Huynh trưởng của ta là tiên đế - Chương 115-116
Đọc truyện Huynh trưởng của ta là tiên đế Chương 115-116 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Huynh Trưởng Của Ta Là Tiên Đế – Chương 115-116 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Chương 115:
Đến khi Mẫn phu nhân cầm thư từ hôn trở về, tảng đá trong lòng Cố Thanh Thù mới rơi xuống. Trước đó, cho dù nàng biết rõ tổ mẫu là người đã nói là làm, thậm chí Mẫn phu nhân còn đích thân đi Liễu gia từ hôn. nhưng lúc chưa chắc chắn về kết quả, trong lòng Cố Thanh Thù vẫn vô cùng lo lắng.
Khi nàng nhìn thấy thư từ hôn kia, tuy nàng biết thư từ hôn có ý nghĩa gì nhưng lại không có chút khổ sở nào, trái lại nàng cảm thấy trong lòng ấm áp. Nàng biết vì chuyện này mà trong nhà vì nàng sẽ gánh chịu mấy phần. Lúc trước, tính cách của nàng vô tư, bây giờ mới ý thức được rốt cuộc gia tộc có ý nghĩa thế nào.
Mặc dù Liễu thị lo lắng thanh danh nữ nhi và hôn sự, nhưng thấy trên mặt Cố Thanh Thù không có nụ cười giả tạo thì cũng dần nghĩ lại mình. Quan hệ của hai mẹ con cũng dần tốt hơn trước kia.
Ban đầu, những người Cố gia khác còn lo lắng về cảm xúc của Cố Thanh Thù, về sau phát hiện nàng ăn uống tốt hơn, không hề suy sụp sau khi từ hôn thì cũng không còn dè dặt như thế nữa.
Gần đây, vì Cố Trạch Vũ muốn đi Tây Bắc nên vẫn bận rộn tạm biệt bằng hữu và lão sư. Hắn dành thời gian đặc biệt về thư viện Tây Sơn một chuyến, một mặt để tạm biệt, mặt khác để cảm tạ ơn dạy bảo nhiều năm của lão sư.
Ngoài Phương Thận lão sư, Cố Trạch Vũ còn có những tiên sinh dạy học khác ở thư viện Tây Sơn. Mặc dù bọn họ không phải đại nho nổi tiếng khắp thiên hạ như Phương Thận nhưng cũng có học trò khắp thiên hạ. Lúc Cố Trạch Vũ ở thư viện vô cùng chăm chỉ, làm việc cũng có chừng có mực, những tiên sinh này đều vô cùng yêu thích hắn. Nhất là lúc hắn mới hai mươi tuổi đã đậu Tiến sĩ, nhị giáp đầu bảng truyền lư càng làm cho bọn họ vinh quang cùng. Bây giờ biết hắn sắp lên chiến trường, bọn họ hơi không nỡ.
Trái lại, Phương Thận đã biết đệ tử hạ quyết tâm từ lâu, cho nên cũng không khuyên bảo nhiều. Ngược lại, ông bảo hắn cho dù đi Tây Bắc cũng không được lười biếng, cũng đã vội vàng thu dọn mấy quyển binh thư quý giá đưa cho Cố Trạch Vũ.
Ngoại trừ lão sư, ở thư viện Tây Sơn có không ít đồng môn của Cố Trạch Vũ. Tính cách Cố Trạch Vũ tốt, cho dù xuất thân quý tộc nhưng cũng không kiêu ngạo, quan hệ với đồng học rất tốt. Bọn họ biết Cố Trạch Vũ muốn đi đánh ngoại tộc, đối với mấy thanh niên nhiệt huyết sôi trào mà nói thì cả đám hận không thể cùng theo Cố Trạch Vũ tiến lên chiến trường.
Cho dù không thể lên chiến trường, bọn họ cũng lén lấy rượu cất giấu ra, lôi kéo Cố Trạch Vũ uống cả buổi tối. Cuối cùng bị lão sư phát hiện, cả đám đều đang say rượu mà bị phát, lúc này Cố Trạch Vũ mới có thể về nhà.
Cũng vì chuyện này mà hắn trở về trễ một chút, cho nên cũng không biết Cố Thanh Thù xảy ra chuyện này.
Lúc hắn từ thư viện Tây Sơn trở về, Mẫn phu nhân đã nhanh như chớp lấy thư từ hôn từ Liễu gia. Lúc tin tức này truyền đi, cả kinh thành đều chấn động.
Cố Thanh Chỉ cũng nhờ bên ngoài mới biết được tin này, vì thế vội vàng chạy về nhà. Đúng lúc đó, nàng và huynh trưởng chạm mặt nhau ở cửa.
Cố Trạch Vũ ngạc nhiên: “Thanh Chỉ, sao muội lại trở về rồi?” Cố Thanh Chỉ và Chu Trác Chính mới cưới, vội vàng về nhà ngoại như thế cũng không tốt lắm.
