Gió ấm không bằng anh thâm tình - Chương 192
Đọc truyện Gió ấm không bằng anh thâm tình Chương 192 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình – Chương 192 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
“Không có quan hệ gì cả.” Lúc trả lời, Phong Lăng nhìn vào mắt Quý Noãn, bốn mắt nhìn nhau, thản nhiên chân thành như trước đây.
Quý Noãn dùng một chút.
Không có quan hệ gì sao? Nếu đây là vấn đề Phong Lăng không tiện trả lời thì cô ấy sẽ nói là không biết, hoặc là im lặng.
Nhưng cô ấy lại nói thẳng là không có quan hệ gì.
Với sự hiểu biết của Quý Noãn về Phong Lăng, cô khẳng định cô ấy đang nói thật.
Chẳng lẽ là cô đa nghi? “Vậy cô từng nghe đến cái tên Tô Tuyết Ý chưa?” Quý Noãn lại hỏi.
Khi Phong Lăng nghe được chữ Tô thì ánh mắt lập tức kinh ngạc, nhưng sau khi nghe thấy cái tên bên cạnh thì lại lắc đầu.
“Chưa.”
“Được rồi, không có gì, tiếp tục ăn đi.” Quý Noãn không nói thêm gì nữa.
Cô đang nghĩ, một là Tô Tuyết Ý kia thật sự là người gặp ai cũng tỏ ra thân thiết ngọt ngào, thấy ai thuận mắt là muốn kết bạn.
Hai là, tên thật của cô ta không phải Tô Tuyết Ý, đồng thời cô ta cũng khai man về gia đình mình.
Nhưng tất cả đều chỉ là suy đoán.
Xem ra mấy ngày tới cô phải dành thời gian đến tìm Tô Tuyết Ý chụp ảnh chung mới được, rồi lấy ảnh chụp đó đưa cho Phong Lăng xem, có lẽ sẽ tìm ra đáp án gì đó.
Ngày đầu tiên nhập học, mọi thứ đều bận rộn có trình tự.
Giáo sư Lâm quả là một giáo sư giàu kinh nghiệm, cách giảng dạy cũng rất thích hợp với người trẻ tuổi.
Trong lớp có tổng cộng hơn bốn mươi sinh viên nam và nữ.
Sinh viên nữ chiếm hơn phân nửa, số sinh viên nam không nhiều lắm nhưng hầu hết trong số họ đều là phú nhị đại trong gia đình giàu có và người sắp thừa kế.
Ai cũng phú quý, tương lai không thể khinh thường.
Chập tối, hết giờ học, Quý Noãn cầm sách vở về phòng ký túc xá ôn bài.
Cô vứt hết tất cả công việc trong phòng giao dịch cho Hạ Điềm rồi mới đến Đại học T, ba tháng này đối với cô mà nói rất quý giá.
“Chăm chỉ thể? Hôm nay mới ngày đầu tiên thôi mà.
Mọi người đến câu lạc bộ giải trí đối diện Đại học T vui vẻ rồi, em không đến đó uống mấy ly sao?” Khi về, Bạch Vi đã thấy Quý Noãn đang ôn bài Bạch Vi không giống với đám thiên kim tiểu thư nhà giàu được nuông chiều kia.
Cô xuất thân là Giám đốc điều hành của một công ty, cách nói chuyện và làm việc luôn rất chín chắn quyết đoán.
Cô cũng không thích quá gần gũi với Lăng Phi Phi, nhưng lại có ấn tượng rất tốt về Quý Noãn, thỉnh thoảng cũng trò chuyện với Quý Noãn vài câu.
“Em muốn đi nhưng không thể uống, trong nhà em có người không cho phép em uống rượu.” Quý Noãn mỉm cười với Bạch Vi rồi lại lật một trang sách, ghi chép thật nhanh.
“Không cho uống rượu? Quản nghiệm vậy sao?” Bạch Vi thuận miệng hỏi, cũng cầm sách bắt đầu ngồi xem trên giường đối diện.
Quý Noãn không trả lời, chỉ ngước mắt nhìn Bạch Vi: “Sao chị cũng không đi?” “Chị không có hứng thú tham gia mấy kiểu hoạt động đó, toàn là đám phú nhị đại được nuông chiều mà thôi, ở chung không có ý nghĩa gì.” Bạch Vi trả lời xong thì không nói tiếp nữa, cúi đầu đọc sách.
Trong phòng ngủ hoàn toàn yên tĩnh, chỉ thỉnh thoảng có tiếng trang sách lật qua lật lại.
Quý Noãn ghi chú một chút, lúc buông bút xuống nghỉ ngơi thì liếc sang điện thoại đặt bên cạnh bàn.
Không biết bây giờ người đàn ông cảnh cáo cổ sau này không được dính một giọt rượu đang làm gì.
Cô ngẫm nghĩ rồi chợt cầm điện thoại di động lên, chụp lại trang ghi chú mình vừa viết rồi gửi qua cho anh.
Hải Thành, Tập đoàn Mặc thị.
Chiếc Ghost đen từ hầm đỗ xe của công ty chạy ra, lái về quảng trường phía trước.
