Hệ thống ép tôi làm kiều thê - Chương 53
Đọc truyện Hệ thống ép tôi làm kiều thê Chương 53 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Hệ Thống Ép Tôi Làm Kiều Thê – Chương 53 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Hệ Thống Ép Tôi Làm Kiều Thê – Nguyễn Kiều mới nhất tại Ngôn Tình Hay
Tác giả: Kiều Lam
Sau khi nhận được lệnh của Nguyễn Kiều, các ngự y yên tâm chữa trị hơn hẳn.
“Đôi mắt của vị… Công tử này bị thương quá nặng, không thể chữa khỏi được, nhưng mà yết hầu và tay chân thì có thể khôi phục được hai ba phần, nếu hiệu quả tốt, có thể khôi phục đến bốn năm phần.” Bắt mạch xong, các ngự y châm chước báo lại cho Nguyễn Kiều.
Nguyễn Kiều ừ một tiếng, ánh mắt dừng trên cổ tay bị thương của y, không ngờ vết thương nặng như vậy vẫn còn cơ hội chữa khỏi, “Cần dùng thuốc gì thì cứ báo thẳng, không cần lo thiếu thuốc.”
Các ngự y nghe vậy không nhịn được líu lưỡi, âm thầm nhìn trộm Lê Nguyên Chiêu còn đang hôn mê trên giường.
Dù nhìn y gầy ốm nhưng giá trị nhan sắc lại không bị ảnh hưởng, họ không nhịn được cảm thán, đẹp thật tốt, họ vốn còn đoán Trưởng công chúa tuy gây chuyện nhiều nhưng còn không dính vào nam sắc, không ngờ người ta không phải không dính vào nam sắc, mà là nam nhân bình thường đó căn bản không lọt được vào mắt nàng.
Ngự y không dám nghĩ quá nhiều, phân phó hạ nhân phủ công chúa chuẩn bị công cụ và dược liệu cần thiết, bắt đầu trị liệu.
Vết thương ở cổ tay của Lê Nguyên Chiêu vì không trị liệu kịp thời nên đoạn gân đứt đã bắt đầu co lại, trị liệu cực kỳ đau đớn.
Bởi vì không thể dùng thuốc tê, Lê Nguyên Chiêu bị Nguyễn Kiều đánh ngất bị đau tỉnh.
Cổ tay đau đớn khiến Lê Nguyên Chiêu hoảng hốt như quay về ngày lão nhị sai người đánh gãy chân tay y, nghĩ đến nguyên nhân mình bị Trưởng công chúa Tây Triều mang về, y lại thất rất khuất nhục.
Là Thái tử của một quốc gia, cho dù có chết, y cũng không cam nguyện chết nhục nhã như thế.
Y bắt đầu giãy dụa kịch liệt, ảnh hưởng đến sự trị liệu của ngự y.
Nguyễn Kiều vốn ở bên nhìn chằm chằm y, thấy thế thì tiến lên đè y lại, “Đừng lộn xộn, trước đó ngươi đã đồng ý với ta là sẽ ngoan ngoãn, nếu ngươi lại không nghe lời, ta sẽ phải trừng phạt ngươi!”
Tôi tớ bên cạnh đã tiến lên hỗ trợ lúc Nguyễn Kiều đè y lại.
Lê Nguyên Chiêu làm ngơ lời Nguyễn Kiều nói, y không thể tránh thoát, thậm chí còn nhớ lại những lần bị đánh chết trong quá khứ, hận trong lòng, chóp mũi lại quẩn quanh mùi hương ngọt dịu khiến y biết tay Nguyễn Kiều ở ngay bên mặt mình.
Y quay đầu, cắn lên cổ tay Nguyễn Kiều, như một con chó dữ hung ác, cắn chặt không buông, lực cắn rất mạnh, như muốn xé một miếng thịt xuống, khiến người xung quanh đều hít hà. Xuân Từ đứng đầu tứ đại nha hoàn của Nguyễn Kiều lập tức kêu thất thanh, “Điện hạ!”
