Hoành thánh trứu sa - Chương 30-33
Đọc truyện Hoành thánh trứu sa Chương 30-33 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện [H] Hoành Thánh Trứu Sa – Chương 30-33 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Sao trăng cùng tỏa sáng, hai tượng sư tử trước biệt thự Mahler ướt đẫm ánh sáng bạc, đang rên rỉ phát ra tiếng kêu động dục.
Lâm Cẩn bước ra khỏi phòng tắm xông hơi, cơ thể trắng tuyết qua làn nước ấm càng lúc càng ửng hồng lên. Mái tóc đen nhánh vẫn còn nhỏ nước, cô vội vàng kéo lê đôi dép mềm mại màu xám tro từ cầu thang dài kiểu Hoa thong thả đi xuống.
Bước chân cô rất nhẹ, giống như một chú mèo con tham ăn đang lặng lẽ đi vào tầng trệt phòng bếp.
Phòng bếp này vốn được trang hoàng kiểu Tây Âu, mặt tường ốp gạch men sứ trơn bóng. Trên đỉnh đầu là ngọn đèn thủy tinh ấm áp, dáng người cao gầy của Lục Dữ đứng ngay dưới vầng sáng nhàn nhạt.
Anh rũ mắt cắt cà chua thành từng khối nhỏ để làm món súp kiểu Nga cho cô. Lâm Cẩn đi đến bên cạnh anh, hai tay chống phía sau, nhảy lên trên mặt bàn trong bếp. Cô ngồi trên bàn đá cẩm thạch, hai cái đùi ngọc lúc ẩn lúc hiện, đôi mắt nhìn anh vô cùng mong chờ.
Áo sơ mi đàn ông màu xanh sẫm rộng rãi mặc trên người càng khiến cô trông thanh tú và nõn nà hơn, hệt như một nàng tiên cá được quấn trong tảo biển.
Lục Dữ nóng bỏng nhìn cô một cái, mắt vẫn rũ xuống cắt cà chua nhưng lúc cắt, nước cà chua đỏ rực không cẩn thận chảy đầy tay, cuối cùng vẫn bị cô nhiễu loạn tinh thần.
Lúm đồng tiền của Lâm Cẩn trũng sâu, cô nắm lấy tay trái anh, đặt lên môi anh đào ấm áp, mút chụt chụt từng ngón một, hương vị chua chua ngòn ngọt tràn đầy khoang miệng cô.
Dòng điện ấm áp tê dại từ đầu ngón tay Lục Dữ ập đến, anh chỉ cảm thấy dã thú dưới cơ thể đang thức tỉnh.
Lâm Cẩn thỏa mãn buông tay trái anh ra, mỉm cười biến thành sửng sốt. Cô thấy từ ngón trỏ đến ngón út tay trái anh để lại một vết sẹo dữ và ba ngón tay cong lại rất mất tự nhiên.
“Vết thương nhỏ thôi. Bây giờ đã không sao rồi.” Lục Dữ nhìn thấy Lâm Cẩn giật mình, vội vàng giải thích.
Mũi Lâm Cẩn chua xót, này mà là vết thương nhỏ, rõ ràng đã bị chặt đứt, sau khi phẫu thuật nhiều lần mới để lại sẹo như vậy.
“Em muốn ngọt chút hay là…” Lục Dữ muốn chuyển hướng chú ý của cô, cầm lọ đường nhỏ lên hỏi.
Lời anh còn chưa nói xong, cô đã ngửa cổ trắng tuyết, ngăn chặn môi mỏng của anh, điên cuồng rỉa rói cắn xé. Cô kéo tay phải của anh bỏ thẳng vào bên trong áo sơ mi.
Tay Lục Dữ trượt vào, xoa nắn hai khối tròn trịa vểnh cao kia, bầu ngực đẫy đà nhẵn nhụi từ trong khe hở tràn ra. Cô mới vừa tắm xong, toàn thân mềm mịn vô cùng, giống như tùy tiện véo một cái sẽ có nước mát lạnh róc rách chảy xuống.
Lục Dữ có chút không được tự nhiên, trên người đổ đầy mồ hôi, năm năm qua anh đã ăn chay nên lúc này vẫn chưa thích ứng được.
“Ưm…” Lục Dữ nghiêng mặt, ngăn cản Lâm Cẩn tiếp tục xâm phạm anh: “Để anh làm xong súp đã.”
Lâm Cẩn “Ừm” một tiếng, nhìn Lục Dữ cắt xong cà chua, lại cắt xúc xích thành từng miếng nhỏ.
Anh cầm một miếng xúc xích lên bỏ vào miệng Lâm Cẩn, sắc mặt đầy cưng chiều, hỏi: “Ăn ngon không?”
