Hóa ra anh là chàng trai năm ấy - Chương 229
- Home
- Hóa ra anh là chàng trai năm ấy
- Chương 229 - Tôi có một người bạn giống anh
Đọc truyện Hóa ra anh là chàng trai năm ấy Chương 229 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Hóa Ra Anh Là Chàng Trai Năm Ấy – Chương 229 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Hóa Ra Anh Là Chàng Trai Năm Ấy – Cá Koi (full) mới nhất tại Ngôn Tình Hay
Cùng lúc đó, Hứa Mộc Tình cũng nhìn chủ quầy bánh kếp với ánh mắt rất ngạc nhiên.
Chủ quầy bánh kếp này mặc một chiếc áo phông rất bình thường.
Tuy đầu tóc hơi rối nhưng con mắt rất sáng, gương mặt cũng mang theo nụ cười rất tươi.
Chỉ là Lý Phong và Hứa Mộc Tình rất quen thuộc với khuôn mặt này.
Bởi vì, bọn họ vừa mới gặp mặt hơn nửa tiếng trước.
Lý Phong cũng bóp nát tay phải của chủ nhân khuôn mặt này!
Nghê Quang Văn!
Người đàn ông trước mặt anh trông gần giống hệt như Nghê Quang Văn!
Nhưng Lý Phong nhanh chóng phân biệt được bọn họ không phải cùng một người!
Vì đôi mắt.
Ông chủ quầy bánh kếp trước mặt có đôi mắt rất sáng.
Hơn nữa, nụ cười của anh ấy rất ấm áp và cuốn hút.
Ngay cả những người đang có tâm trạng tồi tệ cũng sẽ tự nhiên cảm thấy ấm áp trong lòng sau khi nhìn thấy nụ cười này.
Hứa Mộc Tình nắm lấy tay Lý Phong, nói nhỏ: “Em không hoa mắt đấy chứ?”
Lý Phong mỉm cười, hỏi chủ nhân của quầy bánh kếp:”Ông chủ, họ của anh là Nghê à?”
Chủ quầy mỉm cười gật đầu.
Giọng anh ấy hơi khàn: “Vâng! Sao anh biết?”
“Tôi có một người bạn trông rất giống anh”.
Ngay khi Lý Phong nói lời này, sắc mặt của ông chủ có chút thay đổi.
Anh ấy lúng túng cười: “Mặt tôi rất phổ biến nhỉ”.
“Nhiều người nói rằng tôi trông giống bạn của họ”.
“Mặt tôi mà có rơi giữa đường, e rằng cũng không ai nhận ra ấy”.
Khi người chủ quầy hàng nói chuyện, trong mắt anh ấy có chút gì đó mập mờ.
Nhưng cả Lý Phong và Hứa Mộc Tình đều không lật tẩy nó.
Chẳng bao lâu, thức ăn họ gọi đã làm xong.
Đôi môi đỏ mọng gợi cảm của Hứa Mộc Tình khẽ mở và cắn một miếng nhỏ.
Chẳng mấy chốc, đôi lông mày lá liễu xinh đẹp của Hứa Mộc Tình bất giác nhướng lên.
“Wow ông chủ, bánh của anh ngon quá”.
“Nước sốt bên trong rất đặc biệt, chua chua ngọt ngọt”.
Chủ sạp cũng rất bộc trực, không giấu giếm gì cả.
Anh ấy nói với Hứa Mộc Tình rằng nước sốt của anh ấy là công thức đặc biệt.
Bên trong có trái cây.
Vị chua chua ngọt ngọt đến từ chanh dây.
Sau khi nói chuyện phiếm vài câu, Lý Phong và Hứa Mộc Tình tay trong tay xoay người rời đi.
“Chồng à, họ có phải là anh em sinh đôi không nhỉ?”
Lý Phong gật đầu.
“Khả năng đó là rất cao”.
“Chỉ là, hai khuôn mặt gần như giống hệt nhau như vậy, tại sao địa vị và số phận của họ lại có khoảng cách lớn thế chứ?”
Nghe vậy, trên mặt Lý Phong tự nhiên nở một nụ cười lạnh lùng.
Chuyện này thú vị đấy.
Lý Phong nhờ Trần Quả chở Hứa Mộc Tình về.
Khi anh quay lại quầy bánh kếp, Vương Tiểu Thất từ trong góc bước ra.
“Đại ca, em đã điều tra ra rồi, người này tên là Nghê Quang Vũ”.
“Anh ấy và Nghê Quang Văn đúng là anh em sinh đôi”.
“Chỉ là khoảng cách số phận của hai anh em họ là quá lớn”.
“Hơn nữa, Nghê Quang Vũ chưa từng xuất hiện trong cuộc đời của Nghê Quang Văn”.
