Hệ thống ép tôi làm kiều thê - Chương 120
Đọc truyện Hệ thống ép tôi làm kiều thê Chương 120 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Hệ Thống Ép Tôi Làm Kiều Thê – Nguyễn Kiều mới nhất tại Ngôn Tình Hay
Tác giả: Kiều Lam
Thấy mình đã nói đến vậy rồi mà hai người trước mặt vẫn không có phản ứng, Dư Thiên Phúc cũng say, “Không đúng, hai ngươi sao thế? Nếu Bình Tương Vương cáo ngự trạng thì chắc chắn sẽ liên lụy đến phủ Tĩnh Vương và phủ Trấn Quốc Công.”
Yến Tri trợn trắng mắt, “Để hắn cáo.”
Y rót một ly trà, thử độ ấm trước, sau đó đặt nó trong tầm tay của Nguyễn Kiều, động tác tự nhiên tùy ý, tựa như đã làm bảy tám trăm lần.
Dư Thiên Phúc trừng mắt, làm hồ bằng cẩu hữu nhiều năm, lần đầu tiên Dư Thiên Phúc thấy Yến Tri hầu hạ người khác, hắn nhìn mà choáng váng, “Ta vừa nhận được tin đã chạy bình bịch tới báo tin, thế mà hai người không cảm ơn thì thôi, còn không lo lắng gì như thế, ta nên nói các ngươi chủ quan không sợ hay không tim không phổi đây?!”
Yến Tri liếc hắn, “Ngươi cảm thấy ta và Quận chúa thiếu vật ngự tứ hả?”
Dư Thiên Phúc sửng sốt, sau khi phản ứng lại mới nói, “Ta biết hai ngươi không thiếu, hơn nữa mọi người đều biết vật ngự tứ đều có dấu của phủ Nội Vụ, không thể tặng đi cũng không thể bán lấy tiền, kẻ điên mới trộm nó về, nhưng phủ Bình Tương Vương rõ ràng muốn lấy nó làm cớ, không nói lý do thật, sợ là đến lúc đó sẽ im lặng làm lớn.”
Dư Thiên Phúc nhìn Nguyễn Kiều, “Hơn nữa, người nọ đã được chứng thực là ám vệ bên người Quận chúa, một năm trước còn cứu mạng Quận chúa, quan hệ với Quận chúa không cạn.”
Dư Thiên Phúc rõ ràng đã nghe gì nói đó, nói chuyện với Nguyễn Kiều rất không khách khí, thậm chí câu cuối còn nhấn mạnh.
Nguyễn Kiều hơi kinh ngạc liếc Dư Thiên Phúc một cái, nàng vốn tưởng đám hồ bằng cẩu hữu chơi với Yến Tri chỉ đùa với y thôi, không ngờ thế mà lại thật sự có một bằng hữu?
Yến Tri ngồi bên cạnh, không chờ Nguyễn Kiều nói gì đã vỗ cái bốp vào đầu Dư Thiên Phúc, “Nói hươu nói vượn cái gì đấy? Quan hệ không cạn cái gì? Ngươi đang đội nón xanh cho tiểu gia đấy hả?”
Dư Thiên Phúc: “……”
Có câu thấy sắc quên nghĩa, hôm nay hắn đã gặp được rồi!
Nếu không phải vì tốt cho Yến Tri, vì sao hắn phải tới phủ Trấn Quốc Công chọc chuyện không vui chứ!
Dư Thiên Phúc cực kỳ ủy khuất.
Thấy Yến Tri không phối hợp như thế, Dư Thiên Phúc cũng không tiện nói gì trước mặt Nguyễn Kiều nữa, ngồi không bao lâu đã cáo từ rời đi.
Nhưng chờ đến lúc Yến Tri tiễn hắn đi, hắn thật sự không nhịn nổi, thật sự không muốn Yến Tri giống kẻ ngốc chẳng hay biết gì, vì thế nói tuốt ra hết.
