Duyên trời định: cậu ba anh không lối thoát đâu - Chương 161
- Home
- Duyên trời định: cậu ba anh không lối thoát đâu
- Chương 161 - 161: Anh Ấy Tỏ Tình Rồi
Đọc truyện Duyên trời định: cậu ba anh không lối thoát đâu Chương 161 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu – Chương 161 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu – Vân Vô Song mới nhất tại Ngôn Tình Hay
Màn hình chiếu lại bắt đầu thay đổi theo lời của Tống Hân Nghiên.
Là một tập ảnh có đủ loại nguyên vật liệu khác nhau.
Tống Hân Nghiên nói: “Con người tôi làm việc có thói quen thích lưu trữ nguyên vật liệu đủ loại khác nhau.
Từ khi bắt đầu làm thí nghiệm tới khi hàng mẫu của tôi ra lò, rồi đến lúc trước khi đưa vào sản xuất, tôi đều sẽ lưu giữ nguyên liệu của từng giai đoạn.
Bất kể là xuất hiện tình hình khẩn cấp cỡ nào, tôi sẽ không động đến những hàng mẫu này, lần này cũng như thế.
Bây giờ những tấm ảnh mà mọi người thấy, chính là ảnh chụp nguyên vật liệu tôi lưu trữ.
Chắc mọi người có thể phân biệt được từng mẫu của mỗi lần dựa theo mốc thời gian cùng các ghi chú bên trên.”
Ảnh chụp nhoáng một cái, biến thành các báo cáo nguyên vật liệu thô và nguyên vật liệu tương ứng.
Từng hàng tài liệu và báo cáo lướt qua, cuối cùng dừng lại tại hàng mẫu sản xuất sáp ong và báo cáo kiểm tra của nó.
Tỷ lệ phần trăm kim loại nặng vượt quá mức cho phép được cố ý khoanh tròn bằng một khung màu đỏ.
Tống Hân Nghiên nhìn ống kính rồi nói: “Nhìn thấy cảnh này, tôi không biết công ty Leon Biotech cung cấp mẫu cho chúng tôi có suy nghĩ gì.
Nhưng điều tôi muốn nói là, tới giây phút này, không cần biết mấy người muốn huỷ chứng cứ hay từ chối không nhận, đều không thể theo ý mấy người được nữa.
Kể từ giây phút tôi đứng đây, cảnh sát đã xuất phát tới quý công ty, chắc lúc này cũng đã tới rồi.
Ngoài ra, ống sáp tôi đưa đi kiểm tra vẫn chưa mở niêm phong, bộ phận giám sát chất lượng sẽ tiến hành kiểm tra công khai và công bằng dưới sự giám sát của cảnh sát, mọi người có thể chờ kết quả tiếp theo…”
…
Thủ đô.
Tưởng Tử Hàn vừa ra khỏi phòng họp thì đã nhận được video tin tức do Cố Vũ Tùng gửi tới.
Là Tống Hân Nghiên đang tiến hành cuộc họp báo tại Nghiên Mị.
Thời gian của cuộc họp báo không dài, toàn bộ quá trình đều là Tống Hân Nghiên tung ra bằng chứng để tự chứng minh.
Tưởng Tử Hàn xem xong, nét mặt sa sầm: “Người phụ nữ xấu xa gian xảo này! Cô ta như vậy thì cần gì đàn ông nữa! Một mình cũng có thể chống lại cả nghìn quân vạn mã, chinh phục mọi chướng ngại nguy hiểm!”
Nói xong, anh lại càng giận hơn.
Trong lòng giống như nuốt phải cục tức, không thể nhổ ra, cũng chẳng nuốt trôi được.
Cả người rầu rĩ bực bội.
…
Khách sạn.
Dạ Vũ Đình nhìn người phụ nữ bình tĩnh điềm đạm trên tivi, ném mạnh ly rượu trong tay vào tường.
Rượu đỏ như máu và các mảnh thủy tinh vỡ tung tóe.
“Chuyện đơn giản như vậy cũng có thể làm hỏng, tôi cần mấy người thì có ích gì!”
Hương rượu thơm nồng lan tỏa trong không khí.