“Ngay cả cha mẹ của Nghê Quang Văn cũng chả giống hắn tí nào”.
Vừa rồi, sau khi Lý Phong gặp Nghê Quang Vũ, anh đã lập tức bảo Vương Tiểu Thất phái người đi điều tra thân phận của anh ấy.
Do thời gian gấp rút nên chỉ tìm hiểu được một số thông tin trên bề mặt.
Nhưng mà, lúc này, Lý Phong đột nhiên nghĩ tới một chi tiết, lạnh nhạt nói.
“Đi tìm ảnh vợ của Nghê Quang Văn”.
“In ra, càng sớm càng tốt”.
“Vâng!”
Nghê Quang Vũ vẫn đang làm việc chăm chỉ trước gian hàng.
Đúng lúc này, đột nhiên có vài người bước tới.
Những người này trông có vẻ nghiêm trang.
Trên người còn toát ra khí tức kinh người.
Ngay khi những người này xuất hiện, những vị khách đang định mua bánh lập tức giải tán.
Người dẫn đầu không phải ai khác, chính là Vương Tiểu Thất.
Vương Tiểu Thất cầm một bức ảnh của vợ Nghê Quang Văn, Vi Thắng Nam.
Chỉ vào bức ảnh của Vi Thắng Nam và nói: “Ông chủ, ông có biết người này không?”
Lúc nhìn thấy bức ảnh, sắc mặt Nghê Quang Vũ thay đổi.
Đặc biệt là đôi mắt của anh ấy.
Trong mắt anh ấy là một cảm xúc rất phức tạp.
Anh ấy nhìn chằm chằm vào bức tranh này trong ba giây.
Cuối cùng lắc đầu: “Tôi không biết cô ấy”.
“Thật sao? Nếu anh không biết người phụ nữ này thì hôm nay xui cho cô ta rồi”.
“Thằng chồng rác rưởi của cô ta, nợ người khác một khoản tiền lớn”.
“Giờ cô ta đã bị chúng tôi nhốt lại”.
“Nếu không đủ hai triệu trước mười một giờ tối nay”.
“Chúng tôi sẽ bán cô ta cho Đảo Quốc, mỗi ngày cô ta sẽ phải tiếp hàng chục tên đàn ông!”
“Tôi, tôi thực sự không biết cô ấy”, anh mắt Nghê Quang Vũ lộ ra vẻ lo lắng.
“Nếu anh đã không quen thì thôi”.
“Thực ra, chính người phụ nữ này đã yêu cầu chúng tôi đến tìm anh”.
“Cô ta nói, anh chắc chắn là có tiền”.
“Thật đáng tiếc, người phụ nữ này đã tin nhầm người rồi”.
Vương Tiểu Thất nói xong, đem người lập tức xoay người rời đi.
“Chờ một chút! Chờ một chút!”
Nghê Quang Vũ nhanh chóng bước ra từ phía sau gian hàng.
Ngay khi anh ấy bước ra khỏi quầy bánh, Lý Phong đứng cách đó không xa, đã phát hiện ra điểm khác biệt lớn nhất giữa Nghê Quang Vũ và Nghê Quang Văn.
Chân!
Sự khác biệt giữa Nghê Quang Vũ và Nghê Quang Văn nằm ở chân của họ.
Chân phải của Nghê Quang Vũ bị què!
Khi Nghê Quang Vũ bước đi, anh ấy có vẻ hơi vất vả.
Chân phải của anh ấy rõ ràng đã bị chấn thương nặng.
Vương Tiểu Thất lạnh lùng nhìn Nghê Quang Vũ: “Làm sao vậy?”
“Không phải anh nói không biết người phụ nữ này sao?”
“Đã không quen thì anh quan tâm đến cô ta làm gì?”
Lời nói của Vương Tiểu Thất khá là ngổ ngáo.
Nếu là người thường, e rằng lúc này đã run như cầy sấy rồi.
Tuy nhiên, cái chân què của Nghê Quang Vũ đã gắng gượng đỡ lấy cơ thể run rẩy của anh ấy, anh ấy căn răng nói.
“Tuy rằng tôi không biết người này, nhưng các anh làm vậy là sai rồi”.
“Sai? Vậy thì nói cho tôi biết, nên làm như nào đây?”
“Chồng cô ta nợ chúng tôi hai triệu”.
“Người đàn ông đó giờ đã trốn đi rồi”.
“Bây giờ vợ hắn đương nhiên phải gánh khoản nợ này”.
“Đừng lo lắng, chúng tôi không phải kẻ xấu, chúng tôi chỉ là người làm ăn thôi”.
“Người phụ nữ này trông khá được”.
“Sau khi cô ta đến Đảo Quốc, với nhan sắc của cô ta, chỉ cần hai ba năm là có thể trả hết nợ rồi”.