Duy nhất là em Cố Nam Tây - Chương 99
- Home
- Duy nhất là em Cố Nam Tây
- Chương 99 - Bác sĩ thời đưa bạn gái đi khám phụ khoa
Đọc truyện Duy nhất là em Cố Nam Tây Chương 99 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Duy Nhất Là Em – Chương 99 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Cô vừa tò mò lại có chút hoang mang, không biết mình muốn so đo điều gì. Xưa nay cô luôn sống rất hào phóng và độ lượng, nhưng giờ mới phát hiện ra, cô chẳng hề hào phóng như thế với Thời Cẩn. Cô hận không thể giới hạn phạm vi hoạt động của anh, chiếm anh làm của riêng, không chia sẻ chút nào cho người khác.
Mạc Băng nói đúng, trong tình yêu, người phụ nữ lúc nào cũng tham lam và keo kẹt.
Thời Cẩn chưa trả lời cô, chỉ cười khẽ.
“Anh cười gì thế?” Cô hơi ảo não, cắn lên cằm anh một cái. Đến khi cắn xong, cô chợt thấy mình phóng túng quá, chẳng còn mặt mũi nào nhìn anh.
“Không có.” Anh ôm cô, gác cằm lên hõm vai người thương rồi thủ thỉ, “Anh chỉ ôm mình em, cũng chỉ từng hôn mình em mà thôi.”
Lúc này cô mới hài lòng, rút tay trong chăn ra ôm lấy eo anh.
“Mệt không?”
“Ừ.”
“Bụng còn đau không?”
“Một chút.”
Anh đứng dậy, rót cho cô ly nước ấm, đợi cô uống xong lại ân cần đỡ cô nằm vào ổ chăn ấm áp. Anh vén chăn lên, định nằm xuống cạnh cô nhưng ngừng lại một chút để hỏi ý: “Em có để ý không?”
Khương Cửu Sênh lắc đầu.
Khi ấy anh đặt lưng nằm xuống kề sát bên cô, bàn tay nhẹ nhàng xoa bụng: “Ngủ đi.”
“Còn anh?”
Anh nằm nghiêng nhìn cô: “Chờ em ngủ say anh sẽ về phòng.”
Cô muốn giữ anh lại nhưng đành thôi. Dẫu sao bọn họ chỉ mới ở bên nhau, cô không thể vội vàng như vậy. Trong lúc suy đi tính lại, cô dần mơ màng thiếp đi. Một đêm quay cuồng đã rút cạn sức lực của cô rồi!
Khi Khương Cửu Sênh tỉnh lại, trên giường chỉ còn mình cô. Không rõ Thời Cẩn về phòng tự bao giờ mà bên cạnh đã lạnh ngắt. Cô ngủ thẳng giấc không mộng mị gì, lạ thật, anh còn tốt hơn cả thuốc ngủ.
Mạc Băng cũng không đến tìm Khương Cửu Sênh, có lẽ do cô ấy thức thời, muốn để cô và Thời Cẩn có cơ hội ở riêng với nhau. Sau khi dùng xong bữa sáng, cô gửi một tin nhắn cho Trình Hội, bảo mình phải về công ty.
Chuyện của Tưởng Phi đã giải quyết xong, Khương Cửu Sênh cũng chẳng phí công can thiệp làm gì. Trước cửa khách sạn không còn thấy bóng dáng phóng viên lảng vảng trồng cây si nữa, chỉ có Mạc Băng đang đợi cô thôi.
Khi cô và Thời Cẩn xuống dưới lầu cùng nhau, một tay anh nắm tay cô, một tay cầm hành lý, chiều chuộng đến mức khiến Mạc Băng muốn mù cả mắt.
“Tiểu Kiều đâu?” Khương Cửu Sênh hỏi.
“Các nhà tài trợ cho buổi concert đã đợi ở công ty nên chị bảo Tiểu Kiều lái xe về trước rồi.” Mạc Băng nhìn về phía Thời Cẩn, cười hỏi, “Bác sĩ Thời, tôi đi nhờ xe được không?”
Anh đáp: “Được thôi.”
Nhưng cô lại ngắt lời: “Mạc Băng, chị lái đi.” Sau đó giao chìa khóa xe cho Mạc Băng, “Hôm qua Thời Cẩn ngủ muộn, không thích hợp để lái xe.”