Lệ Anh Vũ tỏ vẻ thản nhiên: “Lúc trước tôi từng nói rồi, chín quá hóa bở đấy, Tống Hân Nghiên không phải người tầm thường, cũng sẽ không ngồi yên chờ chết.
Lần trước nhà kho của cô ấy bị thiêu rụi, có thể nhìn ra cô ấy để lại cho mình rất nhiều đường lui, rất khó để hạ gục cô ấy ngay.”
Dạ Vũ Đình nhìn chằm chằm vào người phụ nữ nhỏ bé trên màn hình tivi bằng ánh mắt nham hiểm.
Người phụ nữ nhỏ bé rất ung dung, từ đầu buổi họp báo cho tới kết thúc, giọng điệu không hề thay đổi.
Ngay cả anh ta cũng không nhìn ra rốt cuộc cô có tức giận hay không.
Là anh ta đã quá chủ quan.
Anh ta không nên xem Tống Hân Nghiên là người kia…
Dù gì… họ vẫn có sự khác biệt.
Dạ Vũ Đình kiềm nén cơn giận, giải quyết dứt điểm: “Chuyện này không thể kéo dài được, đừng để người khác nắm đằng chuôi.”
“Tôi hiểu rồi.”
…
“… Leon Biotech công nhận sự thật đã cho thêm kim loại nặng vào nguyên liệu sáp ong, dẫn đến mỹ phẩm mà Công ty Trách nhiệm hữu hạn mỹ phẩm Nghiên Mị sản xuất có hàm lượng kim loại nặng vượt mức cho phép, mang tới tổn hại nghiêm trọng đối với cơ thể và tinh thần của người tiêu dùng.
Leon Biotech sẽ chịu trách nhiệm chính về sự cố lần này, gánh trách nhiệm bồi thường thiệt hại về y tế và tinh thần cho tất cả người tiêu dùng.
Đồng thời phải bồi thường gấp ba lần cho Công ty Trách nhiệm hữu hạn mỹ phẩm Nghiên Mị…”
Trong phòng họp của Công ty Trách nhiệm hữu hạn mỹ phẩm Nghiên Mị, tin còn chưa phát hết thì cả phòng họp đã sôi sục.
Tất cả đều nhảy cẫng lên, ôm lấy nhau vừa nhảy múa vừa reo hò.
Khương Thu Mộc hào hứng đến độ hốc mắt đỏ hoe, túm lấy tay của Tống Hân Nghiên, kích động nói: “Bên cảnh sát, Sở Công thương và giám sát chất lượng, cả ba cùng đưa ra tuyên bố.
Tuy chúng ta gặp bất lợi trong khâu giám sát, nhưng không phải gánh trách nhiệm thực tế nào hết… Cuối cùng cũng rửa sạch nhục nhã.
Ôi má, mấy ngày nay tớ chịu uất ức đủ rồi!”
Tống Hân Nghiên gật đầu mỉm cười: “Đúng vậy, cuối cùng sự thật đã được sáng tỏ.”
Mọi người trong phòng họp kích động vô cùng, Tống Hân Nghiên đứng dậy vỗ tay một cái.
Tất cả đều bỗng dưng yên lặng, cùng nhìn về phía cô.
Tống Hân Nghiên khẽ mỉm cười, đứng dậy rồi chân thành cúi đầu với họ.
“Khoảng thời gian này, cảm ơn mọi người đã chịu đựng và kiên trì cùng tôi, cảm ơn mọi người đã không bỏ cuộc.”
Tiếng cười vang vọng trong phòng họp: “Tổng giám đốc Tống, cô khách sáo rồi.
Có sóng gió nào mà chúng ta không trải qua cùng nhau chứ.”
“Chúng ta đã thu hồi mỹ phẩm ban đầu với giá gấp ba lần, giành được làn sóng thiện chí, các sản phẩm khác của công ty cũng liên tục bán hết.
Chúng tôi cũng đều được hưởng chiết khấu, mà cũng là chuyện nên làm thôi.
Đâu cần chịu đựng cái gì đâu, cảm ơn gì ở đây chứ?”
“…”
Mọi người nhao nhao hùa theo.
