Hào môn này tôi không gả nữa - Chương 56
Đọc truyện Hào môn này tôi không gả nữa Chương 56 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Hào Môn Này, Tôi Không Gả Nữa – Chương 56 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Hào Môn Này, Tôi Không Gả Nữa – Đồng Vinh (full) mới nhất tại Ngôn Tình Hay
Edit: Nại Nại
____
Đêm giao thừa, bên ngoài trời tuyết rơi lớn, bông tuyết đem không khí tết lạnh đến cực hạn.
Sau khi vào nhà, Lý Nhiễm nhìn ngoài cửa sổ xuất thần, cha Lý đến bên cạnh cô bao giờ cô cũng không nhận ra.
Thẳng đến khi bả vai bị người ta chạm nhẹ một chút, cô mới như bừng tỉnh, run người một cái.
“Ngẩn người làm gì đó?” Khóe miệng cha Lý hàm chứa ý cười, trên người ông mặc áo lông màu đỏ được Lý Nhiễm mua tặng, nhìn vô cùng vui vẻ, tuổi trẻ dồi dào.
Lý Nhiễm lắc đầu: “Không có gì ạ.”
Vừa rồi ở ngoài cửa, Khổng Phàn Đông khuyên cô một hồi lâu nhờ cô đến thăm ông nội Hạ ở viện dưỡng lão Nam Sơn một lần.
Lý Nhiễm đồng ý đi, nhưng hôm nay là đêm giao thừa, nếu như cô đi thì cha Lý phải làm sao?
Ông tâm tâm niệm niệm con gái về nhà ăn tết cùng ông, nên nóng lòng chờ đợi mà chưa ăn cơm.
Sau đó Lý Nhiễm vẫn luôn thất thần.
Trong lòng lo sợ bất an, cô không biết mình đang khủng hoảng điều gì, tựa như có tảng đá đang đè nặng lên cô, khiến tâm trạng cô vẫn luôn thấp thỏm không yên.
Loại trạng thái đó vẫn luôn diễn ra đến lúc cơm trưa, cha Lý cũng nhìn ra cô không đúng: “Có chuyện gì sao con?”
Lý Nhiễm không muốn gạt ông, vốn định ngày mai sẽ đến thăm ông nội Hạ: “Dạ, bệnh tình của ông nội trở nên nguy kịch.”
Động tác cầm đũa của cha Lý dừng lại, đồ ăn bị rớt xuống bàn, cũng rất bất ngờ: “Chuyện xảy ra khi nào?”
“Hai ngày trước ạ. Sau khi thông báo bệnh của ông nội trở nên nguy kịch… thì ông nội vẫn luôn hôn mê.”
Cha Lý trầm mặc một lát, tuy nói Lý gia và Hạ gia bọn họ bị một bức tường ngăn cách, nhưng liên quan đến chuyện lớn như sống chết, cha Lý hiển nhiên không so đo nhiều như vậy.
“Con đi thăm ông cụ đi, tốt xấu gì con cũng gọi ông ấy một tiếng ông nội.”
Lý Nhiễm gật đầu: “Ngày mai con đi.”
Cha Lý lại không đồng ý: “Không được, chiều nay con đi luôn đi.”
“Nhưng hôm nay là giao thừa, con đi rồi chỉ có mình ba ở nhà.”
“Ba cũng không phải trẻ con, một mình ở nhà thì có sao đâu?” Cha Lý ra vẻ nhẹ nhàng, ngữ khí tùy ý, tựa như không quan trọng chuyện đêm giao thừa mà chỉ có một mình: “Lại nói, lỡ như…”
“Ba chỉ nói lỡ như, ông cụ ở đó thật sự xảy ra vấn đề gì… Vẫn nên đi thăm sớm một chút thì tốt hơn.”
Lý Nhiễm lắc đầu: “Con ở nhà đón giao thừa với ba xong, qua năm mới rồi tính.”
Cha Lý còn muốn mở miệng lại bị Lý Nhiễm ngăn lại: “Được rồi, ăn cơm thôi ba.”
Buổi chiều, hai người đi siêu thị mua nguyên liệu nấu ăn. Đêm nay là bữa cơm tất niên, tuy trong nhà chỉ có hai người, nhưng nên náo nhiệt thì vẫn nên náo nhiệt.
Ở siêu thị mua một ít thịt bò thịt dê, lại mua thêm một ít nguyên liệu nấu lẩu, hai cha con đi dạo ở siêu thị một chút, một buổi chiều rất nhanh đã trôi qua.
