Hệ thống ép tôi làm kiều thê - Chương 111
Đọc truyện Hệ thống ép tôi làm kiều thê Chương 111 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Hệ Thống Ép Tôi Làm Kiều Thê – Chương 111 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Hệ Thống Ép Tôi Làm Kiều Thê – Nguyễn Kiều mới nhất tại Ngôn Tình Hay
Tác giả: Kiều Lam
Yến Tri bị cha ruột phán là yếu đuối, bị Trấn Quốc Công giám sát dậy tập thể dục buổi sáng mỗi ngày, héo như cải thìa khô, đáng thương vô cùng.
Tiếc là trong nhà không ai thương y.
Quốc công phu nhân bắt mạch cho y, phát hiện thật sự không có vấn đề gì, ngược lại có lửa cháy nhen nhóm, nên ghét bỏ mặc kệ y luôn.
Cả phủ Quốc Công chỉ có Trần Nghiên Chiêu bị Nguyễn Kiều đánh một trận tơi bời có thể so sánh với Yến Tri.
Bởi vì đầu bị thương quá nặng, sau khi hắn tỉnh lại, thật sự bị mất trí nhớ.
Hơn nữa, giống ngày tất cả mọi người trong viện không hiểu sao đi đâu hết, một chuyện không khoa học khác lại xảy ra: Trần Nghiên Chiêu mất trí nhớ chạy thoát khỏi địa lao canh giữ nghiêm mật.
Trấn Quốc Công rất tức giận, ông không nghĩ ra, ngoài trường hợp đám thám tử trong phủ Trấn Quốc Công giúp đỡ thì Trần Nghiên Chiêu còn cách nào để chạy thoát.
Trần Nghiên Chiêu bỏ trốn như con cá vào nước, biến mất vô tung, không thể tìm thấy.
Nguyễn Kiều biết được tin, bảo hệ thống tìm thử, sau đó biết được, ngày đó, hắn chạy trốn khỏi phủ Trấn Quốc Công xong thì lao lên xe ngựa của nữ phụ.
Trần Nghiên Chiêu không nhận ra nữ phụ.
Nhưng nữ phụ lại nhận ra hắn là ca ca trúc mã nhà bên hồi còn nhỏ, chẳng những trợ giúp Trần Nghiên Chiêu che giấu hành tung mà còn chủ động che chở hắn.
Nguyễn Kiều xem lại cốt truyện.
Nữ phụ cốt truyện này… Xác định không phải khúc dạo đầu tiêu chuẩn của tiểu thuyết cổ đại ngọt sủng sao?
Cp nam chính đẹp mạnh thảm điên x tiểu thanh mai nhà bên chua ngọt ngon miệng lại lương thiện ăn không ngon à?
Vì sao một hai phải cắm thêm nguyên thân có huyết hải thâm thù bị tra tấn có hội chứng Stockholm vào làm gì?!
Hệ thống: [Kiều Kiều, nữ phụ không phải tiểu thanh mai chua ngọt ngon miệng. Những đau khổ nguyên thân gặp phải như bị bắt cóc, sinh non, mất trí nhớ… Đều có dấu tích của nữ phụ đấy.]
“Vậy thì thật tốt quá!” Nguyễn Kiều tức khắc vỗ tay.
Hệ thống chấm hỏi đầy mặt, căn bản không hiểu vì sao lại tốt.
Nguyễn Kiều cười một tiếng, “Nữ chính như tôi bỏ việc, không phải có người làm thay rồi sao! Giờ kịch bản Trần Nghiên Chiêu mất trí nhớ đã sắp xếp xong, cốt truyện bắt cóc, tai nạn còn xa à? Vừa lúc để hai kẻ bệnh xà tinh khóa chết lại với nhau, để tôi và con trai ngốc nhà mình sống yên lành!”
Hệ thống: [……]
Nó không biết nên bi ai thay Trần Nghiên Chiêu, hay là bi ai cho Yến Tri nữa!
Tình thương của mẫu thân nhiều năm chưa từng xuất hiện của Quốc công phu nhân cứ như một đêm bùng nổ, tất cả đều cho Nguyễn Kiều.
