Duyên trời định: cậu ba anh không lối thoát đâu - Chương 80
- Home
- Duyên trời định: cậu ba anh không lối thoát đâu
- Chương 80 - 80: Cổ Phiếu Rớt Giá
Đọc truyện Duyên trời định: cậu ba anh không lối thoát đâu Chương 80 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu – Chương 80 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu – Vân Vô Song mới nhất tại Ngôn Tình Hay
Lệ Anh Vũ hờ hững liếc nhìn Hoắc Tấn Trung: “Ba cháu tìm cháu, kêu cháu lập tức về công ty ngay.”
Trái tim Hoắc Tấn Trung bỗng trở nên kích động.
Anh ta đã bị ba mình đuổi ra khỏi công ty, bây giờ đột nhiên gọi anh ta về, có phải có hy vọng khôi phục lại chức vụ không?
“Nhưng Hân Nghiên…”
Mặt mày Lệ Anh Vũ lóe lên vẻ lạnh lùng: “Cơ hội chỉ có một lần!”
Hoắc Tấn Trung không màng chuyện khác nữa, vội vàng nói tạm biệt với Tống Hân Nghiên: “Hân Nghiên, đợi tâm trạng em đỡ hơn một chút, anh sẽ lại đến tìm em.”
Anh ta nói xong liền chui luôn vào xe, vội vàng rời đi.
Tống Hân Nghiên còn chưa tỉnh táo lại khỏi cơn sốc thì đã bị Lệ Anh Vũ kéo lên xe.
…
Câu lạc bộ The Nights.
Lệ Anh Vũ đưa thẳng Tống Hân Nghiên đến spa.
“Anh Lệ, quần áo mà anh cần đây ạ.”
Nhân viên phục vụ cung kính mang đến một bộ váy thời trang cao cấp mới tinh.
Lệ Anh Vũ nhận lấy, đưa cho Tống Hân Nghiên: “Thay đi.”
Cô chau mày nhìn anh ta, không nhận.
Lệ Anh Vũ nở nụ cười ấm áp, đưa bộ đồ cho nữ nhân viên phục vụ: “Cô thay giúp cô Tống đi.”
“Vâng.
Cô Tống, mời đi bên này.”
Tống Hân Nghiên định thần lại, não bộ của cô bắt đầu hoạt động nhanh chóng.
Cô lùi về sau một bước: “Anh Lệ, cảm ơn ý tốt của anh, nhưng không cần đâu, tôi đã liên lạc với bạn tôi đưa đồ sang đây rồi.”
Vẻ mặt Lệ Anh Vũ đầy bất đắc dĩ: “Vậy cũng phải tắm rửa một chút chứ, tạm thời cứ mặc cái này đi.
Cô cứ thế đi gặp bạn mình thì chắc cô ấy cũng lo lắng lắm đấy.”
Khóe môi của Tống Hân Nghiên khẽ nở nụ cười xa cách: “Cô ấy cũng từng thấy dáng vẻ nhếch nhác hơn cả bây giờ của tôi rồi.
Cô ấy sẽ tới nhanh thôi, tôi xuống trước đây.”
Cô quay người định đi.
Lệ Anh Vũ nhanh tay lẹ mắt kéo cô lại: “Cô ngại mối quan hệ giữa tôi và tên nhóc Hoắc Tấn Trung hả?”
“Không phải.”
Lệ Anh Vũ làm như không nghe thấy, giải thích: “Tuy tôi là cậu trẻ của nó, nhưng lỗi lầm mà nó mắc phải, tôi cũng nhất định không dung túng.
Cô Tống, tôi biết trong lòng cô có khúc mắc, nhưng tôi thật sự có ý tốt.
Nếu trong lòng cô cảm thấy khó chịu khi thấy tôi thì tôi có thể rời khỏi đây ngay lập tức.”
Anh ta nói xong, thật sự quay người đi khỏi.
Vẻ rối rắm thoáng qua trên mặt của Tống Hân Nghiên.
Nhân viên phục vụ bên cạnh nở nụ cười chuyên nghiệp tiêu chuẩn bên môi: “Cô Tống, cô xem bộ đồ này…”
“Phiền cô giúp tôi trả cho anh Lệ, cảm ơn.”
Cô nói xong liền quay người rời đi.
