Hôm nay thiên kim lại đi vả mặt - Chương 414
Đọc truyện Hôm nay thiên kim lại đi vả mặt Chương 414 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Hôm nay thiên kim lại đi vả mặt – Chương 414 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Hãy ủng hộ tụi mình qua Momo/ZaloPay/ViettelPay/ShopeePay 0977361819 để tụi mình có động lực up chương nhanh nhất!
*********************************
Ầm!”
Còn chưa đợi Tần Linh Du lịp quay người, bên tai đã truyền đến một tiếng nổ lớn kinh thiên động địa.
Mặt đất lúc này 3đang rung chuyển, đàn bồ câu bên bờ sông cũng bị kinh động đến bay tán loạn. Tần Linh Du cũng
biết trong thành phố đại học có không ít th1ợ săn ẩn náu, rất nhiều nơi có chôn bom.
Nhưng các thợ săn này đều đã bị bắt lại, bom cũng đã được gỡ hết.
Tuy Tần Linh D9u vẫn luôn bật lại Tần Linh Yến, nhưng cô ấy cũng rất tin tưởng anh trai. Với năng lực của Tần
Linh Yến, hoàn toàn có thể tìm ra tất cả c3hỗ bom được giấu.
Trên thế giới này, gần như không có ai giỏi hơn Tần Linh Yến về kỹ thuật hack máy tính và kỹ thuật trắc địa.
Nh8ưng vì sao vụ nổ vẫn xảy ra?
Cho dù là Tần Linh Du, cũng không khỏi bị gián đoạn suy nghĩ trong giây lát. Ba giây sau, cuối cùng cô ấy cũng
phản ứng lại được.
nơi xa, trong khoảnh khắc ánh lửa ngút trời, tiếng nổ vẫn còn đang tiếp tục. Tần Linh Du không còn thời gian để ý
đến việc tắt trực tiếp, thẳng tay đút điện thoại vào trong túi áo, mau chóng nhảy lên một chiếc xe mô tô dùng
chung, đi thẳng về phía khách sạn.
Không phải là khách sạn nơi Phó Quân Thâm và Tần Linh Yến đang ở mà là khách sạn nơi Doanh Tử Khâm và các
thí sinh khác trong cuộc thi đang tổ chức tiệc mừng công.
Tần Linh Du thấy rất rõ, tiếng nổ đầu tiên truyền đến từ phía hội trường của cuộc thi.
Mà khách sạn nơi tổ chức tiệc lại nằm ngay bên cạnh hội trường thi đấu. Màn hình trực tiếp đột nhiên đen sì, khiến
người hâm mộ đang ở nước Hoa xa xôi cũng cảm thấy căng thẳng theo. [Chuyện gì thế? Sao đen thui thế này! Bé
Du!]
[Bé Du, trả lời đi mà]
Tần Linh Du là nữ đỉnh lưu số một của giới giải trí, nếu cô ấy xảy ra chuyện gì thì cá giới giải trí sẽ nổ tung mất.
Màn hình đen sì, người hâm mộ chỉ có thể nghe thấy tiếng gió và tiếng bom nổ kinh hoàng, bọn họ hoảng loạn vô
cùng, đã bắt đầu gọi điện báo cảnh sát.
***
Còn lúc này bên trong khách sạn nơi tổ chức tiệc mừng công Bởi vì tu luyện cổ võ khiến thính lực của Doanh Tử
Khâm vượt xa người khác. Cho dù còn mấy ngày nữa là năng lực thần toán của cô khôi phục, nhưng cô cũng không
hề buông lỏng cảnh giác đối với xung quanh. Tuy bọn họ đã làm xong hết công đoạn chuẩn bị, nhưng cô luôn có
cảm giác mọi chuyện sẽ không đơn giản như thế. Đến cả bài Tarot cũng không tính ra được những chuyện thế này.
Trước khi tiếng nổ đầu tiên vang lên thì đã có âm thanh rất nhỏ rồi. Cùng với Phó Quân Thâm gỡ không ít bom
khiến Doanh Tử Khâm đặc biệt mẫn cảm với âm thanh này. “Đừng ăn nữa” Cô đứng phắt dậy, một tay kéo Tả Lê
vẫn còn đang gọi món dậy, giọng điệu bình thán thường ngày lần đầu tiên mang vẻ nghiêm khắc: “Đi, mau đi ra
ngoài! Những người khác cũng ra ngoài hết đi, ngay bây giờ, lập tức rời khỏi khách sạn!” Tả Lê vẫn còn đang ngơ
ngác, nhưng cũng dựa theo lực kéo của cô mà đứng dậy.
Vụ nổ bom đã bắt đầu!
“Rắc rắc”
Ngay tức khắc, trên tường xuất hiện vết nứt, những vết nứt lan đi với tốc độ chóng mặt.
Mấy người Phong Việt và Đằng Vận Mộng cuối cùng cũng biết đã xảy ra chuyện gì, mặt mày tái mét: “Bom, là
bom!”
