Duy nhất là em Cố Nam Tây - Chương 301
Đọc truyện Duy nhất là em Cố Nam Tây Chương 301 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Duy Nhất Là Em – Chương 301 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
ói rồi cậu nắm lấy tay cô đặt lên bụng mình, trượt theo cơ bụng xuống phía dưới…
Chuông điện thoại đột nhiên reo lên.
Tô Khuynh ngay tức khắc bật ngồi dậy, vội vàng mò tay ra đằng sau như có tật giật mình, nhận cuộc gọi: “Alo.”
Là Tương Bác, quản lý của cô.
“Cô đang ở đâu đấy?” Giọng anh ta khá gấp gáp.
“Tôi đang ở trên xe bảo mẫu, sao thế?”
Hà Tương Bác hơi chần chừ. “Ba cô xảy ra chuyện rồi.”
Tô Khuynh sửng sốt, một lúc sau mới trầm giọng, hỏi: “Ông ta xảy ra chuyện gì?”
“Ông ta bị dính dáng đến vụ án giết người, bên đồn cảnh sát gọi điện cho tôi để liên lạc với người nhà.” Hộ khẩu hiện giờ của Tô Khuynh là giả, không thể xóa được tên cô ở bên chỗ Tô Vạn Giang, nên Tương Bác để lại số của anh ta. Vì để tránh cho người bên ngoài hoài nghi, chuyện bên chỗ Tô Vạn Giang đều do quản lý là anh ta xử lý hết, Tô Khuynh rất ít khi ra mặt.
Cúp điện thoại xong, Tô Khuynh vẫn chưa lấy lại được tinh thần.
Từ Thanh Cửu ôm lấy cô từ phía sau: “Em sao thế?”
Cô cúi đầu như đang suy nghĩ gì đó.
Từ Thanh Cửu vịn eo cô, xoay cô về đối diện với mình: “Tô Khuynh, xảy ra chuyện gì thế em? Nói anh nghe nào.”
Tô Khuynh ngẩng đầu: “Tô Vạn Giang xảy ra chuyện.” Trong mắt cô thoáng giãy giụa, cô nói: “Em phải đến đồn cảnh sát một chuyến.”
“Anh đi với em.”
Bốn giờ, Tô Khuynh và Từ Thanh Cửu cùng đến chi đồn cảnh sát Giang Bắc, Hà Tương Bác cũng đi theo. Trước khi đi, anh ta cố tình đến nói chuyện qua với Vũ Văn Xung Phong, dặn công ty để ý một chút, đừng để người ta lợi dụng tung tin lung tung.
Tô Khuynh vừa bước vào, các anh em trong đội hình sự số 1 đã nhìn cô chằm chằm, quan sát tỉ mỉ từ trên xuống dưới.
Đúng là nữ thật kìa! Thật là thần kỳ quá đi mất, hoàn toàn không nhìn ra được luôn!
Hoắc Nhất Ninh đứng lên khỏi ghế, nhìn lướt qua đám cấp dưới: “Nhìn cái gì, cả đám không cần làm việc à?”
Các anh em tan tác như chim muông.
Trong đồn cảnh sát không có người ngoài, đều là người của đội hình sự số 1, nhưng Hà Tương Bác vẫn không yên lòng muốn nhờ vả Hoắc Nhất Ninh: “Đội trưởng Hoắc, thân phận của Tô Khuynh khá đặc thù, mong mọi người trong đội cảnh sát hỗ trợ giữ bí mật.”
“Anh yên tâm, người trong đội hình sự số 1 của chúng tôi đều là cảnh sát chân chính, không phải đám paparazzi.”
Hà Tương Bác nói cảm ơn, nhân phẩm của Hoắc Nhất Ninh thì không cần phải nghi ngờ, mà người do anh ta dẫn dắt hẳn là cũng đáng tin.
“Đội trưởng Hoắc,” Tô Khuynh khẩn cầu: “Có thể cho tôi gặp ba tôi không?”
