuyện này khiến Uy Quốc công hơi khó chịu.
Bình tĩnh mà xem xét, Cố Trạch Mộ là người rất ưu tú, nếu hắn là hài tử nhà khác thì Uy Quốc công nhất định sẽ vui mừng tác thành.
Uy Quốc công lập tức rơi vào tình cảnh khó xử, cuối cùng ông chỉ có thể mập mờ suy đoán đuổi Cố Trạch Mộ đi.
Cố Trạch Mộ cũng hiểu sự khó xử của ông, hắn cũng không khẩn cầu nhiều, chỉ yên lặng rời đi.
Uy Quốc công nhìn bóng lưng cô đơn tịch mịch của hắn thì lại đau lòng. Dù sao, trong trí nhớ của ông Cố Trạch Mộ luôn sát phạt quả đoán, làm việc hữu dũng hữu mưu, ông chưa bao giờ thấy hắn có vẻ lo được lo mất như thế.
Chưa đợi Uy Quốc công nghĩ ra cách vẹn toàn đôi bên thì Cố Thanh Ninh lại tìm tới.
Không để cho luôn yêu thương ôn hòa với cháu trai, hơn nữa Cố Thanh Ninh lại nhu thuận hiểu chuyện như thế. Cho dù trước đó nàng nhất định muốn đi theo đến Nghiệp Thành cũng không khiến cho Uy Quốc công thay đổi cách nhìn.
Nhưng giờ phút này, ông cảm thấy nụ cười ấm áp của mình giống như muốn cứng đờ.
“Thanh Ninh, con lặp lại lần nữa, con muốn thế nào?”
Cố Thanh Ninh cảm thấy hơi kì lạ mà nhìn tổ phụ, nàng không nghi ngờ gì mà lặp lại lần nữa: “Ý của tôn nữ là trước mắt chiến sự cũng dừng lại rồi, con ở đây cũng không có tác dụng gì. Con nghĩ không bằng thừa dịp trước năm mới chạy về kinh thành, ăn tết cùng tổ mẫu và mẫu thân.”
Đương nhiên nàng không thể lấy cớ Tiêu Trạm muốn tước binh quyền được, nên chỉ có thể nói dối. Ai ngờ sắc mặt tổ phụ nhìn nàng lại càng phức tạp hơn.
Uy Quốc công nhìn vẻ mặt thành khẩn của Cố Thanh Ninh, lập tức cảm thấy mình giống như đã già đi mười tuổi. Ông nhớ lúc trước, mặc dù ông chuyển Cố Trạch Mộ ra khỏi Soái phủ, nhưng gần đây Cố Thanh Ninh lại thường xuyên tìm hắn, lại ở một khoảng thời gian thật dài thì ông càng khó chịu.
Nhưng việc này có thể làm gì chứ? Nếu Cố Trạch Mộ tương tư đơn phương, ông còn có thể cứng rắn tách hai người ra. Song, nếu chính Cố Thanh Ninh cũng thích thì sao? Chẳng lẽ ông còn có thể chia tách uyên ương sao?
Uy Quốc công thở dài nặng nề trong lòng: “Thanh Ninh, những chuyện khác tổ phụ cũng không nói nhiều, nhưng chuyện này liên quan đến cả đời của con. Con đừng nên vì xúc động nhất thời, vẫn phải suy nghĩ thêm chứ!”
Cố Thanh Ninh: “???”
Chẳng phải nàng trở về kinh thành sao? Sao nghe ý của tổ phụ giống như nàng muốn bỏ trốn với người khác thế?”
Cố Thanh Ninh nhịn không được mà nói: “Tổ phụ, có phải ngài hiểu lầm gì rồi không?”
Uy Quốc công: “Không có hiểu lầm, tổ phụ hiểu cả mà.”
Dù sao cháu gái da mặt mỏng, lúc này không dám thừa nhận cũng là bình thường. Uy Quốc công quan tâm tìm cớ giúp Cố Thanh Ninh.
Cố Thanh Ninh: “…”
Dường như nàng có cảm giác mình lại bị Cố Trạch Mộ lừa rồi.
Chương 190:
Ở trong cung, Tiêu Trạm đang chỉ dạy Thái tử Tiêu Hằng xử lý quốc sự, trong cung điện lớn như vậy rất yên tĩnh. Cung nữ thái giám hầu hạ cũng không dám thở mạnh, chỉ nghe thấy giọng nói của hai cha con.
