Giường anh chia em một nửa - Chương 102
Đọc truyện Giường anh chia em một nửa Chương 102 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Giường anh chia em một nửa – Chương 102 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Chương 102 TÔI CÓ MỘT THỨ ĐỂ Ở CHỖ EM
Mười phút sau, Trần Ân Tứ đặt chiếc di động đã không còn thấy xuất hiện câu “bạn của bạn đang gõ” xuống.
Anh đã đọc thấy tin nhắn mà không trả lời, vậy là ngầm đồng ý với cô?
… Chắc thế nhỉ?
…
Vừa đến tòa nhà Ngân Hà, di động Tần Kiết đã tít tít hai tiếng.
Móc ra xem, hóa ra là bà cô đã hành hạ anh cả đêm qua.
Yêu Tinh Tác Quái: “Tối qua làm phiền anh quá, xin lỗi nhé, cảm ơn anh.”
Bà cô khách khí khiến anh được sủng mà kinh, khóe môi Tần Kiết cong lên, anh đứng ở cửa thang máy, vừa định ấn vào khung trả lời thì màn hình lại nhảy ra một tin nhắn mới.
Yêu Tinh Tác Quái: “Không chỉ hôm qua, còn cả cốc nước cam hôm nọ nữa.”
Nước cam…
Ánh mắt Tần Kiết thoáng vẻ ngạc nhiên.
Cô biết chuyện lần đó rồi sao?
Trong quá trình thang máy đi lên, không có tín hiệu.
Ra khỏi thang máy, Tần Kiết nhìn di động, thấy lại có thêm một tin nhắn.
Yêu Tinh Tác Quái: “Chúng ta đã chia tay rồi, chuyện của tôi không liên quan tới anh nữa, những việc trước đây cảm ơn anh, sau này không cần anh lo lắng.”
Tần Kiết dừng chân, anh đã mở bàn phím ra rồi nhưng cúi đầu nhìn màn hình hồi lâu vẫn không gõ được chữ nào.
Anh muốn cất di động đi, nhưng tần ngần giây lát, ngón tay vẫn ấn vào màn hình.
“Nếu tôi nói tôi không làm được thì sao?”
Lát sau, Tần Kiết lại xóa đi. Mấy giây sau, anh gõ lại.
“Tôi không làm được.”
“Tôi có một thứ để ở chỗ em.”
“Tôi có một thứ để ở chỗ em, không lấy về được nữa.”
Tần Kiết gõ đi gõ lại mấy lần, cuối cùng lại xóa trắng khung gõ, không trả lời nữa, bước vào phòng thí nghiệm.
…
Trần Ân Tứ ăn bừa vài thứ rồi nằm xuống giường.
Chẳng biết vì dì Cả hay vì say mà cô có phần tiu nghỉu, tâm trạng cũng tuột dốc không phanh.
Cô nhắm mắt lại, mơ màng nằm đến chiều, nửa mơ nửa tỉnh mới cầm di động lên nhìn.
Có mấy tin nhắn chưa đọc, cô chọn những tin quan trọng để trả lời, lúc sắp thoát WeChat, cô liếc qua hình đại diện của Tần Kiết, bên dưới có một hàng chữ nhỏ, là mẩu tin cô gửi đêm qua.
Trần Ân Tứ đặt di động xuống, ra phòng ăn lấy một cốc nước nóng, uống được nửa chừng, cô trông thấy hộp thuốc dạ dày nọ.
Chẳng hiểu sao, bên tai cô chợt vang lên những lời anh nói khi xưa, “… Nói dễ nghe thì em hồn nhiên ngây thơ, còn nói khó nghe là ngốc.”
“Còn nữa, tối qua không xảy ra chuyện, không phải là may mắn, cũng không phải em số hên vừa hay gặp được anh, mà là…”
Ngay sau đó, Trần Ân Tứ nhận ra mình đang nhớ lại chuyện xưa, tức giận định buột miệng chửi thề, nhưng chửi không ra tiếng.
Quay trở lại giường, Trần Ân Tứ đã tỉnh ngủ hẳn, dựa vào đầu giường, chán nản cầm di động chơi game.
Cô vốn chơi không giỏi, trận sau gà hơn trận trước, trận cuối mới bắt đầu được năm phút, cô đã chết mười ba lần, để giảm gánh nặng cho đồng đội, cô liền tắt máy.
Level đã rớt thảm hại, Trần Ân Tứ không muốn để điểm tín nhiệm bị trừ thêm nữa, thỉnh thoảng lại điều khiển nhân vật của mình rời giếng hồi sinh chạy lòng vòng một hồi.
Trần Ân Tứ phát ngại vì nằm không cũng thắng, trong lúc đồng đội vất vả chém giết, cô không quên thỉnh thoảng lại gõ một câu “cố lên”.
