Gió ấm không bằng anh thâm tình - Chương 1230
Đọc truyện Gió ấm không bằng anh thâm tình Chương 1230 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình – Chương 1230 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Nhìn anh để trần, cô có hơi do dự, định lui ra lại nhưng lại nghĩ dù sao trước đây cũng từng thấy rồi, chẳng có gì phải tránh né cả. Có điều cứ xông vào như vậy cũng không biết có ổn không, Phong Lăng đành chần chừ đứng sững lại ở cửa.
Người đàn ông vừa cầm lấy áo thun lên, lại nghiêng người sang nhìn cô: “Có việc gì à?”
Lúc này Phong Lăng mới đẩy cửa ra đi vào, cố gắng dời tầm mắt khỏi vóc người cường tráng hoàn hảo của Lệ Nam Hành, cô chỉ nhìn chăm chăm vào gò má đang cúi xuống của anh: “Anh giận rồi à?”
“Giận gì?”
Phong Lăng lại nhích đền gần một chút, hỏi đò: “Những lời vừa nãy tôi nói với chị Văn… anh đã nghe thấy hết rồi sao?”
-“Ừ”
Trong nháy mắt, lòng cô chùng xuống: “Tôi không có ý đó.”
Lệ Nam Hành túm áo thun lên rồi đưa lên trêи đầu, chui vào, anh mặc áo vào rất gọn gàng nhanh chóng, nhìn cô một cái: “Không có ý gì?”
“Thì vừa rồi… mấy lời tôi nói kia ấy, đó chỉ là nói lung tung thôi… Còn chuyện tôi nghĩ trong lòng không giống với lời tôi nói ra khỏi miệng đâu…”
Anh gật đầu: “Vậy nghĩa ý em là, chuyện tôi chỉ có duy nhất một ưu điểm là vẻ bề ngoài cũng là giả nốt à? Tôi chẳng có lấy một điểm tốt nào cả? Hửm?”
“.„ Không phải vậy mà, anh giận thật sao?”
Người đàn ông kia lạnh lùng nhíu mày lại, anh hờ hững nhìn cô một cái, cứ cảm thấy câu hỏi của cô rất buồn cười: “Em nói đâu có gì sai, trong căn cứ có nhiều người như vậy, cũng có tận hai người phát hiện ra giới tính thật của em. Có lẽ lúc trước, nếu có nhiều người phát hiện ra em sớm hơn tôi hay có nhiều người cố chấp theo đuổi em hơn thì tôi đã chẳng có cửa rồi, cũng không có gì phải giận cả.”
Phong Lăng cảm thấy mình không hiểu những lời anh nói.
Cô có cảm giác anh đang mỉa mai là mình vốn không hề coi anh là một người đặc biệt nhất mà chỉ là vui chơi qua đường, câu nói “đối xử thật lòng” kia cũng chỉ là bị động mà thôi, còn thật ra, cô chỉ vui chơi cho có đối với tất cả những chuyện đã xảy ra giữa hai người.
Phong Lăng cũng không hẳn là người không có EQ, cô nhìn anh, hơi khó xử bảo: “Anh đừng giận mà, tôi không có ý đó thật.”
Người đàn ông chậm rãi nói: “Là do tôi làm phiền em, để em lỡ mất ba năm hẹn hò, yêu đương với Kiều Phỉ.”
Không phải mà, lời nói kia của tôi thật sự chỉ là nói lung tung thôi, tôi không có chút tình cảm nào với huấn luyện viên Kiều cả.” Phong Lăng bị ép nên đánh phải nói ra.
Lệ Nam Hành lạnh lùng liếc Phong Lăng một cái, không trả lời.
“Tuy quan hệ giữa tôi với chị Văn khá tốt, cũng coi cô ấy là bạn bè nhưng tôi không muốn tâm sự về vấn đề tình cảm cũng như nỗi lòng của mình cho người khác nghe. Lúc chị ấy hỏi, chẳng qua tôi chỉ muốn nói cho có lệ mà thôi, không muốn tỏ ra bản thân như kiểu không phải là anh thì không được…”
Người đàn ông kia vẫn im lặng, nhưng lại nhăn trán.
“Chỉ, chỉ là tôi nghĩ rằng anh sẽ không nghe thấy nên mới đùa giỡn vài câu với chị Văn, còn sự thật thì không phải thế. Trong căn cứ có nhiều anh em như vậy, đối với tôi, anh em chỉ là anh em thôi, kiểu người không hiếu gì về tình cảm yêu đương như tôi nếu lúc trước không gặp được một người thật sự khiến tôi rung động thì tôi đã không đáp lại tình cảm của người đó rồi. Cho dù là Kiều Phỉ hay là huấn luyện viên ở võ quán sau này cũng vậy, thậm chí là Trần Bắc Khuynh kia, tình cảm của tôi đối với họ không hề vượt qua mức bình thường, chưa từng có suy nghĩ nào khác! Chỉ có anh thôi! Bởi… Bởi vì quan tâm nên tôi mới thấy sợ, sợ rằng nếu quá thích rồi thì sẽ bị tổn thương nên tôi mới chùn bước. Nhưng tuyệt đối không có ý xem anh là tạm bợ, anh là người duy nhất, không phải tạm bợ…”