Gió ấm không bằng anh thâm tình - Chương 1308
Đọc truyện Gió ấm không bằng anh thâm tình Chương 1308 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình – Chương 1308 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Nếu không phải vẫn còn một chút lý trí, biết rõ tính cách và giới hạn chịu đựng của Phong Lăng, chắc Lệ Nam Hành thật sự sẽ hóa sói, lập tức làm chuyện gì gì đó với cô trêи chiếc ghế đôi này mất.
Cuối cùng, anh cũng chỉ dám ôm ấp, hôn cô tới mức nóng bừng cả mặt trêи ghế ở góc khuất. Quần áo trêи người Phong Lăng bị kéo nhăn nhúm, trêи cổ cũng có những dấu vết lờ mờ, so với các cặp đôi kϊƈɦ thích ở ghế đôi phía sau thì cũng chẳng kém là bao.
Cuối cùng, bộ phim cũng kết thúc, có thể nói suốt cả quá trình phim chiếu, bộ phim có nội dung gì, cả hai người họ đều không biết. Lúc đi ra khỏi rạp chiếu phim, Phong Lăng không dám ngoảnh đầu lại, đi một mạch ra ngoài. Sau khi lên xe, cô kéo chiếc gương ở trước mặt xuống soi, nhìn thấy cái dấu vết trêи cổ mình xong, cô lập tức lạnh lùng lườm người đàn ông đang lái xe một cái.
Lệ Nam Hành khẽ mỉm cười: “Xin lỗi, anh không kiềm chế được.”
Mới có thế mà đã không kiềm chế được, Phong Lăng đã có thể tưởng tượng tối nay… sẽ xảy ra chuyện gì rồi…
Cô cảm thấy mình cần phải đi mua mấy chiếc áo cao cổ ngay lập tức.
Trước đó, Lệ Nam Hành hỏi cô còn muốn làm gì không, thật ra cô cũng không có việc gì muốn làm nữa cả. Cô cảm thấy từ nhỏ đến lớn, bản thân cô không có nhiều sở thích cá nhân, ngoài việc sống thật tốt ra, cô cũng không muốn làm chuyện gì quá đặc biệt, về sau thì… chỉ thật sự muốn…
Chắc cô chỉ muốn người đàn ông Lệ Nam Hành này thôi.
Cho dù ngày trước cô không thừa nhận.
“Trời sắp tối rồi, hôm nay em dậy sớm thế mà không thấy mệt à? Mình đi thẳng đến khách sạn luôn nhé?” Lúc lên tiếng, người đàn ông cũng nhìn vào cổ cô, anh nghĩ, chắc tối nay mình phải cố gắng hết sức né chỗ này ra, tránh cho cô không cẩn thận để lộ dấu vết này ra trước mặt đám thành viên mới sẽ cảm thấy xấu hổ. Dẫu sao Phong Lăng cũng là huấn luyện viên nên vẫn cần phải có uy nghiêm.
“Hình như cạnh đây có một trung tâm thương mại, em đi mua chút đồ đã.” Phong Lăng không hề nghĩ rằng kiểu đàn ông có thể khiến cô sống dở chết dở trêи giường như Lệ Nam Hành sẽ nương tay với mình nên Phong Lăng đã nghĩ ra biện pháp trước, chính là đi mua mấy chiếc áo cao cổ.
Nghe thấy cô đưa ra yêu cầu, Lệ Nam Hành lập tức lái xe tới đó.
Cô đã có mục tiêu rõ ràng, sau khi vào trung tâm thương mại, Phong Lăng cũng không hề đi loanh quanh mà chạy thẳng đến quầy bán đồ nữ, chuyên tâm tìm những chiếc áo cao cổ. Ban đầu, Lệ Nam Hành cũng không chú ý Phong Lăng mua thứ gì mà chỉ để cô vào đi dạo quanh, còn mình thì nhìn ngó một lúc trước quầy bán đồ trang sức, nhưng không nhìn thấy kiểu dáng nào phù hợp với cô cả.