Phu quân và nhi tử đều thành phông nền, không ai có thể ngăn bà sủng tức phụ lên trời hết!
Ở phủ Trấn Quốc Công, nếu tức phụ Nguyễn Kiều được sủng như trân bảo, vậy nhi tử ruột Yến Tri lại là cục đá ven đường.
Yến Tri chưa từng cảm nhận được tình thương của mẫu thân một ngày chết lặng.
Y đã sớm có thể bình tĩnh, làm như không thấy ánh mắt ghét bỏ của nương ruột mỗi ngày. Thời gian này, dưới sự yêu thương của mẫu thân và phụ thân, không nói đến việc võ nghệ của Yến Tri có tăng hay không, nhưng da mặt rõ ràng đã dày ra.
Quốc công phu nhân thấy nhi tử không đau không ngứa thì lại tức, kéo tay Nguyễn Kiều nói hối hận vì lúc trước bà không sinh một nữ nhi mềm ngoan quý giá như nàng, cảm thán lúc trước bà không có phúc khí, chỉ có mỗi nhi tử xá xíu ngày ngày chọc tức bà.
Yến – xá xíu – Tri: “……”
Y ngồi bên vừa chọc cơm vừa nhìn hai người tựa như thân mẫu nữ ngồi đối diện, khinh thường xùy một tiếng, “Sinh nữ nhi mềm ngoan quý giá đá phu quân xuống giường đêm động phòng, ép đứng tấn, thật là ngoan ha!”
Quốc công phu nhân trừng y một cái, “Ăn cơm của con đi, không nói gì cũng không ai quên là con có miệng đâu.”
Yến Tri: “……”
Bỏ nhà đi bụi thôi!
Cái nhà này đã không còn chỗ cho y nữa!
May mà những ngày nước sôi lửa bỏng không kéo dài lâu, sự vụ biên quan không thể để đó, phu thê Trấn Quốc Công phải lập tức quay lại, tránh biên quan có dị thường.
Quốc công phu nhân cực kỳ luyến tiếc Nguyễn Kiều, nắm tay nàng không buông, Quốc công phu nhân thành thân gần hai mươi năm chưa từng rời xa Quốc công một ngày lần đầu tiên nghiêm túc nhìn Quốc công: “Hay là, chàng về mình đi. Nếu ta đi rồi, lỡ nhi tử của chàng bắt nạt Kiều Kiều của chúng ta thì phải làm sao bây giờ?”
Yến Tri: “……”
Trấn Quốc Công: “……”
Đương nhiên là không thể ở lại!
Trấn Quốc Công nhét tức phụ vào lòng nhi tử, hơn nữa còn cực kỳ nhanh chóng đóng gói lão bà mang đi, sợ chậm một giây thì lão bà không đi cùng ông nữa.
Mà Yến Tri đột nhiên ôm ôn hương nhuyễn ngọc thì cứng đờ thành cái cọc gỗ.
Trong thời gian này, tuy hai người ngủ chung, nhưng lại nước sông không phạm nước giếng, khoảng cách không lớn giữa giường tựa như cái mương vô hình ngăn cách hai người.
Yến Tri vốn đã miễn dịch với Nguyễn Kiều, nhưng lúc này lại bất ngờ bị ép ôm nàng, y mới phát hiện, nhìn gần, làn da trắng nõn nà gần như không có lỗ chân lông, eo nàng trong tay thậm chí còn nhỏ hơn tưởng tượng của y.
Hô hấp của Yến Tri cứng lại.
Sao, sao lại mềm như vậy?!
Giống như một cục bột ấy!
Còn nhỏ như vậy, tựa như một tay y cũng có thể ôm hết.
Bàn tay đặt trên eo Nguyễn Kiều vô thức siết chặt, tim cũng đột nhiên loạn nhịp, thịch thịch thịch như muốn nhảy ra ngoài.
Nguyễn Kiều dựa vào lòng y, nghe tiếng tim đập mạnh trong lồng ngực y, hài hước hỏi, “Thế tử gia, có phải ngươi thích ta không?”
Yến Tri theo bản năng cúi đầu nhìn nàng hỏi lại, “Cái gì?”
Nguyễn Kiều cong cong môi, “Nếu không, sao Thế tử lại luyến tiếc buông ta ra?”