Lâm Cẩn chậm rãi nhai nuốt, hai gò má nóng cuồn cuộn, ửng hồng cười xấu xa. Tay phải cô đi xuống, đột nhiên dừng ở nơi nóng bỏng mãnh liệt kia của Lục Dữ, cô không có ý tốt dừng tại đó, liên tục vẽ ra những vòng tròn.
Cô cắn lỗ tai anh, nói: “Em muốn ăn cái này hơn…”
“Anh chưa tắm rửa.” Anh muốn gạt tay cô ra.
Lâm Cẩn không nổi giận, bàn tay trắng nõn ở trên tấm thớt tùy ý nhặt một miếng xúc xích đút cho anh: “Em thích ăn nóng hổi, có chút nước…”
Cô đặt ngón tay đã chạm vào xúc xích lên môi chậm rãi mút ra thành tiếng, giống như đang nhấm nháp món gì đó rất ngon.
Lục Dữ không để ý đến cô, cắt xúc xích xong xoay người lấy sốt cà chua trên giá gỗ.
Lâm Cẩn vội vươn tay ôm lấy thắt lưng anh, kéo anh qua. Hai tay cô ôm lấy cổ anh, cả cơ thể nhảy lên người anh. Lục Dữ sợ cô ngã nên vội vàng đỡ lấy cô.
“Lục Dữ, em chỉ muốn anh…” Cô chăm chú nhìn đôi mắt trong sạch của anh, nghiêm túc nói.
Anh hôn lên mái tóc cô, hít sâu một hơi, miễn cưỡng nói: “Nếu không ăn thì dạ dày em sẽ không thoải mái.”
Anh biết cô đã gầy đi rất nhiều, đều là vì lúc ở Trùng Khánh cô bị đau dạ dày.
“Ừm…” Lâm Cẩn kinh ngạc khẽ rên, cô dựa vào cửa huyệt của anh, mềm dẻo nói: “Vừa gặp anh, cả người em đã thấy rất dễ chịu, sao có thể không thoải mái?”
Hầu kết Lục Dữ mãnh liệt run run, anh không nói thêm gì ôm cô đi thẳng vào phòng ngủ.
Lâm Cẩn ra sức đẩy Lục Dữ nằm lên giường, hai tay lột sạch quần áo anh, cô giống như một con tằm trắng nõn mềm mại, không ngừng vặn vẹo trên cơ thể rắn chắc của anh.
Cô lăn qua lộn lại, kiểm tra từng tấc da thịt của Lục Dữ. Mỗi một chỗ kiểm tra xong đều dùng đầu lưỡi linh hoạt khẽ liếm gặm cắn đến đỏ bừng, tạo nên con dấu ướt sũng của riêng Lâm Cẩn.
“Anh rất ngoan…” Cô cúi người đè lên anh, ngón trỏ chọc chọc vào chóp mũi anh, nói: “Em còn tưởng rằng anh sẽ tiêm morphine.”
Trên báo thường hay nói, các ông trùm bến Thượng Hải đều tiêm morphine, vì thế cô rất lo lắng cho Lục Dữ.
Lục Dữ chỉ cảm thấy trong bụi cây rậm rạp, bộ phận đáng sợ kia lại nóng bỏng và to lớn thêm vài vòng, thậm chí từ trong quy đầu còn có vài giọt chất nhầy trong suốt đang chậm rãi chảy ra.
“Lâm Cẩn…”
Sự nhẫn nại của Lục Dữ đạt đến cực hạn, anh thở hổn hển, ôm eo nhỏ nhắn, xoay người cưỡi lên thân thể cô, bộ phận cứng ngắc dâng trào kia cọ vào mật huyệt ẩm ướt và hấp dẫn của cô.
Bộ phận nóng bỏng của Lục Dữ đang đặt lên nơi non mềm trơn ẩm giữa bắp đùi Lâm Cẩn.
Lâm Cẩn nâng cặp mông tròn trịa lên, đưa về phía trước, trong lòng vô cùng khao khát người đàn ông kia mãnh liệt xuyên vào.
Lục Dữ rút bộ phận to lớn đã cương cứng sưng tấy ra, cố ý không đụng vào hoa huyệt đang nhỏ nước đầm đìa kia của cô. Anh nhẹ véo gò má ửng hồng của cô đặt câu hỏi: “Lâm Cẩn, em khó chịu lắm sao?”
Lâm Cẩn nghe nói bỗng đỏ mặt, xoay xoay cơ thể trắng nõn như tuyết giải thích: “Em không có…”
Cô vừa nói lại vừa cầm lấy vậy nóng bỏng dưới háng Lục Dữ xoa nắn qua lại như đang cầm một cục bông ướt đẫm nước.