Cố Trạch Vũ đang muốn khuyên nhủ muội muội, lại thấy một bóng dáng xuất hiện ở cổng Cố gia. Hắn hơi buồn bực nói: “Tử Ký, đã tới rồi sao không đi vào?”
Cố Thanh Chỉ vừa nghe đến tên của Liễu Tử Ký, bỗng nhiên nghiêng đầu qua. Nàng thấy dáng vẻ thảm hại của Liễu Tử Ký, sắc mặt nàng lập tức thay đổi. Vốn dĩ nàng muốn chửi ầm lên, nhưng kiêng kị đây là cửa nhà mình, chỉ sợ tạo đề tài nói chuyện cho người khác nên cứng rắn nuốt xuống.
Cố Trạch Vũ không biết xảy ra chuyện gì, còn tưởng rằng Liễu Tử Ký cãi nhau với Cố Thanh Thù. Lúc trước, khi ở gia thục, hai người hay cãi nhau, mỗi lần đều là Liễu Tử Ký nhượng bộ. Cố Trạch Vũ cho rằng tình hình lần này cũng giống như thế, vốn định cười mời Liễu Tử Ký vào cửa, ai ngờ lại bị Cố Thanh Chỉ ngăn cản.
“Đại ca, đừng để ý đến hắn, chúng ta đi vào thôi.”
Cố Trạch Vũ sững sờ nhìn vẻ mặt Liễu Tử Ký như tro nguội, lại nhìn thấy sắc mặt căm hận của Cố Thanh Chỉ, hắn lập tức ý thức được gì đó. Cố Trạch Vũ không chào hỏi Liễu Tử Ký nữa, mà cười áy náy với hắn một tiếng, sau đó đi theo Cố Thanh Chỉ vào nhà.
Đến khi vào nhà, Cố Thanh Chỉ mới nói chuyện xảy ra cho hắn biết, Cố Trạch Vũ nhướng mày: “Sao có thể như thế?”
Cố Thanh Chỉ nổi giận đùng đùng: “Liễu đại nhân là kẻ có tính cách lăng nhăng, muội nghĩ Liễu Tử Ký sẽ ngoại lệ, không ngờ hắn ta cũng là cá mè một lứa.”
Cố Trạch Vũ bất đắc dĩ nói: “Thanh Chỉ, không được tùy ý bàn luận trưởng bối này nọ.”
Cố Thanh Chỉ chu mỏ một cái, nhưng nhìn thấy vẻ trầm tư của Cố Trạch Vũ thì hơi lo lắng nói: “Đại ca, ca sẽ không nói chuyện giúp hắn ta chứ?”
Cố Trạch Vũ lấy lại tinh thần, lắc đầu nói: “Sao có thể, ta còn phân rõ thân sơ mà.”
Lúc này Cố Thanh Chỉ mới yên lòng lại, nàng chỉ sợ đại ca đọc sách nhiều năm như thế, suy nghĩ cũng mục nát như những nho gia kia, cảm thấy nam nhân tam thê tứ thiếp là chuyện bình thường. Đến lúc đó, ca ấy còn trách Thanh Thù chuyện bé xé ra to, vậy thì nàng sẽ tức chết.
Rõ ràng lúc nàng ở trong nhà nghe được tin từ hôn chỉ cảm thấy vô cùng vui vẻ.
Cố Trạch Vũ nhìn vẻ mặt của Cố Thanh Chỉ đã biết nàng suy nghĩ cái gì, lại thấy mặc dù nàng ra ngoài vội vàng, trang phục không chỉnh chu nhưng cũng thấy gò má nàng hồng nhuận, đôi mắt trong suốt như lúc chưa xuất giá. Có lẽ cuộc sống ở phủ công chúa trôi qua không tệ, Chu Trác Chính đối với nàng cũng tốt.
Cố Trạch Vũ yên lòng, nhân tiện nói: “Hôm nay muội trở về là thăm Thanh Thù sao?”
Cố Thanh Chỉ gật gật đầu, lại nói: “Mặc dù Liễu Tử Ký là tên khốn, nhưng rốt cuộc nữ hài cũng bị tổn thương trong chuyện từ hôn này rất nhiều. Muội muốn đi xem Thanh Thù thế nào.”
“Ừm, muội đi hãy khuyên nhủ Thanh Thù, bảo muội ấy đừng để tâm quá, nữ nhi Cố gia chúng ta không lo không gả đi được.”
Cố Thanh Chỉ nghe thấy câu nói ngang ngược này của ca ca thì liên tục gật đầu. Nàng nghĩ rằng đại ca vừa về sẽ đi thỉnh an nương, lại phát hiện ca ấy đi ra ngoài, lập tức khó hiểu nói: “Đại ca, ca đi đâu thế?”
Cố Trạch Vũ dừng một chút: “Ta ra ngoài tìm Tử Ký.”
Cố Thanh Chỉ nhíu mày: “Ca tìm hắn làm gì?”