Mạc Băng đờ người.
Tin được không, cũng có ngày mấy lời kiểu này phát ra từ miệng Khương Cửu Sênh cơ đấy! Tha thứ cho cô, cô không cầm lòng suy nghĩ trong sáng được!
Thời Cẩn cầm lại chìa khóa xe: “Không sao đâu.”
Dù Khương Cửu Sênh không yên tâm, nhưng vẫn nhượng bộ: “Vậy anh lái một lúc đi, sau đó để em và Mạc Băng thay phiên lái.”
“Được rồi.”
Mạc Băng nghẹn họng.
Chỉ có năm sáu giờ đi đường thôi mà!
Cô ấy rất muốn nhắc nhở Khương Cửu Sênh, đừng chiều chuộng đàn ông quá!
Nhân lúc Thời Cẩn đi lấy xe, Mạc Băng kéo Khương Cửu Sênh sang một bên: “Mắt mũi dính hết lên người bác sĩ Thời rồi.”
Khương Cửu Sênh cười hỏi: “Có à?”
“Có!”
Khương Cửu Sênh hời hợt: “À.”
À?
Dáng vẻ cam tâm tình nguyện phó thác bản thân này là sao hả?
Mạc Băng bỗng nhiên cảm thấy chuyện này rất nghiêm trọng: “Sênh Sênh, chị nói cho cô hay, hai người mới ở bên nhau thôi, cô không thể quá nuông chiều bạn trai như thế được.”
Trong thâm tâm cô luôn nghĩ rằng, Khương Cửu Sênh quá si mê Thời Cẩn. Mà trong chuyện nam nữ, khi một bên đã chìm đắm quá sâu, thuận lợi không nói, chỉ cần vấp phải khó khăn trắc trở, càng thích bao nhiêu sẽ càng đau khổ bấy nhiêu.
Khương Cửu Sênh phủ nhận: “Em đâu có nuông chiều anh ấy chứ.” Rồi bổ sung thêm, “Mạc Băng, em với chị thay phiên lái xe, để anh ấy ngủ nhiều một chút.”
Mạc Băng bó tay, nói mãi không chịu hiểu.
Mạc Băng quả thật nhức đầu, trước kia Khương Cửu Sênh không rõ chuyện yêu đương, cô lo lắng, giờ Khương Cửu Sênh biết yêu rồi, cô càng lo lắng hơn. Nhìn dáng vẻ của Khương Cửu Sênh, chỉ sợ nếu ngày mai Thời Cẩn đưa cô ấy đến Cục Dân chính, chắc cô ấy cũng bằng lòng chấp thuận, biết đâu còn tính đưa nhau đi trộm sổ hộ khẩu nữa.
Cũng khó trách, càng là người lạnh lùng, một khi động lòng rồi sẽ càng chìm sâu. Khương Cửu Sênh đã vậy, có lẽ, Thời Cẩn cũng không khác gì.
Xe của Thời Cẩn là một chiếc Volvo màu bạc, vừa nhìn đã biết loại đắt tiền, sở hữu tính năng vượt trội, nhưng trọng điểm nằm ở biển số của anh.
Mạc Băng kích động: “Bác sĩ Thời, đây là xe của anh à?”
Anh gật đầu.
Cô ấy lại xác nhận lần nữa: “Biển số xe 0902?”
“Ừ.”
Cô ấy thở hắt ra, cố gắng bình tĩnh: “Anh là fan cuồng đã theo dõi Sênh Sênh trong bữa tiệc trao giải hôm đó?”
Thời Cẩn rất thẳng thắn: “Đúng là tôi.”
Fan cuồng tao nhã…
Mạc Băng bừng tỉnh. Thảo nào trước đây Khương Cửu Sênh lại đi hỏi vấn đề này. Cô cứ tưởng chỉ là fan bình thường, ngờ đâu lại chơi hẳn fan cuồng, đúng là gu khác người!
Mạc Băng nhích người đến cạnh Khương Cửu Sênh, cố trêu chọc một câu: “Khương Cửu Sênh, ngay cả người hâm mộ mà cô cũng không tha.”
Khương Cửu Sênh chỉ cười, không đáp.