Đôi mắt Lục Dữ đỏ như muốn rỉ máu, tráng kiện dưới thân bị lòng bàn tay mềm mại như mây của cô chà đạp lại càng khủng khiếp hơn, khoái cảm tê dại dâng trào khắp cơ thể anh.
Chỉ thấy động tác của Lâm Cẩn càng lúc càng nhanh, bộ phận kia càng căng càng to hơn trong lòng bàn tay cô, cô mềm giọng yểu điệu gọi: “Lục Dữ…”
Hầu kết Lục Dữ lên xuống, đột nhiên cúi người, quấn lấy đầu lưỡi non mềm của cô hôn sâu, tay phải lột bỏ áo sơ mi màu tảo biển, để lộ cảnh xuân như bạch ngọc mềm mại.
Anh chống người lên cao nhìn cô, năm năm không gặp, cô vẫn là nữ thần của anh, vẫn xinh đẹp, da thịt vẫn trắng nõn nhẵn nhụi, vẫn cao vút ngọt ngào, bụi hoa vẫn tối đen rậm rạp như vậy… Thực sự không chỗ nào không đẹp.
Lục Dữ cúi người, liếm lên nốt ruồi bên phải chiếc cổ gầy của cô, anh yêu nhất là nốt ruồi này. Năm năm qua, nốt ruồi đen nhỏ ấy xuất hiện vô số lần trong giấc mơ của anh.
Lâm Cẩn bị anh làm cho ngứa ngáy, như một con sóc nhỏ, tránh né không cho. Lục Dữ kiên quyết buộc cô xoay người lại, bá đạo không cho phép cô tiếp tục vặn vẹo.
Bàn tay to của anh vuốt ve bầu ngực đẫy đà của cô, tùy ý biến hóa hình dạng một cách dâm đãng. Thật dễ sờ, sờ thế nào cũng không thấy đủ? Lục Dữ lại gia tăng độ mạnh yếu, thoả mãn thưởng thức trên bầu ngực trắng tuyết lưu lại dấu đỏ do anh gây ra.
Lâm Cẩn bị xoa nắn đến mức khó chịu, liên tục rên rỉ, hoa nguyệt nhỏ ào ào chảy ra mật ngọt màu trắng ngà làm ướt nhẹp ga trải giường, để lại một vũng nước đọng.
Hình dáng bộ ngực cô rất đẹp, màu hồng như cánh sen, cắn lên cũng sẽ giòn như lúc ăn ngó sen sao?
Lục Dữ nghĩ nhưng không muốn cắn, chỉ liếm mút nhẹ để lại dấu hôn ấm áp màu trắng nhạt. Anh liếm mút qua liếm mút lại hai bên ngực, có khi mạnh, Lâm Cẩn đưa tay đẩy anh ra, uất ức nói: “Lục Dữ, lát nữa em cũng cắn của anh…”
Lục Dữ cười, xương tay gấp khúc véo chóp mũi cô, sau đó lại cúi người nhấm nháp quả anh đào đã dựng đứng lên của cô. Tròn tròn viên viên, đầu lưỡi anh lượn vòng quanh nó, cô gái dưới thân đã bắt đầu rên rỉ, cơ thể căng cứng, trông có vẻ không chịu nổi nữa rồi.
Tay phải anh thăm dò dòng suối nhỏ giữa rừng rậm của cô, đầu ngón tay mượt mà moi móc một cách có tiết tấu, mãi đến khi mật hoa róc rách ngai ngái chảy vào tay phải anh.
“Lâm Cẩn, có dễ chịu không?” Anh đè lên cô như trụ sắt nóng bỏng, lúc thong thả lúc có lực ma sát bên ngoài hoa nguyệt mềm mại của cô.
Miệng Lâm Cẩn rên hừ hừ, đáp: “Không dễ chịu…”
Đôi mắt Lục Dữ nheo lại, sâu thẳm ẩn chứa sự tức giận.
Anh đè chặt eo nhỏ của cô, cầm lấy vật cực nóng kia nhét vào bên trong hoa huyệt của cô, không quan tâm cô có chịu nổi không đã mạnh mẽ nhét vào, tầng tầng lớp lớp da thịt đỏ hồng ấm áp chen lấn quấn lấy.
Lục Dữ bắt đầu di chuyển, mãnh liệt như gió bão mưa rào.
Lâm Cẩn chỉ cảm thấy dưới thân bị dị vật xâm nhập, sưng nóng bỏng, lấp đầy cô, nhưng vừa cử động cô đã đau đớn vô hồn. Mắt hạnh của cô trợn tròn đến mức thành hình chuông đồng, thật sự chịu không nổi, cô đưa tay đẩy bộ ngực ẩm ướt đẫm mồ hôi của Lục Dữ ra.
