Hệ thống ép tôi làm kiều thê - Chương 1
Đọc truyện Hệ thống ép tôi làm kiều thê Chương 1 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Hệ Thống Ép Tôi Làm Kiều Thê – Chương 1 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Hệ Thống Ép Tôi Làm Kiều Thê – Nguyễn Kiều mới nhất tại Ngôn Tình Hay
Tác giả: Kiều Lam
Thời tiết tháng sáu thay đổi thất thường, vừa rồi còn nắng chói chang, giây lát sau đã tối sầm, mưa nhỏ lất phất.
Nguyễn Kiều bước từ hiệu thuốc ra thì nhíu mày, nàng không ngờ trời sẽ mưa nên lúc ra khỏi nhà cũng không mang ô giấy, cơn mưa này mà tới bất ngờ thì thuốc nàng vừa mua chắc chắn sẽ bị ướt.
Nàng đang do dự có nên đi mua cái ô không thì đột nhiên, bên cạnh có một cái quạt giấy vươn ra với ý đồ nâng cằm nàng, nàng lập tức lùi về sau hai bước tránh đi.
Chủ cây quạt cười, phất quạt ra nhẹ lay, tuỳ tiện nói, “Ngươi trốn cái gì? Để thiếu gia nhìn xem thì sao?”
Nguyễn Kiều còn chưa lên tiếng, hệ thống trong đầu đã vang lên, [Hắn tới, hắn tới! ‘Pháo hôi trong kịch bản’ của tác giả tới! Tôi đã bảo đây là giả thiết của cốt truyện, cô không trốn nổi đâu mà, chỉ có nỗ lực phá giải mới được.]
Nguyễn Kiều:……
Nàng tên là Nguyễn Kiều, dị năng giả hệ lực lượng thức tỉnh sau khi tận thế tới. Trong một lần làm nhiệm vụ, nàng bị người thân cận nhất ám toán, chết trong miệng đàn zombie, trước khi chết gặp được hệ thống, ký kết với nó trở thành một nhiệm vụ giả.
Hệ thống nói với nàng, vì giả thiết của tác giả tiểu thuyết không công bằng khiến các nam phụ có kết cục thê thảm tức giận không cam lòng, oán niệm sau khi chết đi quá nặng dẫn tới việc tất cả các tiểu thuyết trở thành thế giới giả, nhiễu loạn trật tự của 3000 thế giới.
Nhiệm vụ của nàng chính là trở thành một kiều thê hiền lương, khiến những nam phụ bị tác giả cố ý sắp xếp cuộc đời trở về đúng quỹ đạo ban đầu, thoả mãn nguyện vọng của họ, từ đó tiêu trừ oán niệm của họ.
Đây là thế giới nhiệm vụ đầu tiên của Nguyễn Kiều, là thế giới tạo ra từ quyển tiểu thuyết ‘Trọng sinh đích nữ thành hoàng’, nam phụ xuyên suốt quyển tiểu thuyết này là Đại thái giám tàn nhẫn độc ác Bùi Chỉ Hành.
Năm hắn hai tuổi, phụ thân ra ngoài gặp nạn, thi cốt vô tồn, nương hắn một mình nuôi hắn lớn lên. Hắn từ nhỏ đã thông tuệ chăm chỉ, tuổi còn nhỏ đã thi đậu, vốn tưởng có thể giúp mẫu thân sống một cuộc sống tốt, nào ngờ năm mười chín tuổi, thê tử hắn và công tử huyện lệnh thông đồng với nhau hại chết hắn, thuê người giết hắn. Hắn mạng lớn được người cứu, thay hình đổi dạng tìm cơ hội báo thù, lại bất ngờ phát hiện gian phu là một người khác.
Gia thế hung thủ hiển hách, hắn muốn báo thù thì đúng là người si nói mộng, vì thế cùng đường, hắn nhẫn tâm vào cung làm thái giám, lại vì không đủ tàn nhẫn mà chịu vô số đau khổ.
Qua quá trình bị khinh nhục và phản bội, hắn đã bị cái chảo nhuộm hoàng cung tôi luyện, cuối cùng sau khi biết được bí mật thân thế của mình thì hoàn toàn hắc hoá, trở nên âm độc tàn nhẫn không chuyện ác nào không làm, vì báo thù mà không từ thủ đoạn, thậm chí còn mất cả nhân tính, trực tiếp hoặc gián tiếp hại chết vô số người, cuối cùng trước khi kết thúc mới bị nam nữ chính liên thủ đánh bại, dùng cực hình đến chết.