Biểu cảm trên mặt Yến Tri nháy mắt nứt toác, y vội buông Nguyễn Kiều ra, lùi về sau một bước, đầu lưỡi như bị phỏng, nhanh chóng nói, “Luyến tiếc cái gì mà luyến tiếc! Ta chỉ là chưa kịp phản ứng thôi! Ai thích ngươi!”
“Thật không?” Nguyễn Kiều ngẩng đầu nhìn Yến Tri, đôi mắt đào hoa mênh mông sương mù, tựa như hàm chứa tình ý chưa nói ra, móc móc triền triền, lại mang theo nồng đậm ủy khuất và mất mát, tựa như ngay sau đó có thể rơi lệ.
Hô hấp của Yến Tri lập tức rối loạn, bàn tay rũ bên người giật giật, chưa chờ y làm gì, Nguyễn Kiều đột nhiên cười, trong mắt nào còn lệ ý, nàng chớp mắt, bỡn cợt nói với Yến Tri, “Thế tử phải nhớ rõ ta không phải loại hình ngươi thích đó nhé, tuyệt đối đừng thích ta đó nha.”
Yến Tri tựa như nghe thấy tiếng một thứ gì đó vỡ vụn trong lòng, chỉ là y quá tức giận nên không kịp nghĩ nhiều, thở hổn hển vài hơi, cố chống đỡ chút quật cường cuối cùng, cười lạnh một tiếng, “Ngươi nghĩ nhiều quá, muốn tiểu gia thích ngươi, kiếp sau đi!”
Ném lại lời tàn nhẫn, để không nghe Nguyễn Kiều nói thêm gì nữa, Yến Tri vung tay áo rời đi.
Lương Thần và Mỹ Cảnh như chim cút đứng bên nhìn nhau, đều thấy được lo lắng trong mắt nhau.
Các nàng sợ quá, sợ một ngày Thế tử thật sự bị Quận chúa chọc tức không chịu nổi, nâng dao nhân lúc Quận chúa ngủ mà chém nàng luôn!
Lương Thần tuổi lớn hơn, suy nghĩ cung sâu xa hơn, nhân dịp về phòng, nàng ấy khuyên nhủ, “Quận chúa, nô tỳ cảm thấy Thế tử không tệ đến vậy, ngài và ngài ấy thành thân lâu như vậy, cũng không ra ngoài chơi loạn, tuy có một phần nguyên nhân là do Quốc công và Quốc công phu nhân đứng bên nhìn, nhưng nếu Thế tử một hai phải đi thì không ai ngăn được cả, theo ngài có phải không?”
“Tính tình của Thế tử là thích được vuốt lông, chỉ cần ngài đừng kích thích ngài ấy mãi, ngài ấy chắc chắn sẽ không trở mặt với ngài như bây giờ…” Nhìn vào đôi mắt thanh triệt của Nguyễn Kiều, Lương Thần kẹt, nhưng vẫn căng da đầu nói tiếp, “Quận chúa, ngài nghe nô tỳ khuyên một câu đi, giờ ngài đã gả qua đây, Quốc công và Quốc công phu nhân đều đối xử tốt với ngài như vậy, Thế tử cũng bắt đầu hồi tâm hiểu chuyện, ngài an tâm sống cùng Thế tử đi, đừng nghĩ chuyện khác…”
“Ta cũng muốn sống tốt với y, nhưng mà y phải nguyện ý mới được.” Nguyễn Kiều cười nhéo nhéo khuôn mặt tròn tròn của Lương Thần, thở dài, “Ngươi không nghe Thế tử nói gì sao, ta không phải loại hình hắn thích, muốn y thích ta, chờ kiếp sau đi à?”
Lương Thần há miệng thở dốc, còn muốn nói gì đó, lại bị Mỹ Cảnh kéo lại, Mỹ Cảnh lắc lắc đầu với nàng ấy, không cho nàng ấy nói tiếp nữa.
Lương Thần cắn môi, không nói nữa.