Kết quả, thấy Yến Tri nghe xong vẫn dửng dưng, Dư Thiên Phúc rất khiếp sợ, “Ngươi không giận à?”
“Ta biết hết, Tấn An không dối gạt ta gì cả.” Yến Tri nhe răng cười, cực kỳ đắc ý, “Ngươi đừng lo, chuyện đó không liên lụy đến ta và Tấn An được.”
Dư Thiên Phúc nhìn Yến Tri sắp vểnh đuôi lên trời, tức đau cả mắt.
Hắn cảm thấy Yến Tri thật ngây thơ, phủ Trấn Quốc Công vốn tay nắm binh quyền, lỡ Bình Tương Vương lòng dạ hiểm độc chụp cái mũ mưu phản vào thì làm sao đây! Hơn nữa tức phụ của y xảy ra tai tiếng màu hường lúc còn trong khuê các, y không giận thì thôi, có gì mà đắc ý!
Biểu cảm Dư Thiên Phúc trầm trọng, mới không gặp một thời gian thôi, huynh đệ của hắn đã thành kẻ ngốc, không biết Quận chúa Tấn An kia rót cho y canh mê hồn gì.
Hắn vỗ vai Yến Tri, “Ngươi cẩn thận tí đi.”
Dư Thiên Phúc chẳng qua chỉ là một Thế tử Hầu phủ, căn bản không thể giúp được gì, ngay cả tin tức Bình Tương Vương bắt được Trần Nghiên Chiêu cũng ít nhiều do một biểu ca của hắn làm việc ở phủ Bình Tương Vương nói cho mới biết.
Làm huynh đệ, hắn đã làm những gì mình có thể, còn lại thì hắn không còn cách nào.
Sau khi trở về, Dư Thiên Phúc tuy nói mặc kệ, lại vẫn trộm chú ý.
Tuy nhiên, chuyện lại không phát triển theo chiều hướng hắn nghĩ, dù là phủ Trấn Quốc Công hay phủ Tĩnh Vương đều không xảy ra chuyện, mà kẻ xui xẻo lại là phủ An Vương như mặt trời ban trưa.
Lại còn liên lụy đến một bản án cũ năm xưa.
Mười bốn năm trước, Tĩnh Vương nhận lệnh Hoàng đế đến Giang Nam điều tra nghe ngóng chuyện thương nhân muối cấu kết với quan gia, ngầm chiếm đoạt gần trăm vạn lượng vàng bạc tài bảo, sau khi tra rõ thì xét nhà hỏi trảm toàn bộ quan viên phạm tội.
Đô sứ vận muối Trần Vĩnh An bị tra ra, chết cũng không chịu nói ra đã giấu bạc ở đâu, tự sát trong lao, khiến toàn bộ manh mối đứt đoạn, không thể tìm được con chuột béo nhất đưa ra công lý.
Giờ vì Bình Tương Vương và An Vương trở mặt, chó cắn chó một miệng lông, án muối kinh thiên kết luận qua loa năm đó cuối cùng cũng có kết quả.
Vốn đến đây sẽ sớm đến đại kết cục, nam chính Trần Nghiên Chiêu phát hiện không đúng, tra tìm manh mối án của phụ thân năm đó, cuối cùng tìm hiểu nguồn gốc, phát hiện chân tướng.
Kết quả, vì bị Nguyễn Kiều đấm đến mất trí nhớ, sau đó nàng còn rời khỏi cốt truyện ngược luyến tình thâm, khiến phần tình cảm chống đỡ 80% cốt truyện sụp đổ, phần còn lại là phần báo thù, cũng vì Trần Nghiên Chiêu mất trí nhớ bị nữ phụ Đỗ Di Huyên nhặt đi mà hoàn toàn mất liên lạc với quân mình, cả cốt truyện sụp đổ.
Một bước sai, từng bước sai.
