Duyên trời định: cậu ba anh không lối thoát đâu - Chương 257
- Home
- Duyên trời định: cậu ba anh không lối thoát đâu
- Chương 257 - 257: Cuối Cùng Cũng Ra Tay
Đọc truyện Duyên trời định: cậu ba anh không lối thoát đâu Chương 257 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu – Chương 257 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu – Vân Vô Song mới nhất tại Ngôn Tình Hay
“Ngậm miệng.” Dạ Vũ Đình quát chói tai.
Dạ Nhất lập tức im bặt.
Dù anh ta chưa nói xong, nhưng mà Tống Hân Nghiên có thể nghe hiểu.
Nhớ tới lời cảnh cáo của Tưởng Tử Hàn vào ngày hôm qua lúc cô rời đi, sắc mặt cô đột nhiên trắng bệch.
Cuối cùng, Tưởng Tử Hàn cũng đã ra tay.
Dạ Vũ Đình nhắm mắt lại, trầm giọng nói: “Là do thiết bị của chúng ta chiết khấu thấp, hiệu quả lại không cao bằng người khác, cho nên mới tạo cơ hội cho người khác.”
Tay chân Tống Hân Nghiên phát lạnh.
Cô biết không phải là như thế này.
Thật sự là sự trả thù của Tưởng Tử Hàn.
Đồng thời, không phải bởi vì chuyện Dạ Như Tuyết cung cấp thuốc hạ độc Tưởng Minh Trúc, mà là bởi vì cô.
Bởi vì sự phản bội của cô, bởi vì sự vứt bỏ của cô, anh đang trả thù cô, cũng đang trả thù Dạ Vũ Đình là người đăng ký kết hôn với cô, từ đó mới liên lụy sang nhà họ Dạ.
Chuông điện thoại vang lên phá vỡ sự trầm mặc trong phòng.
Dạ Vũ Đình nghe điện thoại.
Giọng nói giận dữ của Dạ Khải Trạch truyền ra từ điện thoại, trong phòng bệnh đang yên tĩnh, nó rõ ràng hơn mọi thứ.
“Lập tức về nhà.”
“Vâng.” Dạ Vũ Đình khàn giọng đáp lời, sau khi cúp điện thoại thì lại nói với Tống Hân Nghiên: “Ngày hôm qua em ở đây với anh cùng Dạ Nhất, chắc là em không nghỉ ngơi tốt, để anh kêu Dạ Nhất đưa em về nghỉ ngơi.”
Tống Hân Nghiên lắc đầu: “Tôi về nhà cùng anh.”
“Không cần…”
Tống Hân Nghiên chủ động nắm chặt tay anh ta.
Lời nói của Dạ Vũ Đình cứ thế mà bị kẹt lại.
Lúc tay hai người đan vào nhau, cả hai tay đều rất lạnh, không có nhiệt độ dù là một chút.
Cô kiên trì nói: “Chúng ta là vợ chồng, có phúc cùng hưởng, có họa cùng chia.”
Quan trọng nhất đó chính là tai họa lần này của nhà họ Dạ có dính líu tới cô.
Thấy Tống Hân Nghiên kiên quyết như thế, Dạ Vũ Đình nắm chặt lấy tay cô, không từ chối nữa.
…
Nhà họ Dạ.
Dạ Khải Trạch, Lâm Tịnh Thi và hai vợ chồng Dạ Vũ Thành đều có mặt.
Dạ Vũ Đình và Tống Hân Nghiên bước vào, đi đến trước mặt Dạ Khải Trạch: “Thưa ba.”
“Chát!”
Dạ Khải Trạch đứng bật dậy từ trên ghế sofa, hung hăng đánh một cái thật mạnh vào mặt Dạ Vũ Đình.
Vẻ mặt ông ta lạnh lẽo: “Chuyện tốt mày làm đó.”
Một đống đơn hàng bị hủy bỏ đập vào ngực Dạ Vũ Đình.
Dạ Khải Trạch nghiêm giọng mắng: “Công ty vốn dĩ đã chịu ảnh hưởng bởi vì chuyện của em gái con, giá trị thị trường trong vòng một đêm bốc hơi hai chục nghìn tỷ đồng, bây giờ còn chưa biết phải ăn nói với cổ đông như thế nào, dự án này của con lại đổ sông đổ biển.