Nhưng sức lực nhỏ bé của cô vốn không thể đẩy nổi, mãnh thú đã bị cuốn vào đầm lầy dục vọng trước mắt. Hô hấp cô trở nên hỗn loạn, đầu ngón tay nắm chặt ga trải giường, yên lặng thừa nhận cự vật mạnh mẽ rút ra cắm vào cơ thể mình.
Lục Dữ bị kích thích mài mòn, lần sau lại mãnh liệt hơn lần trước, bàn tay to không an phận xoa nắn nơi đầy đặn vểnh cao lên của cô, yêu thương thô bạo nắn bóp.
Dần dần, Lâm Cẩn cảm thấy những đau đớn kia không còn nữa, cảm giác dễ chịu từ trong hoa huyệt lan tràn. Cô như được ăn một viên kẹo tẩm bột chua, liếm sạch vị chua, chỉ còn lại ngọt ngào.
Cô chủ động nâng mông tuyết lên, đón nhận lấy sự va chạm mạnh mẽ từ Lục Dữ, cô muốn… Cô muốn hút sâu hơn chỗ ngọt ngào ấy…
Nhưng đúng vào lúc này, Lục Dữ lại ngừng lại, anh liếm vành tai hồng nhuận của cô, thở hổn hển, cơ bụng rắn chắc khêu gợi kịch liệt lên xuống, hỏi: “Lâm Cẩn, em có thoải mái không? Muốn nữa hay không muốn nữa?”
“Ưm… Không thoải mái… Hu hu… Lục Dữ… Anh là đồ khốn…”
Lâm Cẩn thật sự không thoải mái, không dễ gì cô mới nếm được ngọt ngào nhưng gã đàn ông ngang tàng này lại dừng lại đột ngột như vậy.
Cô vừa khóc vừa nắm lấy cây gậy thịt ấm áp kia, nhưng lại không làm sao nắm được, chỉ có thể nắm được khí lạnh bao quanh.
“Em không thoải mái, sao lại chảy nhiều nước thế kia? Hoa huyệt nhỏ lại còn hút lấy anh vào bên trong?” Lục Dữ hôn đôi mắt mê ly của cô, dỗ dành cô: “Ngoan, nói muốn đi, anh sẽ tiếp tục cho em.”
Cô cố gắng nâng thân trên của mình lên, cánh môi ấm áp ẩm ướt dán vào cằm anh, miễn cưỡng nhỏ giọng thì thào: “Em muốn… Muốn…”
“Muốn cái gì?” Bộ phận sưng tấy của Lục Dữ liên tục cọ xát vào giữa hai chân cô, khiến hoa huyệt nhỏ của Lâm Cẩn như bị ngàn con kiến rỉa rói, khó chịu vô cùng.
Lâm Cẩn khóc nức nở, khuôn mặt đỏ bừng bừng, rõ ràng người đàn ông này muốn sỉ nhục cô.
“Muốn… Muốn anh đâm vào… Hu hu…” Cô giơ tay che kín khuôn mặt nhỏ nhắn, mắc cỡ chết người.
Phòng ngủ lớn như vậy, vang vọng tiếng rên rỉ nhịp nhàng của Lâm Cẩn, xen lẫn tiếng ‘lạch bạch’ rút ra đâm vào mạnh mẽ. Lâm Cẩn cảm thấy mình như đang leo núi, sắp sửa lên đến đỉnh rồi.
Hai chân dài trắng nõn của cô vòng qua thắt lưng Lục Dữ, theo người đàn ông mạnh mẽ rút ra cắm vào, liên tục run rẩy, muốn rơi ra nhưng lại không rơi được.
Lục Dữ đâm sâu một cái, giọng nói trầm khàn không vui: “Bỏ tay xuống, nhìn anh này.”
Lâm Cẩn không được tự nhiên bỏ bàn tay trắng nõn xuống, đôi mắt hạnh nhìn anh. Bốn mắt nhìn nhau, nhu tình trong mắt người đàn ông như muốn trút hết vào cô. Lâm Cẩn nghĩ nếu họ có con, không biết mắt đứa bé sẽ hình gì, là mắt đào hoa giống anh hay là đôi mắt hạnh giống mình?
Cô đột nhiên nhớ đến đôi mắt nai của Giản Tâm cũng vô cùng đáng yêu.
Lục Dữ thấy cô đang suy nghĩ chuyện gì đó, lại đâm mạnh hơn, nghiến răng nghiến lợi quát cô: “Lâm Cẩn, động tác của anh vẫn chưa đủ mạnh với em phải không?”
Người phụ nữ này, vậy mà vẫn có thời gian để ngẩn người!
Lâm Cẩn lấy lại tinh thần, lại bất ngờ bị Lục Dữ làm cho tan vỡ. Cô bị làm đến đầu óc trống rỗng, chỉ có thể lắc lư xoay vặn trên giường lung lay như sắp sửa hòa tan thành thạch rau câu.