Trần Nghiên Chiêu không khôi phục ký ức ngay từ đầu, sau đó dù có khôi phục ký ức thì hắn cũng chẳng còn đường sống mà đi, tuy hắn có hào quang nam chính, nhưng ngay từ đầu Trần Nghiên Chiêu đã ăn mệt trong tay Nguyễn Kiều, bên này giảm, bên kia tăng, hào quang nam chính của Trần Nghiên Chiêu yếu đi thì hào quang nữ chính của Nguyễn Kiều mạnh lên, ma pháp đánh bại ma pháp, cốt truyện bị hủy, hào quang nam chính của Trần Nghiên Chiêu cũng biến mất, Trần Nghiên Chiêu không bật được hack, chỉ là một nam nhân bình thường.
Năm đó Trấn Vĩnh An chỉ cầu An Vương giữ được đứa con thơ, tuyệt đối không ngờ An Vương chẳng những không làm theo những gì ông ta mong muốn, sau khi cứu đứa con nhỏ bảy tuổi của Trấn Vĩnh An xong, không những không để đứa trẻ mai danh ẩn tích sống một cuộc sống của người bình thường mà còn phái người bẻ cong chân tướng, bịa đặt một lời nói dối mưu hại người khác, biến đứa bé đó thành một quân cờ.
Trần Nghiên Chiêu không tiếc tự bán mình cho phủ Tĩnh Vương, vào ám vệ doanh học tập mười ba năm, thành công trổ hết tài năng, nhưng hắn lại không được phái đi bảo vệ Tĩnh Vương như suy tính, mà bị đưa đến bên cạnh Quận chúa.
Hắn vì báo thù cho cha mà không từ thủ đoạn, thậm chí không tiếc cùng phủ An Vương bảo hổ lột da.
Vòng đi vòng lại, cuối cùng vẫn không thoát được kết cục ban đầu.
Lúc Trần Nghiên Chiêu lên pháp trường, Nguyễn Kiều đi.
Kết quả, sau khi trở về, Yến Tri chua loét.
Chua đến mức cách thật xa vẫn ngửi thấy mùi giấm nồng nặc.
Nguyễn Kiều tắm gội thay y phục xong, thấy Yến Tri đã tự dìm mình thành dấm tinh, chọc chọc y một chút, “Lúc ta về chàng đang đọc trang này, ta tắm rửa xong rồi mà chàng vẫn còn đang đọc trang này, dù chàng không biết chữ thì lâu như vậy cũng học thuộc lòng được rồi ấy chứ!”
Yến Tri không quan tâm Nguyễn Kiều, lật qua tờ khác, ra hình ra dáng đọc tiếp.
