Duy nhất là em Cố Nam Tây - Chương 50
- Home
- Duy nhất là em Cố Nam Tây
- Chương 50 - Mọi chuyện đều có thể giải quyết bằng “sờ tay”
Đọc truyện Duy nhất là em Cố Nam Tây Chương 50 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Duy Nhất Là Em – Chương 50 miễn phí tại Ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Khó trách thời cổ có Chu U Vương vì một nụ cười của người đẹp mà “phóng hỏa hí chư hầu” (1), giờ đây cô đã có thể hiểu phần nào tâm trạng ấy. Nếu Thời Cẩn cũng thường xuyên cười như thế, có lẽ cô sẽ cho anh tất cả mọi thứ, cho anh phúc lợi tốt nhất luôn!
(1) “Phóng hỏa hí chư hầu”: Đây là một điển tích rất nổi tiếng gắn liền với danh tiếng của Bao Tự, một mỹ nhân cực kì xinh đẹp và quyến rũ thời Chu U Vương (781 TCN – 771 TCN) – vị vua cuối cùng của thời Tây Chu. Vì nàng vào cung mà không thích cười, Chu U Vương tìm mọi cách để nàng cười, thậm chí dùng nghìn lượng vàng để thưởng ai có thể khiến nàng cười. Sau đó Chu Vương nghe Thạc Phụ nước Quắc đốt đài lửa đùa giỡn với chư hầu để Bao Tự cười, làm cho nhà Chu diệt vong.
Chuyện gì đã xảy ra cứ để cho nó qua đi!
Khương Cửu Sênh không tự nhiên dời mắt đi chỗ khác, sau đó, lại không tự chủ được nhìn bàn tay của Thời Cẩn, cau mày nói: “Sao anh ra tay mạnh như vậy, tay bị thương rồi này.”
Thời Cẩn giấu bàn tay bị thương ra sau: “Hai hôm nữa sẽ lành thôi.” Nói rồi còn vô cùng nghiêm túc bổ sung thêm, “Sẽ đẹp lại như trước.”
Ma xui quỷ khiến thế nào, Khương Cửu Sênh lại nói: “Tôi muốn sờ tay anh.”
Bệnh cuồng tay lại phát tác không đúng lúc rồi…
“Hôm qua sau khi đánh người xong tôi vẫn chưa rửa tay.” Thời Cẩn thoải mái chìa tay ra, “Nếu em không để ý…”
“Tất nhiên là không rồi.”
Cô sờ tay anh vô cùng cẩn thận, mãi đến khi xác định rằng Thời Cẩn không đánh nhau đến sưng tay mới chịu buông ra.
Kỳ lạ thật, rõ ràng cô có rất nhiều mối nghi ngờ trong lòng, lại có thể vì hai ba câu của anh mà bỏ qua hết. Cô không hỏi anh đã xử lý việc đó như thế nào, cũng không hỏi vì sao anh lại ra tay nặng như thế. Không phải vì cô không tò mò, cô chỉ thuận theo tự nhiên để đón nhận mà thôi. Đón nhận sự thâm sâu khó lường của anh, đón nhận sự thay đổi không ngừng và thần bí của anh, đón nhận cả sự tàn nhẫn của anh nữa.
Cô không thể nhìn thấu anh.
Nhưng điều đó cũng không quá quan trọng, cô tin tưởng anh, có lẽ không liên quan đến tình yêu, mà như một loại bản năng. Cô không kìm được muốn đến gần anh, muốn hiểu rõ anh, muốn xóa tan mọi mây mù trong thế giới của anh, muốn tiến sâu vào thế giới ấy chỉ để hỏi anh một câu rằng, anh có thể trở thành fan cuồng của riêng mình cô được không?
Chuyến bay của Thời Cẩn sẽ xuất phát vào buổi trưa.
Khương Cửu Sênh đang cho Bác Mỹ ăn thì nhận được điện thoại của anh, cô mở loa ngoài, đặt điện thoại trên bàn: “A lô.”
“Sênh Sênh, là tôi.”
Cô nhếch môi: “Tôi biết là anh mà.”
Hai người như những người bạn lâu năm, ở bên cạnh nhau rất tự nhiên, vô cùng thoải mái, cũng không ai nhắc đến những việc không vui trước đó.
Thời Cẩn cho hay: “Tôi đã đến sân bay rồi.”
Cô dặn: “Đi đường cẩn thận nhé.”
“Được.” Cả đêm chưa ngủ nên giọng anh hơi khàn, “Phiền em chăm sóc Bác Mỹ.”
“Tôi đang cho nó ăn đây.” Khương Cửu Sênh sực nhớ ra gì đó, “Còn uống thì sao? Cho nó uống nước không?”
Tâm trạng Thời Cẩn phơi phới, chậm rãi nói: “Trong ngăn kéo có sữa bột tiệt trùng, bên cạnh còn có một cái bát, cứ mỗi nửa bát nước, em pha vào hai thìa sữa bột là được.”
Khương Cửu Sênh làm theo, pha cho Khương Bác Mỹ một bát sữa bột, nó lập tức ôm lấy bát, uống vô cùng vui vẻ, cứ ăn một miếng thức ăn cho chó nhập khẩu, lại quay sang uống một ngụm sữa bột, thích ý đến mức muốn bay lên tận trời.
Khương Cửu Sênh bị nó chọc cười: “Hình như nó rất thích uống sữa.”
“Ừ, Bác Mỹ giống em lắm.”
Khương Bác Mỹ vẫy đuôi, sủa một tiếng: “Gâu!”
Khương Cửu Sênh nghẹn họng.
Thời Cẩn cười chờ cô cúp máy trước, rồi nhìn chằm chằm điện thoại mình hồi lâu mới tắt máy.
“Thời Cẩn.”
Một giọng nữ truyền đến.
Thời Cẩn ngẩng đầu, thản nhiên đáp: “Cô Đàm.”
Đàm Hoàn Hề dừng bước trên lối đi của khoang máy bay, trong tay kéo theo một chiếc vali nhỏ, vén mấy sợi tóc lòa xòa ra sau tai: “Anh đã gọi tôi là cô Đàm suốt hai năm rồi.”
Cô ta nói như đang đùa, giọng điệu như hai người rất thân quen.
Ánh mắt Thời Cẩn lãnh đạm: “Cô là bệnh nhân của tôi mà.”