Gió ấm không bằng anh thâm tình - Chương 264
Đọc truyện Gió ấm không bằng anh thâm tình Chương 264 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình – Chương 264 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Tâm địa bị vạch trần chỉ trong nháy mắt làm cô ta có chút khó chịu.
Lăng Phi Phi thấy nét mặt Quý Noãn có vẻ ngang ngược bất chấp hậu quả thì rút ra được vài điểm về Quy Noãn.
Đắc ý, phách lối, khoe khoang, còn có vẻ tự tin như có một chỗ dựa rất chắc chắn.
Chỗ dựa của Quý Noãn còn có thể là ai ngoài Mặc Cảnh Thâm chứ? Không để ý đến nét mặt của Lăng Phi Phi, Quý Noãn cầm bình giữ nhiệt lên mở nắp ra, qua lớp hơi nước trên miệng bình, lẳng lặng nhìn Giáo sư Lâm đang bước vào lớp sau tiếng chuông báo.
Lúc này Lăng Phi Phi mới quay về chỗ ngồi của mình, thi thoảng ném ánh mắt về phía chiếc cổ áo kéo cao của Quý Noãn.
Cho dù cổ áo của Quý Noãn rất kín, nhưng trước đó cô ta cố ý soi mói, nên vẫn phát hiện những vết hôn mập mờ mỗi khi Quý Noãn quay đầu.
Tổng Giám đốc Mặc kia thoạt nhìn có vẻ lạnh lùng khiêm tốn, không phải là người quá hiện đại, vậy mà lại…
mãnh liệt như vậy sao?
***
Buổi tối, Quý Noãn từ chối đi dạo phố cùng Bạch Vi.
Tan học, cô nhìn thấy Phong Lăng đã đậu xe ở bên ngoài trường.
Đã lâu không gặp, Phong Lăng như không có chuyện gì xảy ra.
Tóc cô ngắn đi một chút, vẫn mặc đồ đen, gầy gò mạnh khỏe, vô cùng chuyên nghiệp nhanh nhẹn đứng cạnh xe chờ.
Quý Noãn muốn đến trung tâm mua sắm chọn vài món đồ, Phong Lăng đưa cô đi nhưng dọc đường không nói hơn một lời.
Dường như quan hệ của hai người quay về khoảng thời gian Phong Lăng mới đến làm vệ sĩ cho Quý Noãn.
Nếu Phong Lăng đã né tránh thì Quý Noãn cũng không cố tình vạch trần vết thương của cô, quyết định không nói nhiều, chỉ thỉnh thoảng hỏi xem mình mua đồ này có được hay không.
Cô nghe Phong Lăng nhận xét vài câu rồi không đề cập đến chuyện khác nữa.
Sáu giờ, Phong Lăng đưa Quý Noãn đến nhà hàng ở tầng trệt công ty con của Mặc Cảnh Thâm.
Khi cô đến nơi, Mặc Cảnh Thâm đã ngồi ở đó, có vẻ như đã đợi một lúc lâu rồi.
Không biết do tiếng động hay linh cảm, cô còn chưa bước đến mà anh đã quay lại nhìn.
Bốn mắt nhìn nhau, Quý Noãn thấy đôi mắt đen láy của anh lấp lánh ánh cười, rồi anh đứng dậy.
Cô đi đến nơi cũng đúng lúc anh kéo ghế ra giúp cô, cởi áo khoác cho cô và để túi xách sang một bên.
Anh thấp giọng, mỉm cười, trìu mến nói: “Chẳng phải anh hẹn em năm rưỡi đến đây sao? Sao lại đến muộn vậy? Phong Lăng nghỉ ngơi một thời gian, xem ra anh còn phải chờ hiệu suất làm việc sau khi trở lại của cô ấy tăng lên rồi.” Quý Noãn ngẩng lên nhìn chiếc cằm đẹp mắt của anh: “Vừa rồi em với Phong Lăng đến trung tâm mua sắm, có mấy bộ đồ vừa mắt nên em đã thử một chút.”
“Em để đồ mới mua ở trên xe rồi à?” “Em không mua, em thử mấy bộ thì thấy những bộ đó cũng không khác quần áo bình thường của em nên lại thôi.” Quý Noãn ngồi xuống rồi đón lấy thực đơn mà phục vụ đưa, vừa xem vừa nói: “Anh đến thành phố T lâu như vậy mà gần như ngày nào cũng tự mình nấu cơm.
Thi thoảng em ra nhà hàng ăn tạm gì đó thì cũng được, nhưng em vẫn thích đồ ăn anh nấu hơn.” Quý Noãn gọi món rồi cầm ly nước nóng uống một ngụm.
Anh ngồi xuống rồi mới cất giọng trầm thấp đều đều nói: “Có người theo dõi em.”
“Sao anh biết?” Quý Noãn không quay đầu nhìn ra ngoài ngay.
Từ lúc ra khỏi trường, Quý Noãn đã nhận ra, cũng đoán được ai là người theo dõi cô, nên kiên quyết không thèm để ý đến.
Cô đi dạo với Phong Lăng đến tận bây giờ mới lái xe đến đây, thế mà đối phương vẫn đi theo cô.
