Hợp đồng hôn nhân 100 ngày - Chương 237
Đọc truyện Hợp đồng hôn nhân 100 ngày Chương 237 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Hợp Đồng Hôn Nhân 100 Ngày – Chương 237 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Chương 237: quyễn 5 : Đừng bỏ rơi anh
Uất Noãn Tâm vốn không phải người thích hoạt động về đêm, ngày hôm sau khi tan ca, về nhà sớm, cứ trông điện thoại ở bên, chờ mong điện thoại của Nam Cung Nghiêu.
Cho đền mười giờ tối, điện thoại mới đổ chuông. Vẫn còn một tiếng nữa anh mới kết thúc cuộc họp, hẹn cô ngồi chờ ở dưới đại sảnh của công ty. Cô xem thời gian vẫn còn chưa đến, vì tiết kiệm tiền, nên đi xe buýet, trên đường thầm đoán tối nay có sự ‘kinh ngạc’ gì.
Nửa đường, đột nhiên nhận được điện thoại của một người đàn ông lạ. Đối phương rất không lễ pháp hỏi. “Uất Noãn Tâm phải không?”
“Vâng! Xin hỏi anh là ai?”
“Tôi là bạn của Ngũ Liên, cậu ấy đang ở quán bar uống say mèm, cô đến đây đón cậu ấy đi!” Sau đó nói ngay địa chỉ, rồi cúp điện thoại.
Bạn của anh, quả nhiên cũng bá đạo y như anh, không hề cho cô cơ hội để từ chối.
Uất Noãn Tâm sợ anh xảy ra chuyện, đành phải xuống ở trạm kế tiếp, gọi một chiếc xa taxi. Tìm đến quán bar hạng VIP, vừa đi vào, thì thấy Ngũ Liên ngồi ở bên trong uống say như chết.
Ngồi bên cạnh anh còn có một mỹ nữ đang tiếp rượu, tìm đủ mọi cách để lấy lòng anh. Anh không những không cảm ơn, mà bảo các cô cút đi. Vừa đổ rượu vào miệng, vừa lẩm bẩm tên của cô, thấy vậy làm cô chua xót.
“Cô là Uất Noãn Tâm sao?” Người đàn ông dịu dàng như ánh bình minh ở bên cạnh anh đi đến, vẻ mặt lại bình tĩnh.
Không nghĩ đến, người Ngũ Liên yêu, đúng thực là vợ của Nam Cung Nghiêu. Cô ta mặc dù đẹp, nhưng cũng không đáng để cậu ta mê đắm như vậy. Vì vợ của người ta, mỗi ngày uống say, suýt chút nữa mất đi nửa cái mạng. Cô ta đáng sao?
“Vâng! Ngũ Liên anh ấy sao rồi?”
“Vẫn chưa chết, cứ gọi tên cô hoài, cho nên tôi mới gọi cô đến đây.” Anh lạnh lùng trả lời. “Cô đưa cậu ấy về đi!”
Uất Noãn Tâm cắn môi. “Nhưng mà… tôi còn có việc.”
Anh đứng lại, trong ánh mắt tản ra vẻ tàn ác. Nắm chặt tay thành đấm, trừng mắt nhìn Uất Noãn Tâm, chỉ thiếu chút muốn dùng ánh mắt trừng chết cô.
Anh không hiểu, người phụ nữ này rốt cuộc có gì tốt, làm Ngũ Liên ra nông nỗi này. Còn cô ta không có chút lo lắng nào, bảo cô ta đưa cậu ấy về, cô ta còn dám thoái thác? Cô ta có còn là người không?
Anh và Ngũ Liên lớn lên cùng nhau, là bạn bè tốt nhất, thân thiết nhất. Ngũ Liên từ bé đã là trung tâm của cả nhóm, anh trước giờ chưa từng xuất sắc như cậu ấy, luôn luôn dạn dĩ, ngông cuồng tự cao, luôn luôn là người đứng trên đỉnh của thế giới. Với phụ nữ, từ trước đến nay đều chơi chán là bỏ, trước giờ không nể nang gì.
Có nhiều lúc, anh hy vọng có một cô gái xuất hiện khiến cậu ấy yêu thật lòng, luôn quan tâm cậu ấy, để cậu ấy biết thế nào là tình yêu.
Nhưng không phải cô ta Uất Noãn Tâm!
Cô ta là vợ của người ta, còn muốn dây dưa với cậu ấy, thì cũng được đi. Nếu như hai người thực sự đối xữ tốt với nhau, anh cũng sẽ hào phóng chúc phúc cậu ấy.
