Hồng Trần Khúc Chiết - 4
Đọc truyện Hồng Trần Khúc Chiết 4 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
“Cô nói gì cơ?” Chu Hâm Vĩ truyền nước biển cho Kiều Diễm, không chú ý đến lời của cô lắm.
Cô vô tình cười, “Không có gì. Anh ấy thế nào rồi?”
“Hoàn hảo, vết thương trên đầu chỉ là ngoại thương thôi.” Vẻ mặt của ông có chút khó coi, “Nhưng đúng là thiếu ngủ và suy dinh dưỡng, thằng nhóc này, dù có nhắc nhở thế nào cũng không thay đổi.”
Vừa nói ông vừa nhìn sang bộ bát đũa bên cạnh, “Chính cậu ấy còn lười ăn cơm, nhưng lại dành thời gian về nấu cơm cho cô ăn.”
Diệp Vu Tử mỉm cười, cũng không phản bác.
“Bao giờ anh ấy mới tỉnh?” Cô quay đầu nhìn nhìn Kiều Diễm đang an tĩnh, nét mặt dịu dàng.
Chu Hâm Vĩ khó tin đứng dậy, từ khi Diệp Vu Tử bị Kiều Diễm nhốt lại, đây là lần đầu tiên ông thấy cô dùng ánh mắt này nhìn Kiều Diễm, dường như đang lo lắng cho cậu ta. Nhưng một lát sau, ông lại cảm thấy ý nghĩ của mình có chút nực cười, tuy ông đã nhìn Kiều Diễm lớn lên, bất kể chuyện gì cũng sẽ đứng về phía cậu ấy, nhưng không có nghĩa là ông tán thành mọi việc cậu ấy làm. Ông cũng biết, một người phụ nữ bình thường, cho dù có yêu người đàn ông kia hay không thì đều không thể chấp nhận việc bị đối xử một cách biến thái và điên cuồng như vậy được.
Ông đứng dậy, liếc nhìn từ đầu đến chân Diệp Vu Tử, “Cô mở xiềng xích ở chân tay thế nào vậy?”
Diệp Vu Tử lấy chìa khóa ra, “Lấy được sau khi anh ấy hôn mê.”
“Tại sao cô không nhân cơ hội chạy trốn?”
“Bởi vì chỉ có hai cái chìa khóa thôi, cái quan trọng nhất không có, tôi cũng chịu.” Tuy nói vậy, nhưng Diệp Vu Tử lại bày ra vẻ mặt không thèm để ý đến, cũng chẳng có chút nuối tiếc nào.
Chu Hâm Vĩ cười nhẹ, lại nhìn Kiều Diễm ở bên cạnh, “Cô sẽ không làm gì cậu ấy chứ?”
Diệp Vu Tử cười nhạo, “Nếu tôi muốn làm gì anh ấy, tôi còn gọi chú đến làm gì?”
“Nếu đã vậy thì thôi đi trước, buổi chiều còn phải đến bệnh viện trực ban.” Chu Hâm Vĩ đã thấy Diệp Vu Tử thay đổi thái độ, nhưng cũng không muốn tìm hiểu vì sao cô lại thay đổi. Dù sao ông cũng chỉ là một bác sĩ riêng thôi, không cần phải xen vào việc của người khác.
“Đợi chút.” Diệp Vu Tử gọi ông lại, “Chú gọi đến công ty của Kiều Diễm xin nghỉ phép giúp anh ấy đi.”
“Cô còn lo lắng cho chuyện của công ty cậu ấy nữa sao?” Chu Hâm Vĩ quay đầu lại nhìn cô, gật đầu, “Tôi biết rồi.”
Ông rời đi, căn phòng yên tĩnh trở lại, Diệp Vu Tử đến ngồi trước giường, nhìn Kiều Diễm nhẹ giọng nói chuyện, “Nhìn đi, anh đối xử với tôi như vậy, bây giờ là báo ứng đấy!”
Đối với người đàn ông đang nằm bất tỉnh, cô dường như không hề kiêng dè điều gì, bắt đầu nói những câu mà ngày thường không bao giờ nói.
“Cũng không biết giữa hai chúng ta, ai đang tra tấn ai nữa?” Cô cười nhẹ, “Chẳng lẽ em phải thỏa hiệp trước mới được sao? Nhưng phải làm sao bây giờ, em lại không muốn thỏa hiệp. Sau khi bị anh đối xử như vậy mà còn thỏa hiệp, em sẽ cảm thấy rất mất mặt.”
Không biết nghĩ đến chuyện gì, cô vươn tay véo má Kiều Diễm, bất mãn hừ nhẹ, “Anh không thể khóa tay em về phía trước à? Khóa trái ở đằng sau khó chịu muốn chết.”
Mặt Kiều Diễm bị cô véo đỏ lên, nhưng cũng tốt hơn là vẻ mặt nhợt nhạt lúc trước. Nét mặt của Diệp Vu Tử bỗng nhiên có chút khổ sở, “Từ lúc quen anh đến giờ, em chưa bao giờ thấy bộ dạng này của anh cả.”
Cô khẽ thở dài, một nơi nào đó trong cơ thể dấy lên sự khó chịu, khiến cô cảm thấy mệt mỏi.
Kiều Diễm tỉnh lại liền nhìn thấy Diệp Vu Tử đang yên lặng dựa vào giường mình, anh cảm thấy có chút hoảng hốt, trí nhớ giống như trở về rất xa trước kia, khiến anh không rõ mình đang ở đâu.
Không biết là nghĩ đến việc gì, anh vô thức vươn tay ra muốn chạm vào cô gái trước mặt. Đột nhiên, anh nhìn thấy thứ trên cổ cô, ngón tay đang đưa ra khẽ run lên, như bị giật điện thu mạnh tay về.
Cuối cùng anh cũng nhớ lại những chuyện đã xảy ra trước khi mình bị ngất, vẻ mặt lập tức trở nên nguy hiểm.
“Diệp Vu Tử.” Kiều Diễm đẩy cô, thấy cô đã cởi bỏ xiềng xích ở chân tay thì hơi híp mắt lại.
“Ừm.” Diệp Vu Tử lẩm bẩm một tiếng rồi uể oải ngáp dài, mơ màng nhìn anh.
Kiều Diễm cầm cổ tay cô, siết chặt, giọng nói lạnh đi, “Em lại giở trò gì đấy?”
Cổ tay Diệp Vu Tử bị khóa lâu ngày nên hơi sưng, bây giờ lại bị nắm chặt nên lập tức cảm thấy đau buốt. Cô tỉnh táo lại, giọng điệu rất không tốt, “Anh không thấy trên tay mình vẫn còn cắm kim à? Sẽ bị phù nề đó, đồ ngốc.”
Kiều Diễm sửng sốt, dường như không ngờ Diệp Vu Tử vừa mở miệng lại nói một câu như vậy.
“Này.” Cô bất đắc dĩ thở dài, “Anh muốn nắm tay tôi thì đổi tay khác đi, tôi không muốn gọi chú Chu đến nữa đâu.”
“Em động vào di động của tôi?” Ánh mắt Kiều Diễm lóe lên, nhưng vẫn buông tay cô ra.
“Nếu không thì sao? Chẳng lẽ anh tưởng tôi có thể truyền nước cho anh được chắc.” Nói tới đây cô cũng có chút tức giận, “Đây là lần đầu tiên tôi thấy một người tay chân khỏe mạnh, ăn mặc không lo tự để mình đói đến mức ngất đi đấy, đúng là vô dụng.”
luckycharm01
Qs là vô dụng