Theo quy định thì không thể.
Hoắc Nhất Ninh hơi đẩy quai hàm: “Mười phút.”
“Cảm ơn anh.”
Hoắc Nhất Ninh gọi một cú điện thoại thông báo một tiếng, năm phút sau anh dẫn Tô Khuynh đến phòng gặp mặt. Theo quy định, trước khi bị phán quyết, người tình nghi không thể gặp mặt người thân, lần này Hoắc Nhất Ninh linh động, nhưng chỉ cho một mình Tô Khuynh đi vào.
Cô nói với Từ Thanh Cửu: “Anh chờ em ở bên ngoài nhé.”
Từ Thanh Cửu rất không yên lòng: “Anh đứng ngay ở cửa, nếu có chuyện gì thì em phải gọi to lên nhé.”
“Anh đừng lo.”
“Sao có thể không lo lắng chứ.”
Cậu ôm cô một cái rồi mới buông tay, để cô tiến vào phòng gặp mặt.
Tô Vạn Giang đang ngồi ở bên trong. Thấy Tô Khuynh đi vào, ông ta lập tức kích động đứng lên, tay đập xuống mặt bàn, chiếc còng tay bằng kim loại phát ra tiếng vang chói tai.
“Khuynh Khuynh.”
Tô Khuynh dừng chân, ngẩng đầu nhìn Tô Vạn Giang. Một tháng không gặp mà ông ta lại già hơn rất nhiều, mặt mũi sưng vù, mắt vằn tơ máu.
Tô Vạn Giang nhìn cô không chớp mắt, khóe mắt đỏ hoe: “Ba không giết người.” Ông ta nói: “Khuynh Khuynh, ba không giết người.”
Giọng ông ta hơi nghẹn ngào, ông ta mặc áo tù, hai bên tóc mai đã bạc trắng.
Người đàn ông này là ba của cô, ông ta mới năm mươi tuổi thôi mà nhìn trông giống như bảy mươi rồi vậy. Đôi mắt ông ta rất giống mắt cô.
Tô Khuynh đè nén cảm xúc trong đáy mắt, cô ngồi xuống: “Tôi không phải quan tòa, ông có nói với tôi cũng vô dụng.”
Tô Vạn Giang nắm lấy tay cô, chiếc còng tay đập liên tục lên mặt bàn, siết lấy cổ tay ông ta tạo thành một vết lằn đỏ. Giọng ông ta rất gấp gáp: “Khuynh Khuynh, cứu ba với.” Ông ta cầu xin cô: “Con cứu ba ra ngoài được không?”
Tô Khuynh không nói gì.
Trong đôi mắt thũng sâu đỏ hồng của Tô Vạn Giang tràn đầy sợ hãi, ông ta nuốt nước bọt rồi nói: “Ba không đánh bạc nữa, sau này sẽ không tiếp tục đánh bạc nữa, con mau cứu ba đi.”
“Khuynh Khuynh.”
“Khuynh Khuynh, con mau cứu ba đi, ba không giết người, ba bị oan.”
Ánh mắt ông ta đã đỏ lên, nước mắt tuôn đầy mặt.
Tô Khuynh cắn môi rút tay mình về, cô ngẩng đầu, đôi mắt thê lương và sâu thẳm: “Ông còn biết mình là ba tôi à. Lúc ông đòi tiền tôi sao không nhớ rõ ông là ba tôi đi, lúc ông uy hiếp tôi sao không nhớ hả, còn cả lúc ông đánh tôi, mắng tôi, sao ông không nghĩ tôi là con gái mà nhẹ tay một chút.” Cổ họng cô chuyển động, cố nuốt sự chua xót trong lòng xuống: “Tô Vạn Giang, ông đang bị báo ứng đấy.”
Cơ thể Tô Vạn Giang khẽ run lên một cái, ông ta ngồi trở lại trên ghế không dám nhìn vào mắt Tô Khuynh, cái lưng vốn đã còng, giờ cúi xuống trông càng già nua hơn.