Cô nhớ Mạc Băng từng nói: Nghệ sĩ có gian tình với fan ắt bị người đời lên án, nhưng nếu cả đời chỉ có gian tình với một fan duy nhất, chắc chắn sẽ thành một câu chuyện để đời.
Khương Cửu Sênh nghĩ, có lẽ cô với Thời Cẩn sẽ tạo nên một câu chuyện để đời như thế.
Mạc Băng nghẹn lời, chỉ nói: “Giấu cho kĩ thân phận fan cuồng của Thời Cẩn đi đấy.” Nếu chuyện này lộ ra, e rằng fan cuồng của cả giới giải trí này sẽ tạo phản.
Vì Khương Cửu Sênh xót Thời Cẩn quá nên suốt sáu giờ đi đường, hầu như là Mạc Băng và Khương Cửu Sênh thay nhau lái xe. Khoảng hai giờ chiều, ba người đã về đến Ngự Cảnh Ngân Loan.
Xe vừa dừng lại, một bóng người xinh đẹp đã chắn trước cửa xe, kèm theo giọng nói vừa mềm mại vừa đau thương.
“Sênh Sênh.”
Mạc Băng ngồi ghế sau lạnh mặt, thánh diễn mò mặt đến làm gì không biết.
Còn ai khác ngoài Liễu Nhứ nữa chứ.
Vành mắt cô ta đong đầy nước, vẻ mặt tiêu điều, cũng không nói rõ điểm chính của câu chuyện, chỉ không ngừng khóc lóc: “Cô tha cho tôi đi, Sênh Sênh, tôi van xin cô, đều là lỗi của tôi, đều do tôi không tốt, cô giơ cao đánh khẽ được không?”
Khương Cửu Sênh lạnh nhạt liếc cô ta, không lên tiếng, chỉ ngăn tầm nhìn của Liễu Nhứ về phía vị trí người lái.
Liễu Nhứ đột nhiên nói to: “Cô thật sự muốn bức tôi chết à?”
Mẹ ôi, diễn xuất kinh thật.
Mạc Băng cũng trở tay không kịp, mãi sau mới bừng tỉnh, nhìn bốn phía ngoài cửa xe, cảnh giác nói: “Sênh Sênh, hình như có nhà báo.”
Khương Cửu Sênh lập tức phản ứng, hạ cửa xe xuống, lấy khăn quàng cổ che kín gương mặt cho Thời Cẩn và thủ thỉ: “Anh vào trước đi.”
Thời Cẩn không muốn bỏ mặc cô ở đây.
Cô đành dỗ dành: “Ngoan đi, lên lầu đợi em nhé.”
Anh do dự một chút rồi đáp: “Được rồi.”
Mạc Băng nghẹn họng.
Bác sĩ Thời… nghe lời thật nha!
Có lẽ Mạc Băng đã nhầm rồi, hình như trong mối quan hệ này, bác sĩ Thời mới yếu thế hơn, còn nghệ sĩ nhà cô chuẩn bá chủ cầm cương.
Sau khi Khương Cửu Sênh trấn an Thời Cẩn xong thì xuống xe cùng Mạc Băng.
Quả nhiên, quanh khu vực cây xanh loáng thoáng có ánh đèn flash.
Hẳn là vì vụ “trộm ca khúc”, Liễu Nhứ ăn hành ngập mồm, nên mới chó cùng rứt giậu, tìm đến đây cắn càn.
Khương Cửu Sênh lạnh lùng liếc Liễu Nhứ đang rưng rưng muốn khóc, đáp lại bằng giọng lạnh nhạt: “Mọi người ra hết đi.” Thấy khu vực cây xanh vẫn không có động tĩnh gì, cô nhấn mạnh, “Trùng hợp, tôi có chuyện cần bạn nhà báo giúp tôi tuyên bố.”
Đám nhà báo vốn định đuổi theo chiếc xe kia, nghe thấy thế lập tức vây quanh cô.
Phải đến khi xe của Thời Cẩn được lái vào hầm giữ xe, Khương Cửu Sênh mới thở phào nhẹ nhõm. Lúc cô ngước mắt lên, trong đáy mắt chỉ toàn sương lạnh.