Nguyện vọng của Bùi Chỉ Hành là Bùi mẫu không bị hại chết, sống cuộc sống mỹ mãn, an hưởng tuổi già.
Bởi vì đây là thế giới nhiệm vụ đầu tiên của nàng nên khá đơn giản.
Nguyễn Kiều tiến vào sớm, tất cả còn chưa xảy ra, Bùi Chỉ Hành vẫn là một ngốc bạch ngọt chăm chỉ được quả phụ Lý thị chăm sóc.
“Ngốc bạch ngọt” được biết đến là một kiểu hình tượng nhân vật quen thuộc, thường gặp trong truyện ngôn tình. Đây là những người có suy nghĩ đơn giản, thuần khiết, không quá nhiều tâm cơ.
Nguyễn Kiều gả cho Bùi Chỉ Hành như cốt truyện rồi an phận ngốc trong nhà, vốn tưởng chỉ cần nàng không ra khỏi cửa thì cốt truyện sẽ không tìm tới mình, nào ngờ, mấy ngày trước, Bùi mẫu luôn khỏe mạnh đột nhiên sinh bệnh nặng, Nguyễn Kiều cùng đường, đành phải nhờ thôn dân giúp mời lang trung, bệnh của Bùi mẫu đến nhanh, thuốc lại chỉ có hiệu thuốc trong huyện mới bán.
Tuy biết là cốt truyện đang quấy phá, nhưng Nguyễn Kiều lại chẳng có cách nào, nàng cũng không thể trơ mắt nhìn Bùi mẫu chết bệnh. Vậy nên, sáng sớm hôm sau, Nguyễn Kiều ngồi xe bò trong thôn lên huyện, không ngờ vừa ra khỏi cửa hiệu thuốc thì cốt truyện đã mò tới.
Pháo hôi lưu manh đang đùa giỡn nàng là công cụ tác giả dùng để tạo gian tình giữa thê tử của nam phụ và nam ba.
[Bùi Trì Ngọc hiện đang ở lầu hai đối diện nhìn về phía này, hẳn sẽ tới nhanh để kịp ‘Anh hùng cứu mỹ nhân’.] Hệ thống nhắc nhở.
Nguyễn Kiều nhìn lướt qua quán trà đối diện, cửa sổ lầu hai khép hờ, không nhìn thấy bên trong.
Nàng thu hồi tầm mắt, mặt không biểu cảm nói với hệ thống: “Tôi khá thích tự mình làm anh hùng!”
Hệ thống đột nhiên có cảm giác chẳng lành, [Kiều Kiều, cô định làm gì?]
Nguyễn Kiều không trả lời, híp híp mắt nhìn chằm chằm người trước mặt, sau đó quay lưng đi vào ngõ nhỏ.
Hạ Văn Trạch không ngờ mỹ nhân bị mình đùa giỡn không bị doạ thành nhu nhược đáng thương như chim sợ cành cong, cũng không xấu hổ buồn bực như các nữ tử bị mạo phạm, mà là quay lưng mặc kệ hắn đi tiếp.
Hứng thú trong mắt hắn càng đậm, muốn đuổi theo, nhưng mà nghĩ đến lời cảnh cáo của phụ thân mình hai ngày trước thì lại do dự, chiếc quạt trong tay phe phẩy càng nhanh.
Đinh Tam từ nhỏ đã theo hầu bên Hạ Văn Trạch, hai chủ tớ ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, hắn hiểu rất rõ thiếu gia mình là người thế nào, thấy thiếu gia có hứng thú lại không dám ra tay nên ra vẻ lơ đãng nói, “Không biết tiểu nương tử nhà ở đâu, ngõ nàng ấy vào rất yên tĩnh, thường ngày không có đến một con chuột, xảy ra chuyện gì thì chắc gào rách cả họng cũng không ai biết.”
Cây quạt trong tay Hạ Văn Trạch dừng lại, sau đó đập mạnh vào lòng bàn tay, “Thật không?”
Thấy Đinh Tam gật đầu khẳng định, Hạ Văn Trạch vui mừng, “Nếu không an toàn như vậy thì chúng ta đi đưa tiểu nương tử ấy về nhà!”
Đinh Tam thấy Hạ Văn Trạch bị thuyết phục thật thì lộ ra tia đắc ý, nghĩ đến bóng dáng màu trắng thướt tha ấy thì lại cảm thấy nôn nao.