“Ba cũng không muốn đâu, con…” Ông ta cúi đầu, trên đỉnh đầu toàn là tóc bạc, giọng ông ta lí nhí: “Con rất giống mẹ của con, mỗi lần ba nhìn thấy con đều sẽ nhớ tới bà ta.”
Đây là lần đầu tiên Tô Khuynh nghe Tô Vạn Giang nhắc đến mẹ của cô, thì ra ông ta hận người đàn bà kia.
Chỉ có mười phút nên cô không muốn nói thêm về người đàn bà kia. “Chỗ này không có camera giám sát, ông nói thật với tôi đi, người có phải do ông giết hay không?”
Tô Vạn Giang ngẩng đầu lên: “Không phải, ba không giết người.” Ông ta muốn bắt lấy tay của cô, nhưng nghĩ đến cái gì đó lại thu tay về: “Khuynh Khuynh, con phải tin tưởng ba, ba thật sự không giết người.”
Tô Khuynh nhìn ông ta, thật lạ lẫm, không biết có phải ông ta đang nói láo hay không. Bình thường ông ba này của cô, nếu không phải đang đánh bạc thì là uống rượu, cô chưa nhìn thấy ông ta như thế này bao giờ.
Đúng vào lúc này có tiếng đập cửa vang lên, đã hết mười phút.
Tô Khuynh đứng dậy.
“Khuynh Khuynh.”
Tô Vạn Giang nghẹn giọng gọi cô.
“Khuynh Khuynh.”
Ông ta luôn gọi như vậy, lúc không thích cô cũng gọi thế.
Tô Khuynh quay đầu, nói: “Ông cố mà nhớ lại mọi chuyện từ đầu đến cuối một lần, không được bỏ qua bất cứ một chi tiết nào.”
Nói xong cô đi ra ngoài.
Ở cửa, Từ Thanh Cửu đã đứng chờ sẵn ở đó, cậu lo lắng nhìn cô: “Tô Khuynh.”
Cô giang hai tay ra: “Từ Thanh Cửu, ôm em với.”
Cậu ôm lấy cô, nhẹ nhàng vỗ lên bờ vai của cô.
Cô tựa trên vai cậu: “Em không muốn quan tâm tới ông ta.” Giọng cô khàn khàn, lời nói hơi nghẹn ngào: “Thậm chí em còn hy vọng ông ta ngồi trong tù cả đời đừng đi ra ngoài.”
Thế nhưng mà, khi nhìn thấy mái tóc bạc phơ cùng cái lưng còng xuống của người đàn ông kia, nghe ông ta cầm tay mình mà gọi Khuynh Khuynh, cô vẫn không đành lòng.
“Không biết vì sao mà trong đầu em luôn nhớ tới những lúc ông ta tốt với em.” Cô nghiêng đầu nhìn Từ Thanh Cửu, đôi mắt cô đỏ hoe, những giọt nước mắt nhỏ bé rơi từ khóe mắt xuống ướt đẫm, cô nói: “Nghĩ kỹ lại thì vẫn từng có những lúc như thế, lúc em còn rất rất nhỏ, khi đó hình như mẹ còn chưa bỏ đi cùng người khác. Cả nhà em sống trong một căn hộ rất nhỏ, trong nhà chẳng có gì cả, ở cửa có một con ngựa gỗ, hình như con ngựa đó do Tô Vạn Giang đi làm công trong xưởng mộc đổi lấy. Em không nhớ rõ lắm, nhưng hình như trước kia lưng ông ta không còng như thế này.”
Con người thật kỳ quái, bình thường chỉ muốn kẻ mình ghét nhanh chết đi, nhưng đến lúc trông thấy dáng vẻ thê thảm của người đó là lại bắt đầu cảm thấy đáng thương.
Từ Thanh Cửu hôn nhẹ lên mắt cô: “Vậy chúng ta mời luật sư cho ông ta nhé.”