Khương Thu Mộc vừa nghe máy đã vội vã đến spa đón người về nhà mình.
Tống Hân Nghiên tắm rửa xong, thay đồ của Khương Thu Mộc rồi ra ngoài.
Khương Thu Mộc lập tức xúm lại gần cô: “Rốt cuộc hôm nay đã có chuyện gì? Không phải cậu bảo vệ luận án ở trường à? Sao lại chạy đến spa, còn nhếch nhác như vậy nữa?”
Tâm trạng của Tống Hân Nghiên vô cùng tồi tệ: “Một lời khó nói hết.”
Cô kể mọi chuyện xảy ra ngày hôm nay cho Khương Thu Mộc nghe.
Khương Thu Mộc tức đến mức đầu bốc khói: “Trên đời này làm gì có chuyện trùng hợp như thế, chắc chắn có người đứng sau hại cậu.”
“Có người thêm dầu vào lửa là cái chắc, nhưng bây giờ chuyện phiền phức nhất không phải là luận văn.
Nếu luận văn của Trương Bội Linh thật sự tồn tại, chứng cứ cũng không có sơ hở thì đối với tớ mới là chuyện khó giải quyết nhất.”
Tống Hân Nghiên chán nản: “Bây giờ chẳng những tớ không được tốt nghiệp, ngay cả tư cách dự thi cũng bị hủy bỏ.
Đã thế tớ còn không thể sốt sắng đi giải thích hay phản bác.
Đám người ở phía sau kia chắc chắn còn đang chờ giở đại chiêu.
Một khi tớ có hành động, họ sẽ ra tay càng tàn độc hơn.”
Sau khi cơn tức của Khương Thu Mộc qua đi thì cũng đã bình tĩnh lại.
Cô ấy tức giận nói: “Nếu thật sự không được thì cùng lắm không cần văn bằng này làm gì.
Dù sao bây giờ công ty đã là của cậu rồi, cứ kinh doanh công ty thật tốt, ai quan tâm sếp có bằng cấp gì chứ?”
“Không!”
Tống Hân Nghiên lắc đầu: “Đầu Gỗ, tớ không cam tâm.
Tớ đã nghiên cứu sinh học và dược phẩm Đông y nhiều năm như vậy rồi, nhớ tên thuốc rồi nhớ phản ứng, những lúc khó khăn như vậy mà tớ cũng đã vượt qua được, giờ lại phải bỏ cuộc vào giờ phút cuối cùng, làm sao tớ cam lòng được chứ? Tớ nhất định phải lấy được bằng, cũng phải tham gia cuộc thi lần này cho bằng được!”
Khương Thu Mộc sắp buồn bực tới chết mất thôi: “Nhưng bây giờ thời gian sắp không kịp nữa rồi.”
Hai người đều im lặng.
Khương Thu Mộc lấy lại tinh thần: “Ây da, thôi mặc kệ đi, chúng ta cứ làm hết sức mình rồi nghe theo ý trời vậy.
Để người thông suốt mọi tin tức tớ đây đi tra gốc gác của Trương Bội Linh kia trước.
Có thể tra ra là tốt nhất, không tra được thì hẵng nghĩ cách khác.”
Tống Hân Nghiên cười cảm kích: “Đầu Gỗ, cảm ơn cậu.”
“Chúng ta là gì của nhau chứ, còn nói cảm ơn nữa là tớ trở mặt với cậu đó nhé.”
Cô không thể về trường, thời gian còn sớm nên Tống Hân Nghiên quyết định tới công ty.
Cô vừa bước chân vào cổng lớn của công ty thì đã cảm nhận được ánh mắt kỳ lạ của những nhân viên của mình.
Tống Hân Nghiên không thèm để ý, bước nhanh lên lầu.
Vừa mới vào văn phòng, Liễu Hoài Thu vội vàng đi theo: “Tổng giám đốc Tống, trên mạng xuất hiện rất nhiều tin tiêu cực về cô.”
Cô ấy đưa Ipad đăng tải đầy tin tức cho Tống Hân Nghiên xem.
Tống Hân Nghiên lướt nhanh qua, sắc mặt lập tức tối sầm lại.
Chuyện luận văn không chỉ được đăng lên mạng mà còn đang tiếp tục lan rộng.
Chỉ trong nửa ngày ngắn ngủi mà ai ai cũng biết đến chuyện này.