Cố Trạch Vũ thản nhiên nói: “Tuy nói là từ hôn nhưng cũng không thể để hắn cứ quanh quẩn ngoài phủ chúng ta được, tránh cho người khác hiểu lầm.”
Từ sau khi từ hôn, cả người Liễu Tử Ký giống như bị rút mất cột sống. Liễu thái phó cũng không cho phép hắn ở lại hậu viện nữa mà tự mình dẫn hắn đi theo bên người dạy dỗ. Cả ngày, ông sắp xếp đầy bài học, tránh cho hắn suy nghĩ nhiều.
Liễu Tử Ký nghĩ rằng mình có thể chậm rãi tiếp nhận hiện thực, nhưng vừa nghĩ đến phong thư từ hôn kia thì hắn lại cảm thấy đau khổ không thôi. Hôm nay, hắn thừa dịp tổ phụ đi vào triều nên cầu xin tổ mẫu, lúc này mới ra khỏi nhà. Nhưng khi đến trước phủ Uy Quốc công thì hắn lại hoảng sợ, chỉ có thể ở bên ngoài nhìn ngó, ngay cả chính hắn cũng không biết rốt cuộc mình giữ cái gì.
Khi Cố Trạch Vũ trở về còn nói chuyện nhẹ nhàng với hắn như bình thường khiến cho hắn có một tia hi vọng, nhưng ánh mắt căm hận của Cố Thanh Chỉ đã kéo hắn về hiện thực.
Liễu Tử Ký thất hồn lạc phách, gã sai vặt vẫn ở bên cạnh khuyên hắn trở về, song hắn lại không đáo, cả người như bị mất hồn phách.
Đúng lúc này, cửa Cố gia lại mở ra, Cố Trạch Vũ đi ra.
Liễu Tử Ký vội vàng nhìn sang đã thấy Cố Trạch Vũ đi thẳng về phía hắn. Hắn vô cùng vui mừng, nhưng khi thấy sắc mặt âm trầm của Cố Trạch Vũ thì sự vui vẻ kia đông cứng trên mặt.
Trên người Cố Trạch Vũ còn mặc quần áo khi nãy trở về, vẻ mặt cũng hơi mệt mỏi. Chỉ là ánh mắt của hắn vẫn giống ngày thường, giống như có thể nhìn thấu suy nghĩ trong đáy lòng của đối phương.
Liễu Tử Ký mấp máy môi: “Đại ca.”
Cố Trạch Vũ khẽ cười nói: “Không quen không biết, tại hạ không đảm đương nổi tiếng gọi này của Liễu công tử.”
Trong giây phút đó, trái tim của Liễu Tử Ký như chìm xuống đáy cốc. Cố Trạch Vũ là trưởng tử đời này của Cố gia, lại thêm tính cách trầm ổn, rất có phong thái của huynh trưởng. Mặc dù bình thường hắn không ở nhà, nhưng gia thục Cố gia được xây nên là vì hắn, cho nên Liễu Tử Ký và Tiêu Diễn Chi cũng gọi hắn là đại ca theo những hài tử Cố gia.
Bình thường Cố Trạch Vũ đều chấp nhận, xem bọn họ với đệ đệ muội muội cũng không có gì khác biệt.
Nhưng lúc này đây, mặc dù trên mặt hắn đang nở nụ cười song ánh mắt lại vô cùng lạnh lùng.
“Liễu công tử, hai nhà chúng ta đã từ hôn, cho dù ngại nhưng tránh phải tránh. Công tử ở cổng Cố gia chúng ta, nếu người khác nhìn thấy sẽ rước lấy lời đồn nhảm nhí này nọ, như thế cũng không tốt lắm.”
Liễu Tử Ký biết rõ lời Cố Trạch Vũ nói đều là sự thật, nhưng tim của hắn vẫn đau như bị dao cắt.
Cố Trạch Vũ lại không hề rung động, mặc dù bề ngoài của hắn có vẻ ôn hòa dễ nói chuyện, song suy nghĩ không khác Cố Trạch Hạo. Nếu Liễu Tử Ký đối tốt với Cố Thanh Thù, hắn sẽ xem đối phương là muội phu, là đệ đệ. Nhưng bây giờ hai người đều từ hôn, có lẽ vì lý do như thế nên Cố Trạch Vũ nhìn Liễu Tử Ký cũng không vừa mắt nổi.
Chỉ là Cố Trạch Vũ không xúc động như Cố Trạch Hạo, hắn cũng không đánh Liễu Tử Ký một trận, nhưng chắc chắn sẽ không cho sắc mặt tốt.
Liễu Tử Ký nhìn thấy thái độ của Cố Trạch Vũ, cuối cùng trong lòng không ôm hi vọng nữa. Hắn hiểu rõ, hắn và Cố Thanh Thù đã không còn hi vọng nữa.
Đợi đến khi Liễu Tử Ký rời đi, Cố Trạch Vũ mới quay người trở về trong phủ.
Một bên khác, Cố Thanh Chỉ muốn đến Nhị phòng tìm Cố Thanh Thù, lại bị nha hoàn nói cho biết Cố Thanh Thù và Cố Thanh Ninh đang ở trên sân luyện võ.