Chạng vạng tối, Vu Hiểu Hiểu gọi điện đến, mời hai cha con bọn họ đến Vu gia ăn cơm tất niên, Lý Nhiễm bận tâm đến thân phận của Ôn Trường Ninh, không muốn rơi vào trường hợp xấu hổ nên khéo léo từ chối.
Vu Hiểu Hiểu ở đầu điện thoại bên kia muốn nói lại thôi: “Nhiễm Nhiễm, có phải cậu không thích Ôn Trường Ninh không?”
Lý Nhiễm cười ra tiếng: “Đương nhiên không phải, nhưng mà không muốn khiến hai người bọn họ bối rối, tớ mới tránh đi một chút, cậu hiểu không?”
Vu Hiểu Hiểu cái hiểu cái không, tính tình của cô nàng thẳng thắng, có cái gì thì hỏi cái nấy, sau khi hỏi xong có được đáp án rồi quên luôn chuyện đó ra sau đầu.
Buổi tối cha Lý làm đầu bếp, làm bốn món, đều là những món Lý Nhiễm thích ăn.
Lý Nhiễm ăn no ôm bụng nằm trên sofa, hô to: “Con quả thật là hạnh phúc mà!”
Cha Lý ngồi xuống sofa lột trái cây cho cô, trái cam tươi ngon, mọng nước. Lý Nhiễm ăn một múi, sau đó đút cho cha Lý một múi.
Chờ đến tối, cha Lý chuẩn bị đồ gói sủi cảo. Ông phụ trách cán bột làm sủi cảo, Lý Nhiễm vừa xem cách gói sủi cảo trên TV.
Nhìn thấy sản phẩm của mình học từ trên mạng, Lý Nhiễm cười ngửa tới ngửa lui, lăn lộn trên sofa, cha Lý vẫn còn đang tìm tòi nghiên cứu, đỡ đỡ kính viễn thị.
Tuy rằng ông xem không hiểu, nhưng ông nhìn thấy Lý Nhiễm cười giòn tan, cũng theo cô cười theo.
“Thật tốt.” Ông vừa nhìn bột sủi cảo, vừa nói thầm.
“Dạ? Ba nói gì ạ?”
Cha Lý lắc đầu: “Không có gì, ba nói con gái ba thật tốt.”
“Con không có tốt như ba, ba mới tốt.”
Cha Lý cười cười, ông nói một câu: “Con là con gái tốt nhất trên thế giới này.”
Lý Nhiễm dời mắt khỏi TV, nhìn ông: “Ba cũng thế.”
Khoảng tầm 10 giờ tối, bên ngoài đã có người lục tục đốt pháo.
Tuổi tác của cha Lý đã lớn, chờ đến 10 giờ đã bắt đầu mệt rã rời, Lý Nhiễm không dám để ông thức đêm với mình: “Ba, chúng ta đi ra ngoài đốt pháo đi.”
Cha Lý gật đầu, đứng dậy đi tìm bật lửa.
Lý Nhiễm mang dép lê, đi ra ngoài trước.
Kết quả vừa mới ra ngoài đã nhìn thấy bồn hoa bên cạnh đứng một người.
Đầu ngón tay kẹp đầu thuốc, tàn thuốc nhấp nháy trong đêm, đợi Lý Nhiễm đi đến mới nhận ra đó là Khổng Phàn Đông.
“Sao anh còn chưa đi?” Trong lòng Lý Nhiễm kinh ngạc thăm dò: “Anh sẽ không…”
Lúc sáng cô gặp Khổng Phàn Đông, lúc ấy cô nói với anh ta hôm nay là đêm giao thừa cô không đi được, cần phải chờ qua năm mới rồi mới đi được.
Nói xong câu đó là cô đi mất, cô vẫn cho rằng Khổng Phàn Đông cũng đi rồi.
Nào ngờ đâu anh ta còn ở bên ngoài.
Khổng Phàn Đông lau mặt, hút một hơi thật sâu, sau đó đạp đầu tàn thuốc xuống đất: “Ừ, vẫn luôn ở đây.”
“Không phải tôi nói là mai đi rồi sao? Vì sao anh còn muốn chờ.”
Khổng Phàn Đông nhìn nhìn đồng hồ: “Chỉ cách ngày mai chưa đến hai tiếng nữa thôi, đến lúc đó tôi đúng giờ đến đón cô.”