Mọi người đều ngốc, ngay cả ngự y cũng run tay.
Chỉ có Nguyễn Kiều vô cùng bình tĩnh, khuôn mặt nàng thậm chí còn không lộ ra một chút đau đớn, cứ như người bị cắn chẳng phải là nàng, nàng nhìn ngự y, lạnh giọng ra lệnh, “Tiếp tục.”
Một ngự y nhìn vết máu đỏ tươi chảy từ khóe miệng Lê Nguyên Chiêu xuống, tay run run, đối mặt với ánh mắt lạnh lùng của Nguyễn Kiều, tức khắc rùng mình một cái, vội nhanh tay hơn.
Đến khi cổ tay của Lê Nguyên Chiêu được băng bó xong, cổ tay Nguyễn Kiều đã máu tươi đầm đìa, nàng mặt không biểu cảm xác nhận với ngự y xem đã trị xong chưa rồi nắm lấy cằm của Lê Nguyên Chiêu.
Mái tóc chưa chải của Lê Nguyên Chiêu xõa đầy giường, trên trán còn đầy mồ hôi lạnh rỉ ra vì đau đớn.
Dưới lớp lụa trắng là ngũ quan tinh xảo tuấn lãng, trên đôi môi mỏng còn máu từ cổ tay của Nguyễn Kiều.
Nguyễn Kiều hừ lạnh một tiếng, đột nhiên cúi người, hung hăng cắn xuống đôi môi khô nứt trắng bệch của y.
Đôi môi mềm mại vì thiếu nước mà nứt nẻ, lúc dán lên, Nguyễn Kiều nếm được mùi tanh ngọt của máu.
Cảm giác đau đớn nóng rát từ cổ tay truyền đến, Nguyễn Kiều đau đến mức gân xanh nhảy thình thịch, nàng không chút khách khí dùng sức nghiền môi y.
Lê Nguyên Chiêu ngốc cả người, khuôn mắt ngẩn ra, sau đó khuôn mặt xinh đẹp đó vặn vẹo, tiếp theo đó là ngạc nhiên, khiếp sợ, xấu hổ, buồn bực, vân vân đan xen lặp lại.
Hai cái răng nanh nhòn nhọn của Nguyễn Kiều cắn phá môi y, nhưng khi đôi môi mềm mại ấy chạm vào, y lại không cảm giác được đau đớn, chỉ còn cảm giác tê dại muốn nổ tung từ từ lan tràn từ môi.
Cảm giác chưa bao giờ xuất hiện thổi quét toàn thân, y như bị trúng mê dược, cả người nhũn ra, ngay cả đau đớn cũng biến mất.
Nguyễn Kiều hơi ngẩng đầu, nhìn Lê Nguyên Chiêu tựa như mất hồn, nàng hơi híp mắt, đầu lưỡi nhẹ nhàng đảo qua môi y, cuốn hai giọt máu vào miệng, đó là mùi tanh ngọt từ máu của hai người, “Sau này mà còn không nghe lời, ta sẽ trừng phạt ngươi như vậy. Sau mà còn định phát cuồng như chó điên thì nhớ suy nghĩ kỹ hậu quả trước đấy.”
Nguyễn Kiều cắn khá tàn nhẫn, môi Lê Nguyên Chiêu sưng lên, miệng vết thương bị răng nanh của nàng cắn thủng còn đang rỉ máu.
Nguyễn Kiều đứng dậy từ trên người y, người xung quanh đã sợ đến hóa đá vì hành động đột ngột vừa rồi của nàng.
Nguyễn Kiều nhẹ nhàng vuốt vết nhăn trên váy áo, bình tĩnh quét qua những người đang trợn mắt há hốc mồm xung quanh, “Đứng đó làm gì? Muốn làm gì còn không đi làm đi?”
Xuân Từ lấy lại tinh thần, nhẹ nhàng thở ra một hơi, xoay người nhận chén thuốc trong tay tiểu cung nữ, vì trước đó Lê Nguyên Chiêu kháng cự quá kịch liệt nên thuốc còn trộn thêm thuốc mê không ảnh hưởng đến miệng vết thương, tránh y lại giãy giụa, làm nứt vết thương vừa khâu xong.