Dạ Vũ Đình, con muốn khiến công ty phá sản hả?”
Con trai bị đánh, Lâm Tịnh Thi vô cùng đau lòng.
“Dạ Khải Trạch, cái ông già này, ông đánh con trai tôi làm gì, đây là lỗi của nó hả?”
Ánh mắt bà ta tàn độc quay người nhìn Tống Hân Nghiên, bỗng nhiên đẩy cô một cái: “Con trai tôi tạo phải nghiệt gì vậy chứ, gặp phải loại người xui xẻo như cô, từ khi cô bước chân vào gia đình chúng tôi, gia đình chúng tôi cứ gặp hết chuyện xui xẻo này đến chuyện xui xẻo khác.
Cái tên sao chổi xui xẻo, mập mờ với Tưởng Tử Hàn, còn tơ tưởng chồng cũ mà dám kết hôn với con trai tôi, cô có âm mưu gì hả? Nếu như không phải bởi vì cô thì làm sao chúng tôi có thể có liên quan tới cậu ta, chọc phải cậu ta, tôi đánh chết cô.”
Tống Hân Nghiên bị bà ta đẩy té lên ghế sofa, còn chưa đứng vững thì Lâm Tịnh Thi lại nhào tới.
Cô không phải là người đứng yên chịu trận, động tác nhanh nhẹn lăn mình một cái, đứng dậy từ trên ghế sofa, chống lại bàn tay Lâm Tịnh Thi đang đánh mình.
“Đúng là chuyện này ít nhiều gì cũng có liên quan tới tôi, mọi người yên tâm đi, tôi sẽ nghỉ cách đền bù.”
Không tiếp tục chờ đợi nữa, Tống Hân Nghiên buông tay đang nắm Lâm Tịnh Thi ra, nhìn cũng không thèm nhìn đám người một cái nào, cô dứt khoác quay người đi ra ngoài.
Tất cả mọi chuyện xảy ra quá nhanh, lúc Dạ Vũ Đình lấy lại tinh thần thì màn kịch đã kết thúc.
“Hân Nghiên.” Anh ta muốn đuổi theo.
“Đứng lại đó.”
Dạ Khải Trạch quát to.
Dạ Vũ Đình bất đắc dĩ dừng bước, quay đầu nhìn ba mình: “Ba à, chuyện này không có liên quan gì với Hân Nghiên hết.”
“Mày câm miệng lại.” Dạ Khải Trạch phẫn nộ nói: “Tao già rồi, nhưng không có hồ đồ, chuyện như thế nào tự mình biết.”
Ông ta ra lệnh: “Bây giờ hai đứa chỉ mới nhận giấy chứng nhận, còn chưa tổ chức hôn lễ, thiệp mời cũng chưa kịp gửi đi, thừa dịp hiện tại không có nhiều người biết, ly hôn ngay lập tức.”
“Ba à.”
“Không cần phải tiếp tục thương lượng về chuyện này.”
“Con sẽ không ly hôn.” Dạ Vũ Đình quật cường nhìn ba mình: “Cho dù chuyện này thật sự có liên quan tới Hân Nghiên thì đó cũng là do con không có bản lĩnh đối đầu với Tưởng Tử Hàn, lần thất bại này con nhận, nhưng mà con tuyệt đối không chịu thua, cũng sẽ không cam lòng như thế.”
“Thằng mất dạy.”
Dạ Khải Trạch tức giận run rẩy cả người: “Mày muốn khiến tao tức chết phải không hả!”
“Em ba à, nghe lời ba đi.”
Lúc này, Dạ Vũ Thành vẫn không lên tiếng đã mở miệng: “Công ty không phải của riêng gia đình chúng ta, không thể để một mình em quyết định được, em không thể bởi vì Tống Hân Nghiên mà khiến tất cả mọi người phải chịu liên lụy theo em.”
Sắc mặt Dạ Vũ Đình như đóng băng, bướng bỉnh nói: “Cho nên, chắc chắn em sẽ cho mọi người một lời giải thích.”