Cố Thanh Chỉ cũng hơi lo lắng, sau khi chuyện từ hôn xảy ra, nàng cảm thấy rất vui vẻ, nhưng sau khi vui vẻ thì mới ý thức được chuyện này gây tổn thương thể nào cho Cố Thanh Thù. Bây giờ nghe nói Cố Thanh Thù đang trên sân luyện võ, nàng lo lắng muội muội ngốc sẽ luyện võ để đè nén sự đau khổ, lo lắng muội ấy sẽ tổn thương mình nên vội vàng chạy đến sân luyện võ.
Ai ngờ, khi nàng vừa đến sân luyện võ mới nhìn thấy Cố Thanh Thù đang luận võ với Cố Thanh Ninh.
Hài tử Cố gia đều tập võ từ nhỏ, nhưng mà thiên phú cũng có cao thấp. Trong mấy tỷ muội, Cố Thanh Thù có thiên phú cao nhất. Muội ấy kế tục sức mạnh của cha, cầm đại đao uy thế hừng hực. Nhị thẩm lo lắng muội ấy thô lỗ quá mức nên không cho muội ấy phí thời gian vào việc luyện võ nữa, cho nên sau này Cố Thanh Thù rất hiếm khi đến sân luyện võ.
Bây giờ Cố Thanh Thù đấu với Cố Thanh Ninh, Cố Thanh Ninh cầm một thanh kiếm, đường kiếm khéo léo, nàng phán đoán chính xác, cũng đấu ngang tay với Cố Thanh Thù.
Nhưng mà Cố Thanh Chỉ nhìn một lúc vẫn nhìn ra được, trông có vẻ Cố Thanh Thù tỷ thí với Cố Thanh Ninh, thật ra là đang hướng dẫn muội ấy.
Cố Thanh Chỉ mờ mịt, không biết hai muội muội hồ lô này muốn làm gì.
Cố Thanh Vi đang nhìn ở một bên thấy tỷ tỷ thì vội vàng vẫy tay với nàng.
Cố Thanh Chỉ đi qua ngồi xuống, mới phát hiện Cố Thanh Vi không chỉ nhìn say xưa mà trong tay còn cầm hạt dưa.
“Đây là chuyện gì thế?” Cố Thanh Chỉ hỏi.
Cố Thanh Vi nói: “Giống như tỷ thấy đó!”
“Không phải bình thường Thanh Ninh cũng không thích luyện võ sao? Sao lại để Thanh Thù bắt đầu dạy muội ấy?”
Cố Thanh Chỉ nhắc đến chuyện này, Cố Thanh Vi cũng vô cùng khó hiểu: “Ai biết được? Gần đây Thanh Ninh giống như tẩu hỏa nhập ma, không chỉ theo đại ca học binh thư mà còn đột nhiên muốn luyện võ. Sau khi Nhị tỷ từ hôn cũng buồn chán nên quyết định dạy muội ấy một chút.”
Cố Thanh Chỉ: “…”
Vốn dĩ nàng còn muốn cẩn thận thăm dò Cố Thanh Thù, ai ngờ Cố Thanh Vi lại thẳng thắn nói hai chữ từ hôn ra.
Ngay lúc các nàng nói chuyện, Cố Thanh Ninh chạm vào đao của Cố Thanh Thù, cổ tay nàng hơi đau nên buông kiếm ra.
Cố Thanh Thù thu hồi đại đao, thả binh khí lại trên giá, tới đỡ Cố Thanh Ninh: “Thế nào rồi? Không sao chứ?”
Cố Thanh Ninh lắc đầu, lấy khăn mặt từ trong tay nha hoàn mà lau mồ hôi trên mặt. So với nàng, mặc dù Cố Thanh Thù cũng mới đánh một trận nhưng ngoại trừ sắc mặt hồng nhuận thì cũng không có thay đổi gì.
Cố Thanh Ninh thở dài, nhịn không được mà nói: “Nhị tỷ thật quá giỏi.”
Cố Thanh Thù khoát khoát tay: “Ta cũng chỉ có sức mạnh này mà thôi, đọc sách còn không bằng muội đó!”
Hai tỷ muội cười cười đi vào trong đình, lúc này Cố Thanh Thù mới nhìn thấy Cố Thanh Chỉ, vui vẻ nói: “Đại tỷ, sao tỷ lại trở về?”
Cố Thanh Chỉ quở mắng: “Còn không phải vì muội sao?”
Cố Thanh Thù cười “Khà khà” một tiếng: “Vẫn là đại tỷ thương muội.” Sau đó, nàng vô cùng tiêu sái phất phất tay: “Đại tỷ yên tâm, muội không sao. Không phải chỉ là từ hôn sao, cũng không phải là thủ tiết.”