Mỹ Cảnh kéo Lương Thần về phòng của hai người, thấy trong phòng không có ai thì mới hạ giọng nói, “Lương Thần tỷ, lần sau tỷ đừng nói vậy, ta biết tỷ muốn tốt cho Quận chúa, nhưng chuyện của Quận chúa nào đến lượt người làm hạ nhân như chúng ta khoa tay múa chân? Đặc biệt là tỷ luôn nói đỡ cho Thế tử, lỡ chọc Quận chúa không vui, cho rằng tỷ giống những nha hoàn tâm lớn không an phận thì phải làm sao?”
Sắc mặt Lương Thần đột nhiên biến đổi, “Sao có như vậy chứ? Ta trung thành tuyệt đối với Quận chúa! Sao ta có thể có ý Tiêu Tương với Thế tử được! Ta là vì tối đó chúng ta đều hôn mê nên mới sợ hãi…”
(Tiêu Tương: Chỉ trai gái nhớ thương nhau.)
Nghe vậy, Mỹ Cảnh cũng trầm mặc.
Đêm động phòng đó, Lương Thần và Mỹ Cảnh đều hôn mê, lúc tỉnh lại đã nằm trên giường. Hai người cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, rất sợ hãi, đặc biệt là khi nghe nói Trần Nghiên Chiêu bị bắt, hai người suýt tự hù chết chính mình.
Thời gian này, tuy hai người không hỏi gì Nguyễn Kiều, nhưng lại vẫn luôn không thể an lòng.
Lương Thần không nhịn được mà muốn nói hết những lời trong lòng ra.
Thân là đại nha hoàn bên người Quận chúa, hai người cực kỳ rõ ràng, Thế tử và Quận chúa tuy ngủ chung một giường, nhưng trước giờ chưa có hành động thân mật, ban ngày hai người càng là gặp lại hận không thể đánh nhau.
Quận chúa nhà các nàng đẹp như vậy, dáng người cũng tốt, nam nhân bình thường nào có thể ngủ chung với một đại mỹ nhân như vậy mỗi ngày mà chỉ đắp chăn bông ngủ đơn thuần?
Thế tử cũng không phải không được, dù sao mỗi sáng y đều thay quần lót mang đến phòng giặt để hạ nhân giặt ngay.
Vậy nếu thế tử không thành vấn đề, vậy có vấn đề chắc chắn là Quận chúa nhà họ!