Một hồi lâu sau, Tiêu Trạm mới dừng lại, khen ngợi Tiêu Hằng: “Con đã tiến bộ hơn lúc trước nhiều, nhưng mà kinh nghiệm còn chưa phong phú. Mai này ở trên triều đình nghe nhiều học nhiều là được.”
Tiêu Hằng hơi xấu hổ: “Nhi thần tuân mệnh.”
Trương Lễ thấy hai cha con nói xong quốc sự mới thận trọng nói: “Bệ hạ và điện hạ đều mệt rồi, không bằng nghỉ một lát uống chén trà.”
Tiêu Trạm khẽ gật đầu, Trương Lễ bảo cung nữ hầu hạ trà nước bưng trà lên. Tiêu Hằng tự tay bưng cho phụ hoàng.
Tiêu Trạm nhấp một hớp nước trà, có vẻ tùy ý mà hỏi han: “Gần đây con có thư từ qua lại với mấy huynh đệ không?”
Tiêu Hằng sững sờ, dường như hắn hơi lúng túng, khẽ nói: “Con có liên lạc với Tứ đệ một chút, nhưng Đại ca và Nhị ca…”
Hắn không nói tiếp, Tiêu Trạm cũng hiểu. Mặc dù y hi vọng mấy huynh đệ bọn họ hòa thuận, nhưng Tiêu Hằng có quan hệ không tốt với hai huynh trưởng kia. Nhưng mà y hiểu rõ Tiêu Hằng, đứa nhỏ này ngay thẳng, lại có tính cách khoan hậu lương thiện. Nếu ngày sau hắn kế vị, đối với mấy huynh đệ khác cũng là chuyện tốt.
Tiêu Hằng thấy phụ hoàng không nói gì còn tưởng rằng phụ hoàng bất mãn về chuyện này, lập tức hắn cảm thấy hơi bất đắc dĩ. Hắn suy nghĩ mình có nên liên lạc với Đại ca và Nhị ca để tăng thêm tình cảm, nhưng trong lòng hắn thật sự không thích hai người này.
Ngay lúc trong lòng hắn vô cùng bối rối thì một tiểu thái giám đi đến bẩm báo: “Bệ hạ, Thái tử điện hạ, quận vương Chiêu hoài và Chiêm tướng quân cầu kiến.”
Tiêu Trạm đồng ý, lúc này tiểu thái giám mới ra ngoài thông truyền.
Tiêu Hằng biết Tiêu Diễn Chi đi Nghiệp Thành, trong lòng của hắn còn đang nói thầm Chiêm tướng quân này là là thần thánh phương nào. Lúc này lại thấy Cố Trạch Mộ và Tiêu Diễn Chi cùng đi đến.
Tiêu Hằng mới chợt hiểu ra, sao hắn đã quên mất Cố Trạch Mộ vốn là họ Chiêm. Nhưng lập tức hắn lại thấy khó hiểu, hắn nhớ lúc này Cố Trạch Mộ nên ở Nghiệp Thành, sao lại đột nhiên hồi kinh.
Cố Trạch Mộ và Tiêu Diễn Chi cùng nhau hành lễ, sau đó đứng ở một bên.
Tiêu Trạm nhìn hai người bọn họ, hỏi: “Hai khanh gia có chuyện gì cần cầu kiến?”
Tiêu Diễn Chi nói chuyện mình đã được tra được ra, rồi lại nói thêm: “Sau khi thần lĩnh mệnh đi Nghiệp Thành thì vẫn một lòng muốn điều tra ra chân tướng, phân ưu với bệ hạ. Song, trong quá trình này lại phát hiện có người muốn lường gạt bệ hạ, châm ngồi ly gián. May mà trời cao phù hộ, để thần bắt được những tên đạo tặc này, từ đó biết được người sau màn. Thật sự làm cho người ta chấn động, thỉnh bệ hạ minh xét.”
Y nói xong thì lấy lời chứng của hai tên tâm phúc và hai lá mật hàm ngụy tạo từ trong ngực ra, bỏ vào khay Trương Lễ đưa tới.
Lúc này sắc mặt Tiêu Trạm đã trở nên xanh mét, gần như là thô lỗ lấy lời chứng và mật hàm từ trên khay qua. Sau khi y nhìn kỹ một phen thì sắc mặt lại càng khó coi.
“Hai người kia đâu?”