Nhưng mà Lê Nguyên Chiêu đã phản ứng lại với chuyện vừa xảy ra đang tức điên người, máu dồn lên đầu, chưa từng có ai dám mạo phạm y như thế, không một ai!
Lê Nguyên Chiêu chớp mắt, y không nhìn thấy, cũng bị độc câm, nhưng mà y không thể chịu đựng được việc mình trở thành cấm luyến của công chúa tiểu quốc!
Tuy vậy, sức chiến đấu của y cũng này thật sự quá yếu, dưới sự cho phép của Nguyễn Kiều, mấy người tiến lên là có thể chế trụ được y.
Lê Nguyên Chiêu bị ép rót chén thuốc bỏ thêm dược liệu, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ say.
Thấy y cuối cùng cũng yên tĩnh lại, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
Một ngự y có hơi lớn tuổi lau mồ hôi trên mặt, lại lần nữa băng bó lại vết thương đã bị nứt toạc khi Lê Nguyên Chiêu giãy giụa, sau đó lo lắng nói với Nguyễn Kiều, “Vết thương của vị công tử này vốn đã kéo dài lâu không trị liệu, nếu không trị liệu tốt thì sợ là rất khó trị hết.”
Nguyễn Kiều gật đầu, “Yên tâm, trước khi miệng vết thương của y tốt lên, y sẽ không có cơ hội tỉnh táo.”
Một ngự y khác không lên tiếng trộm nhìn Nguyễn Kiều, sau khi thấy Lê Nguyên Chiêu phản kháng kịch liệt, hắn không nhịn được mà hoài nghi người này bị như vậy là do trước đó không chịu nghe lời công chúa của họ, sau đó bị công chúa của họ dẫm đạp đúng không?
Tiễn mấy ngự y đi, Nguyễn Kiều đi tắm, vết thương ở cổ tay không thể dính nước, rất không tiện, may mà bốn đại cung nữ do Xuân Từ dẫn đầu đều rất được việc, Nguyễn Kiều thay một bộ quần áo thoải mái rồi về phòng mình.
Thấy Nguyễn Kiều đối đãi Lê Nguyên Chiêu như vậy, hệ thống cảm thấy móa nó, nó không ngờ ký chủ lại có thể lăn lộn Lê Nguyên Chiêu vốn đã vô cảm trơ lì chỉ muốn chết thành hận nàng vô cùng như thế.
Nó cảm thấy đại não của mình chết máy luôn rồi, chờ đến đêm khuya yên tĩnh mới dám cẩn thận hỏi Nguyễn Kiều, [Kiều Kiều, cô đối xử với nam phụ như vậy thực sự không sao chứ? Giờ anh ta hận cô như vậy, lỡ chúng ta lật xe thì làm sao giờ?]
“Giờ anh ta hận tôi không phải là tốt sao?” Nguyễn Kiều hỏi lại.
Hệ thống sửng sốt, [Hả? Vì sao lại tốt?]
“Vốn anh ta chỉ muốn chết, giờ bị tôi lăn lộn như vậy, chắc là không muốn chết nữa, mà muốn giết chết tôi.”
Hệ thống: [Không phải anh ta muốn giết chết cô à, vì sao cô lại vui vẻ như thế chứ!]
Nguyễn Kiều cười khẽ một tiếng, nhẹ nhàng vuốt lớp băng cổ tay bị thương, “Đương nhiên là vui rồi, cậu không hiểu.”
Hệ thống: [……]
Khoảng hai tháng sau đó, Nguyễn Kiều quả nhiên tuyệt đối không cho Lê Nguyên Chiêu cơ hội tỉnh lại, mỗi ngày đều có ngự y có chuyên môn về mát xa tới mát xa toàn thân cho Lê Nguyên Chiêu, đề phòng ngừa y bị hoại tử hoặc héo rút cơ bắp.