Ngõ nhỏ ít người qua lại, Nguyễn Kiều vừa bước vào thì hệ thống đã bất an hỏi nàng, [Kiều Kiều, cô… Cô vào đây làm gì?]
“Cậu không cảm thấy nơi này là nơi trị người không để lại chứng cứ rất tốt à?”
[Hả? Chẳng lẽ….?] Hệ thống vội muốn chết, [Không được, không được, lỡ bị người ta thấy cô OOC, tưởng nhầm cô bị quỷ ám thì phải làm sao?]
“Yên tâm, vừa rồi tôi quan sát rồi, nơi này ít người qua lại. Dù có người thật thì không phải vẫn còn cậu sao? Bảo bối, cậu canh chừng giúp tôi, có người tới thì phải nhắc tôi ngay, tôi lập tức rời khỏi hiện trường, tuyệt đối không để bị OOC!”
[Cô chạy thì có tác dụng gì? Tên háo sắc kia không phải vẫn chỉ ra và xác nhận được cô à!]
“Bảo bối, cậu nhìn tôi xem, tôi mảnh mai như vậy thì đánh thắng được hai người đàn ông à? Chỉ cần không có người chứng kiến, dù hắn có nói ra thì cũng không ai tin hắn!”
[……] Hệ thống bỗng cảm thấy rất có lý, quả thật không thể phản bác, cuối cùng chỉ có thể khuất nhục thoả hiệp, […… Thôi, cô đánh thì đánh đi, không nói OOC hay không nữa, tránh bị người khác nghe thấy. Cô đánh nhanh thắng nhanh, xả giận xong thì chúng ta chạy nhanh!]
Nguyễn Kiều cười cười, đặt bọc thuốc xuống đất, thong thả ung dung xắn ống tay áo.
Từng cử động của mỹ nhân đều hàm chứa ý nhị, đẹp đến kinh người, khiến Hạ Văn Trạch vừa đi vào nhìn đến ngốc, ba hồn thì đã bay hai, vội vàng muốn tiến lên âu yếm, “Mỹ nhân đang đợi ta sao?”
Nguyễn Kiều đánh giá trước sau không có ai, chỉ có hai chủ tớ thận hư trước mặt, đôi mắt lộ nét hài hước, nhưng giọng nói lại vì yêu cầu của hệ thống nên miễn cưỡng giả bộ sợ hãi, “Ngươi… Ngươi đừng tới đây! Ngươi mà tới đây là ta không khách khí đâu!”
Nghe Nguyễn Kiều nói vậy, Hạ Văn Trạch và Đinh Tam đều cười, hai người đều không để Nguyễn Kiều vào mắt, “Ồ, vậy không khách khí đi cho bổn thiếu gia xem.”
Nguyễn Kiều lần đầu thấy người có yêu cầu ngu ngốc như vậy, nàng là người tốt nên tất nhiên sẽ thỏa mãn hắn ta, chỉ là nàng còn chưa kịp động thủ thì tiếng cảnh báo của hệ thống đã vang lên. Cùng lúc đó, khoé mắt nàng lơ đãng thấy một người, động tác của nàng cũng lập tức cứng lại.
Người tới bước nhanh đến trước mặt Nguyễn Kiều, nắm chặt bàn tay đã duỗi tới trước mặt nàng của Hạ Văn Trạch, lớn giọng quát lạnh, “Hạ Văn Trạch, ngươi muốn làm gì?!”
Nguyễn Kiều nhìn bóng dáng che chở mình kín mít, do dự một giây, cuối cùng giả vẻ đau đớn túm lấy một góc áo xanh của thư sinh, còn nhỏ giọng vờ khụt khịt tí.
Thấy mỹ nhân sắp đến tay lại ỷ lại trốn sau lưng thư sinh áo xanh, Hạ Văn Trạch thẹn quá thành giận, “Bùi Chỉ Hành, chuyện này không liên quan gì đến ngươi! Ta khuyên ngươi tốt nhất đừng xen vào việc người khác! Nếu không đừng trách ta không khách khí!”
“Ngươi tưởng ngươi có phụ thân là huyện lệnh thì muốn làm gì cũng được?” Bùi Chỉ Hành lạnh giọng, “Ngươi muốn cướp thê tử của ta, còn không khách khí với ta, ta cũng muốn đi hỏi huyện lệnh đại nhân, ở huyện Lâm Đường này, có phải Hạ gia các ngươi đã một tay che trời rồi không!”