eyJpdiI6IndRb3o3TXFEbFE1d1A3NkRxK1wvVEJBPT0iLCJ2YWx1ZSI6ImlWYWFCc2JDTEUxMVwvQ3RrUDRJbWdXTk4wRW50M0lrRWpINUZoOWhlQnFMcjFTT01jUThQczNIRjNPY1hlSHM5IiwibWFjIjoiYTRiNDRhMTFjZDM5ODA2YzY1Y2UxZjY5MzZiM2UzYTg1MjI5NTRkOGExZjhhNjcxM2JlMmQ1OTkxZGFiMDBmNyJ9eyJpdiI6IlQ0TU1jb3IxVENQM0xiUDZvc0lMM2c9PSIsInZhbHVlIjoiYzl0c01jT3FLeENsR3krdWRZdVFGaE5PYU1neG5FaDlSSkZoRUFYM1NpTGEzeXRWdURUbzFrR1JxU0tjOGhLUHpHVWVYUjIzV2xsSkhobFcwdzVObmpCUlwvVnBXS2FPK1lcL096UVZOVHZ2a0Q1dGZwYTduYWRERm9IUEhyZXdZVlFDSnVTTnZPWE5KS2NZTzRYTDlONHdBVnlNdEx2TUc1eWZSNUFDNTZVNWRBNlVVVytUUFpOOFZBUXlnWmVsbHBOQmF1OEV2XC9hUFhVSDBGSENNZG1UZEJ3RWxxOWV4UUlUTk5ndnYxZzFEeUxnRGE1WnArWWh0ZzFTRWl3blJNMXlYZkw1YnI4TGd4VHM0YkVnZWVCUHJacW5rRFZPNmc2eFpjU282d1J3OWpTTEhpMEZNVEtUSWJ2dXJiNjdrNmgiLCJtYWMiOiI0YTEwNDZjN2M0YTcwY2YxYTEyNTYyMWY1NDFmMjU4MmZlYjRjZjYwOTA1M2ZhMmU5YjA5N2RlYzVlZTFmYmZmIn0=eyJpdiI6IloxZG1vNHJZQ2RBRWJWUnorc3pQNnc9PSIsInZhbHVlIjoiS1pzUTVHSTdFcTlTRGxGSm9PSVlwSGVSTFNVS2ZETmRPV3hYU3F0cHc5TmZsVFE5V1wvZjNHY093QzB6R1JSREYiLCJtYWMiOiI5MjAwNWJkYzlkMjFlYTE1NDQ2YThiOGVhZTNhODFmM2NhOWJhODRhNTFjMjc0NGYxNDc4MTAzMDA3ODE2NDExIn0=eyJpdiI6ImN4Y2NSWG1lQVNKSkdoVlwvRHdjQ2V3PT0iLCJ2YWx1ZSI6ImFHT0pxOUFiQW5neCtsR01vQlFkVk9IeHJkdGR1R2o5ZGZzZDViNENIZUtRdlNuYVp6RERpVEV5WWhBMmZrRldINGlCcHVrQ2Jhb3VWVjRGOWpSWXlXK2JMK1RcL3pjd0hTZnZBVkszQk5hcUttaDdSYVwvek5UbnFPbXRiODNQSURUamNQcFVyakJkUVo0SjRXSVFFUkNmR2I5QUlKa0ZmblVOT0JWVG9DRXlBPSIsIm1hYyI6IjA1MTlkZjA0NmQxNjUyNWFjZWY2YzljYjNjM2MwZWFiZmY5NmUzMjJiZTE0ZjhiNDMxZmNmY2YzNTQ2NmZhZDkifQ==eyJpdiI6IjNhaG5vOUFlQ1wvajRnT084NUlkY3dBPT0iLCJ2YWx1ZSI6IkZcL0I1clV1YnJGdDRoYVhKZXRNVDhiXC95cVNRSHptM1MyTWJ1RUxSRVwvTGxKY1ZtV0VpZHVUUFBJWGEwOEc3SFYiLCJtYWMiOiI2ZjdjMzRmNTRhZDZlYTBlOTFkYmVmY2FiOGExOTYxNzhmM2U2ZmRmMjJkOGRhMDQ0ZDAzYmY1OWY0MjAzNTE4In0=eyJpdiI6Im9IeGFMQ1VtVjliTXJBdm5TOG5XNnc9PSIsInZhbHVlIjoicjk2U3VVUW1QVnVUVkkrZ0QzWk40WWJBVytIeUFseTBBMFdwWWM3amU5ZkptdUduaEFRcEM4bzZjWUlNV1ZDZVdlSDBwNExrWnV6MU1nR01jSk5JdStROGNTVEJ5dXZvdnNsK1dXM0JWd09RNndRUkYxbGRCSXc5RWRBbVdUK2VlTjRGdFp0aWM5NkJhdEtvWElPVm9pZEFLUkFJUHBBSndVMkgzV1FhNE8wd1l4dVwvTlFXM0VEbUljWHlyNytLTW5maktHSFVlMHZabWdXRGVhWVBcL0prZDRxVDlPOXowWHl6XC9TWlYrUXBMd01sZnc2dDBhcFdsZ0dPamViOWo3SnFTVkdFcWNId2d5dXpcLzZuS2x6OWQ1em5FR2dRdzF1Q0NRUGJpMXdBY05VUGVnK1ArVXhVa3Y1Y3gzczQxTEo5IiwibWFjIjoiZGUwYTg1ZDAzZDM2NjQyMmU4MTRiMDU3MWIxYTJjMjM4ZWMzYzQ1ODAwYzgyZDU1ZTViY2FkMDRlYTE0OGQ4NCJ9eyJpdiI6IitxVUl4SSs5cDZGV1RKMDBESzNxN0E9PSIsInZhbHVlIjoidm9SbWZtbVplM1RzbHdIR05ETWdmTTc3YUNpeDNCNHBTbjR1ekFreE9JZFRoMEdDSm9xcWJ6cDAxeXQwZnQ1MiIsIm1hYyI6ImE2ZmE2NDkyNjE1MGZmMWQ3NDlhMGEyMjQ2MGE1NmMxMjBiZDZkMGJjMzZhNWRiOTZiYjFkZTlmMjQ4NzVmNDEifQ==eyJpdiI6IlljdzRibTFNeCtkaGQ2andqWHlWaWc9PSIsInZhbHVlIjoieG41V0ptWk5tNDA2dWhTYnJINkc0dnlkbTVKWWlyMEw0UVwvME94N3BudE9EZlZXU25UU3NWakVLUTdlNGVxQ3lPQWFmblpBRVBkWlFkbm5UY3VGNTF5UmRXZlRTT0xsdkxJSmpDTlwvczNuMlNMVktvTXFsK3JNNmZtb3JxWURtZTd2YUgzalFDZWo5eFhuUHVzSTlFMGo1RVk2MVZPaEVJQmgyQXdhYmd6eWR2anB3WFFyUkhlT3dhNUlEbHBCVVMwU3pLOTQ4cjA5Tm51K0RLM01FamRhR29kK2RpaDlwVFwvdlF5XC9FOEMxUmdqK1I2aEdCZGt6cGFxRnkxeVlPMlMiLCJtYWMiOiJkOTQzYzg4NzNlMmUzYmEwNTkzYmQ1ZGU5YjZjYTllMjA3ZjQwYWMxNThmZGVjMjA5NTJhYTBkMTRlOTU1NjZhIn0=eyJpdiI6InJ3MUNMRllvYm41ZVF4V0FTaFU5SFE9PSIsInZhbHVlIjoiZVRmRHd3b3JHR1dKRngydVpqdTBNZFJXM3UrWWlhcWF5dG5sNCtcL1lZczFhQXFWT09rZlhNd0NmSHpRaGxqV28iLCJtYWMiOiIyNTk1YWUxZDRmYWYyZDlhZDhjMjAzYmU5NDViZGI3NWI2OWI2MjRhMGY4NTUzZWRlZWFhYTBlMmZkYmZlODVkIn0=eyJpdiI6IjA4cDJuMWY0TFBKR3ZsMVlCd2c2aEE9PSIsInZhbHVlIjoiOUpJXC96TXNKcmRGNmRcLzFEYVRpTmFcL1h5RlVyNldqY0xMRjlpWUJyNnhvdnFDZnpzSzBTblBlNVo3bm9HZDBDV1lzZVRkSXFpRHJVZzIxUFIxdVhMXC9LbjhObktYQ1Ezd3hueEs5VllPaHhFPSIsIm1hYyI6ImQxN2UxYTgxMTY2MmQ0MDA3N2M5ZmVlNWUyNWM4ODU3ZjUwZjdjOGQzN2E2NzFiMTY1YTk5ZWZkZjJkOTlmYjAifQ==eyJpdiI6IjhXMzRqeFRFanc1WmphTTZHY0IyUEE9PSIsInZhbHVlIjoiVjROYjlcL09wOWQwTGhGTE4zOFRlbExlYU50MGtNVFpIMkNkMWptbUNkOHgwK2trYVwveWQwcmtySDdDOVIrWVwvTCIsIm1hYyI6IjQzOTliYTM1MDIxZWNlNzA0Y2Q3MWY4YzUyMTRkNjViODljMWU4NGRkZDQ2NWQwMDdlNDExMTQ3NDViYzQzNWUifQ==eyJpdiI6InkzQ29Fa0dRdk56Y1RKQXdNM28wZGc9PSIsInZhbHVlIjoid0ZvNGZ2ODBzNHZhUVVRU1wvcUhqa1haY3pOMmRhMkg0N3FqcVlaYTNcL3lOSkZEeXJ2ZktEM1RGNVwva3d1d1hCQUdHZVhYTHRkMXAwVks0RlNxbkcwSW9xT3hzN0hacEdhTU5VdFRoelpwQUtEYjdwMERFMHRlWmJDYXRSRnRNeTIiLCJtYWMiOiJmMDAzNDMwYjRiM2NmOWRmODY5NzM5NWRlMjU1NDBmNDVhYmI1MDhhMmZmOTE1NjY3Nzg2YTA5MjM3NDJhZWE0In0=