Lý Nhiễm: “…”
Đôi khi, cô thật sự không hiểu Khổng Phàn Đông.
Ví dụ như hiện tại, ở dưới trời tuyết lớn thế này, một mình anh ta vẫn chờ cô ở bên ngoài một ngày.
Rốt cuộc anh ta là gì? Hạ Nam Phương sẽ không vì anh ta làm nhiều việc thế này mà trả thêm cho anh ta, thậm chí anh ta sẽ không nói cho Hạ Nam Phương biết anh ta đã từng làm những chuyện này.
“Anh thật sự không cần thiết phải làm như vậy, anh làm vậy Hạ Nam Phương căn bản không nhìn tới… Cho dù anh ta biết anh ta cũng không nhất định vui vẻ gì, anh hà tất gì làm chuyện tốn công vô ích này?”
Sắc mặt của Khổng Phàn Đông vẫn như cũ không thay đổi gì, không dao động, anh ta lại nâng cao tay hơn: “Dự báo thời tiết nói, sáng mai còn có tuyết lớn, đến lúc đó trên đường đóng băng, xe sẽ không dễ chạy.”
Lý Nhiễm ngậm miệng, được rồi, nói với anh ta nhiều như vậy, anh ta hoàn toàn không nghe lọt tai.
Còn đang nói chuyện thì cha Lý đã ra ngoài, ông nhìn thấy Khổng Phàn Đông thì hơi sửng sốt.
Ban đêm ánh sáng không được tốt nên ông nhìn một hồi lâu mới nhận ra anh ta.
Hỏi y như Lý Nhiễm: “Sao cậu lại ở đây?”
Lý Nhiễm hai ba câu giải thích cho ông nghe, sau đó nói thêm một câu: “Không phải con bảo anh ta chờ.”
Lúc trước Khổng Phàn Đông đã ở bên cha Lý một khoảng thời gian, ngoại trừ ban đầu có chút không thoải mái ra thì những chuyện sau đó Khổng Phàn Đông thật sự làm rất tốt.
Ý kiến duy nhất của cha Lý đối với anh ta đại khái chính là người đàn ông này quá… cứng đầu.
Sự cứng đầu này biểu hiện ở chỗ anh ta chỉ nghe lời một mình Hạ Nam Phương nói.
Chỉ cần Hạ Nam Phương nói thì đối với anh ta lời nói đó đều là sự thật, đều là chân lý, đều không thể cãi lại.
Cha Lý từng muốn sửa một chút tư duy bị Hạ gia huấn luyện ăn sâu bén rễ kia của anh ta, nhưng cuối cùng ông bỏ cuộc, bởi vì Khổng Phàn Đông cố chấp vượt qua sự tưởng tượng của ông.
Tính cố chấp hình như là tính nết từ trong xương cốt của những người trong Hạ gia rồi.
Không thể nói tốt, cũng không thể nói không tốt.
“Có chuyện gì thì vào nhà nói, bên ngoài quá lạnh. Cậu ăn gì chưa?”
Lý Nhiễm thở ra một ngụm khí lạnh, cha cô thế mà có tâm tư hỏi người ta ăn gì chưa. Cô cũng không muốn giữ Khổng Phàn Đông lại ăn cơm đâu.
Khổng Phàn Đông trung thực lắc đầu: “Chưa ăn cơm chiều ạ.”
“Chờ đốt pháo xong rồi lên ăn cơm.”
Khổng Phàn Đông gật gật đầu, anh ta móc ra bật lửa: “Tôi có lửa.”
Lý Nhiễm đem pháo đưa cho anh ta: “Nè.”
Khu này muốn đốt pháo thì đều có địa điểm chỉ định rõ ràng, khi bọn họ đến quảng trường chỉ định thì đã đến rất nhiều người. Cô xoa xoa tay, lạnh đến độ không ngừng dậm chân.
Khổng Phàn Đông nhìn như không hề lạnh, bàn tay to thô ráp kia vừa cầm pháo vừa chuẩn bị đốt lửa.
Lý Nhiễm còn chưa nhìn thấy động tác của anh ta, thì đã thấy trong đêm đen nhấp nháy vài ngọn lửa cùng với âm thanh lộp bộp, pháo bắt đầu bén lửa. Khi âm thanh vang lên, cô lập tức trốn sau lưng cha Lý, cha Lý cười duỗi tay bảo vệ cô.