“Theo dõi lộ liễu quá, dùng ngay sau xe Phong Lăng, là ai vậy?” Mặc Cảnh Thâm thờ ơ hỏi.
Quý Noãn đặt ly nước xuống, khẽ liếm môi: “Chắc là Lăng Phi Phi.
Cô ta nghi ngờ em quyến rũ một người đã có vợ là anh.
Có lẽ cô ta định chụp lại bằng chứng để uy hiếp em.
À đúng rồi, thuận tiện thì có lẽ cô ta sẽ tìm đến người đã có vợ là anh đây, dọa dẫm ra điều kiện gì đó mà bình thường anh sẽ không đáp ứng.” Mặc Cảnh Thâm nhìn khuôn mặt có vẻ không kiềm chế được của cô: “Trường học và thương trường đúng là hai nơi có mức độ thông minh khác nhau, vậy mà em cũng nhịn được.” “Không nhịn thì biết làm sao bây giờ.
Lúc trước anh nói không sai chút nào, tử tế với con nhóc này đúng làm giảm trí thông minh của em.
Quý Noãn nhìn ánh mắt biết cười của anh, mím môi nói: “Chờ hai tuần nữa cho qua lễ kỷ niệm ngày thành lập trường, em chỉ cần nhịn đến bài thi cuối khóa là có thể quay về Hải Thành ôm anh được rồi.”
Mặc Cảnh Thâm nhướng mày: “Em định tham gia lễ kỷ niệm thành lập trường sao?” “Khi còn sinh viên em đã không gia rồi, bây giờ có cơ hội thì em sẽ đi.
Vừa rồi em cũng định chuẩn bị trang phục để mặc trong lễ kỷ niệm, em không muốn quá đơn giản, cũng không quá sang trọng.
Nhưng em chọn nửa ngày cũng không có bộ nào phù hợp.” Anh chăm chú nhìn cô khẽ cười: “Tối mai anh về Hải Thành rồi, hôm nay đưa em đi chọn đồ nhé?” “Không cần đâu, cũng không vội, đến lúc đấy em chọn một cái trong tủ quần áo là được.” Khoé mắt Quý Noãn liếc thấy xe Lăng Phi Phi vẫn còn đỗ bên ngoài, cửa sổ xe hơi hé ra, có lẽ cô ta đang chụp trộm.
Cô không quay lại nhìn, chỉ ôm ly nước nóng rồi hỏi anh: “Ba em thế nào rồi?” Hôm trước, sau khi Quý Hoằng Văn gặp Thẩm Mục thì quả thật ông có gọi điện cho Quý Noãn, nhưng ông chỉ hỏi han vài câu chứ không nói gì thêm nữa.
Bây giờ vẫn chưa thể xác định chắc chắn Quý Mộng Nhiên mất tích hay gặp nạn.
Nếu cô ta không gặp nạn thì vì sao đến bây giờ vẫn không có chút tin tức nào.
Nhưng Mặc Cảnh Thâm điều tra ra được Quý Mộng Nhiên thật sự không hề lên máy bay.
Một người nói mất tích thì không thể mất tích ngay được, lại còn trùng khớp với thời gian máy bay gặp tai nạn.
Trong hoàn cảnh này, Quý Noãn cũng không tiện gọi điện thường xuyên để hỏi thăm.
Dù Quý Noãn không phải là người ép Quý Mộng Nhiên lên máy bay đi nước ngoài, nhưng phần lớn nguyên nhân là do cô.
“Ông vẫn nghe ngóng tin tức, tâm trạng ông còn ổn định hơn em nhiều, em không cần phải lo lắng.” “Ba em là người rất giỏi che giấu cảm xúc, nếu không đã chẳng có chuyện đến tận khi trưởng thành rồi em mới biết đến thân thể của mình từ miệng người khác.” Phục vụ bàn bê một bát canh La Tổng đặt lên bàn ăn.
Mặc Cảnh Thâm múc canh đặt trước mặt Quý Noãn, ánh mắt sâu thẳm dịu dàng: “Không cần chuyện gì cũng phải truy đến tận gốc, quan trọng nhất là em bình ổn được tấm trạng của mình.” Quý Noãn nhìn khuôn mặt tuấn tú của ảnh, khoé mắt như liếc ra ngoài: “Nếu con nhóc đầu óc có vấn đề ngoài kia cầm ảnh chụp đi uy hiếp một người đã có vợ là anh hoặc đến dọa dẫm em, thì theo anh, em phải đối phó tình huống nhàm chán này thế nào đây?” Quý Noãn cũng không có ý định để chuyện của Quý Hoằng Văn ảnh hưởng đến cảm xúc của mình nên quyết định đổi đề tài.
Anh cười, duỗi cánh tay dài vuốt tóc cô, cười thật trầm ấm: “Em sẽ khiến cô ta phải hối hận vì ba tháng vừa rồi tự cao tự đại xem thường người khác hay dùng thẻ bài bà Mặc này đánh nát mặt cô ta?” Quý Noãn húp một ngụm canh, thản nhiên nói: “Vậy còn phải xem trình độ muốn tìm đường chết của cô ta như nào.”