Nhưng người phụ nữ này không hề mang đến hạnh phúc cho cậu ấy, còn hại câu ấy đêm nào cũng uống say, lần nào cũng uống đến ngất đi. Anh không chịu được khi nhìn thấy cậu ấy tự ngược đãi mình, cho nên mới tìm cô ta đến đây.
Nhưng nhìn xem cô ta đang có thái độ gì hả?
Nếu như không phải không được đánh phụ nữ, anh đã sớm nện một đấm, đánh cho cô ta chết đi, người phụ nữ vô tình vô nghĩa!
“Cô xem cậu ấy vì cô, mới trở nên người không ra người ma không ra ma, cô còn có việc quái gì, quan trọng hơn cậu ấy sao? Cô có muốn lo hay không!” Anh lệnh cho hai người phụ nữ, mang người đi.
“Này…. chờ đã….”
Không phải nói là bạn bè sao? Làm sao có thể yên tâm giao anh cho người khác? Uất Noãn Tâm hết cách, đành phải đi qua đó. Vừa đến gần anh, liền ngửi thấy mùi rượu mồng nặc. Trên quầy bar có bay tám vỏ chai không, anh vẫn còn đổ rượu vào miệng.
“Đừng uống nữa!” Uất Noãn Tâm đè tay anh lại.
Anh say khướt qua đầu lại, đôi ngươi đục ngầu. “Sao em lại đến đây?” Nở nụ cười ngốc nghếch. “Nhất định là tôi bị ảo giác rồi, trong lòng em chỉ có Nam Cung Nghiêu, làm sao có thể quan tâm đến sống chết của tôi chứ?”
Tim rất đau, giống như bị ai đó làm nổ tung trống rộng như một cái động, chảy ra toàn là máu.
Nhìn thấy anh như vậy, Uất Noãn Tâm rất khó chịu, cô vốn không muốn tổn thương anh, nhưng trên thực tế tổn thương đã được hình thành rồi. “Đi thôi, tôi đưa anh về nhà.”
“Tôi không cần…. để tôi uống đến say chết đi!” Ngũ Liên dùng sức đẩy cô ra, oán hận gào thét về phía cô. “Em đừng có giả vờ đối xữ tốt với tôi, đang thương hại tôi sao? Ngũ Liên tôi đây, không thèm! Cho dù tôi chết, cũng không thèm thói đạo đức giả của em.”
Nỗi hận của anh, sự tức giận của anh, làm cho Uất Noãn Tâm không còn mặt mũi tiếp tục đợi nữa, nói xong câu “xin lỗi”, quay người chạy ra khỏi quán bar, nước mắt chảy xuống.
Bụm miệng lại, vừa đi vừa khóc, đột nhiên có người lảo đảo đi đến, ôm lấy cô từ phía sau, ôm chặt vào trong lòng, giọng nói đầy mệt mỏi và cầu xin.
“Xin lỗi… đừng bỏ rơi anh….”
Anh vùi đầu vào vai cô, hít lấy hơi thở quen thuộc của cô, đau lòng muốn chết, khổ sở than thở. Anh biết cô không yêu anh, anh cũng không nên dây dưa với cô hoài, để mình lâm vào hoàn cảnh thảm thương, nhưng anh càng không thể chịu đựng được nỗi đau mất đi cô.
Trăm ngàn lần nghĩ muốn buông tay, hằng đêm chơi bơi, rượu chè, chỉ để trốn tránh cô. Nhưng sự xuất hiện của cô, khiến cho tất cả mọi phòng bị của anh đều đỗ vỡ, anh không buông được, cũng không muốn buông!
“Đừng vì tôi mà đau lòng, uống say mèm, tôi không đáng để anh như vậy…. anh phải tìm một người con gái đối xữ tốt với anh hơn, yêu anh hơn!”
“Nhưng người anh yêu là em, anh chỉ muốn em…” Người quyền quý như anh, lại như một đứa trẻ yếu ớt nức nở cầu xin, tim của Uất Noãn Tâm đau muốn chết. Nhưng không cách nào an ủi anh, chỉ có thể nói câu “xin lỗi….”
“Đừng nói câu xin lỗi, xin em….”
“Tôi đã kết hôn rồi, giữa chúng ta chỉ có thể làm bạn bè thôi!”
“Anh không quan tâm, anh một chút cũng không quan tâm!”
“Có lẽ bây giờ anh không quan tâm, nhưng sau này sẽ có, còn có người nhà của anh nữa, họ sẽ không cách nào chấp nhận một người phụ nữ đã từng kết hơn.”
“Những điều này chỉ là cái cớ, nguyên nhân chính là…. em không yêu anh, đúng không?” Anh run rẩy hỏi….