Cố Thanh Chỉ: “…”
Nàng thật sự phục Cố Thanh Thù, lòng dạ này cũng quá phóng khoáng rồi. Nàng tức giận chỉ ngón tay về phía Cố Thanh Thù: “Xì xì xì, nói bậy gì đó! Muội không thể nói mấy câu tốt sao?”
“Được rồi, muội biết sai rồi, đại tỷ.”
Cố Thanh Ninh nhìn Cố Thanh Thù làm nũng với Cố Thanh Chỉ, nhịn không được mà cười lên, cũng gọi đại tỷ.
Cố Thanh Chỉ sờ đầu muội muội, sau đó cầm lấy khăn từ tay nha hoàn, vừa lau vừa nói dông dài: “Đầu đầy mồ hôi, thổi gió một hồi coi chừng đau đầu.”
Cố Thanh Thù thè lưỡi, làm khẩu hình với hai muội muội: “Sau khi Đại tỷ lấy chồng càng lúc càng càm ràm.”
Mặc dù Cố Thanh Chỉ không thấy được nhưng giống như có thuật đọc suy nghĩ, hừ lạnh nói: “Lại nói xấu gì ta đó!”
Cố Thanh Thù vội vàng ngậm miệng.
Cố Thanh Chỉ trừng nàng một chút, lại thuận miệng hỏi: “Thanh Ninh, đang yên lành sao đột nhiên có hứng thú với binh thư và võ công vậy?”
Cố Thanh Ninh cũng không giải thích, chỉ mơ hồ dẫn đề tài này đi.
Cố Thanh Chỉ cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ thuận theo nàng dời đề tài này đi.
Chương 116
Sau khi Cố Trạch Vũ trở về thì đi gặp mẫu thân trước. Trước đó, chuyện của Cố Thanh Thù hắn chỉ nghe sơ qua, bây giờ hắn mới được nghe mẫu thân nói hết mọi chuyện.
Lúc đi ra khỏi phòng mẫu thân, Cố Trạch Vũ mới đi tìm Cố Trạch Hạo. Song, khi hắn đến phòng Cố Trạch Hạo lại thấy đệ đệ đang chăm chỉ đọc sách. Đây là chuyện trước kia chưa từng có, theo tính cách lười biếng của Cố Trạch Hạo thì chỉ cần có cơ hội lười biếng chắc chắn sẽ không bỏ qua. Cái gọi là, có thể ngồi thì sẽ không đứng, có thể nằm thì sẽ không ngồi, đó chính là nói Cố Trạch Hạo.
Cố Trạch Hạo không biết mình có hình tượng như thế ở trong lòng đại ca. Hắn thấy đại ca trở về thì vô cùng hưng phấn, vội vàng đặt bút xuống đón tiếp: “Đại ca, ca trở về khi nào thế?”
Cố Trạch Vũ vỗ vai đệ đệ: “Vừa mới về, vừa trở về đã biết công lao to lớn của đệ.”
Cố Trạch Hạo hơi ngượng ngùng gãi đầu: “Đại ca đừng cười đệ, đệ cũng biết mình hơi xúc động, nhưng nếu có lần nữa chắc chắn đệ sẽ đánh Liễu Tử Ký thêm một trận.”
Cố Trạch Vũ lắc đầu: “Nếu đánh hắn có thể giải quyết mọi chuyện thì cũng quá đơn giản rồi.”
Cố Trạch Hạo hơi không phục: “Nhưng ít ra cũng cho hắn biết người Cố gia chúng ta không dễ trêu.”
“Ta thấy chưa chắc.” Cố Trạch Vũ thản nhiên nói: “Khi nãy ta còn trông thấy Liễu Tử Ký đi loanh quanh ngoài phủ của chúng ta đấy.”
Cố Trạch Hạo vừa nghe đến tên của Liễu Tử Ký thì lông mày đã dựng lên: “Vậy mà hắn ta còn dám tới?” Cố Trạch Hạo vừa nghe đã muốn xắn tay áo chạy ra ngoài đánh Liễu Tử Ký một trận.
Cố Trạch Vũ không thể làm gì khác ngoài việc giữ chặt hắn: “Tổ mẫu vừa nói đệ chịu gia pháp, nằm trên giường không thể động đậy. Lúc này, đệ lại nhảy nhót tưng bừng đi ra ngoài, chẳng phải muốn bị người ta khác nắm thóp sao?”
“Nắm thì nắm, có gì ghê gớm chứ!” Mặc dù Cố Trạch Hạo nói thế, nhưng rõ ràng khí thế đã hạ xuống.
“Được rồi, ta đã dạy dỗ hắn rồi. Có lẽ hắn cũng đã hiểu ra, sau này sẽ không tới nữa.”
Cố Trạch Hạo vô cùng tin phục đại ca, nghe ca ấy nói thế thì lập tức yên tâm.
Cố Trạch Vũ tiện tay cầm sách trên bàn học hắn xem thử: “Hiếm khi thấy đệ nghiêm túc như thế, Hạ tiên sinh mà biết có lẽ tuổi già cũng yên lòng.” Nhưng mà sau khi xem xong, hắn lại hơi ngạc nhiên: “Là binh thư?”