Khổng Phàn Đông nhìn thoáng qua, có chút cười nhạo, nhưng loại cười nhạo này không có ý gì khác, chỉ là đơn thuần cười Lý Nhiễm lớn rồi vậy mà còn sợ pháo.
Pháo được đốt bùm bùm như một con rồng trong đêm tối bị thêu cháy từng đoạn, sau đó dưới đất chỉ còn đống tro tàn.
Lý Nhiễm trốn sau lưng cha Lý, chờ đến khi pháo được đốt xong hết rồi, cô đột nhiên nhảy lên lưng ông, ở bên tai ông hô to: “Ba ơi, năm mới vui vẻ!”
Cha Lý cười ha ha, ông cõng cô, cũng nói theo: “Năm mới vui vẻ!”
Hai cha con vui vẻ đi về, Khổng Phàn Đông vẫn đứng nguyên tại chỗ, nhìn tro tàn của pháo kia, nhẹ giọng nói một câu: “Năm mới vui vẻ.”
Về đến nhà, cha Lý vào phòng bếp nấu sủi cảo cho Khổng Phàn Đông, Lý Nhiễm sắp xếp đồ. Sủi cảo chín rất nhanh, chưa đến mười phút đã xong, cha Lý bưng sủi cảo lên, thấy Khổng Phàn Đông ngồi trên sofa, không chớp mắt mà nhìn lễ hội mùa xuân đang phát trên tivi.
Nghe thấy động tĩnh phía sau, anh ta xoay người, khuôn mặt ngăm đen cười một chút: “Lâu lắm rồi không xem đêm nhạc giao thừa.”
Cha Lý nghe thấy thế, mơ hồ biết Khổng Phàn Đông làm gì.
Khổng Phàn Đông tinh thông võ thuật, thân thủ bất phàm, lúc trước ở Vu gia khi làm cá kia mắt không chớp lấy một cái, thái độ lạnh nhạt.
Cha Lý thu hồi tầm mắt: “Ăn đi.”
Trên bàn đầy một mâm sủi cảo, Khổng Phàn Đông cũng đã đói lã, trước mặt có sủi cảo nóng hổi ngon lành, anh ta không ngại ngần ăn một cái, cha Lý lại múc canh cho anh ta.
Lý Nhiễm vừa ra khỏi phòng đã nhìn thấy cảnh tượng cha cô đang múc canh cho Khổng Phàn Đông, mà trong sủi cảo trước mặt người nọ có lẽ là một nửa sủi cảo mà bọn họ vừa mới gói lúc chiều.
Có đôi lúc Lý Nhiễm nhận thấy bản thân mình do dự không quyết đoán, tính cách dễ mềm lòng, hiện tại xem ra là cha nào con nấy.
Cha Lý lại làm thêm một phần đặt vào hộp cơm giữ ấm để Lý Nhiễm đem theo sáng mai ăn.
“Sủi cảo, sủi cảo. Mùng một năm mới nhất định phải ăn sủi cảo thì mọi chuyện mới thuận lợi.”
Từ thành phố N đến Nam Sơn lái xe mất khoảng năm tiếng đồng hồ, bọn họ xuất phát lúc 10 giờ hơn, có lẽ rạng sáng là đến nơi.
Khổng Phàn Đông như không biết mệt, đôi mắt anh ta đã đầy tơ máu, nhìn Lý Nhiễm nói: “Cô ngủ trước đi, đến nơi tôi sẽ gọi cô. Đã đặt khách sạn rồi, ở bên cạnh bệnh viện, đến lúc đó cô trực tiếp vào ở là được.”
Lý Nhiễm gật đầu, cô có chút lo lắng cho Khổng Phàn Đông lái xe: “Nếu mệt thì anh dừng xe một chút rồi hẳn đi tiếp.”
Khổng Phàn Đông gật gật đầu.
Khi Lý Nhiễm nghĩ anh ta sẽ không nói gì nữa, chuẩn bị nhắm mắt dưỡng thần, thì nghe Khổng Phàn Đông như là đang tự thì thầm: “Cô có thể đến, lão gia và lão đại nhất định rất vui. Đặc biệt là lão đại.”
Câu sau anh ta nói rất nhỏ, Lý Nhiễm không nghe rõ.
Bên trong xe ấm áp, Lý Nhiễm mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, giấc ngủ chập chờn không mấy ngon giấc. Lại lần nữa mở mắt ra, bọn họ đã đến đường cao tốc gần đến Nam Sơn rồi, sắc trời bên ngoài còn chưa sáng hẳn, đèn đường và đèn xe chiếu sáng con đường đen tối phía trước.