Tô Khuynh nghĩ một lúc, cô ngửa đầu nhìn cậu bằng đôi mắt đỏ hồng, hỏi: “Có thể mời vị luật sư nào tốt một chút được không?” Tô Vạn Giang tứ cố vô thân, ngoài cô ra sẽ không còn ai quan tâm đến sự sống chết của ông ta nữa.
“Đương nhiên có thể.”
Dù sao người đàn ông kia cũng là ba của cô.
Tô Khuynh ôm lấy eo Từ Thanh Cửu. “Thanh Cửu, tại sao anh lại thích một người như em chứ?”
Từ Thanh Cửu hỏi lại cô: “Em cảm thấy em là hạng người gì?”
Cô cười khổ: “Là một kẻ đắm mình trong vũng bùn, ngày ngày chỉ có thể kéo dài hơi tàn sinh tồn ở tầng thấp nhất, đã từng nhìn thấy hết nhân tình thế thái, toàn thân đầy vết bẩn.” Ở bên cô chắc là rất mệt mỏi, không thể đường hoàng và thoải mái được.
Anh tốt như vậy, hoàn toàn xứng với bất kỳ cô gái có gia thế trong sạch nào mà không phải loại như cô, cuộc đời trắc trở, không chỗ nương tựa không nơi dựa dẫm.
“Nói lung tung.” Từ Thanh Cửu nắm lấy tay cô rồi cắn một cái: “Em cũng chỉ là Tô Khuynh mà anh thích thôi, nói cái gì mà toàn thân đầy vết bẩn chứ, không cho phép em tự coi thường mình như vậy.”
Cô rất tốt.
Cho dù đi trên con đường chông gai, cho dù không được đối xử tốt, nhưng cô vẫn chân thành và lương thiện như thế.
Bệnh viện Thiên Bắc.
Sắp hoàng hôn, ráng chiều màu cam chiếu từ ngoài cửa sổ vào bên trong, trải đầy màu sắc lên mặt đất. Cửa phòng bệnh VIP bị đẩy ra làm ánh nắng lọt vào, nhưng lại bị thân hình của người đàn ông ngăn trở. Ông ta tiến vào phòng và đóng cửa lại.
Từ Trăn Trăn lập tức ngồi dậy: “Ba.”
Người tới khoảng năm mươi tuổi, đầu đội mũ lưỡi trai, làn da ngăm đen thô ráp, dáng người cao to. Ông ta chính là ba đẻ của Từ Trăn Trăn, Khương Dân Hải.
Ông ta khóa cửa lại, kéo rèm cửa sổ vào.
Từ Trăn Trăn vội vàng hỏi: “Bên đồn cảnh sát thế nào rồi?”
Khương Dân Hải xắn tay áo lên, vì thời gian dài làm công việc nặng nhọc mà cơ bắp trên cánh tay ông ta rất rắn chắc. Ông ta cởi mũ lưỡi trai xuống: “Con gái của Tô Vạn Giang đến đồn cảnh sát.”
Một nửa bên mặt của Từ Trăn Trăn bị quấn băng gạc, nửa còn lại trắng nõn nà, cô ta ngẩng đầu nhìn ba mình, ánh mắt lóe lên sự hung ác nham hiểm, cô ta nói: “Không thể để Tô Vạn Giang được ra ngoài.”
Trong văn phòng Khoa Ngoại tim mạch.
Tấm bảng tên màu bạc ở cửa bị ánh nắng chiều chiếu lên, màu vàng và bạc giao thoa với nhau phản chiếu thành thứ sắc màu ấm áp, phía trên tấm bảng viết sáu chữ, chia làm hai dòng: Khoa Ngoại tim mạch/ Thời Cẩn.