Cô nói từng chữ một: “Từ nay về sau, Khương Cửu Sênh tôi sẽ không bao giờ đứng cùng sân khấu với Liễu Nhứ, những chương trình đã mời cô ta thì không cần liên lạc với người quản lý của tôi nữa. Những chương trình có cô ta, tôi không có hứng thú.”
Một câu nói này chẳng khác nào chặn đứng mọi con đường nổi tiếng của Liễu Nhứ.
Cô ta lập tức tái mặt.
Vốn định nhân cơ hội này tìm được chút đồng cảm, không ngờ Khương Cửu Sênh lại làm thẳng tay đến mức này. Cuồng vọng, đầy tính công kích, đây mới là Khương Cửu Sênh, sao cô ta lại quên chứ.
Sau đó, các nhà báo không ngừng tiếp cận, mồm năm miệng mười hỏi rất nhiều vấn đề, Khương Cửu Sênh trả lời rất thận trọng, sau đó thì để Mạc Băng giải quyết.
Khi Thời Cẩn lên đến nhà, hành lý bị anh tiện tay ném xuống sàn, giày cũng không kịp đổi, chỉ vội vàng kéo rèm cửa sổ ra, ánh mắt nhìn về phía cổng khu chung cư đằng xa.
Sau khi gọi điện cho phòng bảo vệ, sau khi Thời Cẩn nói rõ tình hình thì chỉ nói hai chữ: “Nhanh lên.”
Giọng điệu ra lệnh, không giận mà uy.
Anh cúp máy, gọi cho một số khác.
Một giọng nam cung kính vang lên: “Thưa anh.”
Thời Cẩn nói một cái tên: “Liễu Nhứ.”
Đầu kia đáp: “Đã tiến hành rồi.”
Giọng anh lạnh lẽo, nói ngắn gọn: “Tôi không có kiên nhẫn.”
Người bên kia lập tức trả lời: “Tôi đã hiểu.”
Dưới lầu, bảo vệ lũ lượt chạy ra, giải tán cánh nhà báo.
Mười phút sau, chuông cửa nhà Thời Cẩn vang lên. Anh mở cửa thấy Khương Cửu Sênh đang nở nụ cười đứng trước cửa, hành lý trên tay vẫn chưa đặt xuống.
Anh cầm túi giúp cô, kéo cô vào nhà, không hề hỏi chuyện ban nãy mà chỉ hỏi cô: “Thẻ từ dự bị anh cho em đâu?”
Khi gửi Bác Mỹ ở nhà cô, anh đã đưa cô thẻ từ dự bị để vào nhà.
Cô đáp: “Em trả lại rồi.” Cô thành thật trả lời: “Trong ngăn kéo đựng sữa bột của Bác Mỹ.” Khi đó vẫn chưa xác định quan hệ, cô quả thật không tiện giữ chìa khóa nhà anh.
Anh đặt hành lý xuống, để cô ngồi trên ghê sofa, còn mình ra sân thượng lấy thẻ từ dự bị và đưa cho cô: “Không cần trả, nó là của em.” Rồi mỉm cười, “Cả người anh, chó của anh, nhà của anh, anh đều muốn cho em.”
Mắt cô tràn đầy ý cười, trêu ghẹo: “Bác sĩ Thời, trước đây anh giao thẻ từ và Bác Mỹ cho em, không phải là cố ý đấy chứ?”
Anh thẳng thắn thừa nhận: “Ừ.” Anh chống một tay lên ghế sofa, nghiêng người về phía trước, nhìn thẳng vào mắt cô: “Anh đã tính hết rồi.”
Khương Cửu Sênh kề sát đến, hôn lên má anh, sau đó cười thỏa mãn. Anh ngơ ngác một lúc, hơi cong môi rồi hôn lên môi cô.
Cô ngượng ngùng, nhưng cũng không tránh, ánh mắt dịu dàng nhìn anh.
Hóa ra tâm đầu ý hợp là như thế này, chỉ một ánh mắt, cũng đủ khiến cả thế giới xung quanh phơi phới sắc xuân.
“Sênh Sênh.”
“Ừ.”
Cô rất thích anh gọi tên cô, mỗi lần lắng nghe cũng khiến cô mềm lòng. Như Mạc Băng từng cảm thán, giọng nói quyến rũ đến mức chỉ nghe thôi cũng có thể mang thai.
Anh ngồi xuống, nắm bàn tay đang đặt trên đầu gối của cô, ngẩng đầu lên và hỏi: “Buổi chiều hôm nay đừng hẹn ai nhé?”
Âm cuối cùng hơi lên giọng, rõ ràng là hỏi han, nhưng lại vô cùng mê hoặc.
Giọng anh hay quá đi mất!
Cô như bị trúng bùa, mất một lúc lâu mới hỏi lại: “Sao vậy anh?”
“Anh dẫn em đến bệnh viện.”
Cô khó hiểu: “Đến bệnh viện làm gì?”
Anh đặt tay trên bụng cô, cách lớp quần áo vuốt nhẹ: “Bệnh đau bụng kinh của em nghiêm trọng quá.”
Cô không thể từ chối, dù anh yêu cầu điều gì, cô cũng bằng lòng chấp nhận. Mãi đến khi cô ngồi trước mặt bác sĩ trưởng khoa, cô vẫn đang mơ màng không hiểu ra sao cả.
Sao lại đi khám phụ khoa cùng Thời Cẩn chứ, ngại chết đi được.
Nhưng Thời Cẩn hành động rất tự nhiên. Có thể vì bản thân anh là một bác sĩ nên anh rất bình thản khi phun chút nước khử trùng lên trước ghế đối diện với bác sĩ phụ sản, rồi dắt tay Khương Cửu Sênh ngồi xuống.
Anh ngẩng đầu, nói với bác sĩ nữ đối diện: “Làm phiền rồi, bác sĩ Hàn.”
“Khó có lúc bác sĩ Thời tự dẫn người đến đây.” Bác sĩ Hàn hơi kinh ngạc, không khỏi nhìn Khương Cửu Sênh thêm vài lần. Quả nhiên là một cô gái xinh đẹp đứng đắn.
Bác sĩ Hàn đã về hưu, nhưng bệnh viện vẫn nhiều lần ngỏ ý, muốn bà về làm việc ở bệnh viện, mỗi tháng chỉ khám một ngày. Bà vốn đã ngoài năm mươi, không mấy quan tâm sở thích của giới trẻ, nên không nhận ra Khương Cửu Sênh.
Thời Cẩn thoải mái giới thiệu: “Đây là bạn gái cháu.”
Bác sĩ Hàn đẩy kính lão trên mũi, lúc này mới nhìn kĩ cô gái đối điện. Cô bé này không chỉ xinh đẹp mà phong thái cũng rất khá, tuy đôi mắt có phần lạnh lẽo nhưng lại vô cùng sáng trong.
Không phải một cô bé tầm thường đâu. Khó trách khiến bác sĩ Thời phải khuất phục.
Bác sĩ Hàn bảo cô duỗi tay ra, vừa dò mạch vừa nói: “Bạn gái lại càng tiện, ở lại đây nghe luôn đi.”
Thời Cẩn gật đầu, đứng cạnh Khương Cửu Sênh, vẻ mặt càng chăm chú hơn cả cô.
Sau khi bác sĩ Hàn bắt mạch xong, đẩy kính lão, hỏi cô: “Có nhiều không?”
Mặt cô hơi đỏ, anh ở đây khiến cô không tự nhiên, khẽ nói: “Dạ có.”
Bác sĩ Hàn lại hỏi: “Mấy ngày?”
Cô đáp, giọng càng thêm lí nhí: “Năm ngày.”
“Có máu đông không?”
“Dạ có.” Mặt cô càng nóng, cả hai tai đỏ lựng. Cô vốn không phải dạng hướng nội, nhưng có Thời Cẩn ở đây nghe hết mấy chuyện tế nhị, dù cô có bình tĩnh hơn nữa cũng không khỏi ngại ngùng.
Bác sĩ Hàn nhận ra sự khó xử của cô, cười nói: “Bác sĩ Thời cũng là bác sĩ, cháu đừng xấu hổ, cứ nói cụ thể một chút.”
Bác sĩ Thời đúng là bác sĩ, nhưng vị bác sĩ này còn là người yêu của cô.
Cô cúi đầu, cẩn thận đáp: “Ngày thứ tư tương đối nghiêm trọng, máu đông rất nhiều.”
Bác sĩ Hàn dường như đã hiểu, viết trên bệnh án mấy chữ rồi ngẩng đầu hỏi: “Bình thường có kiêng cữ gì không?”