Mãi đến khi ngự y nói có thể để y tỉnh lại quan sát tình trạng khôi phục thì mới ngừng thuốc.
Bởi vì ngủ thực sự quá lâu, lúc tỉnh lại, Lê Nguyên Chiêu có chút mờ mịt, hồn nhiên không biết mình đang ở đâu.
Mãi đến khi chú ý đến trước mắt đen nhánh không thấy gì, ký ức về đoạn thời gian này mới xuất hiện trong đầu y.
Sau khi y bị lão nhị hại, lại thức tỉnh ký ức, sau đó cũng bị đâm xe ngựa, nhưng lần này, Trưởng công chúa Tây Triều không sai người đánh chết y, nhặt y về trong phủ, còn trị liệu cho y.
Y hơi giật chân và tay, hai nơi còn đau đớn, đặc biệt là cổ tay, kèm theo cảm giác đau đớn còn cảm giác vô lực.
Tay của y còn chưa khỏi.
Chân lại bị thương.
Không biết sau này còn có thể đi lại hay không.
Y hoàn toàn biến thành một phế vật, không biết Trưởng công chúa Tây Triều kia coi trọng một phế nhân như y ở chỗ nào.
Đại khái là vì ngủ quá lâu, lâu đến mức tỉnh lại rồi, đầu y vẫn mơ hồ, không muốn nghĩ gì, chỉ muốn ngây ngốc.
“Ngươi tỉnh?” Bên tai vang lên một giọng nói mềm mại.
Tuy không nghe được mấy lần, nhưng giờ y lại có thể dễ dàng phân biệt giọng của Trưởng công chúa Tây Triều, tuy rằng không biết vì sao nàng lại ở bên cạnh, nhưng y cũng không muốn đáp lại.
Ngược lại, sự chống cự tiêu cực của y, không những không đả kích được Trưởng công chúa Tây Triều nhiệt tình kia, còn khiến nàng nhích lại gần hơn.
Y lại ngửi được mùi hương ngọt dịu quen thuộc trên người nàng.
eyJpdiI6ImFXT0FKOUN4amZoOHlsMVRBYXRmcXc9PSIsInZhbHVlIjoiM3orNEYyUnNBQ3Fyd001TnlWXC94cnFcL2ZDeEVBVlRkeVhcLzVUSjBFWndUY0RraCtwNjNwbnZwSjlJdVQ2ajh2MSIsIm1hYyI6ImMxNzVjYWMwZTQwMDkyMGNiZDljZTA0YTg2MmFlOWIzNjc4ZTliNDIxMmYxOGJlZDRjMzA5MGM0NTlmZjAzMWMifQ==eyJpdiI6Im9JUVJvWmJ5M2t1SWtLNTdrSkJNRGc9PSIsInZhbHVlIjoiXC9SSEJtU0JKeXhidFBxMG1OQXUwUGNqK3JJUHFHWWFacTJyMURuRTVLY05RMVwvV2RyS3NmZm1IWmJoU1VBVkxIV1wvS2FOcGorSm5qc29CK21QeDJ0bGNnNmdvaFZ3czFOa0h5