eyJpdiI6IjNjRXR0Sm44VDRZVURZTDU1SmpOWkE9PSIsInZhbHVlIjoiN1hSd1FhdzhnbHlLeFZJUDJZSWF2YXNBWWt1RTFcLzBNOURPZ3ViWkREMlh6UDZWTm5UTitRUWNiTm45V3RQVk0iLCJtYWMiOiI3NDkxNWM3OWIxZTlmM2E1MTkwZTZkOGFmNThmMDMwOGVhMWUwZDZhNmJlYWVhOWIyNDBjMTZjMzIwNjVmZGZiIn0=eyJpdiI6IkkwSzN0d0FMd0RrdFVEWG9TdFFRaWc9PSIsInZhbHVlIjoiSHBYVFhUcStYelQ1ejM5WUVOcTc5V3p5OHNxXC9ENFFLZ21IK0UzZzJXaWRmQnNuN1pPdW84cWptMUZ6SGVVOURiSVNGbFFtcmRoc0JoUVF3SXdSTXpjcWh3TTBjcm9UY2Q5TXZudEZic0d5NDVvVTV1cFBmcTdxcE9rYmtsZFNoZTNCbnZqREIwSmhobXVjY05OaG1SazB1cDJJSnhyeFF5eHlpNmxmRFpyYWRUNnVXTnVJdVFOTmkzc2xkVmRXbHRQbU1NTE04UVo1WFozSzJlclphQUd1UENORDBtUVpWa1ExSnZITGlNNTRaK0VUcGhYZDlId0JxVXg4dnc5V1V4KytrT3BhdndrWFRqNkxORjJodUVZSWdLTm9IZEd6MmFwaldRRnBnMVwvTkh5eWRYOEpXXC9JMzdOXC92MERlYmxRWW03cXFQTHJjdVZxNE03cWFoU3pQUT09IiwibWFjIjoiNWFlOTFmYzhlYmNmYTg0ODU1NDM3NmZkZDUyMmZhYmEzYTcxNDkxNDVmMjM2ZjJkMjg1MjVmMzUxZTBjNGEyYiJ9eyJpdiI6IkQ3QVwvbjcyeHZXNk9EVUZFYXRERDlnPT0iLCJ2YWx1ZSI6Im83N0RjKzNRTVwvZGs0OU5lODAwTVNVbnNQV3RMaHJmcG1jNm4xaEFZZkhcL3dCSG5GSlQ4bTZSTVlKU1lOSlJCRCIsIm1hYyI6ImY4Y2JkNjNkNWI5NGVlYzI4MTJjZDBhM2ZhYmI4ZWNjYjVhMTlmZTM5YjllYTA5NDc2ZmM0OTU2NmI3NGRlMDIifQ==eyJpdiI6IitYNjlrQXFYanRXUW92aHhxaVlXS0E9PSIsInZhbHVlIjoidnpRV1lwazgzWWVCOFVVWlJKYUdXVlR1U3cydkxmME5zRzJvNkdBSGNIakRkXC9MQkt0QjhYZWxtR3I2SEpQYVB1MEVDeHNCM0RvSDN3RExkQk9qbmdEVHpnNWVSNFRiYThjVTI4WFwvUG9nK3o5VVQ3blhNXC9GTEhxMTdWMlltYnlFOVU2UUU4VjRvV0piQzBrRXdXZDBOM0hDaG9WVDFqVzhqbVdRdFFcLzBXST0iLCJtYWMiOiI1OThhOTM1YTMxM2Q3ZjU2NDJjMzVkMzA3NTVkNThkNjdhNDVkM2JlZGM3N2Q5ZTkyZDY1ZjlhMTY5MTZkMmNmIn0=eyJpdiI6Ikx3OWRqeUFhMEljWk4zVUI5cFNMeEE9PSIsInZhbHVlIjoiWE1rekl2UmtlaHFFbW5MMUl0SUp1c2RzcGozMkd4TFlyUzY5bHRFK1QwbEpPMXE3eW00WXB6aVwvZjNKNm1kRlkiLCJtYWMiOiI3ODY0MzIxNzc5YjJhM2FiZjFjMzBhZmE3MTQ2YTRkMDhkZWU2ZTg5NjJkOWE1M2QyODMzYzIzZjE2YjM0MjE1In0=eyJpdiI6ImFHN2dlRUJObkV0OFJlZitCeFkzMmc9PSIsInZhbHVlIjoiT1hIaUpNUmFYUWxVYjlZdk5CbGs2YmpPNGxhNmdMUDlHK21jSCtTUWJKYjBsbnlRdDhwaEgwUEZGNEZOQkdrcERjaVlobEhoZEw0K25HdUdvQjV3cjZ1N2pxYTZsTEtjb0IwQUtxR1RxNDJcL2VKcERTaU9HbHhFV1hsTFpGWnNvdDdFVk1rSEJIMEtVY3hISVQxbGdEdz09IiwibWFjIjoiMjkyNjViM2JkNTUxYTI0NWUwN2UwNWQwYTg5NTE2YmJhNzc4YWQ0MDNlNzRmMGY1YWVjYzJkZjVmOGJhNGU2MyJ9eyJpdiI6ImZlSUFKQk1wTzF5Q1Uxd0hmbzl6Wmc9PSIsInZhbHVlIjoiTlZVK0ZUUmhJaTZJMnAwTlpqbVppMVkzbEEzTDNHUHVxZ0hwa1JTZ2xZSDFiWGxyVVJPNVI0QUpkWXZlOGxaUSIsIm1hYyI6ImE3MzNhMmRiYTVmYmNkZTY3MGQ0MjAyYzg0Y2M4Y2Y3NDJmZDYxODIwODUyMmU5OTA2MmFhODQ2YWJkYzllNDAifQ==eyJpdiI6IjkxNmtweXRyRlRoQWlzeHNtZmFtUFE9PSIsInZhbHVlIjoiS1lzNUlZRTBFcUxNNHV1VG9FbERtNW1TQ1VzMHdYOHd1VnBTd0JzTTBpQVJtQXNWc0t4XC9cL0tZUnUwdUNEdXF6YWpXWVltaXpHT3VORUx0ckpTcU5STlQrc3NwNlwvWjd1VGdkYjBiNFRPZjdXOEp5WTkxak02azRJempjMW1WZ3Nhek5DZDgyMVwveWRSMzdtNVwvSlZqVUF4a0FzZHl5aUFYTkQ1TjVHbVN6b2VMV3ZcL2dZQnZkcmtiV213c2NiOEVPN21hZ1pxYTlzaEtMNzgzTGprQUVVZnVTYWhoeWdUR0k4ZHhrN3NPYlJwUT0iLCJtYWMiOiJkZjE1ZmM4NzZjYzc2OTliZTFmZTAxMzU3N2QwMmMwNDUwMzZjYzFlMTg2OThmYzY2MDAxYzViNWI4YmRhYWU5In0=eyJpdiI6ImUyWEo0eUNDVHNST3dsMk8xd1dqcXc9PSIsInZhbHVlIjoibkJoWlwvaU04QVNCVGJzSVhtSm1Fd1YrMjVCXC9TczBYcFNMWVRDRHE4YURTcDlsM0lvOFRXNFpXdmZcL2ZaSmFoYyIsIm1hYyI6ImYxZGRiNjAzMzBkM2FjOWNhNzgyZWRmNjg3OWEwNGU3MDcwYWY3Y2I4OTAwMGVkYmE4MGJkYjkxOTAxYzM4MWYifQ==eyJpdiI6Ijl5SzJ4MHk3cEF3ejZYRkV0cVFhM1E9PSIsInZhbHVlIjoib1pxb1VpZXFOQUhzZ3JUMUg1SU00ME4zQWZFcTFkOUUweWI4OGswTlI3YVo2ajd6a1A1c0t0VDN5OUlxMW5XVlwvNldWSWlxd3c2MU5PekZSMUwrRktBPT0iLCJtYWMiOiJmODNjYmZmYTczNTFlZDZiNmY1YTAzMjlmZTE2ODg0NzI3MDY1YzE3MzIxMjhlZDYxN2YwOGJmMmFkZjQ3Njc5In0=eyJpdiI6ImtVMGZCbjV5bGJDSDhLcXRJRzRNZmc9PSIsInZhbHVlIjoiaHJDcEw0Z1RIU0w5XC9VaitLdEFtZW1vUDRrTzNtdnBnOXpJcjJmZlp3QTRsYzJnNDJ3dHc0V0RuaGtKMkNlMlwvIiwibWFjIjoiMWZkYjJiOTBhMGUzMjJiNzEyZGFjOGU5M2JkNjM2MDEzZjc0MTg4ZWQ4YTBlOWE0MDhkYWFjMTkxNGNmYzk1NyJ9eyJpdiI6InFMaE5rNjYrSnNQY2RIem9ZZUZuVlE9PSIsInZhbHVlIjoiZ2ptbEp1ZGo5Qk5rVUJWajlsNE9haUJIWGVadDY2eXRRejZyM3l2RFBzNm9iV2wrOFk2anFaV3NrMDVYQ3dQaWNWOHk3Y1lwWHRBYnc4TXh5QkJIVDZFblZ2eEdESCtvbGdLQVFtTjFqREgwWG9adVI1dyt1dlpsZTFXOG83TVZWWXF6UjBCM20zbjhFTFpFWmFkTHgrNEtsQUJnU2k0Y0NJUGhvNmpZdTREcUJNMVdhUnVRTXhNYWt3NEdndU9zZmFuTmpNdkJTU1FxYUdTaFRXb25RNUYyaEVSTElpZUtMaGdLamF5WnFrWHAzZTFnZW5UUlBHdkhiNTNlRUpGMUNKd1BLdGJtdHFSWmN2MXhtMDNsOTNyeEwreVBKOXU0NStRVDhCZG1BTFhxUFlGT2QrUU03TGNRRVhERFVxS3UiLCJtYWMiOiJkMjBmMjdjZWRmZjlkNTc5MjNkM2ZlYTg0MGFhOGVmYzJmNTc4ZWQ3NTg1M2MxZjFjNzBjZDE0MmQwMDU4MjhjIn0=eyJpdiI6ImJOSkVLWGxMaVwvdEc2UnE4M05EVElBPT0iLCJ2YWx1ZSI6ImRIV1pUYVRiZG1YNzBIV0ozdlg2QmJZQ2t1MGdIMEo0ZFF2aWFHTzlKdzFKRnFOK3Nac1JDcGZPTk11MkJUM1AiLCJtYWMiOiJiOTU0NDJhY2MxNmVkNzkzZjFiMWIwZGNkZTY2NjQwZTlhYzk1ZTczZjI2YTQ4YTllMjY0ZTIwMmVmOTAwNWViIn0=eyJpdiI6ImVvWm1nTFdvQVY5eHhMR2JpQ1wvUmhRPT0iLCJ2YWx1ZSI6InphcHFGc3hnQmxSYWM5OFFhUWlPWDY0dTBwelE4YktwQmVDWVg2VXN5V3o0K2FzeE1tQ0ZGOHNwXC9yT3B3U2hJZXNGcVFWajNDZ0J0cW4wVVJ4SUtzdEhWd2F0VTJUMW56M0xhbCtiQnVkWXQrUlNrTk5CZVA4M1dIMWMrMTd5dVZxcTlaNzJJdm9PclhKSkVFZ1d0YkZjYTJCbjRlOGpvM0JtWkJ4aEl2dEVLUkErbGNpQzRKWUJRV3RBbUtXWHM2UDNDYVJNcU1LZGpxMzMrMmZNb3lcL2x6NVFiMVFYaSthVm95TnhJWGZ2Z25ub3liemtzV3VhU010VlYwMEFqVzhZRzFzYW5NaG1sckVEVjV1cGJzZGtaQ3ljbWRjdDlyaHlCMk5NWTBxQ1BCbGxqUnNlTm84WXdRZTRnamE0eExZeWxDcXMrZDRGbFZXeloyZGtmNTJETlRwY3NBVFdjbUxXeEsyQmpBT0R6UExaNEY5WjZmaEhVSUlQWExxTkIrWWZmcm1GcUtBUjBCQkJCdE1oUTZadVRIT3NxcjJcL0ZCbkNtOE9YOCtHVUNHc1M0QzErZ2V4TVlWa2VPWjVveGN1Z0VDTjNDVEo0T1UxWGZvRHJjN01BTzVZR3YyMnpJTm9zRkhzMDBQejNJZ1JXcW5FcVZFY21VUWJBS2hkK1dNdDJWNVQ0VkVSb1RxU2RXd2tVdVZSdz09IiwibWFjIjoiYzdhMTZiNmZiYmVkNjUzYTNlZGJhYmZjMTY4ZTM3MWM5OWJmOWZmZGEwM2MzODY2ZjY0NzEzZjEzZThmZTMzZiJ9
“Ồ~” Nguyễn Kiều như không có xương, lệch qua trên người y, cố ý kéo dài âm cuối, giọng mang ý cười, lại tựa như buồn rầu, “Nhưng mà, chàng cầm ngược sách rồi.”