“Khi nào có kết quả giám định?” Thời Cẩn cúi đầu, trong tay cầm chiếc bút máy, anh đang nói chuyện điện thoại. Có những vệt nắng nhỏ vụn lọt qua cửa sổ hắt lên cái cổ thon dài và áo blouse trắng của anh, ngồi giữa ánh nắng, trông cả người anh nhu hòa đi rất nhiều.
Đầu bên kia, Tần Trung trả lời: “Nhanh nhất cũng phải ba ngày ạ.”
Có người gõ cửa, ba lần.
Thời Cẩn cúp điện thoại, nói: “Mời vào.”
Là Từ Thanh Bách đẩy cửa tiến vào. Anh ta trở tay đóng cửa lại, gương mặt treo nụ cười: “Thời Cẩn, thẳng thắn đi sẽ được khoan hồng.” Trong con mắt của anh ta đầy ẩn ý sâu xa.
Thời Cẩn trưng ra thái độ đang làm việc công: “Nếu không có chuyện gì liên quan đến công việc thì xin mời ra ngoài, tôi còn có bệnh nhân.”
Từ Thanh Bách chẳng những không đi mà còn kéo ghế ngồi xuống: “Ai chơi kiểu qua sông đoạn cầu như thế hả, thế khi nào lấy được DNA rồi là cậu sẽ quay người không thèm để ý đến tôi đúng không?” Anh ta bắt chéo chân, ung dung dựa vào thành ghế. Chiếc áo blouse trắng không được mặc cẩn thận, để mở cổ lộ ra áo sơmi màu hồng ở bên trong. Đúng là anh chàng đẹp như ngọc, phong lưu vô bờ: “Tôi suy nghĩ suốt một đêm, cuối cùng cho ra một kết luận thật đáng sợ.”
Thời Cẩn đang xem một bệnh án nên không ngẩng đầu.
Từ Thanh Bách tự nói tự nghe, vô cùng hào hứng: “Cậu muốn DNA của chú hai tôi thì chỉ có thể là để giám định quan hệ huyết thống. Từ việc này có thể suy đoán ra có khả năng Trăn Trăn không phải là con gái của chú hai tôi.” Lông mày của anh ta nhướn lên, vẻ mặt như thể mình là Sherlock Holmes vậy, tay vân vê cằm: “Tiếp theo nữa là, xưa nay cậu không bao giờ lo chuyện bao đồng, chắc chắn cậu không thèm quan tâm chuyện Trăn Trăn là thật hay giả, vậy thì nguyên nhân mà cậu nhúng tay vào cũng chỉ có một.”
Chân tướng chỉ có một!
Từ Thanh Bách nhìn Thời Cẩn: “Rất có khả năng, cô bạn gái Khương Cửu Sênh của cậu, là người của nhà họ Từ chúng tôi.”
Thời Cẩn ngẩng đầu, thần sắc không hề thay đổi, trong mắt không có sự hoang mang, giống như một đầm mực tĩnh lặng. Anh nói ngắn gọn, lời ít mà ý nhiều: “Còn chưa có kết quả, đừng có rêu rao lung tung.”
Ồ? Vậy là thừa nhận rồi sao?
Vẻ mặt Từ Thanh Bách vừa kinh sợ vừa sung sướng: “Trời ạ, Thời Cẩn, nếu thật là như thế thì cậu phải gọi tôi là anh cả đấy.” Ngẫm thôi cũng làm máu trong người sôi trào rồi!
Thời Cẩn cạn lời. Truy cập fanpage https://www.face book.com/webtruyen onlinecom/ để tham gia các event hấp dẫn.
Anh không quan tâm đến anh ta, tiếng chuông báo có tin nhắn vang lên, anh nhìn thoáng qua màn hình điện thoại, không thèm ngẩng mặt nhìn Từ Thanh Bách: “Sênh Sênh đến đây, anh có thể trở về phòng làm việc của anh được rồi.”
Anh cả mà cũng dám đuổi à!
Thù này, ông anh cả nhớ kỹ rồi nhá! Từ Thanh Bách phất tà áo blouse trắng, đứng lên: “Thời Cẩn, làm cái gì rồi cũng có ngày trả giá nhé!”
