Duy nhất là em Cố Nam Tây - Chương 267
- Home
- Duy nhất là em Cố Nam Tây
- Chương 267 - Tô vấn theo đuổi vợ, vũ văn bị bỏ thuốc
Đọc truyện Duy nhất là em Cố Nam Tây Chương 267 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Duy Nhất Là Em – Chương 267 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Chín giờ tối, Thời Cẩn mới về đến nhà. Có thể là bởi vì đột ngột công khai thân phận nên bên ngoài chung cư Ngự Cảnh Ngân Loan xuất hiện rất nhiều phóng viên, xe của Thời Cẩn bị chặn lại rất lâu mới đi được vào gara.
Thang máy vừa tới tầng bảy, anh đã nhìn thấy Khương Cửu Sênh đang đứng đợi anh trước cửa thang. Cô ôm chó, mặc hoodie chui đầu ngoại cỡ dài qua quần sooc, để lộ đôi chân thon dài thẳng tắp. Cô ôm Khương Bác Mỹ trong tay, mỉm cười nhìn anh.
Thời Cẩn nghĩ, đêm nay nhất định phải tạo thật nhiều vết hôn trên chân cô mới được, như vậy, cô sẽ không mặc quần ngắn như thế này nữa.
Trong hành lang không có người, anh dắt cô quay về nhà, sau đó ném Khương Bác Mỹ trong lòng cô xuống trước cửa. Anh bế cô đặt lên tủ giày, vén vạt áo nỉ của cô lên, cúi đầu hôn lên chân cô, mút thật mạnh, tạo thành dấu vết mới buông cô ra.
Khương Bác Mỹ cạn lời. Đột nhiên nó nhớ Bánh Trôi quá…
Khương Cửu Sênh cười ôm cổ Thời Cẩn, hơi thở như hoa lan phả vào lỗ tai anh: “Thích chân của em à?”
“Ừ.” Anh cứ thế ôm cô đi tới ghế sofa.
Sao chỉ thích mỗi chân cô được, có chỗ nào mà anh không thích đâu. Anh nắm tay của cô, đặt lên cổ áo mình.
Cô tự nhiên cởi cà vạt cho anh, cởi hai cúc áo trên cùng để lộ ra xương quai xanh xinh đẹp, còn tinh xảo hơn của phụ nữ ba phần của anh. Cô hiểu tại sao bác sĩ Thời nhà cô không thích cô lộ chân, bởi vì chính cô cũng không muốn người phụ nữ khác nhìn thấy xương quai xanh của anh mà. Không phải chỉ có phụ nữ mới có làn da nõn nà mịn màng như băng như ngọc, Thời Cẩn nhà cô cũng có đó.
Cô không nhịn được hôn lên xương quai xanh của anh rồi mới hỏi anh: “Công khai thân phận có khiến anh gặp phiền phức gì không?”
“Không phiền.” Thời Cẩn cởi áo khoác ném lên ghế sofa, chạm vào nơi cô hôn mà cười: “Anh đã dành gần chín năm, chỉ để làm cho tất cả mọi người đều biết, Thời Cẩn tôi là người của Khương Cửu Sênh.”
Khương Cửu Sênh cảm thấy, bác sĩ Thời nhà cô rất biết nói lời có cánh. Không cần cố ý, chỉ vài ba câu đã có thể dễ dàng khiến cho trái tim cô nổ thành một chùm sáng rồi.
Sao anh lại tuyệt vời như vậy chứ.
Cô ôm cổ Thời Cẩn, ngồi lên đùi anh. Thời Cẩn thích tư thế này, lúc ân ái lại càng thích, anh thích thì cô sẽ làm.
“Gần đây em đang học bắn súng.” Cô nói.
Anh vòng một cánh tay lên eo cô, xốc cô lên một chút: “Học bắn súng làm gì?”
Cô nhìn anh, một đôi mắt hoa đào, đuôi mắt hơi cong, bên trong tràn ngập bóng dáng của anh: “Nếu có người bắt em để uy hiếp anh, em sẽ hạ gục kẻ đó.”
Lần này công khai, sợ rằng ai cũng nhìn ra được thịt trên đầu quả tim của cậu Sáu nhà họ Tần là ai, đương nhiên cô không thể trở thành gánh nặng của anh được. Làm người phụ nữ của Thời Cẩn, không thể đến một đòn cũng không chịu được.
Cô không muốn nấp ở dưới đôi cánh của anh, cô muốn sánh vai cùng anh.
Thời Cẩn hiểu cô nên sẽ không phản đối, tất cả đều chiều theo ý cô: “Không cần mời huấn luyện viên, anh dạy em.”