Không cần Doanh Tử Khâm phải nói thêm gì nữa, cả đám người mau chóng chạy xuống dưới. Đoàn đại biểu và
tuyển thủ đến từ các quốc gia và vùng lãnh thổ khác cũng hoảng loạn chạy ra ngoài.
Khách sạn tự xưng là có thể đứng vững dưới tác động của những cơn động đất 8 độ Richter, trong vụ nổ bom này,
cũng không chống đỡ nổi năm phút. Buổi tiệc mừng công của nước Hoa được tổ chức ở tầng năm, lúc xuống đến
tầng một, đường đi gần như đã bị bịt kín. Cá khách sạn lắc lư càng thêm dữ dội, đá vụn không ngừng rơi xuống, có
khả năng đổ sập bất cứ lúc nào.
Đứng trước cái chết, có ai là không sợ.
Có học sinh đã bật khóc thành tiếng.
Ngón tay Doanh Tử Khâm nắm chặt lại, ánh mắt hơi đờ đẫn, cô nói nhỏ: “Không kịp rồi”
Cô có nội kình hộ thể, nhưng những người ở đây đều là người bình thường. Cứ tiếp tục thế này, bọn họ đều sẽ chết
hết. Doanh Tử Khâm nhặt đá vụn trên đất lên, ngẩng đầu. Ngón tay cô cử động, hòn đá bay ra ngoài.
“Choảng choảng”
Mấy cái camera lắc lư muốn rớt đã bị phá hủy hoàn toàn. Tiếp theo đó, Doanh Tử Khâm tập trung tất cả nội kình,
tụ lại trong lòng bàn tay. Cô nhắm mắt lại, giọng nói thản nhiên: “Giáo sư Tả, bảo vệ tốt bản thân, chạy được bao xa
thì chạy”
Tả Lê che cho một học sinh ở bên cạnh, nghe thấy câu này không khỏi ngẩn ra: “Cái gì?”
Doanh Tử Khâm không nói nữa, chỉ giơ tay lên. Uỳnh!”
Một chưởng đánh vào không khí.
Chưởng này đã đẩy mấy chục thí sinh tham gia thi ra khỏi khách sạn.
Trong vòng một giây đã tiến về phía trước ba mươi mét!
Khoa học cũng không thể giải thích được sức mạnh của cổ võ giá.
Đợi đến khi Tả Lê phản ứng lại được, thì anh ta đã đứng bên ngoài khách sạn rồi.
“Ầm!”
Lại một tiếng nổ cực lớn vang lên, lúc này, khách sạn mười mấy tầng cuối cùng cũng không chống đỡ nổi nữa, đổ
sập trong nháy mắt. Ánh lửa lan ra, thảm cỏ xanh mướt lúc này chỉ còn một mảng cháy đen.
Tả Lê gào to: “Trò Doanh!”
Đằng Vận Mộng cũng thất thanh, nước mắt vô thức chảy xuống: “Tử Khâm!”
Trước mặt là một đống hoang phế, mặt đất lõm vào trong, những hòn đá lớn vẫn còn đang lăn.
Doanh Tử Khâm không thể ra kịp, cô đã bị chôn vùi bên dưới.
Tất cả mọi người đều sững sờ.
“Sao chúng ta ra ngoài được vậy?” Ánh mắt Phong Việt đờ đẫn, nói không nên lời: “Chúng ta ra được, nhưng sao Doanh thần lại không ra được?” Ban nãy rõ ràng cậu ta còn ở đằng sau Doanh Tử Khâm.
Vụ nổ xảy ra đột ngột như vậy, nếu chạy thì cậu ta phải bị chôn sống trước mới đúng chứ. Cơ thể Tả Lê run lên, anh
ta nhớ đến câu Doanh Tử Khâm nói với mình lúc trước.
Anh ta đẩy mạnh Phong Việt một cái: “Chạy trước đã! Không ai được xảy ra chuyện.”
Vào lúc bọn họ vừa mới chạy đi được mười mấy mét, thì tiếng nổ ác liệt hơn lại truyền đến.
“Ầm ầm ầm!”
Đinh tai nhức óc.
Ngọn lửa bùng lên từ bên trong khách sạn, đánh bật cây cối xung quanh.
Bom tập trung ở một vài nơi.
Khách sạn, hội trường thi đấu và khu ký túc.
Ba nơi này vừa hay là những nơi tập trung đông các thí sinh tham gia vòng thi quốc tế Inc.
Ngược lại thì hai trong số ba trường đại học hàng đầu thế giới là Đại học Helga và Đại học Fos đều không có bất kỳ
vụ nổ nào xảy ra. Bom nổ quá đột ngột, đội cảnh vệ đều không kịp phản ứng.
Mấy phút sau, tiếng cảnh báo mới vang lên. [Cảnh báo! Cảnh báo: Toàn thể học sinh, toàn thể dân chúng xin hãy
chú ý!]