Cố Trạch Hạo gật gật đầu.
Cố Trạch Vũ hơi buồn cười nói: “Gần đây đệ và Thanh Ninh sao thế, cả đám đều bắt đầu xem binh pháp rồi?”
Cố Trạch Hạo không biết chuyện lúc trước Cố Trạch Vũ còn dạy kèm Cố Thanh Ninh nên cảm thấy hơi kỳ lạ. Nhưng hắn nhanh chóng vứt suy nghĩ này qua một bên, nhìn Cố Trạch Vũ mà nghiêm mặt nói: “Đại ca, đệ suy nghĩ kỹ rồi, đệ muốn theo ca đi Tây Bắc! Đệ không muốn tiếp tục đần độn ngu ngốc thế này nữa, đệ muốn kiến công lập nghiệp, làm chỗ dựa cho nương và tỷ tỷ.”
Cố Trạch Vũ gập ngón tay khẽ gõ đầu Cố Trạch Hạo: “Đệ nói thế là quăng Nhị thúc đi đâu rồi?”
Cố Trạch Hạo hơi cuống lên: “Đại ca, đệ không có ý đó…”
Cố Trạch Hạo biết rõ, hắn không có thiên phú trong chuyện học hành, đừng nói đậu Tiến sĩ giống đại ca, chỉ sợ thi còn không đậu Tú tài. Cũng may võ nghệ của hắn không tệ, nếu muốn có tiền đồ thì chỉ có thể trên chiến trường.
Cố Trạch Vũ khẽ thở dài một hơi: “Trạch Hạo, chiến trường không đơn giản như đệ nghĩ. Đệ muốn vươn lên, chuyện này rất tốt, nhưng không cần trên chiến trường cũng được. Vũ Lâm Quân, kinh thương, dựa vào mặt mũi của tổ phụ, đệ muốn cái gì cũng được, cũng có thể lập công.”
“Những thứ đó muốn lập công cũng quá khó khăn rồi! Không biết chờ đến ngày tháng năm nào, đến lúc đó chẳng phải càng chịu khổ sao…”
Vẻ mặt Cố Trạch Vũ trở nên nghiêm túc hơn: “Nếu đệ nghĩ như thế thì ta càng không cho phép đệ đi biên quan.”
“Vì sao?”
“Đệ hiểu bao nhiêu về Tây Bắc và ngoại tộc? Mỗi tháng đều có chiến báo hồi kinh, trong phủ đều giữ một phần, đệ xem qua mấy phần? Cho dù đệ là tên lính quèn thì trên chiến trường cũng phải giết người, đệ giết qua chưa? Ngay cả con gà đệ còn chưa từng giết!”
Giọng điệu của Cố Trạch Vũ càng ngày càng nặng, lòng tự tin của Cố Trạch Hạo cũng bị đánh tan tành, đầu cũng càng lúc càng thấp.
Cố Trạch Vũ cũng không vì thế mà buông tha hắn: “Đệ vốn không biết lên chiến trường có ý nghĩa thế nào, chỉ vỗ đầu một cái đã quyết định. Bây giờ đệ cũng lớn rồi, đã muốn làm chỗ dựa cho Nhị thẩm và Thanh Thù, vậy sao làm việc còn lỗ mãng như thế?”
Cố Trạch Hạo khẽ nói: “Đại ca, đệ biết sai rồi.” Hắn mấp máy môi, hơi yếu thế nói: “Đệ chỉ… Chỉ hơi khủng hoảng. Ca và Trạch Mộ đều ưu tú như thế, đại ca văn võ song toàn, dường như luôn biết rõ mình muốn làm gì, đồng thời nhất định sẽ làm xong. Trạch Mộ còn nhỏ cũng đã thành tâm phúc của Thái tử điện hạ, còn tham gia trị thủy. So sánh với hai người, đệ cảm thấy mình giống như phế vật vậy, chuyện gì cũng không làm được. Giống như lần này tỷ tỷ bị ức hiếp, đệ cũng chỉ có thể đánh Liễu Tử Ký một trận, nhưng thật ra lại chẳng giúp được gì…”
Cố Trạch Vũ kinh ngạc nhìn Cố Trạch Hạo, lúc trước hắn cảm thấy Cố Trạch Hạo là người không để tâm chuyện gì, cái gì cũng qua loa cho xong chuyện. Không ngờ Cố Trạch Hạo vẫn chôn những lời này trong lòng, chỉ không nói ra mà thôi.
Cố Trạch Vũ nhìn dáng vẻ suy sụp của Cố Trạch Hạo, hắn chậm rãi mở miệng nói: “Thật ra ta cũng không ngờ đệ kiên định như thế. Trước khi quyết định đi Tây Bắc, ta cũng suy nghĩ do dự rất lâu. Cho dù sau khi hạ quyết tâm thì cũng từng có lúc hối hận.
Cố Trạch Hạo sửng sốt: “Không… Không thể nào?”