Vành mắt của Tống Hân Nghiên nóng ran, trong lòng lại thấy ấm áp.
Cô vốn chuẩn bị rất nhiều lời muốn nói, nhưng bỗng chốc lại không thốt ra được.
Đồng nghiệp đáng yêu thế này, đồng đội xuất sắc như vậy, sau này chỉ có thể gặp nhau chốn giang hồ….
Truyện Tiên Hiệp
Cô nén sự miễn cưỡng và buồn bã trong lòng, cúi người chào mọi người lần nữa.
Rốt cuộc, cô vẫn chưa nói ra lời tạm biệt.
Sau bản tin, dư luận trên mạng nghiêng về một bên.
Leon Biotech phải bồi thường một khoản tiền lớn, còn bị mắng chửi xa xả, ngày nào nhân viên giám sát chất lượng của Sở Công thương cũng tới ngồi kiểm tra sổ sách cũ với họ.
Nghiên Mị gặp họa được phúc, không những có nhiều nhà cung cấp tài lực hùng hậu chủ động tìm đến tận cửa để xin hợp tác mà còn nhờ cách xử lý sau tiêu thụ hợp lý nên doanh thu của các sản phẩm khác cũng tăng nhanh chưa từng thấy.
Cuối tuần, Tống Hân Nghiên lại tới gặp Tống Dương Minh.
Cô đưa cho anh ấy hợp đồng chuyển nhượng cổ phần và một đống tài liệu lớn mà mình đã chuẩn bị.
“Em đã hứa với chú ba và mọi người là sau khi giải quyết xong chuyện lần này thì sẽ trả cổ phần của họ lại cho họ rồi.
Nhưng Tống Thị là tâm huyết mà ông nội để lại, bất kể là bác cả, chú ba hay là nhà chúng ta, ngoại trừ anh ra, em cũng không tìm được ai có thể gánh vác chuyện này hay đáng để em tin tưởng.
Anh, em trả công ty lại cho anh.
Tuy anh chưa từng quản lý công ty, nhưng với năng lực của anh, muốn làm gì thì chắc chắn sẽ làm được tốt nhất.
Em rất coi trọng anh đó.”
Tống Dương Minh nhìn cô chăm chú, thấy nụ cười của cô sắp không duy trì được nữa mới vuốt mặt, vẻ áy náy tràn đầy trong mắt: “Xin lỗi, anh làm anh trai em mà lại…”
“Chuyện này không liên quan tới anh.”
Tống Dương Minh nhận lấy đồ: “Không muốn quản lý nữa thì thôi, Tống Thị không phải trách nhiệm của em, đừng khiến bản thân mệt như vậy.
Sau này em muốn làm gì thì làm, hễ có chuyện thì vẫn còn anh đây, anh nuôi em.”
“Vâng.” Tống Hân Nghiên mỉm cười đồng ý.
Nụ cười trên mặt cô rất đẹp, nhưng lại hơi trống vắng.
Trái tim của Tống Dương Minh như bị nụ cười này siết lại, thấy hơi bức bối, cùng thấy hơi đau lòng, còn có chút không thở nổi.
Anh ấy nắm lấy bàn tay đang đặt trên bàn của Tống Hân Nghiên: “Hân Nghiên, em có bằng lòng đi với anh không? Đi tới một nơi không ai quen biết, chỉ có anh và em thôi, chúng ta bắt đầu lại từ đầu, giống như một đôi bình thường…”
“Anh!”
Tống Hân Nghiên bị sợ hãi, vội vàng ngắt lời.
Trái tim cô loạn nhịp, đập thình thịch trong lồng ngực, qua một lúc lâu cũng chưa bình tĩnh được.
Cô gượng cười, kéo tay nhưng không rút ra được: “Anh, anh mãi mãi là anh trai của em.”
Tống Dương Minh tuyệt vọng nhắm mắt lại.
Tống Hân Nghiên: “Anh, có một số chuyện không thể đùa giỡn được.
Cũng có vài lời không thể nói ra.”
Nếu chọc vỡ, chứng tỏ sau này họ chẳng thể làm anh em được nữa.
Sẽ rất ngượng ngùng và khó xử..