[Mọi người hãy trốn vào nơi an toàn! [Mọi người hãy trốn vào nơi an toàn] Đồng thời, đội cảnh vệ cũng mau chóng
di chuyển bắt đầu chia nhau đi rà soát khắp thành phố đại học
Khi tất cả mọi người đều chạy ra bên ngoài, thì Phó Quân Thâm lại đi ngược lại.
Bởi vì anh cách rất xa, lại không ở trong trung tâm của vụ nổ.
Nên lúc nghe được tiếng nổ thì đã một phút trôi qua rồi. Anh tăng tốc đến cực hạn. Tân Linh Yến cưỡi moto đuổi
theo sau lưng anh cũng phải thở hổn hển.
“Lão Phó, cậu đừng kích động, bây giờ bom vẫn đang tiếp tục nổ, câu vào đó, không chỉ không cứu được chi đại
lão, mà còn hiến cả bản thân mình.” Tần Linh Yến cũng rất lo lắng: “Trên người cô ấy mặc đồ đặc chế của IBT các
cậu, có thể chịu được sức tấn công từ vụ nổ”
Vừa nói dứt lời, anh ta liền ý thức được điều không đúng.
Bọn họ đã gỡ hết bom rồi, mà vụ nổ vẫn xảy ra.
E là chưa chắc đã nằm trong số những quả bom mà họ biết. Phó Quân Thâm không nói gì, ánh mắt rất lạnh.
Nội hình của anh xông lên, anh trực tiếp nhấc bổng một hòn đá lớn chặn cửa, vứt sang một bên, sau đó khom lưng
đi vào.
Đằng sau, Tần Linh Yến gào lớn: “Phó Quân Thâm, cậu làm vậy là tự tìm cái chết đấy, có biết không hả?”
Bóng hình cao ráo của người đàn ông biến mất trong làn khói đen sì. Chỉ để lại một câu nói thản nhiên, giọng điệu
vẫn là cậu ấm ăn chơi phóng túng ngày nào. Nhưng lại kiên định hơn bao giờ hết. “Vậy thì cũng phải chết cùng cô
ấy”
**
#Vụ nổ lớn ở thành phố đại học châu u#
#Doanh Tử Khâm và nhiều học sinh tham dự đã bị chôn vùi#
#Nguyên nhân vụ nổ vẫn chưa được làm rõ#
Bên phía nước Hoa, còn chưa được hai tiếng đồng hồ, Weibo đã lại sập lần nữa.
Đợi đến khi nhân viên lập trình sửa xong hệ thống, tức 10 phút sau, tốp 3 trên bảng hotsearch không chỉ đã đổi toàn
bộ mà còn đều nóng bỏng tay.
Cư dân mạng cũng sững sờ.
Một giây trước, bọn họ còn đang chúc mừng nước Hoa giành được ngôi tổng quán quân ISC.
Mà sao một giây sau lại biến thành tin dữ?
[Chuyện gì vậy??? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!] [Các biện pháp chống khủng bố bên châu Âu tệ hại đến thế à!
Bom cũng không dò ra được, làm ăn kiểu gì thế?!] [Bao nhiêu học sinh đang ở đó mà sao không kiểm tra cho kỹ
càng!!!] Lúc này là chín giờ tối, ở tổng bộ công ty Giải trí Thiên Hành. “Tin tức bên phía châu Âu có chuẩn không?”
Lạc Văn Bân đang xem tin tức trên Weibo: “Truyền thông Sơ Quang có bao nhiêu lãnh đạo cấp cao bị chôn vùi?
Thậm chí có khả năng đến cả CEO cũng ở đó?” Truyền thông Sơ Quang rất xem trong cuộc thi quốc tế ISC lần này,
mấy vị tổng giám chế đều đích thân đến châu âu.
Bọn họ còn là người phụ trách truyền hình trực tiếp về nước Hoa, cách địa điểm phát nổ cực kỳ gần.
Cho dù không chết thì cũng bị thương nghiêm trọng. “Vâng, sếp Lạc” Thư ký tỏ ra rất kính cần: “Đúng là có lãnh đạo cấp
Truyền thông Sơ Quang bị chôn vùi, nhưng CEO của bọn họ có ở đó không thì không rõ”
сао сuа
“Lúc này có khi Truyền thông Sơ Quang đang loạn cào cào lên rồi.” “Tốt” Lạc Văn Bân trầm ngâm giây lát, giọng nói trầm trầm:
“Liên hệ với Truyền thông Thời Đại, bắt đầu lập kế hoạch tấn công Truyền thông Sơ Quang, phát tán hết đống tin chúng ta đè xuống
lúc trước ra đi” “Trong kỳ nghi hè này, tôi muốn thấy biển hiệu của Truyền thông Sơ Quang phải gỡ xuống” Còn về Doanh Tử Khâm
mà cư dân mạng đang lo lắng nhất? Ông ta không quan tâm
Chết thì chết thôi.
Một thần học đối với ông ta mà nói thì có ích gì cho việc giúp ông ta lập nên đế quốc giải trí của mình đâu.Truyện cứ thong thả mà đọc, cuộc sống chầm chậm trôi qua.