“Cháu không quá chú ý chuyện đó.”
“Có hút thuốc uống rượu không?”
Cô thẳng thắn đáp: “Cháu nghiện thuốc lá khá nặng, uống rượu thường xuyên.”
Bác sĩ Hàn cúi đầu, điềm tĩnh hỏi: “Còn chuyện tình dục, có thường xuyên không?”
Cô nghẹn họng.
Đúng là hỏi cặn kẽ mà, cô thề, sau này không đi khám phụ khoa với Thời Cẩn nữa.
Thấy cô chần chừ không đáp, Thời Cẩn thản nhiên trả lời thay: “Bây giờ thì chưa ạ.”
À, hóa ra mới quen nhau không lâu.
Bác sĩ Hàn cũng là người từng trải, lập tức hiểu ra, chỉ đề nghị: “Quan hệ tình dục có lợi không có hại, hai người có thể suy nghĩ một chút.”
Cô không lên tiếng nữa, cúi gằm mặt xuống.
Thời Cẩn chỉ cười không nói.
Bác sĩ Hàn viết thêm mấy chữ trên bệnh án rồi đưa cho Thời Cẩn: “Bác sĩ Thời, đưa cô bé đi siêu âm Doopler màu* nhé.”
*Siêu âm Doopler màu: là một loại siêu âm không gây đau, cho phép các bác sĩ quan sát và đánh giá tình trạng dòng chảy của máu qua động mạch cũng như tĩnh mạch chính trong cơ thể con người.
Thời Cẩn đồng ý, nói cảm ơn rồi mới đưa Khương Cửu Sênh ra khỏi phòng khám.
Cả người cô đã nóng bừng, đầu cúi thấp, kéo khăn quàng cổ che khuất mặt mình, che đến không chừa một kẽ hở nào.
Sau khi siêu âm xong, Thời Cẩn dẫn cô đến phòng làm việc chờ kết quả, cả đường đi cô đều rất yên lặng, không nói tiếng nào.
“Sênh Sênh.”
Thời Cẩn đi đằng trước, nắm tay cô. Cô bước theo sau, không ngẩng đầu, mặt che kín, chỉ lộ ra một đôi mắt xinh đẹp.
“Sênh Sênh.”
Cô vẫn không chịu ngẩng đầu.
Anh nâng mặt cô lên, khom lưng nhìn cô, bên môi có nét cười dịu dàng: “Đừng xấu hổ, anh là bạn trai em.”
Cô gắng bình tĩnh hỏi anh: “Thời Cẩn, bác sĩ nào cũng hỏi trắng ra như vậy à?”
Anh gật đầu, kiên nhẫn giải thích với cô: “Trong mắt bác sĩ, không chia nam nữ, chỉ có cấu tạo và bộ phận thôi.”
Cô tò mò hỏi: “Anh cũng vậy à?”
Anh không chần chừ đáp: “Ừ, anh cũng vậy.”
Cấu tạo và bộ phận…
Cô nhíu mày: “Em thì sao, cũng trông như mấy bộ phận hợp thành thôi à?”
Anh bật cười, ngón tay dịu dàng vuốt ve đôi mày đang nhíu chặt rồi lắc đầu: “Em là ngoại lệ.” Giọng anh giải thích nhỏ nhẹ, như đang hướng dẫn cô từng bước, “Em khác với những người xung quanh, em là bạn gái anh, bọn họ thì không.”
Lúc này Khương Cửu Sênh mới thỏa mãn.
Anh dắt cô vào phòng làm việc, dùng ly của mình rót nước cho cô: “Em đợi ở dây, anh đi lấy thuốc cho em.”
Cô đồng ý.
Sau khi Thời Cẩn đi, cô dạo quanh trong phòng làm việc của anh một lần. Sắp xếp rất đơn giản, theo đúng tiêu chuẩn của bệnh viện. Ở đây không có nhiều đồ cá nhân, ngoài cái ly trên tay cô, và một tấm hình đặt trên bàn làm việc của anh.
Người trong tấm ảnh là Khương Cửu Sênh đang cầm đàn guitar, gương mặt lạnh lùng không lấy một ý cười. Cô không nhớ mình rõ đã chụp tấm ảnh này lúc nào nữa, chỉ nhớ khi cô chụp ảnh, thợ chụp thường chê biểu cảm của cô quá nghèo nàn, mười tấm đều lạnh nhạt cả mười.