VkxcL29BXC96SnNCd3J4Sm44cllzYTFIbHRjWGFvc0xqQUEzdVwvZlVWaFRRNTZpS0I0XC9qRXRoV0VaVWdWSlFJMytKb2Q1T2lMOGtcL1lJN0dSS3c3TUU2bXJcL2U1QnIzOG9SVXA3TkNqNHkyRmhDelArXC95S2RVSjdYZHUrdTQ4UmU2cVA2eklTejFBN3NlcURtVHJFbURsaXo1eWE3QTkiLCJtYWMiOiJlYjljNDVkNTFjNWU1MmFmZGM3ZDJiZjAwNGQ2NjY2NWE0YmIwM2U5MTY5OWUzNzUyNzNjYmM3YmM1NDM0NzFhIn0=eyJpdiI6IlczVXp2cVBXOG0wZW5FTTkzT2VBZkE9PSIsInZhbHVlIjoiSmUrQ1FXWE5SUVB2REFlZTRtak9oNEtvaDhCVVQ3am9MdUZyMExYU1NzWVdiSGZVYUNmMjNUTUxoV2JtRDc0UiIsIm1hYyI6ImMzYjY3MWY4NDc3YjBhMjk1ZTg0MDE4MGMzMTFlOGVjODI3MjU2ODllZmY0YWI3NTBkNTMyYTNiMDY3ZWFjZGYifQ==eyJpdiI6IjQ3Y3M2cU5iWGNWUG40TEZkK2Q2blE9PSIsInZhbHVlIjoiQ0N6OTNsUFI3QkdyQWtjU1d4NnBlbW1YNEpRcTFYS21pSnhMNnEySWlETmV3YzFDcjB4cVBsK2ZnSjdiN29adG1LSVdhc1NjSHh0QmRZNTlEUHh1OU1VbzBZNGZcLzJnVTFsSHBkQUQ3TDdPakF3VjVxclNBMUZybEtkNVRyVUNLcnpCMm51eWppTGtBWTBRclNFeTZcL1NBNzhzTkFJbFwvbVB0ZEw2WGZieFJFbmZma2l0eUhSTWxjYzN3dFV4WTZkVU9OWDdGbXlcL1pIYTY1UmhERm5uc1AwMk1OZk9XblFCV0NlSlhFVU90NWpzeUlGR1JNYTY3WjkxTUZaTm1mc3lwNVwvYUJMQWhCWFFcL2xkbXpjWnlxN2I5dTR6WjlTbGZpVytFSW91SXBhc3F2Tk11ejhcL096SWduWCt5MVlaNHh6MUl4enVNSVpxa3NNc1JTZjRoUFwvcnBcL2dkQ3lUZ29vcXFEUDNKQithb1wvTGxGNHhoZmVYdVhpRHZFU3h0WmcxXC9DXC9RamIxUjJFUGFjdVl0ZHJhUVpaWHE1bFhpMGp6MFNqRXZGeVlwdVM3ZURRS1FDWnRaSVNCUHd5aytrXC9PcXQ4K0JrMmNiT2VzbExrdDNsWXpJOHYyc1JqVFc5M1VkVlFOODNDRUdEOElRPSIsIm1hYyI6IjZjZjBlNGRjYWJhNDRmZDAyODExZGY3NGNlNTZlMDVhZmNkNzI5ZGY3ZGEyODhhZTBhMzc4ZmUyODQ0MmZlYTUifQ==eyJpdiI6IkxYb093cWNnNDRtSmFma09kYVpvTUE9PSIsInZhbHVlIjoic2tcL1JRZWVRMldJbXRzSXhsNHozenR0TjVxcGxZR2x1dW5aTFB1N0xWY0xFMHFRTUFQNkVYWXRQWmh0ZjU1ck8iLCJtYWMiOiI0NzhjMjUwODljYzJkNmUxZDg4ODlkYmY1Njc1NzVhN2MyYTBjODBjYzZjZjIzNDc0YjFjNTdkNzM4ZmJlOWY3In0=eyJpdiI6IlwvdHNLSVJmbG8wRE4zcndpcDBPSlVRPT0iLCJ2YWx1ZSI6IlVUbnlxR0o2V3Y0aThrcjN6RHp2TVhWaHY0VUJEN05kWXVHNlowdGl4SFZQeWw0Y0dvUmgwYjhwRUlsdmRiTG14NEFQeGQ0Z0gxaFY5NXR5MndPTTdPNllaN2ZKM0dIRUhJNXgyWFF0b1RNPSIsIm1hYyI6ImUwODdjMzkxZDEyNjE3ZWY4OGE5MDk4MGUwMDk0M2Q1YzA3NDU3ZWYyZjg0NTY5MjQzN2QyOGMxM2UzNzdkMTMifQ==eyJpdiI6IkVndGNmcGlRYzc3Y0VhcmNybVF5XC93PT0iLCJ2YWx1ZSI6ImwxWVNSWERMTlROYkFVSnZqcm11TDNsNjYzUDhvS0NPUDlGVzZtaWc0Q05cL2gxQWl6UHQ2VXZhUzdzNHVwVHlwIiwibWFjIjoiNmQwNWNkZjhmNjI1MDY0N2QzNzhhZDk0YjVkNjJiYjRiOGIyNDM3MjAxNTdhOTY1NTJiN2JiODAzZDY4YzkwZCJ9eyJpdiI6IkVHTDNsV2JKYUJ3WEEwMzBLZU8yeVE9PSIsInZhbHVlIjoia2lPOVpjenU3Yk01WTNsZHlNWGVIc0laRTZCT256RThJUlArVzd2TVhIbTI4NW12TTBjTHRPSm01ejh1Mm8rWWUxR2ZlcDZkTHFYMDlnZ0cxZ3FFT2FjNzFZMjIwV2ZFMkduUTE1NXZHTEs2bEl3ZUc1cjNENGg2ZmtUcXhGZ0ZcL2VZWHV1MFJNWkUxYWlTRlBxTVRoOXNDNWNaQWVcLzJrUW9UTXdldmo1dHJGVVg3dkxjUVpWelo2MjIxMU9TS3EiLCJtYWMiOiI3NzBhYWZmMWIwZDQ0MDQ0YzJhZWYyOGY5NWI5NDg5MDM3ZjA3MDYxZjAxNGI1NjFiZTBlM2FlOGQ4ZmQ3NTc3In0=eyJpdiI6ImJoeTNKektLeEFTQjk4d21tell0VEE9PSIsInZhbHVlIjoibnAwamkwSk03Mk12WGFRSWJONDUrcmZDWnlVaHhDQUZsVDlNRGF1U0Fna2RnVEVESU1aeVc3Y3hLaUVYeEQ1USIsIm1hYyI6ImY2NWEzMmFlMGU2NWJlNDYzMjBiZWYxNTlkY2ZiYTgwMzBkZTYwYzJiMGJjNjMzODQ0NTUyYzEyZjNlNWFlNzAifQ==eyJpdiI6Imo4ZElEQW90RmV2VGRFU2Yzb1ZoNWc9PSIsInZhbHVlIjoiWWsycXdVT1I3d1dZV2dwSWpFYThFVWtvVGtLc2M0aXMzdFNxRFp0VWphU3dINGFXZkVmeWFiN0RhR2IxbENRVGZvZmpkcGtEU05rNHRKQjhQNUJuRERwTEVYc05DNmkxMDFJNU9EOU1uK2dTZTI1NW9UYUFqOE9Rb2hkOGsySDEiLCJtYWMiOiI2MGI0ZGU3ZmM2MWM3YTk4MDZiMmMzYjY0MzJjYWYzMGE1ODRmMjFiMDRlNzQxZTRjMjU0OWE4ZDM0MTIxZWNiIn0=eyJpdiI6InZ6UGM1cEdlUmZWNEQ2bFcxcStDWXc9PSIsInZhbHVlIjoiXC9RMnlxTmlVclFTOVU5b2FqVDk3V0ZQdHp2T1pWUU14akJWYm5ERDhQdDZ6UW5VZHk3d3MxTTRVaWVOajZJRVwvIiwibWFjIjoiMGUzYTk2ZThhYWM4ODc4ODE5OGU2YTk1ZjFmNDRjZTI1NWFmM2I4NGQxODFmYWVjNmVhNmQ1MTdiNGVhYjlhYiJ9eyJpdiI6ImNGNlp2cUdwZGJTSmVlQThFMXg1OHc9PSIsInZhbHVlIjoibDdzU2hOZ3lPTk5rMldQSkdyQ0dhVDQ2bEdjRG9OMUNFVmhYcElYbzFhU0JHUHJrWUpuVjl6WmVVN0dvQ3YwMSIsIm1hYyI6ImEwNmJmY2I4YjNkNDNjMDI0YzBjYWIxYzFmMTIyM2RjZDA4OGNjOWJjOGY0YWVmZTgxMGVlYjVhYjA1ZjkxZDgifQ==