Tiêu Diễn Chi vội vàng đáp: “Thần đã phái người trói bọn chúng lại, bây giờ đang ở ngoài cửa cung!”
Tiêu Trạm lạnh lùng nói: “Gọi Quách Thành tới!”
Quách Thành là thủ lĩnh Vũ Lâm Quân nhanh chóng chạy tới, Tiêu Trạm bảo hắn nhanh chóng tiếp nhận hai người kia cho vào thiên lao, để bảo hắn cho người tái thẩm lần nữa.
Sau khi Quách Thành lĩnh mệnh rời đi, bầu không khí trong điện lập tức trở nên lạnh lẽo, giống như ở trong hầm băng.
Trên mặt Tiêu Hằng vẫn còn cảm giác khiếp sợ, nếu không phải người nói lời này là Tiêu Diễn Chi thì chắc chắn hắn sẽ trách cứ đối phương ăn nói bừa bãi. Dù sao tất cả chuyện này thật sự khiến cho người ta khó mà tin được. Khang tướng thân là người đứng đầu quan văn lại dùng thủ đoạn ác độc như thế đối phó với Uy Quốc công không thù không oán với ông ta.
Trong thoại bản cũng không dám viết chuyện không hợp lẽ thường như thế?
So với sự chấn động của hắn, Tiêu Trạm lại có thêm vài phần tức giận. Lúc này, y bảo Trương Lễ gọi Khang Diệp tiến cung, xem ra muốn để Khang Diệp đối chất với Tiêu Diễn Chi và Cố Trạch Mộ.
Tiêu Hằng hơi lúng túng: “Phụ hoàng, không thì nhi thần đi về trước?”
Tiêu Trạm lại lắc đầu: “Không cần, con ở lại nơi này mà xem rốt cuộc ai dám lừa trên gạt dưới! Chuyện này cũng là chuyện con phải học!”
Có câu này của Tiêu Trạm, Tiêu Hằng cũng không nói thêm gì nữa, hắn ngoan ngoãn đứng bên cạnh y.
Khang Diệp nhanh chóng chạy tới, ông ta nghĩ bên phía Uy Quốc công xảy ra chuyện, còn đang tính toán trong lòng phải trấn an lửa giận của bệ hạ thế nào, lại hãm hại Phụng Triển một phen. Ai ngờ, khi ông ta đi vào điện lại thấy hai người xuất hiện ngoài tính toán của ông ta.
Trong giây phút Khang Diệp nhìn thấy Cố Trạch Mộ, con ngươi kịch liệt co rút lại. Song, ông ta nhanh chóng bình tĩnh lại, giả vờ như chưa từng xảy ra chuyện gì mà bái kiến Tiêu Trạm.
Ai ngờ Tiêu Trạm cũng không để cho ông ta đứng dậy, chỉ lạnh lùng nói: “Lá gan của thừa tướng cũng to thật!”
Khang Diệp bình tĩnh lại: “Thần hoảng sợ, không biết thần đã làm sai điều gì khiến bệ hạ tức giận như thế?”
Bỗng nhiên Tiêu Trạm quăng lời chứng và mật hàm trên bàn lên người ông ta, tức giận nói: “Nhìn xem chuyện tốt ngươi làm đi?”
Khang Diệp liếc mắt nhìn thấy hai tấm mật hàm kia thì trái kia rơi vào đáy cốc. Có điều ông ta không phải là người chấp nhận số mệnh, trái lại quả quyết nói: “Bệ hạ, thần bị oan.”
“Bị oan?” Tiêu Trạm giận quá bật cười, bây giờ nhân chứng vật chứng đều ở đây mà Khang Diệp còn mở miệng nói oan uổng. Việc này cũng làm cho y hơi bội phục: “Vậy ngươi thử nói xem, rốt cuộc ngươi oan uổng thế nào?”
Khang Diệp vội nói: “Thần được bệ hạ tán thưởng, lại là bộ mặt của quốc gia, trong lòng chỉ muốn tận trung vì nước. Tính cách thần thẳng thắn, lại nhiều năm chưa từng về kinh, lúc trước cũng không quen biết với chư vị đại nhân trong triều. Một khi ngồi ở vị trí cao, lại được bệ hạ tín nhiệm, không thiếu được chọc người nào đó không thích, lại dựa vào đó hãm hại thần. Mặc dù thần nói chuyện không khéo nhưng làm việc trong sạch, không thể không tự mình biện bạch mấy phần.”