Lâm Cẩn yêu kiều thở hổn hển, nước mắt lấp lánh: “A a… Ưm… Sâu quá… Đừng mà…”
Người đàn ông này thực sự muốn làm đến chết cô. Tiểu huyệt năm năm không biết mùi đời của cô thật sự không chịu nổi sự chà đạp như vậy.
Cô khóc tiếp tục kêu lên: “Lục Dữ… Cầu xin anh đấy… Tha cho em đi… Em không muốn…”
“Không được!” Tốc độ rút ra đâm vào của Lục Dữ lại càng mãnh liệt, toàn thân nhẹ nhàng sảng khoái, anh hung dữ nói với Lâm Cẩn: “Năm năm không được, bây giờ phải bù vào!”
“Ưm… Đừng mà… Đừng mạnh như vậy… Ưm…Ưm a…”
Lục Dữ đè lên cơ thể trắng nõn mềm mại của người phụ nữ, sắc mặt lạnh lùng xa cách giống như thần linh cao cao tại thượng.
Bộ phận thô cứng căng trướng của anh nhiều lần ra vào hoa huyệt, lạch bạch lạch bạch… Anh nghe thấy không nhịn được khẽ cười thành tiếng, phải chảy bao nhiêu nước mới có thể phát ra thành tiếng như vậy?
Cơ quan sinh dục của anh càng đâm càng sâu và có lực hơn, quy đầu to lớn hồng hào đang nghiền ép hoa tâm mẫn cảm của người phụ nữ. Vừa mềm vừa trơn, thật sự không cảm thấy đủ! Anh cố ý mài tới mài lui bên trong, nghe tiếng rên rỉ mềm mại yếu ớt và nhỏ nhẹ của cô.
Dễ nghe, cô nhóc béo của anh kêu thế nào cũng đều rất dễ nghe!
Môi anh đào của Lâm Cẩn hé mở, hai gò má ửng hồng như quả đào mật ngọt ngào và mọng nước, hai quả bóng trắng tròn vểnh cao lắc lư theo tiết tấu rút ra cắm vào của người đàn ông, đong đưa theo từng đợt sóng dập dờn.
Cô bị cắm vào đến mức run rẩy, chỉ cảm thấy mình như được đặt trên đỉnh núi, nhưng một giây sau hoặc chưa đầy một giây sau đã từ đỉnh núi bất ngờ rơi xuống, thịt nát xương tan. Loại cảm giác không thể nào kiểm soát được này khiến Lâm Cẩn muốn liều mạng chạy trốn.
Nhưng cô muốn trốn cũng không được, phần dưới rút ra đâm vào có lực, hùng hổ tấn công, cô chỉ có thể thở dốc, cắn răng yên lặng thừa nhận.
“Lục Dữ… Em khó chịu… Anh dừng lại đi… Em không muốn…” Lâm Cẩn đưa tay đẩy anh, giọng nói vừa như trách móc lại vừa như tố cáo, vô cùng uất ức.
Lục Dữ không để ý đến, hoa huyệt của cô ra sức quấn chặt lấy anh, nào giống như đang khó chịu?
“Hu hu… Ưm… A…” Lâm Cẩn khóc, nhưng người đàn ông ngang tàng vẫn không nghe lời cô, tần suất kích thích càng lúc càng nhanh hơn, liên tiếp muốn khai phá cô thành một hang động mới thôi.
Dần dần, từng đợt khoái cảm dâng lên trong đầu Lâm Cẩn. Cô nghĩ chắc chắn là mình sắp rơi xuống vách núi sâu thẳm rồi, cô lập tức sợ hãi nắm lấy cánh tay Lục Dữ, đầu ngón tay bấu ra vài vết đỏ tươi đầm đìa trên đó.
“Ưm… Ừm… Ưm… Hu hu…” Lâm Cẩn đáng thương kêu gào: “Lục Dữ… Em buồn tiểu…”
Lục Dữ “Ừm” một tiếng, giọng khàn khàn đáp: “Cứ tiểu đi.” Sau đó, bộ phận sinh dục căng cứng nóng hổi tiếp tục đấu tranh anh dũng trong cơ thể cô, ‘bạch bạch bạch’ tiết tấu càng lúc càng nhanh.
Anh chỉ cảm thấy bên trong hoa huyệt của Lâm Cẩn kịch liệt co rút lại, quấn chặt đến mức anh sắp sửa tước vũ khí đầu hàng, chưa đầy một lát, bên trong đã phun trào ồ ạt mật hoa, thấm ướt hình trụ nóng bỏng tráng kiện của anh.