“Ngươi!” Nhất thời, thù mới hận cũ nảy lên, Hạ Văn Trạch giận dữ, nhưng lại không dám nháo đến trước mặt cha mình, “Bùi Chỉ Hành, ngươi giỏi lắm! Ngươi cứ chờ đấy cho ta!”
Hạ Văn Trạch hung tợn trừng Bùi Chỉ Hành một cái rồi phất tay áo, trước khi rời đi còn nhìn Đinh Tam bên cạnh, “Còn nhìn cái gì? Đi!”
Bùi Chỉ Hành nhìn Hạ Văn Trạch đã rời khỏi ngõ, bấy giờ mới quay người lại, nghiêm túc đánh giá Nguyễn Kiều, thấy nàng không bị uỷ khuất thì mới nhẹ nhàng thở ra, nhưng cũng không thu hồi ánh mắt mà nhìn tay áo xắn lên của nàng.
Tuy hai người mới thành thân không lâu, hắn và nàng mới ở chung một ngày, hiểu biết về nàng cũng không nhiều lắm, nhưng hắn biết, nàng sẽ không và cũng không thể nào làm ra hành động thô lỗ như vậy.
Chỉ là ngõ này cũng không phải đường về nhà, nàng một thân một mình vào đây, còn xắn ống tay áo là định làm gì?
Câu hỏi này cũng chỉ vụt qua trong đầu hắn, không để trong lòng.
Bùi Chỉ Hành lắc đầu, “Sao chỉ có một mình nàng? Nương không đi cùng nàng à?”
“Nương bị bệnh cần mua thuốc, đại phu nói thuốc này trong thôn không có, nên ta……” Nguyễn Kiều thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt hắn nhìn nàng vừa rồi khiến nàng còn tưởng mình lòi rồi cơ.
eyJpdiI6IjBzTE5pejBVaGttZ0djTkI5WEd0ZVE9PSIsInZhbHVlIjoiTWl2Mnc5ZzFFcVAxcU9hR09IM2l0dXZPV0FJUndqY05UOTRaRkRVa3pRVkdnOUtkKzVhRHBjZkpvUEhsZUZ2WCIsIm1hYyI6ImYwMmZjMzI0OGVkYWFhYjgyMGJiZDkzZDc3ZDVjMDIyZTE4OWJjOGM1MzVkMDE2ZGM4YTY4ZDFkNzc1OWJlZGUifQ==eyJpdiI6InRQTnZNZE1yWU5wOWFERERxeDBIQmc9PSIsInZhbHVlIjoielNtTUpERDRcL3lFN0x3Z29CM2pIcVdLSzlIR3hTQlUrSCs3Qlc3K2k3WUNuSk54VDVCdmRUb0tYejllY01LcVNtRzBLWkwxSU1cL1ZqcG83MHI3UUFJUjNiOVhuVXFBZ0p2c2gzaVd2RG41M2l6RURvUTBCZXloXC9DV09lcmNtb3FBVENnNUlHVkhPR0JGZDBjR1UwTDFtK091UXdUdmdqcmEzRGJLeVdPc05cL2VGTmVYQzBoVDBxS0lZYjgwSGRqeSIsIm1hYyI6ImQ1ODhlMjY0ZjQ2ZGI0NWViODgxOTZlYjQyMDQ2M2RhMmMwMzc5Nzk1NzI2MDJiYWE2OGQ2N2JhMmVmZjRmNzEifQ==eyJpdiI6IjFDeGhMNG5KS0R4dmprYjBCSVBFNEE9PSIsInZhbHVlIjoidHFjbmxKajJkUlRCOGhlWjBndlhjZHRlR2tqTkw0WXR1eTBKVFRVTFRibGVMYzFpZng2Tk9qdTAwYTJpZXhINCIsIm1hYyI6IjYxZmFmZDZmYTcxM2U4OGJhOTIwOGRiYjEzODcyYzQ3NjMxNTYwMjE3MmUwZWEzOTg1OGIyZjhkNDI4ZGE0MWUifQ==eyJpdiI6ImdvQlpwSjJBaEUwR0trUGVNQk5XUWc9PSIsInZhbHVlIjoiY3M3bUxXM3JubitNR3pWYlFxbHhQVUpqNFUyaUhMdEhwZnJJbERqRnppUjFSOUtBXC9QK2dRYUdqZEZDNUhIZU1iaXkwbVAyRyszVW5ObFk0WXcrQnNKcHlIK3Y0R3FZR3FUYUt5N0k5bnM2N0dHV1VMcUJqRDJNRXo2OUl4SGw2dXBDejdcL0NUb3lyTkVyYmxVNFR1bWR2R2dSb1YwaFhTaVwvd1U5RzZ2bnR3PSIsIm1hYyI6ImQ3YTA2OTA1OTlkMTIxMDdlM2QzMGU5NGY2NjRkOWMxMzIwNDdkNzAzZDk2OThkNTk4YTIyYmExMGYzOTM3NDcifQ==eyJpdiI6IktqZW1oUDFSaFdVS3JQZG1RMHo2aHc9PSIsInZhbHVlIjoiWVVvbWp4b1I4ZUNJS0MzR0RNXC8wUGZQalkwN2s2Tkg2dVRpZGxRUnIydlVybUhZUkRyMmtKSE5MTmE4OXF0XC9nIiwibWFjIjoiYjFkMjE4ODA5MWUwMDFiNTRmMjU2NjU3ZjliYzUzODVkNzc3MmY4OGI5YzVjNTJiZGU3MzZmODA5YTg5NmM1MyJ9eyJpdiI6IlpUQzkxdmNDejNSRGQyTzhsMmJVbFE9PSIsInZhbHVlIjoiRmtIMGQyTUgwQVdRTkNjU01YUmQ0cmFzQ0ZiUFRHYlZKXC9OWWZONDkxeUhIWmRcLytrNUFYd3NBZXo1UlZVYWhCbzZmXC9JRnZ0SUhMSFZGRENNZXFUYUlvcTJueUVHSzI0dGxJSm92ampjWVJ0MnJpQndvaTFyV21yYzV3Nlp6U2hZRVpybGVnRlwvUlZQVmlwVlUwNUVpMm4xN2VnWTlReE16MUk1RTlNcXdMT1puOXhQcGxPMnlIYUFuVHN6ekZYem5VOEtxenZJbnh0RjRZZHhmWWZoVVwvZjdcL0FCTFkxODV0M2lmVGFcL05Vb3VDZ1dweVYzd09iWWZiRzNlNlRtTWdLeGIwYUd4UUllbmlGYVR2TjYraEFFMWY1MEF5dnJDb1NwVEsrWUVudW5RPSIsIm1hYyI6ImFhZDJjYzViOGFkZDZiZWFhNTMwNjc4ZjgyNmZiOTQ1ZTg1MjMyYmEwYWMyOGM3ZWE4Nzc4NjczZDA5ZDQzNTQifQ==eyJpdiI6IjExb05iOXJIOG50byt4dVwvYlwvUE9HZz09IiwidmFsdWUiOiJDY0ZITTU3VUpIZnYxcVEwRGRXWCtkaHdOYVAyQzhSb1NhSWt1cG9kbEhGVmRUU3JEbXVacjhoQlVQRTdiUEhSIiwibWFjIjoiYmFhYzVlNmVlMmFjNzVmNGUxN2RjMWVhOTYzZDZjNjY0MjUzNzRlMmFmMjRiOGY3NTcyYzcyOTE2NWFhOWZkYyJ9eyJpdiI6Ikw5SFMzMXl0TlhDRXZXcUs0REdac0E9PSIsInZhbHVlIjoiaG96TWxtb0JvRlJMcTk0Q1R2cWJmSzJPMGRcL0ZIVTg0SE5xNWJ1RENOblFXNjU5VEhcL1dscnVjVEFXSHh2YnptS3dxN2VKd1pFSVwvQXFSK01nTkhzMkY3VjFoQ0RhUVFmUE1Zd1E1QWZkRU1VNjZhRFZuNmFzdDhYOXhSTHdEbDdKVVNUZ0ZSZ2F4dzVWaURZUVRzbzBJencybG52eklmTVNSVnNCcmJjR04yMjRaNGhFVlRqUjBGNnNYQ1FSQ1FoK3p2WTVjdTVEZjFxSmU1d1pCdko4azJyd0RIYVQ1VlwvTXpwcG1hMHl1RFZPZmM4SWR2d2hQOTdGa200N3pRV1kwRHdZTWljeGtJMnVSQUIxaUkySURRZFBYc2tuclMzZ1o2empBREI4VXZ0TzUzSnprWVZBaGhcLzVzS3kyTzZ5Vml3eVd5RVpCMFkrVnFiaTdkRG5jTThnYW9oOGdvMklYaU1OUTFlXC9leko0PSIsIm1hYyI6IjNiZTIwNWMwMDNmYTY5MjM5MTRkY2YxZDYwM2Y5OTBhOWU1OWNhYTc5ODUwNzBhOWZiNWNmMDI1YzJhZWRjNTgifQ==eyJpdiI6ImJnQm9FYVB0UHNweEVNdXdmb2w1blE9PSIsInZhbHVlIjoiNElQK3pTV0ZZQkhPSUsxNVk2UUg1UmhzSm1kSDhmRXZiV3BDcDd4Y3g0bU9hYVFEdHZxZmd5d3Y3OHVIdDV5cCIsIm1hYyI6IjA5ODgwNjRlOWMxZGQyNDIzNDUxNTRmMTc0Zjk3MDAyZTExMDIwMzI0NTg2NGQ4MTA1OTJjMWQ1ZGQwNjU4NzUifQ==eyJpdiI6Ilo1SFwvNmtpZHVjUVU2RHp6am4xQWlBPT0iLCJ2YWx1ZSI6IlpQb2dPNHM1UkowVHFxUUxlM2xjMUhjUFIwOGtHaTZGU3ZoMFZ6VGZwYmQ1RVpFWDRmWXNweDJmdUtGMTM5Ym9tR2orYnIwcFdRbk5hcDNkRytCMTduZEVBNzNVT1JFeXJDUk5MbjM2Y0VsRVpXODJDMURQNXRpOHJYYXlJdk9cL2xmSDhOWVpLUncxSU9EUEdETzhhWE1HM0RiMFJqVkk0eEU5MklGWWo2Wno0WlQyaUxyTXRhdnR2aXU4SE10SnEiLCJtYWMiOiI4YzI5Y2E1NjhhMzEwNWRiODA2NjVmYmFlYzEwN2FmMTY3M2NlNTgzZDQyNDAxNWM4YWRlNGYxYjIxNTRmNjY5In0=eyJpdiI6InF5aGpDa3lMUmV4U0NNWkdvdlFvS2c9PSIsInZhbHVlIjoiUkp1Q1VwbkxjYVVodFFJK1BvcTJCYTNrXC9tSHoxQVc2VnlkSStZN0hyMEZtRG9ndVArd2hNZXQ4WUpielUwRTQiLCJtYWMiOiIxYjNiMWFiYjI4M2MyN2YxNTAwZTlmZWRhODBjOWMyOGY5NWI4NTExZjRjZGRlNmZmMjc5OTFmMTk4N2ZlODgzIn0=eyJpdiI6Ik1kZjROcmI1ZDVhTlY2bUlaWnpXZ2c9PSIsInZhbHVlIjoiWmFUQXBiN0dscDVPUDZ6aW5iYjBUUWFycUdaZmJxazRYQ1J5VzlLRDVGNDJ2dHlIdWxcL2g0eXNSc1ZNODhJTEl3cnZ5WWpNWDFHZWVFMGRMeXRERFBrc3pvcWl4cHdMM2tcL2FKdmtWeGUxUm9WWWdUQUlUVHlyYjM0SUpheW9kT1RcL1RSOUVTK2tCVnFCa08wWll1R0Q5ck9uamNMVnhKUXowQXNVQkxhOEVmNXh3SktZM1JMY3ZFNjdKK3krYlVhSlRXMVBYU2NkVWNFa1o4TFNlZGdhb0NsUDh2a0Q1WENLMWZTWXBZSHFvMUhyQ1NVR3B6MmRDOW1DdVlwcFgyaEREdllRNm1QSWd4em1rQ0lENFwvaERcL0F6SDR1eG9vVnpjdmVPeUd1WDFCaW9IaTJ6VFlTWmRobEZtRERNQ2JJMFZjdGJvUkRzMU9TZHdSSVQ2VnkyUHY1UFVcL0gyZERiWTRNNDVrQjd6cE9ZQmRkdkxwdmRQZWtMdzU5bm5BMVhRXC8rYjNpZTFVWTVqNVZVZFBqVFBJNnc9PSIsIm1hYyI6ImFhZTYyMzhhYmJmNmM4MmZmZmUxMzJmNjY1YzAzY2NkNjMzODcxZTJkMjhjMmU1ZGU3MmY0ZGE5N2NmZjZhNTkifQ==