Khí chất của Phong Lăng lạnh lùng mà quý phái, ngoài những lúc thường xuyên đỏ mặt khi đứng trước mặt anh ra, những lúc khác, hầu như cô đều có dáng vẻ nghiêm túc. Nhưng dẫu sao cô cũng là cô vợ nhỏ của anh, ba năm trước, vơ quàng vơ đại thế nào mà di vật anh cưới về bây giờ lại biến thành một người sống sờ sờ đứng trước mặt anh. Dù cô vẫn chưa biết chuyện này, nhưng các nghỉ lễ anh cần đền bù cho cô thì sớm muộn gì cũng phải có.
Nhà họ Lệ thường xuyên qua lại với mấy nhà thiết kế nổi tiếng quốc tế của Pháp, chi bằng anh đặc biệt đặt thiết kế một bộ trang sức theo tính cách của cô, chắc chắn sẽ đẹp hơn mấy món đồ bán tràn lan này gấp hàng trăm lần.
Cả cuộc đời này của Lệ Nam Hành, ngoài Phong Lăng ra, anh thật sự chưa từng muốn đổi xử tốt như thế này với bất kỳ ai, anh chỉ muốn làm vậy với một mình Phong Lăng thôi. Anh cảm thấy dù mình đối xử với cô tốt thế nào, cũng không bù đắp được chuyện cô lênh đênh
Túi thịt bò khô này là do thành viên của đội tỉnh anh chạy ra ngoài mua lót dạ vào buổi tối ngày hôm qua, lúc về thì bị Lệ Nam Hành tóm được, nên chột dạ, bèn vội vàng giao nộp biếu xén.
Phong Lăng cầm túi thịt bò khô trong lòng vừa ăn vừa nghĩ thầm mình không phải người thích ăn vặt, nhưng mùi vị của món này quả thực rất hấp dẫn. Cô lấy một ít ra ăn thử, thấy thịt hơi cứng, nhưng lại rất thơm, cô vừa cố gắng nhai, vừa híp mắt nhìn ra ngoài cửa sổ xe. Sau khi ăn hết một miếng, cô lại vô thức lấy thêm một ít nữa bỏ vào miệng.
“Anh bảo em ăn lót dạ, chứ không phải bảo em ăn no, đợi lát còn ăn cơm trưa nữa.” Lệ Nam Hành mỉm cười.
“Vâng.” Phong Lăng đáp một tiếng, vội thả túi thịt bò khô ra ghế sau, sau đó tìm một chai nước khoáng còn nguyên trong xe, mở nắp uống một ngụm.
Cô vừa uống được một ngụm, Lệ Nam Hành chợt nói: “Cho anh uống một ngụm, khát quá.”
Phong Lăng định mở một chai mới cho anh theo bản năng, nhưng Lệ Nam Hành lại liếc cô một cái: “Anh uống luôn chai của em cũng được.” Dứt lời, anh không nhìn cô nữa, tiếp tục lái xe.
Phong Lăng: “…”
Cô do dự một lát, sau đó lại nhìn anh, thấy anh vẫn nhìn về phía trước tập trung lái xe, cuối cùng cô lại mở chai nước khoáng mà mình vừa uống ra, đưa đến bên miệng anh.
Lệ Nam Hành vừa lái xe vừa uống hai hớp nước mà cô đưa đến bên miệng mình. Rõ ràng không phải hai người chưa từng hôn nhau, đến cả chuyện thân mật nhất họ cũng đã làm rồi, nhưng động tác chủ động đưa chai nước khoáng mà mình đã uống đến bên miệng anh một cách thản nhiên thế này… vẫn rất…
Thân mật tới mức khó tả.