Lâm Cẩn ưỡn bộ ngực xinh đẹp, miễn cưỡng nằm trên giường, thở hổn hển từng hơi một. Dịch mật của cô không biết xấu hổ chảy ra ngoài, nhưng bị bộ phận sinh dục của Lục Dữ ngăn lại hết trong hoa huyệt, khiến cô căng trướng khó chịu.
“Cái kia… Anh… Anh lấy ra đi…” Cô đỏ mặt phản bác: “Bên trong có cái kia… Phải… Phải chảy ra…”
Cả người cô mềm nhũn ướt chèm nhẹp đầy dịch nhờn ngọt ngào, dư vị cao trào vẫn còn đang hiện khắp khuôn mặt cô. Lục Dữ thấy cô như vậy, vật to lớn trong hoa huyệt lại càng sung sức, lát sau mới lưu luyến lấy ra ngoài.
“Lâm Cẩn, dễ chịu không?” Lục Dữ rũ mắt, liếm cánh môi mềm ngọt đỏ hồng của cô, thoả mãn hỏi.
Vừa rồi cơ thể cô run rẩy đến mức như vậy, còn có thể khó chịu? Lục Dữ vừa hôn vừa chờ đợi câu trả khuất phục của cô.
“Không có.” Lâm Cẩn cắn môi, vừa rồi cô bảo người đàn ông này dừng lại nhưng anh không chịu dừng nên cô không thèm chiều theo ý anh nữa.
Lục Dữ như nghe được một câu truyện cười, khóe môi nhếch lên nụ cười tàn nhẫn. Cô nhóc khốn nạn này nghĩ một đằng nói một nẻo, là muốn nhận trừng phạt rồi đây!
Anh không nói nhiều lời, ôm ngang lấy cô, đi thẳng đến như cửa sổ rồi đặt cô xuống. Toàn thân Lâm Cẩn mềm nhũn, vừa đặt xuống đất, đã bất giác ngã sang một bên.
Lục Dữ vội vàng đỡ cô dậy, hung hăng ra lệnh: “Lâm Cẩn, tự em đứng vững đi!”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Cẩn mờ mịt không hiểu gì: “Em không muốn đứng, em muốn nằm lên giường…”
Tay trái Lục Dữ đưa ra trước, thô bạo ôm lấy vai cô, tay phải cầm bộ phận cực nóng đáng sợ cùng với chất lỏng trắng đặc cọ xát lên cửa huyệt rồi đâm thẳng vào.
“A…” Lâm Cẩn kêu lên thảm thiết, người đàn ông này sao lại muốn nữa rồi?
Cô theo bản năng kẹp chặt hai chân lại, không cho Lục Dữ thực hiện được, ai ngờ làm vậy lại càng khiến người đàn ông phát ra tiếng rên rỉ đầy thỏa mãn.
Lục Dữ buông tay trái ra, bộ phận sinh dục tới tới lui lui ở bên trong, đâm vào càng sâu… Lâm Cẩn không có ngoại lực chống đỡ, suýt chút nằm liệt trên mặt đất, đành phải ngoan ngoãn đưa tay vịn chặt cửa sổ.
“Hu…” Cô bị đâm vào đến mức khóc lên: “Lục Dữ… Đừng mà… Đừng làm tư thế này…”
Tư thế này thực sự quá xấu hổ! Cô đưa lưng về phía anh rồi bị anh đâm vào, thực sự… Thực sự rất giống một con chó cái!
“Không phải em không thoải mái sao? Tư thế này đâm sâu nhất.” Lục Dữ không nhìn thấy sắc mặt Lâm Cẩn, có chút lo lắng, nhưng miệng vẫn hung dữ nói: “Lâm Cẩn, em cố gắng chịu cho anh!”
Anh giơ tay sờ mặt cô, ngón tay thon dài lướt qua ngũ quan của cô, chậm rãi và nhẹ nhàng.
Anh đang cảm nhận mọi thứ của cô…
Lâm Cẩn bị làm đến mức kêu kêu ư a loạn lên, một bàn tay nắm cửa sổ, cánh tay khác nắm lấy côn thịt nóng bỏng của Lục Dữ.
“Đừng nhúc nhích, em mà nhúc nhích anh sẽ làm chết em!” Anh dọa cô.
Lục Dữ vừa làm vừa xoa nắn bầu ngực mềm mại lúc ẩn lúc hiện của cô. To thật, vậy mà bàn tay anh cầm không hết được…
Lâm Cẩn ngước mắt nhìn thấy bóng dáng mình và người đàn ông quấn lấy nhau dâm đãng mà mãnh liệt in lên trên cửa kính lạnh lẽo. Người đàn ông phía sau như không biết mệt, vẫn đang liều mạng hành động!
Cho đến hàng mấy ngàn cú đâm vào, khoái cảm mãnh liệt tập kích về phía Lục Dữ, anh mới gầm nhẹ phóng tinh dịch nóng hổi đậm đặc tràn vào trong hoa huyệt đang co rút của người phụ nữ.