“Sao không thể chứ?” Cố Trạch Vũ cười nói. “Ta là người không phải thần, ta cũng sợ hãi, cũng hoang mang. Nhất là sau khi hiểu rõ càng nhiều thì mới biết được trên chiến trường tàn khốc thế nào. Ta cũng từng tự hỏi mình rằng có đáng giá không? Nếu như ở lại kinh thành, an an ổn ổn đi con đường của quan văn, không nói làm đến tể tướng, nhưng chắc có thể làm quan to một phương. Cần gì phải đi biên quan sống cuộc sống ăn bữa hôm lo bữa mai, thắt đầu trên lưng quần chứ?”
“Vậy… Sao đại ca lại quyết định thế này?”
“Sau đó…” Cố Trạch Vũ thở dài một hơi. “Ta viết thư cho phụ thân, hỏi ông ấy ta nên làm thế nào? Phụ thân nói với ta, nếu chưa nghĩ kĩ thì đừng đến chiến trường. Làm một người luôn do dự thì lên chiến trường rất dễ mất mạng. Nhưng, ông ấy nói thế lại khơi dậy tâm huyết trong ta, ta muốn chứng minh cho ông ấy xem thì thế ta vứt bỏ nỗi sợ hãi, bắt đầu chuẩn bị hành trang. Ta xem toàn bộ chiến báo mấy năm nay, nhưng sau khi xem xong thì đột nhiên ta hiểu ra dụng ý của phụ thân.”
“Ở trên chiến trường, thật ra mạng sống cũng không phải là chuyện đơn giản. Cho dù là phụ thân hay tổ phụ là tướng soái thì lúc nào cũng đứng trước sự đe dọa của chái chết. Phải có lòng kiên định thế nào mới có thể sống qua mỗi một trận chiến? Sau khi ta suy nghĩ rõ ràng thì cũng hạ quyết tâm, lúc đó ta mới thật sự quyết định đi Tây Bắc.”
Cố Trạch Hạo nghe xong những lời trong lòng của Cố Trạch Vũ thì lập tức im lặng. Từ những trải nghiệm của Cố Trạch Vũ, hắn mới ý thức được mình ngây thơ đến mức nào.
Cố Trạch Vũ vỗ vỗ bờ vai của hắn: “Cho nên, dừng tùy tiện hạ quyết tâm như thế.”
Cố Trạch Hạo suy nghĩ hồi lâu mới ngẩng đầu nói: “Nhưng đại ca, đệ vẫn muốn đi Tây Bắc.”
Cố Trạch Vũ nhíu mày, không ngờ mình nói nhiều với Cố Trạch Hạo như thế mà đứa nhỏ này vẫn không nghe lọt.
Dường như Cố Trạch Hạo biết hắn nghĩ gì, giải thích nói: “Đại ca đừng hiểu lầm, đệ không phải hành sự lỗ mãng, cũng không tính sẽ đi với ca trong năm nay. Đệ siêng năng luyện võ chuẩn bị mấy năm, đến lúc đệ đủ bản lĩnh sẽ đi.”
Cố Trạch Vũ lại nói chuyện với Cố Trạch Hạo một lúc, ý thức được hắn đã quyết định như thế thì cũng không khuyên hắn nữa. Cố Trạch Vũ nói: “Đã như thế vậy đệ và Thanh Ninh cùng nhau học binh pháp đi. Đúng lúc ta cũng nói với Triệu thúc, sau này hai đệ có gì không hiểu hãy đi hỏi Triệu thúc. Mặt khác, ta còn bố trí việc học cho Thanh Ninh, đệ đã muốn học vậy cũng tốt, đệ làm bạn học với Thanh Ninh. Đến lúc đó, ta sẽ kiểm tra việc học của hai đệ.”
Cố Trạch Hạo lập tức cảm thấy sấm sét giữa trời quang đánh lên đỉnh đầu.
“Không cần đâu đại ca!”
Cố Trạch Vũ hừ lạnh một tiếng: “Làm sao? Nghĩ rằng đi chiến trường không cần đọc sách, chiến trường không phải nơi chỉ dựa vào võ nghệ có thể sống sót.”
Cố Trạch Hạo khẽ nói: “Không phải cha đệ chỉ dựa vào sức mạnh mà lập được công sao…”
Cố Trạch Vũ: “…”
Hắn giả vờ như không nghe được lời của Cố Trạch Hạo, thản nhiên nói: “Lúc trước, đệ đọc Tứ thư Ngũ kinh không bằng muội muội, chẳng lẽ ngay cả binh pháp cũng không bằng sao?”
Cố Trạch Vũ dùng phép khích tướng rõ ràng như thế, trong lòng Cố Trạch Hạo nặng nề thở dài, chấp nhận nghe lời.
Những chuyện xảy ra ở phủ Uy Quốc công, Cố Trạch Mộ đều thông qua thám tử ở lại kinh thành mà biết hết mọi chuyện. Hành động tự tiện của Liễu gia cũng làm cho hắn nhíu mày. Hắn vẫn rất tán thưởng Liễu thái phó, nhưng không ngờ so với tài hoa trong triều chính thì chuyện ở nhà lại rối tung như thế.