Hừ hừ, sớm muộn gì cũng có một ngày cậu phải cúi đầu gọi tôi là anh cả!
Từ Thanh Bách càng nghĩ càng sướng, tâm trạng rất tốt rời khỏi văn phòng của Thời Cẩn. Vừa đi ra ngoài anh ta đã đụng ngay phải Khương Cửu Sênh.
Cô lập tức chào hỏi: “Bác sĩ Từ.”
Nếu Khương Cửu Sênh thực sự là người của nhà họ Từ thì tốt quá, còn Từ Trăn Trăn kia à… Không phải anh ta có thành kiến, mà thật sự là không thích. Anh ta càng nhìn Khương Cửu Sênh, càng thấy có phong thái của người nhà họ Từ cơ.
Xem ra, tám, chín phần là người một nhà rồi.
Từ Thanh Bách cười vô cùng hiền hòa: “Sênh Sênh, khách sáo với anh làm gì, tuổi của em cũng bằng với Sắt Sắt, cứ gọi anh là anh đi.”
Khương Cửu Sênh hơi ngây ra.
Thời Cẩn đi tới nắm lấy tay Khương Cửu Sênh, kéo cô vào phòng và đóng cửa lại.
“Rầm!”
Cửa bị đóng sầm lại, Từ Thanh Bách sờ mũi mình, suýt nữa thì bị đập trúng rồi. Anh ta không tức, không sao hết, rồi sẽ có ngày cậu ăn quả đắng nhé. Anh cả đây tạm thời nhớ kỹ thù này, chờ ngày sau sẽ báo.
Thời Cẩn đặt Khương Cửu Sênh lên ghế ngồi của mình rồi cúi đầu hôn cô, sau đó mới buông ra, xoa phần son đã bị lem trên môi cô.
Ánh mắt của cô rất sáng: “Thời Cẩn, ngày mai em phải đi Vân Thành để quay phim.”
Khương Cửu Sênh ngồi, còn Thời Cẩn đứng dựa vào bàn làm việc ở trước mặt cô, anh khom người lau khóe môi cho cô: “Em đi mất bao lâu?”
“Sáng mai đi, tối ngày kia về.”
Vốn định về cùng đoàn làm phim vào ngày kìa, nhưng cô không nỡ đi quá lâu, sẽ nhớ anh lắm.
Thời Cẩn nhìn lướt qua lịch làm việc trên bàn: “Ngày kia anh không có giải phẫu, anh sẽ đi đón em.”
Khương Cửu Sênh lắc đầu: “Anh phải đi đi lại lại như thế sẽ rất mệt.”
Cô thè lưỡi muốn liếm môi, lại đụng phải đầu ngón tay hơi lạnh của Thời Cẩn.
Thời Cẩn cười, ngón tay tiếp tục vuốt ve môi cô, không để ý đến chuyện đầu ngón tay đã dính son đỏ: “Anh không mệt.” Anh kiên trì: “Anh sẽ đi đón em.”
Khương Cửu Sênh nói được, tùy anh đi.
Thời Cẩn đứng lên, đổi tư thế. Anh bế cô đặt lên trên bàn, còn mình thì ngồi ở ghế: “Sênh Sênh, chuyện của ba em có tin tức.”
Khương Cửu Sênh hơi ngẩn ra, đáy mắt có sắc thái vui mừng, cô rút một tờ khăn giấy lau son trên tay anh: “Tra được cái gì vậy anh?”
Ngón tay anh rất trắng, lại dính son đỏ, móng tay được cắt gọn gàng. Màu trắng và màu đỏ của son tôn lên lẫn nhau. Đôi tay cầm dao giải phẫu này, thật sự đẹp đến không thể tưởng tượng nổi.
“Khoảng ba ngày nữa mới có kết quả, hiện tại vẫn còn chưa xác định, đến lúc đó anh sẽ nói cho em biết.” Nhỡ có sai lầm lại thành công dã tràng.
