Giường anh chia em một nửa - Chương 304
Đọc truyện Giường anh chia em một nửa Chương 304 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Giường anh chia em một nửa – Chương 304 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Chương 304 CHƯA TỪNG CÓ AI CHO CÔ CẢM GIÁC AN TOÀN
“Bà nội của Ân Tứ, cũng tức là mẹ của Tổng Giám đốc Trần, tương đối phong kiến bảo thủ, dù sự nghiệp con trai phát triển tốt thế nào cũng không chịu rời khỏi nơi mình đã sinh sống nhiều năm, Tổng Giám đốc Trần có một người chị gái, chết yểu, nên bà ấy chỉ có một đứa con trai là Tổng Giám đốc Trần, ông ấy không thể vứt bỏ việc kinh doanh ở Bắc Kinh, cuối cùng mẹ Ân Tứ phải từ chức, về quê chăm sóc mẹ chồng.”
“Lúc về mẹ Ân Tứ vẫn chưa biết mình đã có thai, lúc ở quê mới biết, nên sau khi Ân Tứ ra đời, được bà nội và mẹ mình nuôi lớn. Tên của con bé là do mẹ đặt, bà nói là ơn Trời ban cho.”
“Trong mười tháng mẹ Ân Tứ mang thai, Tổng Giám đốc Trần rất bận, hàng tháng chỉ cử tôi xuống quê thăm họ, lúc mang thai mẹ Ân Tứ chịu nhiều vất vả, nôn nghén rất dữ dội, lúc Ân Tứ ở trong bụng mẹ ba bốn tháng, cũng là khoảng thời gian khó chịu nhất của thai kỳ, cô Lâm, cũng chính là vợ hiện tại của Tổng Giám đốc Trần, có thai.”
“Chuyện của ông chủ, kẻ làm cấp dưới như tôi chắc chắn sẽ không lắm lời, có thể vì lòng trắc ẩn, mỗi lần tôi đi thăm họ đều mua thêm ít đồ, mua món đắt nhất, tốt nhất, cho họ thêm ít tiền, dù sao cũng là tiền của Tổng Giám đốc Trần.”
“Ngày Ân Tứ ra đời, mẹ Ân Tứ tự mình đi bệnh viện, tiệc đầy tháng của Ân Tứ cũng do tôi lo liệu giúp, khi Ân Tứ tám tháng tuổi, cũng là cuối năm, mới được gặp bố, mẹ Ân Tứ rất xinh đẹp, ngày xưa là hoa khôi của trường, rất nhiều người theo đuổi bà ấy, dù sống ở dưới quê đã lâu vẫn rất xinh đẹp. Kì thật tôi không hiểu rốt cuộc Tổng Giám đốc Trần thích cô Lâm ở điểm nào. Tóm lại, khi Ân Tứ lên hai tuổi, biết nói chuyện rồi, cũng chỉ gặp Tổng Giám đốc Trần được đôi ba lần. Tôi có ấn tượng sâu nhất là một lần tôi xuống thăm họ, Ân Tứ nhìn thấy tôi liền ngẩng đầu gọi tôi là bố, lúc đó tôi rất bối rối.”
“Lúc nhỏ Ân Tứ nghịch ngợm lắm, không đánh con nhà này, cũng đẩy còn nhà kia vào đống bùn, hầu như ngày nào mẹ con bé cũng phải xách trứng gà đi xin lỗi người ta. Có lần tôi qua đó, Ân Tứ đang bị phạt đứng trong sân, tôi hỏi con bé lại gây ra họa gì rồi, con bé không đáp, rồi con bé hỏi tôi một câu, có phải bố không cần con bé nữa không? Tôi nói không phải, và hỏi tại sao con bé lại nói vậy. Con bé ấp úng mãi mới nói với tôi, các bạn nhỏ khác đều nói con bé không có bố, lúc đó tôi mới biết do người khác cười nhạo bắt nạt con bé trước, về sau con bé mới đánh trả. Con bé bảo tôi đừng nói lại cho mẹ biết, mẹ sẽ khóc.”
“Nên từ nhỏ con bé đã vậy, vì không muốn mẹ lo lắng, con bé không bao giờ kể lại những chuyện xảy ra trong trường, bị bắt nạt cũng không về nhà kể lể, sợ mẹ nhìn thấy mình bị thương nên tự mình tắm rửa thay quần áo, bà nội rất thương con bé, về sau bà ngã bệnh nằm liệt giường, đầu óc không minh mẫn, đều là con bé phụ giúp mẹ chăm sóc bà.”
“Bà nội qua đời, mẹ dẫn con bé lên Bắc Kinh, Tổng Giám đốc Trần bảo tôi sắp xếp cho họ ở khách sạn, nói nhà đang tu sửa, thật ra lúc đó đã có cô Lâm ở nhà. Lúc không ở cùng nhau thì không phát hiện ra, ở cùng nhau rồi, mẹ Ân Tứ dần nhận ra Tổng Giám đốc Trần có điều khác thường, bèn theo dõi ông ấy, phát hiện ra cô Lâm, phát hiện hai đứa bé do cô Lâm sinh ra.”