Anh ta nhìn ba và anh cả, hùng hổ thề thốt: “Ba, anh cả, mọi người hãy cho con chút thời gian, con nhất định sẽ nghĩ cách giải quyết nó, con sẽ thay đổi tình thế.
Nếu như không làm được, con sẽ cút khỏi nhà họ Dạ, từ nay về sau sẽ không bước chân vào cửa nhà nhà họ Dạ thêm một bước nào nữa, như thế này có được chưa.”
Dạ Khải Trạch bị biểu cảm kiên quyết của con trai làm chấn động.
Lâm Tịnh Thi kinh ngạc quên cả khóc.
Chỉ có hai vợ chồng Dạ Vũ Thành là kinh ngạc trong giây lát.
Dạ Khải Trạch và con trai nhìn nhau mấy giây, sau đó gật đầu: “Được, ba cho con cơ hội lần này, nếu như con làm được thì ba sẽ lùi lại, làm một chủ tịch an nhàn, vị trí tổng giám đốc dành cho con.
Nếu như con làm không được, vậy thì ly hôn với người phụ nữ đó, không có lựa chọn thứ hai.”
Dạ Vũ Thành đứng ở bên cạnh nghe thấy điều kiện bất công của ba mình, bàn tay im lặng không tiếng động siết chặt lại rồi nhanh chóng buông ra.
…
Tống Hân Nghiên chạy ra khỏi nhà họ Dạ, cô cứ chạy cứ chạy mãi, chạy đến mức tim đập nhanh như điên lên, hận không thể nhảy ra khỏi lồng ngực thì mới chịu dừng lại.
Cô khom người, chống tay lên gối, mặt nhìn xuống đất, đầu đầy mồ hôi, hơi thở nặng nề.
Mình nên làm gì đây?
Cô có thể làm cái gì?
Liên lạc với Tưởng Tử Hàn?
Nhưng mà cô không có số điện thoại của anh.
Cho dù liên lạc với anh, gặp mặt thì có thể như thế nào?
Đánh cũng đánh không lại, mắng cũng mắng không xong.
Yêu cầu anh dừng việc tính kế Dạ thị?
Nhưng dựa vào cái gì mà anh phải nghe mình.
Bây giờ, anh hận mình đến cực hạn, cô lấy đâu ra năng lực cho rằng mình có thể khuyên anh.
Tống Hân Nghiên tuyệt vọng đứng thẳng người, nhìn bầu trời mênh mông, phát hiện bây giờ mình thật sự rất bất lực.
…
Biệt thự Lộc Hồ.
Lúc Dạ Vũ Đình trở về thì đã gần đến nửa đêm.
Tống Hân Nghiên ngồi ở phòng khách chờ anh ta.
“Đã trễ như vậy rồi sao em vẫn còn chưa ngủ?”
Dạ Vũ Đình đau lòng bước đến gần cô.
Tống Hân Nghiên cầm lấy túi tài liệu trước mặt đưa cho anh ta: “Trong đây là một vài sáng chế, là thành quả mà tôi đã tích góp nhiều năm, coi như cũng đáng chút tiền.
Anh cầm lấy và đi bán nó đi, ít nhiều gì cũng có thể giúp đỡ Dạ thị.”
Dạ Vũ Đình kinh ngạc nhìn cô: “Em có biết bán nó đi sẽ có ý nghĩa gì không?”
“Biết chứ.”
Tống Hân Nghiên gật đầu.
Chẳng có ai hiểu rõ hơn cô.
“Đã biết rồi mà em còn kêu anh đem bán nó đi.”
Dạ Vũ Đình nhận lấy túi tài liệu ném lên bàn, dịu dàng nói: “Hân Nghiên, một khi bán những thứ này đi, sau này em sẽ không thể dùng nó nữa, chẳng những không thể dùng mà sau này em cũng không thể tiếp tục làm những sản phẩm liên quan tới nó.
Nói thẳng thì lúc những vật này không còn thuộc về em, chẳng khác nào em đã rời khỏi cái nghề này, em có hiểu chưa?”.