Hồng Tùng Nguyên xắn tay áo: “Có cần ta dùng vài chiêu trả thù Liễu gia không?”
Cố Trạch Mộ lắc đầu: “Không cần.”
Hồng Tùng Nguyên “Ừm” một tiếng, trông có vẻ rất thất vọng.
Cố Trạch Mộ bất đắc dĩ nói: “Cho dù nói thế nào thì bên đó vẫn là nhà mẹ đẻ của Nhị bá mẫu ta. Nếu ông thật sự làm thế thì sao nàng chịu nổi?”
Hồng Tùng Nguyên cười nói: “Ngài thật sự đã thay đổi. Lúc trước ngài làm chuyện gì cũng đâu cân nhắc đến cảm nhận của người ngoài.
Cố Trạch Mộ sửng sốt một chút, hắn sinh sống ở Cố gia nhiều năm như thế cũng đã xem người Cố gia thành người thân. Hắn không còn bảo thủ nữa, bắt đầu học được cách đặt mình vào hoàn cảnh của người khác, suy nghĩ cho người khác. Sự thay đổi này nhẹ nhàng như thế, mọi người trong nhà ở chung mỗi ngày đã vô thức thay đổi hắn.
Sau khi ý thức được điều này, Cố Trạch Mộ cũng không cảm thấy có gì không tốt, thậm chí khóe miệng còn nhếch lên một chút.
Hồng Tùng Nguyên nhìn hắn, trong lòng cũng rất xúc động. Ông và Tiêu Dận quen biết từ thời thiếu niên, rõ ràng biết thiếu niên này có trái tim lương thiện chỉ là quen dùng mặt nạ mạnh mẽ bảo vệ mình. Nhưng mang mặt nạ quá lâu dần dần không bỏ xuống được. Trong lòng Tiêu Dận càng lúc càng cứng rắn, công tích của hắn vô số, quần thần kinh sợ, nhưng cũng càng ngày càng cô độc.
Mà bây giờ Cố Trạch Mộ lại khiến Hồng Tùng Nguyên gặp được thiếu niên cứu ông và mẫu thân ở đầu đường năm đó lần nữa.
Cố Trạch Mộ vô tình nhìn thấy ánh mắt yêu thương của Hồng Tùng Nguyên, lập tức nổi da gà. Hắn nhíu mày hỏi: “Ông đang nhìn gì thế?”
Hồng Tùng Nguyên lấy lại tinh thần, cười ha hả nói: “Không có việc gì.”
Cố Trạch Mộ nghi ngờ nhìn ông một cái, lúc này mới nói: “Một hồi ta viết phong thư, ông cho người đưa về phủ Uy Quốc công.”
Hồng Tùng Nguyên ngạc nhiên: “Sao lại đưa nữa? Chẳng phải ngài mới viết thư đưa về sao?”
Cố Trạch Mộ nói: “Gần đây không biết vì sao Thanh Ninh lại say mê luyện võ và binh pháp, ta luôn cảm thấy lo lắng, muốn viết phong thư gửi về hỏi.”
Hồng Tùng Nguyên gật gật đầu, lập tức phản ứng lại: “Ngài cũng quá quan tâm muội muội này rồi, chỉ có chút việc nhỏ đó còn đặc biệt viết thư gửi về. Nàng ta cũng không phải muội muội ruột của ngài.”
Cố Trạch Mộ mặc kệ ông ấy, vẫn cầm tư liệu khi nãy chưa xem hết mà xem tiếp…”
Hồng Tùng Nguyên sờ cằm, chậc chậc thở dài: “Không đúng, không đúng. Chắc chắn có chuyện ẩn bên trong…” Ông ấy từ trên cao nhìn xuống Cố Trạch Mộ. “Dựa vào sự hiểu biết của ta với ngài, cho dù là muội muội ruột thì ngài cũng không quan tâm như thế. Hơn nữa, lần trước ngài chạy đến tất cả tiệm vàng trong thành chỉ để đánh một cây trâm, lại che giấu không cho ta nhìn. À đúng rồi, còn hai hộp son phấn nữa. Trước kia ngài sẽ không làm những chuyện này, đây là những chuyện thanh niên mới biết yêu mới làm. Ngài sẽ không…”
Cố Trạch Mộ lạnh lùng nhìn ông: “Lải nhải!”
Hồng Tùng Nguyên cũng không im lặng, trái lại hứng thú áp mặt của mình đến trước mặt Cố Trạch Mộ: “Ta thấy, người để ngài đối xử cẩn thận như thế, có lẽ thân phận tiểu nha đầu này cũng không đơn giản. Nói một ít với huynh đệ đi chứ!”
Cuối cùng Cố Trạch Mộ không thể nhịn được nữa, hắn chỉ ra ngoài cửa: “Cút!”