“Tổng Giám đốc Trần rất thích cô Lâm, muốn cưới cô ấy, muốn li hôn với mẹ Ân Tứ, mẹ Ân Tứ không đồng ý, khoảng thời gian đó, mẹ Ân Tứ và Tổng Giám đốc Trần cãi nhau long trời lở đất, thật ra tội nghiệp nhất vẫn là Ân Tứ, cậu có dám tin, Ân Tứ sốt đến 40 độ mà mẹ Ân Tứ và Tổng Giám đốc Trần không một ai phát hiện không? Cậu có dám tin, Ân Tứ chịu đói ba ngày ba đêm, cuối cùng mới gọi điện thoại cho tôi hỏi có thể dẫn con bé đi ăn cơm hay không?”
“Tôi thấy đứa bé này thật đáng thương, rảnh rỗi sẽ đi thăm con bé, mỗi lần đến đều mang ít đồ ăn theo, lần nào con bé cũng ăn ngấu nghiến, con bé thường hỏi tôi một câu, có phải mẹ và bố đều không cần con bé nữa không?”
“Tiếp đó, có một hôm Ân Tứ rất hào hứng nói với tôi, mẹ đã đồng ý dẫn con bé về nhà, với con bé Bắc Kinh hay Tổng Giám đốc Trần đều không phải nhà của mình, nhà mà con bé nói là nơi mình sinh ra. Mẹ Ân Tứ cũng nói vậy, muốn đưa Ân Tứ đi, Ân Tứ tin, Tổng Giám đốc Trần cũng tin, mọi người đều tưởng màn kịch ồn ào này đến đây là kết thúc, thế nhưng…”
“Mẹ Ân Tứ tự sát, tự sát trong khách sạn, Ân Tứ là người đầu tiên phát hiện ra.”
“Tổng Giám đốc Trần không còn cách nào khác, đành đón Ân Tứ về nhà họ Trần, lúc đó chắc Ân Tứ vẫn còn mơ tưởng với nhà họ Trần, con bé nghĩ mẹ không cần mình nữa, mình vẫn còn bố…”
“Thật ra con bé không biết rằng, từ nhỏ Tổng Giám đốc Trần chưa từng chăm sóc con bé, vốn chẳng có tình cảm gì, với ông ấy mà nói, chỉ có một đứa con gái là Trần Vinh, đi công tác mua quà về cũng chỉ nghĩ đến Trần Vinh, Ân Tứ dọn vào nhà họ Trần rất lâu, nhưng ông ấy về vẫn chỉ mang theo hai phần quà, có nhiều lần tôi nhìn thấy Ân Tứ đứng cách thật xa, không nói năng gì.”
“Hai năm đầu, con bé còn thường xuyên chạy đến trước mặt bố mình, về sau không làm vậy nữa, vài lần con bé cố ý đi suốt đêm không về nhà, chẳng ai phát hiện, mấy lần bị nhà trường mời phụ huynh đều là tôi đi, lúc đầu gặp tôi con bé sẽ hỏi, bố khỏe không, khi nào bố về, bố biết chuyện này không? Về sau chuyển thành, chú đừng nói với ông ấy.”
“Lần duy nhất Tổng Giám đốc Trần chủ động đi tìm Ân Tứ là lúc con bé đào hôn, ông ấy đích thân dẫn theo tôi chạy đến Hoành Điếm, lần đó họ cãi nhau rất lớn, ông ấy vứt Ân Tứ lại ngay trên đường cao tốc… Từ đó về sau, Ân Tứ và ông ấy đã cắt đứt quan hệ.”
Tần Kiết không lên tiếng.
Trong phòng bệnh chỉ có giọng Đỗ Văn Thành, câu được câu chăng.
Đầu óc Tần Kiết trống rỗng, tư duy không bắt kịp những gì Đỗ Văn Thành nói, anh nghe đến cuối cùng mới thốt lên được: “Đêm Giáng sinh vào sáu năm trước đúng không?”
Đỗ Văn Thành nghĩ một lúc mới gật đầu: “Hình như là vậy.”
Vậy là, sáu năm trước, anh tìm thấy cô ở Hoành Điếm, dấu tay trên mặt cô mà anh nhìn thấy do Trần Thanh Vân gây ra.
Tần Kiết không diễn tả được cảm xúc trong lòng mình, anh chỉ cảm thấy hình như anh không còn là mình nữa, lồng ngực trống rỗng, tay chân tê cứng, máu toàn thân như đông lại.
Đỗ Văn Thành tưởng Tần Kiết đang đợi mình kể tiếp, bèn nói: “Thật ra Ân Tứ không lạnh nhạt như vẻ ngoài đâu, con bé rất mềm lòng, ai tốt với mình con bé sẽ tốt với người đó, cậu thấy con bé tốt với cậu một phần, rất có thể trong lòng con bé muốn tốt với cậu mười phần, con bé sẽ không thể hiện ra ngoài, chắc vì sợ.”
“Không có cảm giác an toàn, luôn cảm thấy chẳng có gì thuộc về mình.”
“Nghĩ cũng phải, sao có cảm giác an toàn cho được, chưa từng có ai cho con bé cảm giác an toàn cả.”