Cô rất muốn hỏi, nhưng suy nghĩ một lúc vẫn thấy không nên hỏi thì hơn, cứ nghe theo Thời Cẩn thôi: “Được ạ.”
Thời Cẩn nhìn cô như muốn nói cái gì đó, anh im lặng một lúc lâu, bỗng anh ôm eo cô kéo qua: “Sênh Sênh.”
“Ừ.”
“Nếu em có ba, có người nhà, liệu có khi nào em sẽ không còn ỷ lại vào anh như thế này không?” Trong mắt anh có một loại cảm xúc mờ mịt hoảng loạn, anh nhìn cô chăm chú, ánh mắt vừa cẩn thận vừa nóng rực: “Sênh Sênh, nếu em có rất nhiều người để thích, có phải em sẽ không còn thích anh nữa hay không?”
Anh thật là, sao lại lo được lo mất thế này.
Có lẽ các triệu chứng của bệnh rối loạn nhân cách hoang tưởng sẽ không giảm bớt. Bọn họ đã ở bên nhau lâu như vậy rồi mà anh vẫn còn rón rén như giẫm lên băng mỏng như vậy.
Khương Cửu Sênh đưa tay ra, bàn tay cô lạnh buốt dán lên mặt anh: “Sao anh cứ hay nghĩ lung tung thế.” Cô áp người mình xuống, đến gần anh hơn, ánh mắt cô nhìn xoáy sâu vào mắt anh. Cô nói rất chậm, rất nghiêm túc: “Thời Cẩn, ba mẹ là người cho em sinh mạng, nhưng anh thì khác. Nếu như không có bệnh tật hay thiên tai thảm họa, anh chắc chắn sẽ là người kết thúc sinh mạng của em. Sức khỏe em không tốt như anh, hẳn là không sống lâu bằng anh được đâu. Mặc dù bây giờ là thế kỷ 21, chôn cùng thì rất quê mùa, nhưng mà…”
Cô cúi đầu, hôn nhẹ lên sống mũi của Thời Cẩn một cái, cô nói: “Em cảm thấy trên đời này nếu không có anh, thì dù là một ngày em cũng không muốn ở thêm nữa.”
Anh cực đoan!
Cho nên, cô cũng cực đoan cùng với anh. Không để lại lối thoát, hao hết tất cả sức lực, đem cơ thể, mạng sống và cuộc đời của cô đều dâng hết cho anh.
Thời Cẩn cười, đôi mắt anh cong thành một vòng cung nhỏ, trong mắt anh có những ngôi sao quay xung quanh bóng dáng của cô, anh nói: “Vậy anh nhất định phải sống cực kì lâu.”
Anh không thể ra đi trước cô được, người còn ở lại nhất định sẽ khóc, và người đó không thể là cô.
Khương Cửu Sênh ôm cổ anh: “Vâng, chúng ta sẽ ở bên nhau, sống lâu trăm tuổi luôn.”
Dáng vẻ đẹp nhất của tình yêu không gì khác hơn là đất vàng xương trắng, trăm tuổi không lo.
Năm tháng yên tĩnh, ánh sáng cuối ngày nơi chân trời rơi xuống.
Điện thoại của Khương Cửu Sênh bỗng đổ chuông, cô ôm Thời Cẩn, lười biếng không muốn động đậy. Thời Cẩn mỉm cười, giúp cô nhận cuộc gọi rồi đặt điện thoại ở bên tai cho cô.
Khương Cửu Sênh thích chí mở miệng nói: “Alo.”
Là Mạc Băng: “Sênh Sênh, xảy ra chuyện rồi.”
Cô ngồi thẳng dậy, cầm lấy điện thoại, thu lại nụ cười: “Làm sao thế”
Giọng của Mạc Băng khá gấp gáp: “Giới tính của Tô Khuynh bị lộ rồi.”