Lý Nhiễm dụi mắt, cô nhìn ra ngoài cửa sổ, sự lo lắng trong lòng không vì đến gần Nam Sơn mà tiêu giảm chút nào.
“Còn bao lâu nữa thì đến?”
Giọng Khồng Phàn Đông trầm khàn: “Một giờ nữa.”
Giờ khắc đến bệnh viện rồi, trái tim lo sợ bất an của cô dọc trên đường đi mới thoáng bình ổn lại một ít.
Đêm nay là đêm giao thừa, là năm thứ nhất đón Tết cùng cha Lý sau khi cô rời khỏi nhà vào ở Hạ gia. Hạ gia chú trọng lễ nghĩa, lúc xưa năm mới đến Lý Nhiễm thường xuyên ra ngoài chúc Tết với Hạ Nam Phương. Thế nên nhiều năm trôi qua, lần cuối cùng ăn Tết với cha Lý là cuối năm cấp 3 đó.
Từ đó về sau cô chưa từng về nhà.
Đó cũng là lý do vì sao trong lòng Lý Nhiễm lo lắng cho sức khỏe của ông nội Hạ, thấp thỏm lo lắng một ngày trời nhưng lại muốn đón một đêm giao thừa trọn vẹn với cha Lý cho xong.
Đối với cô mà nói, hiện tại không có gì quan trọng bằng cha Lý nữa.
Phòng chăm sóc đặc biệt ICU ở lầu hai, khi Lý Nhiễm đi lên, Hạ Nam Phương đang đứng bên ngoài cửa phòng bệnh, xuyên qua tấm kính trong suốt, hình dáng cao lớn trầm mặc đứng đó.
Chỉ nhìn từ phía xa xa, Lý Nhiễm đã hiểu hai từ “yếu ớt” mà Khổng Phàn Đông nói có nghĩa là gì,
Anh mặc áo khoác màu đen, làm nổi bật bức tường màu trắng ảm đạm phía sau, anh nhìn chằm chằm phòng bệnh không nhúc nhích, quanh thân trải rộng không khí đau thương.
Cô chưa bao giờ nhìn thấy anh như thế này, ông nội Hạ đối với Hạ Nam Phương mà nói có lẽ là sự tồn tại rất quan trọng.
Anh được ông nội Hạ nuôi lớn, ngoài trừ tính cách trời sinh ra thì đối nhân xử thế, xây dựng sự nghiệp anh đều học từ ông nội Hạ.
Ở trong lòng Hạ Nam Phương, ông nội Hạ không chỉ là một trưởng bối, càng là nhân vật chủ chốt, những gì Hạ Nam Phương có trong tay bây giờ đều là hồi phục lại vinh quang năm đó của ông, dẫn dắt Hạ gia trở lại sự thịnh vượng của năm đó.
Anh đi từng bước theo bước chân của ông, chưa từng nghĩ đến, ánh sáng chiếu sáng cuộc đời anh đột nhiên tắt đi. Nội tâm Hạ Nam Phương thống khổ giãy giụa nhưng anh lại bất lực không thể làm gì, bởi vì anh không có khả năng cướp người khỏi tay Thần Chết, cho dù anh có nhiều tiền hơn đi nữa cũng không được.
“Hạ Nam Phương.”
Lý Nhiễm nhẹ giọng gọi tên anh, anh xoay người lại, bây giờ cô mới thấy rõ hình dáng của anh.
Hạ Nam Phương gầy đi rất nhiều, ngũ quan vốn xinh đẹp nay lại càng thâm thúy, hốc mắt sâu thẳm, hai má hóp đi. Khi nhìn thấy cô, ánh mắt anh có hơi dao động nhưng chỉ một lát lại khôi phục như cũ.
Mở miệng, giọng nói như vết dao mài giũa trên dây thừng, phát ra tiếng trầm khàn, Lý Nhiễm nghe thấy thật sự không thoải mái.
“Sao em ở đây?”
Từ chào tạm biệt lần trước, suốt hai tháng ba ngày hai người họ chưa từng gặp lại, ánh mắt Hạ Nam Phương dừng lại trên mặt cô tựa như không thể buông bỏ. Anh yên lặng nhìn một lát, sau đó quay mặt đi: “Hôm nay là Tết, em không nên đến đây.”
“Tình huống của ông nội thế nào rồi? Tại sao tự nhiên lại trở nên nguy kịch thế?”