Nếu là Phong Lăng của mấy năm trước vẫn còn ở trong căn cứ, chắc chắn cô không thể tưởng tượng nổi sẽ có một ngày mình và Lệ lão đại sẽ yêu nhau, hơn nữa còn tranh thủ thời gian cùng anh ra ngoài căn cứ hẹn hò đi xem phim, và càng không thể nghĩ rằng mình sẽ chủ động cho anh uống nước như thế này.
Cả đoạn đường, Phong Lăng cứ ôm chai nước trong lòng như có điều suy nghĩ. Trong lúc đó, Lệ Nam Hành lại như đang cố ý chọc ghẹo cô, cứ một lát, anh lại đòi uống nước, nên cô lại cho anh uống. Chưa đến một tiếng đồng hồ mà quá nửa chai nước đã bị anh uống hết, Phong Lăng thấy mình cũng càng ngày càng khát. Thấy chiếc xe đã tiến gần vào trung tâm thành phố Los Angeles, cô không nhìn người đàn ông đang lái xe nữa mà nghiêng đầu sang một bên vừa nhìn ngắm đường phố sầm uất bên ngoài cửa sổ, vừa mở nắp chai nước uống một ngụm.
Lệ Nam Hành mỉm cười: “Em đã nghĩ được muốn ăn gì chưa?”
Phong Lăng hoàn hồn lại, bấy giờ mới nhớ đến vấn đề mà anh đã nói lúc trước. Hơn nữa chuyện hẹn hò còn là do cô chủ động nhắc tới.
Hình như các cặp đôi đi hẹn hò cũng chỉ quanh quẩn với chuyện ăn uống, chơi bời, dạo phố các kiểu, hơn nữa có vẻ như ăn gì mới là nội dung chính.
Cô hướng ánh mắt ra phía ngoài tìm kiếm một lát, nhìn tới mức có hơi hoa mắt chóng mặt: “Ăn gì cũng được, sau khi về căn cứ còn có mấy ngày huấn luyện vất vả, tránh cho bụng dạ không ổn làm lỡ thời gian của người mới, chúng ta đừng ăn đồ cay, chọn món nào dễ tiêu chút đi.”
Lệ Nam Hành nghe theo lời cô, dừng xe ở bãi đậu xe của một nhà hàng Pháp. Điểm hẹn hò đầu tiên, anh đã dẫn cô đi ăn đồ tây là món Pháp trước.
Không phải là lúc trước cô chưa từng ăn món Pháp, nhưng khi ấy, tình cảm của hai người họ vẫn chưa rõ ràng, Phong Lăng vẫn còn nóng nảy, bướng bỉnh. Lần này, hai người ăn ở ngoài, dù Phong Lăng vẫn ít nói nhưng dẫu sao cô cũng đã phối hợp với anh ở rất nhiều phương diện, hết sức cố gắng tìm cảm giác trong chuyện hẹn hò. Dù trong lúc dùng bữa, cô thường xuyên đỏ bừng mặt vì mấy câu nói chọc ghẹo bâng quơ của Lệ Nam Hành, nhưng chí ít chắc chắn những câu nói của anh có tác dụng trong giây phút ngọt ngào này.
Đến lúc sắp ăn no, Phong Lăng cầm cốc trà sữa mà Lệ Nam Hành gọi cho mình lên uống mấy ngụm, đột nhiên cô nghe thấy người đàn ông nói: “Tối nay không về căn cứ, chiều mai mới về, em có việc gì muốn làm không?”
Nghe thấy anh nói tối này không về căn cứ, Phong Lăng lập tức sặc trà sữa, cô đặt chiếc cốc xuống ho khù khụ.
Lệ Nam Hành nhìn cô như cười như không, anh ngồi trước chiếc bàn của nhà hàng Pháp, dù không nói nhiều, nhưng ánh mắt anh rõ ràng đang muốn nói: Em tưởng tối nay anh sẽ thả cho em về chắc?
Phong Lăng: “…”