Gió ấm không bằng anh thâm tình - Chương 1094
Đọc truyện Gió ấm không bằng anh thâm tình Chương 1094 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình – Chương 1094 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Lệ Nam Hành đi tới, bấy giờ Phong Lăng mới ý thức lại, nhìn thẳng anh rồi hỏi: “Anh ở đây làm gì?”
“Em nói xem anh làm gì? Tìm được người hai năm không thấy bóng dáng, đâu thể lại để em muốn mất tích là mất tích ngay được.” Lệ Nam Hành vươn tay cầm lấy bát canh gừng trong tay cô qua: “Hồi đấy, ở trong căn cứ dạy em kĩ năng phản trinh sát, trong hai năm này đều dùng hết để đối phó với anh nhỉ. Em dùng chiêu của anh để đối phó với chính anh, bản lĩnh cũng khá đấy. Ngoại trừ việc xuất hiện ở cự ly gần nhất để “canh? em ra thì anh còn có thể làm gì được nữa?”
Phong Lăng không biết có phải do mình đang bị cảm mà phản ứng có chút chậm chạp hay không, đợi lúc cô hoàn hồn lại từ trong lời nói của anh thì người đàn ông kia đã cầm bát canh gừng vào phòng bếp trong nhà cô rồi.
Cô vội vã đi vào, chỉ thấy Lệ Nam Hành đang bật bếp lửa lên: “Canh gừng này nguội rồi, phải hâm nóng lại mới uống được, mà sao tự dưng lại bị cảm thế? Hai ngày này, anh đâu thấy em ra khỏi nhà, còn tưởng em đang nghỉ phép chứ. Nếu sớm biết em bị bệnh thì anh đã không để thằng nhóc thối kia mang canh gừng cho em rồi.”
Nghe trong lời nói của người đàn ông có mang theo sự khó chịu rất rõ ràng, Phong Lăng mới chợt phát hiện dường như Lệ Nam Hành đã thay đổi rồi, nhưng không nói ra được thay đổi ở đâu.
Chỉ là thái độ độc đoán của anh vẫn còn nhưng đã có chừng mực hơn, sẽ không ép cô làm gì khi cô đã buông bỏ mọi suy nghĩ với anh, thậm chí còn giữ khoảng cách nhất định với thân phận đã kết hôn của anh.
Hoặc phải nói là, anh đang sợ gì đó, vì thế những hành động đối đãi với cô đã không còn thẳng thắn, trực tiếp như trước nữa, mà là cẩn thận từng li từng tí một, chỉ sợ lại chọc cô điên lên, lần nữa biến mất khỏi tầm mắt mình.
Không nói ra được đây là cảm giác như thế nào, nói chung, khi nhìn người đàn ông đang hâm nóng canh gừng lại giúp cô kia, Phong Lăng bỗng đưa tay lên sờ sờ trán của mình, không muốn nói chuyện.
Giờ anh cũng đã ở ngay sát vách rồi, bây giờ cô đuổi anh đi cũng chỉ làm trò cười thôi, cùng lắm là cách nhau mấy mét, thực chất là người ta vẫn luôn ở bên cạnh.
Đồ thần kinh.
Cô rất muốn mắng một câu như thế.
Nhưng bây giờ cho dù là thể lực hay tinh lực, cô đều không đủ để đấu đá với người đàn ông này, thôi cứ dứt khoát không lên tiếng vậy. Phong Lăng để mặc mọi thứ như thế mà ngồi xuống sofa, bọc chăn quanh người rồi lại ho khù khụ vài tiếng.
Không đến mấy phút sau, người đàn ông đã cầm bát canh gừng đã hâm nóng đi ra đặt lên trêи bàn trước mặt cô: “Uống đi.”
Phong Lăng lại ho một tiếng, cô giương mắt lên nhìn anh: “Nhà bên cạnh là anh mua hay thuê đấy?”
“Có gì khác nhau?”
Cũng đúng, nếu như anh muốn ở lại mãi thì cho dù là thuê hay mua, anh đều có cách để ở lại.
Dù sao anh cũng là cậu chủ nhà họ Lệ, quyền thế tiền tài không thành vấn đề, đâu có như đám dân thường như giun dế. Cô nâng bát canh lên để bên miệng, người đàn ông nhắc nhở một câu: “Cẩn thận bỏng.”
Động tác nâng bát của Phong Lăng hơi khựng lại, rồi cúi đầu thổi vài hơi ở bên miệng bát.
“Thằng nhóc vừa nãy đưa canh gừng cho em ấy, nó có quan hệ gì với em?” Lệ Nam Hành đứng đối diện cô, nhìn cô vừa quấn chăn vừa cầm bát thổi thì trầm giọng lại hỏi.
Phong Lăng vừa thổi vừa hững hờ dùng giọng nói đầy âm mũi của mình trả lời anh: “Là học viên của tôi.”
Cô vốn dĩ không cần phải giải thích quá nhiều về các mối quan hệ của bản thân mình, nếu Lệ Nam Hành đã tìm ra cô được, thì chắc chắn những nơi cô từng đi làm, những người cô từng tiếp xúc qua trong hai năm này đều bị anh tra ra được hết cả, về thân phận cùng việc làm hiện tại của cô, chắc hẳn anh cũng biết rất rõ.
“Học viên, học viên nam cố tình đến tận nhà đưa canh gừng cho em?” Giọng nói của người đàn ông trầm thấp đến mức phát lạnh.
Phong Lăng uống một hớp canh gừng, nhíu mày lại, đúng là rất khó uống.
Khó uống chết đi được, vừa nóng vừa cay, nhưng không thể phủ nhận được đúng là hình như nó đã khiến cho cơ thể lạnh buốt cả hai ngày nay của cô bỗng ấm áp lại ít nhiều.