Anh xoay người Lâm Cẩn lại, ôm cô vào lòng, côn thịt vừa xuất tinh xong mềm nhũn dính chặt vào trong mật huyệt, chần chừ không chịu rời đi.
“Lâm Cẩn, anh yêu em.” Lục Dữ hôn mồ hôi, nước mắt trên mặt người phụ nữ, triền miên và dịu dàng.
Bộ phận sinh dục bên dưới theo động tác của anh lại không nhịn được nhẹ nhàng rút ra cắm vào trong hoa huyệt mẫn cảm của cô.
“Ưm ưm…” Lâm Cẩn sợ đến mức vội vàng đẩy anh ra, tiếp lần nữa chắc chắn ngày mai cô không thể đi nổi.
“Ừm.” Anh hôn cô, sau đó nghe lời rút côn thịt kia ra, rũ mắt tiếp tục hôn.
Lâm Cẩn bị hôn đến thở không nổi, ê ê a a vùng vẫy.
Rất lâu sau, anh mới ôm cô vào phòng tắm. Anh giúp cô tắm rửa sạch sẽ, sau đó ôm cô về giường cẩn thận như ôm một món đồ thủy tinh.
Cảm giác mất mà có lại được này khiến anh quý trọng gấp đôi.
Cuối thu không khí trong lành, mây trôi lửng lờ, những chiếc lá cây ngô đồng rực rỡ tô điểm thêm cho cảnh phồn hoa của Tô giới Pháp.
Lâm Cẩn tan ca ra khỏi phòng khám, lúc quay về biệt thự Mahler đúng lúc thấy áo vest của Lục Dữ đang tùy tiện vắt lên sô pha bằng vải bố trong phòng khách.
Vì chiến sự, các nhà xưởng ở Thượng Hải cũng liên tục đóng cửa nên nhóm công nhân gặp nhiều khó khăn trong cuộc sống mưu sinh. Hôm nay Lục Dữ được mời đến một nhà xưởng do nước ngoài đầu tư để làm trung gian hòa giải giữa công nhân và nhà tư sản. Lâm Cẩn còn tưởng rằng anh sẽ không về sớm như vậy, dù gì những vấn đề kiểu này trước nay đều rất khó có thể giải quyết.
Bên ngoài cửa sổ kính, gió lạnh thổi qua, thỉnh thoảng cuốn theo vài chiếc lá khô.
Trong nhà bếp, Lục Dữ đang xắn cổ tay áo màu xám lên, rũ mắt rửa nguyên liệu chuẩn bị ninh canh gà. Trong biệt thự rõ ràng có đầu bếp, nhưng anh vẫn muốn tự mình hầm canh cho cô.
Lâm Cẩn nhón mũi chân, nhẹ nhàng bước lên ôm lấy eo anh từ phía sau, vùi đầu lên tấm lưng rộng lớn và nóng bỏng của anh.
“Bàn bạc công việc thuận lợi chứ?” Cô hỏi.
Lục Dữ bị cô ôm, hai gò má cuồn cuộn nóng lên. Anh liếm môi dưới, nhẹ nhàng “Ừm” một tiếng.
Kiểu đàm phán này thực sự rất mệt mỏi, dù là nhà tư sản hay bên công nhân đều đặt ích lợi lên trên hết và không chịu nhượng bộ chút nào. Tất nhiên Lâm Cẩn biết tám mươi phần trăm là Lục Dữ đã bù đắp thiếu hụt trong đó nên phong trào công nhân mới có thể kết thúc. Không có gì đáng ngạc nhiên khi danh tiếng của anh ở Thượng Hải lại tốt đẹp như vậy.
Khói trắng quanh quẩn, hương thơm ngào ngạt bốn phía.
“Canh này phải ninh lâu lắm sao?” Lâm Cẩn nhìn canh gà trong veo, hỏi dò.
Lục Dữ rũ mắt, hôn lên mái tóc cô: “Em đi nghỉ ngơi trước đi. Lúc nào canh ninh xong anh sẽ gọi.”
Lâm Cẩn đáp lại một tiếng “Được” rồi chậm rãi đi ra khỏi bếp, ngồi lên trên sô pha.
Cô giả vờ không hề để ý, tiện tay cầm áo khoác tây trang của Lục Dữ trên sô pha, tay phải từ từ thò vào trong. Sờ soạng một lúc lâu mới lôi một chiếc hộp tròn nhỏ trong túi ra.
Cô mở ra, bên trong là một con dấu Pyrophylite nho nhỏ và vài chiếc chìa khóa bạc.
Lâm Cẩn lấy khuôn đúc đã chuẩn bị sẵn từ trước, ấn giữ chìa khóa nhiều lần để lấy dấu. Trái tim cô vừa đập nhanh vừa căng thẳng, ngón tay không nhịn được hơi run rẩy.
