Gió ấm không bằng anh thâm tình - Chương 1117
Đọc truyện Gió ấm không bằng anh thâm tình Chương 1117 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình – Chương 1117 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Trêи đường về, Lệ Nam Hành quả thật không hề nói gì, mặc Phong Lăng ngồi ở phía sau nhắm mắt nghỉ ngơi. Đến khi đưa cô về nhà, tận mắt thấy cô đi vào nhà rồi đóng sầm cửa lại, anh cũng không có ý định đi vào. Sau khi đóng cửa, Phong Lăng khóa trái cửa lại, sau đó móc khóa an toàn trêи tường ở bên trong lại, sau khi xác định dù anh có chìa khóa cũng không thể mở chiếc khóa an toàn cuối cùng này ra được, cô mới quay người đi vào phòng ngủ.
Lúc này, Phong Lăng mới bớt chút thời gian đi lấy nhiệt kế đo nhiệt độ cơ thể mình, dù buổi sáng đã uống thuốc hạ sốt, nhưng bây giờ vẫn còn sốt hơn ba mươi tám độ, thảo nào cô lại luôn thấy khó chịu như vậy. Sau khi tắm rửa, sấy tóc xong, cô vô thức nhìn ra bên ngoài.
Ngọn đèn nhà sát vách mãi chưa bật sáng.
Phong Lăng không nhìn về phía đó nữa, quay người đi đun nước nóng.
Anh có muốn bật đèn hay không, không liên quan đến cô.
Sáng sớm ngày hôm sau, Phong Lăng tỉnh dậy, hôm nay cô thật sự không còn sức để đi chạy bộ buổi sáng, cũng không muốn làm gì ăn. Cô lại ngồi trêи sofa nhắm mắt nghỉ ngơi một tiếng, đến khi sắp tới giờ lên lớp, cô mới đứng dậy định ra ngoài, đột nhiên nghe thấy điện thoại kêu “tinh”, là âm báo tin nhắn.
Cô cầm điện thoại lên nhìn thì thấy là tin nhắn của Lệ Nam Hành gửi đến: “Đang ốm thì không nên ăn nhiều bánh mì, sa lát và mứt hoa quả, anh mua cháo kiểu Trung Quốc cho em ăn sáng rồi.”
Phong Lăng mở cửa đi ra ngoài, quả nhiên nhìn thấy phía trêи cái kệ để đồ nhỏ ngoài cửa đã có đồ ăn sáng không biết được đưa đến từ lúc nào. Có mấy chiếc hộp hình tròn được đặt ngay ngắn trong túi ni lông. Cô đột nhiên nhớ đến một chuyện, khi còn ở trong căn cứ XI, có một lần Tiểu Hứa đã từng nói. Lệ lão đại là người điển hình đại diện cho kiểu tính cách không coi ai ra gì, không có chuyện gì có thể dễ dàng lọt vào tầm mắt của anh, người có thể khiến anh cư xử nhẫn nại, chu đáo và coi trọng, thật sự không được mấy người. Có thể nhận được một chút quan tâm hết lòng và bảo vệ của anh ấy, chắc chắn người đó có một vị trí rất quan trọng trong lòng Lệ Nam Hành.
Phong Lăng nhìn mấy chiếc hộp phía trước, không cầm lên, mà đóng cửa lại, lấy áo khoác, đi giầy. Lúc đẩy cửa bước ra lần nữa, cô chẳng buồn liếc nhìn suất ăn sáng được mang đến lấy một cái mà đi thẳng qua, ấn thang máy, đi dạy học. Phong Lăng đi đến võ quán sớm hơn mọi ngày bốn mươi phút, huấn luyện viên trưởng thấy cô đến sớm thì hỏi cô đã ăn sáng chưa, sau khi biết cô chưa ăn, anh ta đã đi mua ngay sữa nóng và ít bánh quy về để cô ăn lót bụng trước. Mười giờ, lúc Phong Lăng đang ngồi sau bàn làm việc ăn bánh quy, cánh cửa văn phòng bị đẩy ra, trợ lý Lệ Nam Hành đến báo danh đúng giờ.
Anh chỉ nhìn chỗ bánh cô đang ăn một cái, thờ ơ nói: “Mấy giờ lên lớp?”
Phong Lăng liếc nhìn anh.
Không ngờ anh lại thật sự định đến đây làm việc.
Cô nhìn đồng hồ, sau đó cầm lấy một chiếc bánh quy, lạnh lùng đáp: “Bây giờ.”