Điện thoại vang lên âm báo tin nhắn đến.
Ngày thường, phần lớn các tin nhắn này đều bị Mặc Cảnh Thâm bỏ qua, nhưng bây giờ nghe thấy anh liền lấy điện thoại ra xem.
Thấy là tin nhắn Quý Noãn gửi tới, chiếc Ghost đen dừng lại ven đường ít xe cộ qua lại.
Anh mở tin nhắn ra xem thì thấy đó là một trang ghi chú của lớp Quản trị kinh doanh cơ bản, chữ viết tay nắn nót và nghiêm túc thể hiện rõ sự chăm chỉ và nghiêm túc của cô.
Tiếp đó, điện thoại lại vang lên lần nữa, tin nhắn thứ hai được gửi đến.
Quý Noãn: “Ngày nhập học đầu tiên, bài ghi chú thứ nhất, mời ông Mặc kiểm tra và xác nhận.” Trong mắt Mặc Cảnh Thâm ánh lên tia ấm áp và vui vẻ, trực tiếp gọi điện cho cô.
Quý Noãn không biết anh có đang bận hay không, cho nên không dám gọi đến.
Cô đang nằm bò trên bàn sách chuẩn bị gửi thêm một tin nữa, ai ngờ anh lại gọi tới.
Cô giật mình, ngoảnh lại thì thấy Bạch Vi vẫn đang đọc sách.
Sợ làm phiền chị ấy nên cô vội vàng đứng dậy cầm điện thoại chạy ra khỏi phòng như ăn trộm.
“Tan học rồi à?” Giọng nói điềm tĩnh lành lạnh của người đàn ông từ trong điện thoại truyền đến.
Rõ ràng giọng điệu của anh chẳng khác gì so với bình thường, nhưng tim Quý Noãn lại như mạch nước ngầm phun trào dưới mặt nước hồ gió yên sóng lặng.
Tim cô đập thình thịch vì bốn chữ ngắn gọn của anh, cô chỉ muốn lập tức phân thân bay về Hải Thành ngay bây giờ.
“Vâng.” Cô thấp giọng trả lời.
“Sao ỉu xìu vậy? Không vui hả?” “Không phải.
Hôm đó anh ra sân bay sao không đánh thức em? Buổi sáng em bất chợt thức dậy thì thấy đã hơn tám giờ rồi, trong phòng lại trống không…”
Lúc ấy anh đã ở trên máy bay, cô không thể gọi điện cho anh.
Chờ đến khi cảm xúc trong lòng dần nguôi ngoai, cô lại nén bực, giận anh không chào hỏi một tiếng đã đi.
“Đánh thức em làm gì? Để em ôm anh khóc hả?” Quý Noãn: “…
Ai nói em sẽ khóc chứ?” Giọng anh nhẹ nhàng và thản nhiên, như cười như không: “Em không cần phải khóc, chỉ cần một ánh mắt của em là cũng đủ rồi! Anh sợ mình sẽ hối hận mà trói em về Hải Thành.”
Mặc Cảnh Thâm có thể nói ra câu này, chứng tỏ anh nhất định có thể làm được.
Nhưng với tình huống lúc đó, nếu để Quý Noãn nhìn anh đi, đoán chừng cố quả thật sẽ không vui vẻ gì.
Trong hành lang thường xuyên có sinh viên khác đi ngang qua, Quý Noãn hạ giọng nói ngắn gọn với Mặc Cảnh Thâm về chương trình học bên này.
Đang nói thì bỗng nghe thấy đầu dây bên kia thỉnh thoảng có tiếng xe chạy qua, cô hỏi: “Anh đang lái xe hả?
“Không, anh đang dùng ven đường.” Mặc Cảnh Thâm thản nhiên nói: “Gọi điện cho bà Mặc, anh sợ sẽ phân tâm nên đã dừng xe từ lâu rồi.” “Em còn tưởng anh đang ở công ty hay ở nhà…” Lúc này Quý Noãn mới nhận ra giờ này là giờ anh mới vừa tan sở, nghe thấy tiếng xe bên kia cũng đoán được đường đang bị tắc.
Nếu anh tiếp tục đỗ ở đó thì thật sự không tiện, thể nên cô nói: “Anh lái xe về nhà trước đi, em ghi chép tiếp đây, tôi sẽ gọi lại cho anh.” “Ừ.” Hiển nhiên đây không phải là nơi đỗ xe an toàn.
Anh không từ chối, giọng nói trong trẻo và trầm thấp: “Em đừng đọc sách lâu quá, chú ý bảo vệ mắt, ngoài ra, không được phép thức khuya.” “Biết rồi, biết rồi, yên tâm đi.
Dù anh không ở bên đốc thúc thì lối sống của em cũng có quy luật mà, nhất định học hành thật giỏi, sinh hoạt lành mạnh!” Quý Noãn nghịch ngợm trả lời rồi tắt máy, hạ điện thoại xuống định quay về phòng.
Vừa đảo mắt cô đã thấy Tô Tuyết Ý trở về từ lúc nào, đang đứng ở đầu cầu thang trước hành lang, như có điều suy nghĩ chăm chú nhìn cô.