Ánh trăng trắng bệch, xuyên qua tầng tầng lớp lớp rèm cửa hoa hồng tím, lọt vào phòng ngủ trên tầng hai của biệt thự Mahler.
Lâm Cẩn nhìn khuôn mặt người đàn ông ngủ say, lông mi mật dài, mũi cao thẳng, tóc ngắn đen nhánh mượt mà buông xuống trên trán. Lâm Cẩn nhịn không được đưa tay sờ, sau đó can đảm gọi: “Lục Dữ?”
Người đàn ông đã thực sự ngủ say, cô gọi liên tục vài lần anh cũng không đáp lại. Lúc này, Lâm Cẩn mới lặng lẽ di chuyển cánh tay của anh đang đặt trước ngực mình, đi chân trần xuống giường đến lầu ba biệt thự Mahler.
Biệt thự Mahler là tòa lâu đài trong mơ do một người đàn ông Do Thái Mahler xây dựng cho con gái mình, thể hiện cho tình yêu của mình với cô con gái. Khắp nơi trong ngôi biệt thự đều có thể thấy được những hoa văn tình yêu, ngay cả hình dạng cầu thang cũng là những trái tim được chạm khắc nối tiếp nhau. Lúc chiến tranh nổ ra, Mahler chạy trốn khỏi Thượng Hải, Lục Dữ qua tay nhiều người mới mua được căn biệt thự này.
Lâm Cẩn đứng trước cửa thư phòng tầng ba, nơi này chỉ có Lục Dữ mới vào được, ngay cả nữ giúp việc chuyên chịu trách nhiệm dọn dẹp cũng không được phép vào căn phòng này. Cô sợ vào ban ngày sẽ bị nữ giúp việc phát hiện nên đặc biệt làm xong chìa khóa, tìm cơ hội trước đêm khuya mới vào thăm dò.
Cô lấy mấy chìa khóa bạc trong túi ra, sau một lúc lâu thử tới thử lui, cuối cùng mới nghe thấy một tiếng “Cạch”, khóa cửa đột nhiên mở ra.
Lâm Cẩn đẩy cửa ra, nhẹ nhàng bước vào. Cô không dám bật đèn, nhờ ánh trăng trong veo mà lạnh lùng nhìn thấy trên bàn có một chiếc bật lửa. Cô ấn bật lửa, tìm kiếm trong đống tài liệu Lục Dữ để trên bàn làm việc.
Tìm khá lâu nhưng không có gì khả nghi ngoại trừ một tờ chi phiếu có số tiền khá lớn đã được đóng dấu gốc. Cô không rõ Lục Dữ cần chi phiếu có hạn mức lớn vậy là để cho ai? Hay là cho người Đông Dương?
Lâm Cẩn bỗng nhớ đến Hồng Trấn của Thượng Hải. Dù Hồng Trấn đã bị người Đông Dương chiếm từ lâu nhưng không có gì nổi bật, cho đến hai năm gầy đây, lực lượng mới xuất hiện thì Hồng Trấn trở nên rất phồn hoa, khắp nơi trong trấn đều có sòng bạc lớn nhỏ, các hang ổ thuốc phiện, thậm chí còn có một số trung tâm tiện nghi được thành lập, kiếm về không ít tiền cho người Đông Dương.
Mọi người đều thi nhau suy đoán chắc chắn là một ông trùm nào đó ở bến Thượng Hải đứng đằng sau âm thầm giúp đỡ người Đông Dương, không biết xấu hổ kiếm nhiều tiền trong khi đất nước đang khó khăn. Lâm Cẩn nghĩ, chẳng lẽ là Lục Dữ? Nếu là Lục Dữ thì tờ chi phiếu này có thể được giải thích, đây hẳn là khoản giao nộp kinh doanh cho người Đông Dương.
Lúc cô quay lại phòng ngủ lầu hai, Lục Dữ vẫn ngủ say với dáng vẻ như lúc cô đi. Anh ngủ rất ngoan, không giống cô luôn lăn qua lộn lại khắp nơi.
Cô đang định nhẹ nhàng lên giường thì đúng lúc chuông đồng hồ trong phòng khách gõ liên tục vài tiếng, dọa cô toát mồ hôi lạnh khắp người. Cô lấy lại tinh thần, nằm nghiêng bên mép giường, mơ mơ màng màng, ngủ gà ngủ gật, người đàn ông bên cạnh đưa tay kéo cô vào lòng anh.
Anh đặt bàn chân lạnh lẽo của cô lên bụng mình để sưởi ấm. Lâm Cẩn cảm thấy rất hưởng thụ, vùi mặt vào cổ anh, từ từ ngủ thiếp đi.