“Đầu tiên, thần và Uy Quốc công không thù không oán, vì sao phải hãm hại ông ta để tổn phí Đại Chu. Tiếp theo, hai người này thật sự là gia nô của thần, nhưng bình thường bọn chúng làm việc không đàng hoàng. Song, vì bọn chúng theo thần rất nhiều năm, thần cũng mở một con mắt nhắm một con mà bỏ qua. Ai ngờ, bọn chúng lại bị người khác thu mua dùng để hãm hại thần, thật sự là khiến thần thất vọng đau khổ không thôi. Có người ngụy tạo những vật chứng này, lại bắt bọn chúng để vu oan lên đầu thần, kế sách này thật sự cao minh.”
“Thần cũng không biết phải chứng minh sự trong sạch của bản thân thế nào, nhưng mà thần không thẹn với lương tâm, chỉ cầu xin bệ hạ minh xét đừng nghe lời tiểu nhân.”
Khang Diệp nói một phen cũng xem như có chứng có cứ, gần như gạt sạch hết mọi trách nhiệm, khiến Tiêu Diễn Chi nhìn trợn mắt hốc mồm, cái này mà miệng vụng cái gì! Đây thật sự là mồm miệng nhanh nhẹn, so với ông ta mình giống như kẻ câm.
Ngay lúc Tiêu Diễn Chi chuẩn bị đi lên phía trước phản bác ông ta, Cố Trạch Mộ lại kéo tay áo, khẽ lắc đầu với y.
Khang Diệp vẫn đang hùng hồn thanh minh cho bản thân, chỉ nhìn vẻ mặt đơn thuần của Tiêu Hằng dường như cũng hơi tin tưởng ông ta.
Nói thật, nếu không phải đích thân chính Tiêu Diễn Chi đi Nghiệp Thành điều tra, nói không chừng bây giờ cũng sẽ bị Khang Diệp thuyết phục.
Nhưng mà sắc mặt Tiêu Trạm lại không rõ ràng, y nhìn về phía Cố Trạch Mộ: “Chiêm ái khanh, khanh có lời gì để nói?”
Lúc này Cố Trạch Mộ mới đứng dậy chậm rãi đi đến bên cạnh Khang Diệp, chắp tay thi lễ với Tiêu Trạm.
Khang Diệp nhìn hắn thì hơi nhíu mày, không biết vì sao ông luôn cảm nhận được cảm giác áp bức quen thuộc từ trên người thiếu niên này. Điều này khiến ông đang tự đắc khi cố gắng xoay chuyển tình thế cũng phải thu lại một chút, biến thành thận trọng.
Cố Trạch Mộ nghiêng đầu, vẫn nở nụ cười: “Tài hùng biện của Khang tướng thật sự rất tốt, chứng cứ rõ ràng như thế mà còn bị ông tìm được sơ hở thanh minh cho bản thân, thật sự khiến chúng ta kính nể.”
Khang Diệp giận tái mặt: “Các hạ có ý gì?”
“Không có ý gì cả, Khang tướng đã nói có người hãm hại ông, mật hàm kia cũng là bị người ta ngụy tạo, đã nói lên ông không hề biết về chuyện này. Khang tướng, đúng chứ?”
Trong lòng Khang Diệp có hơi không thoải mái, nhưng trên mặt ông ta vẫn làm ra vẻ hiên ngang: “Đúng thế.”
Cố Trạch Mộ quay đầu nhìn về phía Tiêu Trạm: “Bệ hạ, thần có một nhân chứng, không biết có thể mời ông ta đến không.”
Tiêu Trạm gật đầu: “Chuẩn.”
Lúc này, Cố Trạch Mộ mới nói với bên ngoài: “Quách thống lĩnh, mời dẫn người vào đi.”
Lập tức trong lòng Khang Diệp có dự cảm bất thường, nhưng ông ta vẫn cố gắng chống đỡ không lộ ra chút sơ hở nào.
Mà theo âm thanh xiềng xích vang lên, một ông lão với mái tóc hoa râm bị Quách Thành đẩy lên.
Trong giây phút nhìn thấy người nọ, trái tim của Khang Diệp run rẩy dữ dội. Ông ta mở to miệng, há miệng nhưng lại không nói được tiếng nào.
Cố Trạch Mộ lạnh nhạt nói thêm: “Đây chính là gia chủ Khang gia, không đến mức Khang tướng nói ông ta cũng bị mua chứ?”