Không hiểu vì sao giờ nhìn tấm ảnh này trên bàn Thời Cẩn, cô lại thấy thật thuận mắt. Khương Cửu Sênh cầm lên ngắm nghía, khung ảnh còn rất mới, có lẽ là mới mua gần đây, ảnh được xoay vào trong, đúng lúc đối diện với ghế làm việc của anh.
Đúng lúc này, tiếng gõ cửa vang lên.
Cô ngẩng đầu, sau ba tiếng gõ, cửa bị đẩy ra. Người đến hơi kinh ngạc, mang theo ánh mắt dò xét, có vẻ đang tìm Thời Cẩn.
Khi Khương Cửu Sênh bị thương ở tay đã từng gặp cô ta, bác sĩ khoa Ngoại Nhi Tiêu Lâm Lâm, là con gái của viện trưởng bệnh viện này.
Hiển nhiên, Tiêu Lâm Lâm cũng nhận ra cô: “Sao cô Khương lại ở đây?”
Cô đặt khung ảnh về chỗ cũ: “Tôi đang đợi Thời Cẩn.”
Tiêu Lâm Lâm bỏ tay vào túi áo blouse, trên cổ đeo ống nghe, bên trong mặc một chiếc áo sơ mi màu hồng, trông rất đoan trang. Cô ta nở nụ cười xa cách: “Cô Khương đến khám bệnh à?”
Cô chỉ đáp: “Ừ.”
“Có lẽ cô Khương không biết, bác sĩ Thời có bệnh sạch sẽ, anh ấy không thích người khác đụng vào đồ của mình đâu.” Giọng điệu như nhắc nhở, kèm theo nụ cười khách sáo.
Nghe kĩ có thể thấy mấy phần quá trớn trong câu nói của cô ta.
Hiển nhiên, con gái nhà viện trưởng rất ái mộ Thời Cẩn, nên khi nói chuyện với Khương Cửu Sênh mới lộ ra mấy phần công khai chủ quyền.
Khương Cửu Sênh không thoải mái, xưa nay cô không phải là người hẹp hòi, nhưng đối với những chuyện liên quan đến Thời Cẩn, cô cảm thấy mình cũng không cần che giấu nhiều. Cô phủi quần áo trên người, ngồi xuống ghế, nhìn về phía Tiêu Lâm Lâm, chậm rãi nói: “Vậy chắc cô Tiêu đây không biết, ngay cả người của bác sĩ Thời tôi còn đụng vào được, nói gì đến mấy món đồ của anh ấy chứ.”
Tiêu Lâm Lâm biến sắc.
Gần như ngay khi Khương Cửu Sênh nói xong, ngay cửa đã phát ra tiếng phì cười.
Cô ngẩng đầu nhìn sang, là Từ Thanh Bách. Cô bình tĩnh chào một tiếng: “Bác sĩ Từ.”
Từ Thanh Bách đẩy cửa vào, sau lưng anh là Thời Cẩn đang rất vui vẻ.
Chắc hẳn anh đã nghe thấy câu nói vừa rồi của cô, nhưng nghĩ lại, cô nói đâu có sai. Tất cả đều là sự thật nên cô cứ thoải mái thôi!
Thời Cẩn đi đến bên người cô, đặt thuốc trong tay xuống, xoay ghế để cô nhìn về phía mình: “Có bệnh nhân phải cấp cứu, giờ anh chuẩn bị đi làm phẫu thuật, em ở đây đợi một chút, anh bảo Mạc Băng đến đón em.”
Cô đồng ý.
Thời Cẩn không để ý người khác, tự nhiên dặn dò cô: “Tối về anh sẽ tẩm bổ cho em, ở nhà chờ anh nhé!”
Cô gật đầu đáp: “Được rồi.”
Thời Cẩn cầm khăn quàng cổ và khẩu trang trên bàn đeo vào giúp cô, xong xuôi mới đứng dậy, nhìn về phía Tiêu Lâm Lâm.
“Bác sĩ Tiêu.” Thời Cẩn giới thiệu với cô ta, “Đây là bạn gái tôi, Khương Cửu Sênh.”