Người đăng bài không những nói cô sao chép luận văn mà còn tung tin đồn thất thiệt về Nghiên Mị, nói sản phẩm dưỡng da và đồ trang điểm được sản xuất dưới trướng của Nghiên Mị cũng đều đánh cắp thành quả lao động từ người khác…
Liễu Hoài Thu sốt sắng vô cùng: “Tổng giám đốc Tống, bây giờ phải làm sao? Nếu cứ để dư luận phát triển theo đà này thì chắc chắn sẽ tạo nên tổn thất khó cứu vãn cho công ty chúng ta.”
Tống Hân Nghiên hít sâu một hơi, bình tĩnh lại.
Vẻ mặt cô không thay đổi, đưa Ipad lại cho cô ấy: “Tạo tin đồn một lời là ra, bác tin đồn chạy hụt hơi mới được.
Dư luận hóng phốt chỉ tin vào những gì họ muốn tin thôi.
Chúng ta không cần phải phối hợp diễn kịch với những người đó.
Cứ để đó trước đã, không cần lo, tôi không tin một bài luận văn chưa kết luận rõ ràng lại có thể ảnh hưởng lớn như thế đến một công ty!”
“Tôi biết rồi.”
Liễu Hoài Thu đáp lại, quay người định ra ngoài thì cửa văn phòng của Tống Hân Nghiên lại bị một trợ lý mới hấp tấp đẩy ra.
“Tổng giám đốc Tống, xảy ra chuyện rồi.
Vì tin tức tiêu cực mà giá cổ phiếu của công ty đã giảm mạnh, các cổ đông đang làm ầm lên ở công ty, đang chờ cô tới đó.”
Hàng lông mày thanh tú của Tống Hân Nghiên cau lại, nhanh chóng dặn dò: “Đưa họ tới phòng họp chờ tôi, vài phút nữa tôi sẽ tới.”
“Vâng.”
Tại phòng họp.
Tống Hân Nghiên nhìn quanh các cổ đông đang ngồi bên dưới: “Tôi không muốn giải thích nhiều về chuyện luận văn.
Nhưng về chuyện sản phẩm của công ty, người khác không tin, nhưng tôi tin rằng trong lòng các vị cổ đông đều hiểu rõ.
Mọi người vì chút chuyện nhỏ mà đã vội vàng chạy tới chất vấn tôi rồi.
Xem ra, mọi người cảm thấy nhân phẩm của Tống Hân Nghiên tôi còn không đáng để tin tưởng hơn những lời đồn trên mạng kia.”
“Giám đốc Tống, không phải mọi người nghi ngờ cô, chỉ là muốn biết sự thật thôi.”
“Tuy Giám đốc Tống tuổi còn trẻ, nhưng thành quả của mấy năm nay lại khiến mọi người rõ như ban ngày.”
“Không có lửa thì sao có khói.
Chúng tôi tin thì có ích gì, quan trọng là phải khiến các nhà đầu tư tin tưởng, để ngăn giá cổ phiếu tiếp tục giảm.”
…
Các cổ đông không ai chịu nghe ai.
Có người tin Tống Hân Nghiên, có người thì nghi ngờ, cũng có người thực dụng, mọi người cãi nhau đến mặt đỏ tía tai.
Tống Hân Nghiên đưa tay ra ngăn cản: “Mọi người bình tĩnh trước đi đã.
Chuyện xảy ra như vậy, tôi cũng không muốn thấy.
Nhưng tôi bảo đảm với mọi người, nhất định sẽ cố gắng tra ra chân tướng vụ việc một cách nhanh nhất.
Không những là vì công ty, mà còn là vì danh tiếng của chính tôi nữa.
Mong mọi người hãy cho tôi chút thời gian…”
Vất vả lắm mới đuổi cổ đông đi được thì Tưởng Tử Hàn lại gọi đến.
“Lập tức về nhà ngay.”
Giọng của người đàn ông lạnh lùng không chút gợn sóng, sự bực bội cuồn cuộn như xuyên qua cả điện thoại.
Tống Hân Nghiên mệt mỏi cúp điện thoại.
Tuy không biết anh nổi cơn điên gì, cũng không muốn động đậy chút nào cả, nhưng cô vẫn lập tức đứng dậy, vội vã trở về..