“Vâng.”
Anh luồn tay vào trong vạt áo cô, ôm chặt chiếc eo thon: “Sênh Sênh, anh sẽ không để cho em có cơ hội phải bắn súng, anh không nỡ.”
Hôm sau, không khí mùa thu rất dễ chịu. Ánh mặt trời chiếu xuống, trải dài trên mặt đất một màu vàng nhạt, cây thông Thường Thanh bên ngoài biệt thự Phú Hưng cũng trở nên mềm mại hơn.
Từ Trăn Trăn từ từ tỉnh lại, đập vào mắt cô ta là trần nhà màu trắng, ánh sáng rất chói mắt. Cô ta khẽ nheo mắt, sau một lúc lâu mới kịp phản ứng, bật người ngồi dậy.
Căn phòng xa lạ, còn cả chiếc giường xa lạ này nữa.
Một giọng nói thuần hậu quen thuộc bỗng nhiên vang lên: “Tỉnh rồi à.”
Từ Trăn Trăn ngước đầu nhìn rồi chợt trố mắt líu lưỡi nói: “Bác, bác trai?”
Vũ Văn Đàm Sinh ngồi trên ghế sofa trong phòng ngủ, cầm trong tay một quyển tạp chí quân sự, ăn mặc không cẩn thận tỉ mỉ như bình thường mà rất tùy ý. Ông ta cũng không ngẩng đầu lên: “Cô uống say, tôi cũng không tiện đưa cô về khách sạn, đây là chỗ ở của tôi.”
Từ Trăn Trăn kiểm tra quần áo trên người theo bản năng, ngoại trừ giày, tất cả đều nguyên vẹn. Cô ta thở phào nhẹ nhõm, xấu hổ đỏ mặt: “Làm… làm phiền bác trai quá ạ.”
Vũ Văn Đàm Sinh đặt cuốn tạp chí sang một bên, ngẩng đầu lên, nét mặt không rõ là vui hay giận: “Tôi gọi người đưa cô về.”
“Cảm ơn bác.” Nhìn thấy khuôn mặt rất giống Vũ Văn Xung Phong, Từ Trăn Trăn hơi mất hồn lạc vía.
Ngày 10 tháng 10, đoàn làm phim “Đế hậu” bắt đầu bấm máy. Nghi thức bấm máy rất đơn giản, được thực hiện ngay bên ngoài trụ sở đài truyền hình Giang Bắc. Lúc này Khương Cửu Sênh mới thấy được toàn bộ đội hình của đoàn làm phim, phần lớn là diễn viên gạo cội có tên tuổi. Khương Cửu Sênh lễ phép chào hỏi từng người một.
Vừa hoàn tất nghi thức thì Tô Vấn đã gọi Khương Cửu Sênh lại.
Cậu có hơi chần chờ nhưng rồi vẫn hỏi: “Khương Cửu Sênh, có thể cho tôi Wechat của Vũ Văn Thính không?”
Đây đã là lần thứ ba Tô Vấn xin cô Wechat của Vũ Văn Thính rồi.
Khương Cửu Sênh không thể ngờ được, cá tính của Tô Vấn vốn theo kiểu “ông là to nhất quả đất” ấy, thế mà sao lại thua triệt để, một lòng cắm đầu vào Vũ Văn Thính được nhỉ. Thực sự không tiện từ chối cậu ta tiếp nữa, cô bèn nói: “Để tôi hỏi cô ấy đã.”
Tô Vấn gật đầu, khóe miệng hơi cong lên.
Bởi vì phần lớn thời gian của Vũ Văn Thính đều tập huấn ở bể bơi, rất có khả năng không cầm theo điện thoại di động. Khương Cửu Sênh thử gửi một tin nhắn xem thế nào.
Vũ Văn Thính trả lời rất nhanh.
Sau vài tin nhắn qua lại, Khương Cửu Sênh nhìn Tô Vấn: “Cô ấy hỏi là ai?”
Hình như Tô Vấn có hơi rối rắm, cuối cùng cũng trả lời: “Tôi là fan ruột của cô ấy.”
Tính tình Vũ Văn Thính cũng không hoạt bát, trừ khi ở trước mặt Vũ Văn Xung Phong ra thì bình thường rất im lặng, nhưng quen biết lâu sẽ phát hiện ra, cô ấy rất dễ nói chuyện.
Bởi vì do Khương Cửu Sênh giới thiệu, nên cô ấy nhanh chóng đồng ý.
“Tôi đã giới thiệu Wechat của cô ấy cho anh rồi.”
Trên mặt Tô Vấn cũng rạng rỡ vui vẻ hẳn lên: “Cảm ơn.”
