Hồng Trần Khúc Chiết - 23
Đọc truyện Hồng Trần Khúc Chiết 23 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
“Không phải trước đây anh không thích tôi, nhưng khi thấy tôi bị người khác cướp mất, bỗng dưng cảm thấy không cam lòng cho nên mới cướp tôi về làm búp bê tiêu khiển?”
“Không phải.” Kiều Diễm đưa tay xoa đầu Diệp Vu Tử
“Khụ khụ.”Diệp Vu Tử giả vờ ho khan hai tiếng, không nhịn được nữa, nụ cười hiện lên trên khóe mắt :”Tôi đồng ý. Bởi vì… Tôi cũng yêu anh.”
Vừa dứt lời, trong khoảnh khắc ấy, Diệp Vu Tử nghe thấy trong đầu mình “Ding” một tiếng. Sau đó vang lên tiếng cười đáng khinh của Ngô Xuyên: “Ái chà, bé Tử, thật chẳng ngờ tốc độ hoàn thành nhiệm vụ của cô lại nhanh như vậy!”
Vẻ mặt Diệp Vu Tử vẫn không thay đổi, nhưng trong lòng bình tĩnh đến vô cảm, hỏi: “Bao giờ tôi có thể về?”
“Như thường lệ, khoảng một tuần.”
“Tôi biết rồi.”
…
Từ hôm đó trở đi, Kiều Diễm không còn xích Diệp Vu Tử nữa, nhưng điều này không có nghĩa là họ giống như những đôi tình nhân bình thường. Kiều Diễm mua cho Diệp Vu Tử một chiếc điện thoại di động, bắt cô phải mở máy 24/24, để bất cứ khi nào anh ta cũng có thể liên lạc được với cô. Không những vậy, Diệp Vu Tử nhất định phải về nhà trước khi anh ta tan ca.. Cho dù ban ngày cô đi đâu, sau khi Kiều Diễm trở về, cô nhất định phải có mặt ở nhà chờ anh.
Mở cửa nhà, anh ta sẽ lập tức được nghe: “Anh về rồi à?” Điều này dường như đã biến thành một loại chấp niệm (1) trong cuộc đời Kiều Diễm.
(1) Ý niệm cố chấp tồn tại trong lòng người.
Điều đáng mừng là, cho dù anh ta đưa ra điều kiện biến thái đến đâu, Diệp Vu Tử cũng hoàn toàn không để tâm.
“Em muốn mua máy chạy bộ đặt trong nhà, mua cho em một cái được không?”
Cuộc họp kết thúc, Kiều Diễm vô thức cầm di động lên kiểm tra, thấy tin nhắn Diệp Vu Tử gửi từ một tiếng trước, vô thức mỉm cười nhưng lại hơi bất đắc dĩ. Từ khi có điện thoại di động, Diệp Vu Tử thường xuyên quấy rầy anh. Dù không có chuyện gì, cứ cách vài tiếng cô lại nhắn tin cho anh một lần.
“Theo ý em.” Anh ta trả lời cô.
Trong chốc lát đã thấy Diệp Vu Tử trả lời: “A. Anh hết bận rồi à? Đã ăn cơm chưa?”
Kiều Diễm hơi ngạc nhiên, bất kể khi nào anh nhắn tin cho cô, cô cũng đều trả lời rất nhanh. Nhanh đến mức anh ta sắp sửa tin rằng có một kiểu con gái suốt ngày chỉ nhìn chằm chằm vào điện thoại.
Anh ta mím môi, trực tiếp gọi điện thoại.
“Này, ban nãy anh đang họp sao?” Có vẻ như Diệp Vu Tử đang ở bên ngoài, anh nghe thấy tiếng ô tô.
“Ừ”
Diệp Vu Tử cười rộ lên: “Em đoán nếu không phải bận thì anh sẽ không trả lời tin nhắn của em muộn như vậy?”
“Em đang ở đâu?” Anh hỏi
“Anh đoán xem.”
“Kiều Diễm nhíu mày: “Đang ở đâu vậy?”
Diệp Vu Tử có chút giận hờn ”hừ” một tiếng “Cái người này, không có một chút lãng mạn nào cả”
“Ở đâu nào?” Anh ta vừa trở lại phòng làm việc đã thấy thư ký gõ cửa bước vào.
“Chờ anh một chút.” Kiều Diễm tắt điện thoại, nhìn thư ký, sắc mặt hơi trầm xuống: “Có chuyện gì?”
Ánh mắt cô thư kí sáng lên, khuôn mặt không giấu nổi sự hưng phấn và đùa cợt, nói: “Tổng giám đốc, lễ tân gọi điện tới, báo có cô Diệp muốn gặp tổng giám đốc, xin hỏi…”
“Cho cô ấy vào, trực tiếp đến phòng làm việc của tôi.” Kiều Diễm giờ mới hiểu được ý nghĩa câu nói ‘Anh đoán xem’ của Diệp Vu Tử, thoạt nhìn anh ta có vẻ sắp nổi giận, nhưng trong lòng không khỏi cảm thấy ngạc nhiên cùng bất đắc dĩ.
Trên đường đi, Diệp Vu Tử phải chịu vô số ánh mắt dò xét, nghe loáng thoáng đủ thứ chuyện suy diễn về mình. Khi cô đi đến trước cửa phòng làm việc của Kiều Diễm cũng là lúc những con mắt đánh giá cùng tiếng xì xào bàn tán đạt đến cao trào.
“Ê ê, người này chẳng phải cô bạn gái trong truyền thuyết của tổng giám đốc đây sao?”
“Thân hình không đẹp, rất tầm thường, tôi cảm thấy không xứng với tổng giám đốc.”
“Tôi dám cược, việc tổng giám đốc gần đây thay đổi phong cách ăn mặc chính là tác phẩm của người đẹp này”
“Ha ha, tổng giám đốc bị người ta chê không có khiếu thẩm mỹ cuối cùng cũng có người đến cứu giúp.”
“Trật tự, trật tự các cô các cậu dám lôi tổng giám đốc ra làm trò đùa, chán sống rồi à?”
Sau đó âm thành dần nhỏ đi, chỉ còn lại tiếng sột soạt va chạm cùng tiếng rỉ tai nhau trò chuyện.
Diệp Vu Tử tiến vào phòng làm việc của Kiều Diễm, vừa tới cửa đã bắt đầu nhỏ giọng oán trách: “Nhân viên ở đây thật nhiều chuyện.”
Cô tiện tay đặt túi xách trên bàn làm việc của Kiều Diễm rồi hất cằm đầy đắc ý: “Xem đi, người bạn gái vạn năng mười phân vẹn mười hôm nay làm hộp cơm tình yêu cho anh ăn đấy…A!”