Duyên trời định cậu ba anh không lối thoát đâu - Chương 332
Đọc truyện Duyên trời định cậu ba anh không lối thoát đâu Chương 332 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu – Chương 332 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu – Vân Vô Song mới nhất tại Ngôn Tình Hay
CHƯƠNG 332
Không chờ đối phương nói xong, anh ta quay đầu gào với Tưởng Tử Hàn: “Anh Hàn, có chuyện rồi. Chị dâu gặp chuyện không hay. Công ty của chị dâu có nhân viên ngộ độc thực phẩm, đã đưa tới bệnh viện cấp cứu.”
Mấy người vốn đang yên ổn ngồi trên sô pha liền lập tức đứng bật dậy.
Mặt Tưởng Tử Hàn lạnh băng, còn không kịp nói một tiếng với Lục Minh Hạo và Tô Thần Nam đã nhấc chân vọt ra ngoài.
…
Bệnh viện Phổ Nhân.
Khương Thu Mộc hấp tấp vọt vào phòng cấp cứu: “Tống Hân Nghiên… Xin hỏi Tống Hân Nghiên, ca ngộ độc thực phẩm…”
Cô ấy còn chưa nói xong, một y tá đang tất bật lập tức chỉ cho cô ấy góc hỗn độn nhất.
Khương Thu Mộc lao tới, thấy Tống Hân Nghiên đang đi qua đi lại giữa mấy hàng giường cấp cứu thì mới thở phào nhẹ nhõm.
“Không sao chứ?”
Có đồng nghiệp vừa ói ra đầy người, Tống Hân Nghiên cầm một chiếc khăn tới, giúp đưa giấy rót nước, an ủi đối phương.
“Tớ không sao.” Cô bớt thời giờ đáp một câu.
“Rốt cuộc là chuyện thế nào?” Khương Thu Mộc chỉ vào mấy người nằm ngã trên giường bệnh hỏi.
“Ăn đồ ship ngoài, tám người, ngộ độc thực phẩm cấp độ khác nhau. Vừa rửa ruột rồi, hiện giờ vẫn cần quan sát thêm.”
Mấy người trúng độc hết sức uể oải, Tống Hân Nghiên không trúng độc cũng mỏi mệt không thôi.
Cô nhìn tám người nằm trên giường bệnh xung quanh, lên tinh thần nói: “Tớ báo cảnh sát rồi, bên cảnh sát cũng đã mang số đồ ăn thừa đi xét nghiệm.”
Khương Thu Mộc cau mày: “Sao lại xảy ra chuyện như vậy chứ?”
“Tớ cũng không biết.”
Có đồng nghiệp tinh thần khá hơn một chút, thấy Tống Hân Nghiên tự trách thì an ủi ngược lại cô: “Tổng giám đốc Tống đừng tự trách nữa, bọn tôi không trách cô. Đâu ai biết được ăn đồ gọi ngoài còn phải nhập viện chứ.”
“Đúng vậy, đồ ăn đều là chúng tôi tự gọi mà, không liên quan gì đến cô. Huống chi cảnh sát cũng đã vào cuộc rồi.”