Sau khi ván cuối kết thúc, Trần Ân Tứ định chơi tiếp thì phát hiện vì điểm tín nhiệm quá thấp nên mình đã bị cấm chơi.
Cả game cũng bắt nạt cô… Trần Ân Tứ càng thêm rầu rĩ, mấy lời anh nói mà cô chạnh lòng nhớ lại lúc uống nước giờ đã biến thành các cảnh tượng hiện lên rõ mồn một trước mắt cô.
…
Quãng đường chỉ đi mất năm phút, Tần Kiết kéo cô chạy suốt bốn mươi phút.
Sáng hôm sau tỉnh lại, vừa xuống giường đã thấy chân đau nhức ê ẩm, càng thêm căm hận tên “mù đường” phòng bên.
Xưa nay Trần Ân Tứ không phải hạng người chịu thiệt, mấy hôm sau cô đã nghĩ đủ cách báo thù.
Hết cố tình làm cốc đánh răng của anh rớt xuống sàn, làm bàn chải của anh rơi vào thùng rác sau đó giả vờ nói, “xin lỗi, tôi không cố ý đâu” lại đến vặn loa điện thoại đến mức to nhất, đặt áp sát vào vách tường phòng ngủ của Tần Kiết lúc anh ngủ, bật bài “Ngày hôm nay thật đẹp…”
Khi đã thay đến ba cái bàn chải, thuộc làu bài “Ngày hôm nay thật đẹp…”, Tần Kiết không chịu nổi nữa, bèn gõ cửa phòng ngủ Trần Ân Tứ.
Cô nhóc cố tình dây dưa, vừa nói “đợi một lát tôi đang mặc quần áo”, vừa lề mề trong phòng đến mười phút mới miễn cưỡng hé cửa ra, làm bộ vô tội hỏi, “Có việc gì không?”
Tần Kiết đã đi guốc trong bụng cô nàng từ lâu, nhìn đôi mắt to tròn lộ ra sau khe cửa, lặng đi giây lát, “Ăn đêm không?”
Trần Ân Tứ lập tức thẳng người dậy, “Xin lỗi, tôi không có thói quen ăn đêm.”
Tần Kiết đã mấy lần bắt gặp cô nàng nửa đêm nửa hôm chạy ra chợ đêm cạnh nhà ăn xiên que, bèn hỏi, “Thế đêm ăn không?”
Trần Ân Tứ: “…”
Nửa phút sau, Trần Ân Tứ chợt hiểu ra vì sao Tần Kiết lại tự dưng mò sang hỏi mình có ăn đêm không, cô nghiêm trang hỏi, “Anh… hết tiền tiêu rồi à?”
Tần Kiết hơi hẫng, không bắt kịp tâm tư của cô nhóc này.
Thấy Tần Kiết không nói gì, Trần Ân Tứ cho là anh đã thừa nhận, lập tức cảnh giác nói, “Mới được mười hai ngày mà anh đã tiêu hết 1800 tệ tiền phòng rồi à? Lẽ nào anh định ăn chực tôi mười tám ngày?”
Tần Kiết: “…”
Ai thèm ăn chực cô…
Tần Kiết thở hắt ra một hơi dài, cố giữ giọng bình thản, “Anh không thèm xài tiền của nhóc đâu, anh mời.”
Trần Ân Tứ ngờ vực, “Anh chắc chứ?”
Tần Kiết cố kìm để không bổ đầu Trần Ân Tứ ra, xem bên trong có gì, anh móc ví tiền trong túi ra, nhét vào tay cô, “Tôi không chắc lắm đâu.” WebTru yenOn linez . com
Phản ứng đầu tiên của Trần Ân Tứ là ví nặng quá, sau khi mở ra, phản ứng đầu tiên là nhiều bác Mao quá.
Có điều cô hiểu rõ câu không công chớ ăn lộc, “Ăn đêm cũng không phải là không được, nhưng mà… tôi với anh hình như không thân gì lắm, đang yên đang lành sao lại mời tôi ăn? Không phải định sai tôi quét dọn nhà xí, giặt tất thối của anh đấy chứ?”
“…” Tần Kiết nhắm nghiền mắt lại, “Tôi chỉ xin cô đổi bài khác thôi.”
Chắc không chịu nổi nên đến xin cô?
Tấm lưng thon của Trần Ân Tứ lập tức ưỡn thẳng tắp, “Cũng không phải không được, nhưng di động của tôi có cách nghĩ riêng của nó, một bữa ăn khuya có lẽ chưa lung lạc được đâu…”
Tần Kiết: “Cô nói thẳng ra đi, phải mấy bữa khuya thì di động của cô mới chịu tắt?”