Khương Cửu Sênh nói không cần khách sáo. Sau đó, cô nhìn thấy Tô Vấn không kịp chờ nữa vội cúi đầu nhìn điện thoại chằm chằm, hàng lông mi dài dường như đang run rẩy, dáng vẻ rất căng thẳng.
Cô nhớ Thời Cẩn từng nói, trước khi Tô Vấn debut, cậu ta đã từng chi tiền để được vào đội tuyển bơi lội quốc gia, nhưng thật sự bơi quá kém, mới mấy ngày đã bị khuyên rút lui. Cô thầm nghĩ, chắc chắn cậu ta đến đội tuyển bơi lội để tìm Vũ Văn Thính rồi. Khi đó Tô Vấn mới bao nhiêu tuổi đâu, chàng trai mười mấy tuổi, vừa rung động đã hoàn toàn đổ gục.
Chỉ có điều, dường như Vũ Văn Thính không có ấn tượng gì với anh, con đường này vẫn còn rất dài.
Ngón tay Tô Vấn run lên. Cậu suy nghĩ mười mấy phút đồng hồ mới gửi đi được một tin nhắn: “Tôi là Tô Vấn.”
Vũ Văn Thính trả lời rất nhanh: “Chào anh, tôi là Vũ Văn Thính.”
Ảnh đại diện của cô là một bể bơi, Tô Vấn chăm chú nhìn, đầu giống như được ngâm nước, ngoài rạo rực ra thì chẳng còn gì khác.
Lưu Xung đi tới, thấy nghệ sĩ nhà mình đang ôm điện thoại di động, cười giống như con chó poodle đang đến mùa tìm bạn tình ở nhà anh ta vậy. Anh ta hơi sợ hãi hỏi: “Ông tổ Vấn ơi, cậu cười cái gì thế?”
Tô Vấn không ngẩng đầu: “Lưu Xung.”
Tính tình cụ tổ này vô cùng thất thường, bị cậu ta chỉ mặt gọi hẳn tên ra như vậy khiến Lưu Xung tê cả da đầu, tê dại cả cột sống: “Sao, sao thế?” Lại định chê quần áo của anh ta xấu xí à? Hay kiểu tóc low quá?
Tô Vấn ngẩng đầu, gương mặt vốn đã giống như hồ ly tinh kia vừa mỉm cười một cái là có thể câu mất cả linh hồn của người ta: “Đã lâu rồi tôi chưa tăng tiền lương cho anh nhỉ.”
Lưu Xung ngớ người.
Van xin ngài đây tổ tiên ơi, ngài đừng cười nữa, trái tim tôi ngừng đập bây giờ! Mặt Lưu Xung đầy vẻ cảnh giác: “Tô Vấn, cậu khó chịu chỗ nào à?” Không dưng tự nhiên tăng tiền lương còn đáng sợ hơn trừ tiền lương ấy chứ? Không phải muốn tiễn tôi lên đường đâu nhỉ?
Cũng hết cách, không phải lòng dạ anh ta nhỏ mọn, mà là bình thường Diêm vương Tô Vấn làm việc rất xấu tính.
Tô Vấn gật gật đầu như thật: “Đúng là không ổn, tim không ổn.”
Lưu Xung vừa định nói để cho bác sĩ Lưu tới khám thì Tô Vấn đã ôm ngực, cười giống như một con hồ ly tinh ngàn năm: “Tim sắp nổ tung rồi.”
Nổ tung á?
Ha ha.
Lưu Xung thò cổ lại gần, liếc nhìn màn hình di động của Tô Vấn, thấy trên khung chat Wechat có mấy tin nhắn, chú thích trên đầu là… Thính Thính Bảo Bối.
Tô Vấn: “Tôi là Tô Vấn.”
Thính Thính Bảo Bối: “Chào anh, tôi là Vũ Văn Thính.”
Tô Vấn: “Tôi là fan của cô.”
“Ồ.” Thính Thính Bảo Bối: “Cảm ơn.”
Tô Vấn: “Sau này tôi có thể nhắn tin Wechat với cô được không?”
Thính Thính Bảo Bối: “Tập huấn đặc biệt, phải tịch thu điện thoại di động.”
“Cô không cần phải trả lời tôi đâu.” Tô Vấn: ” Tôi có thể tự mình nhắn.”
Ở cuối cuộc đối thoại, là meme Tô Vấn gửi và dấu ba chấm của Vũ Văn Thính.
Tô Vấn: [Vui vẻ].jpg
Thính Thính Bảo Bối: “…”
Lưu Xung cạn lời.
Thính Thính Bảo Bối á? Cũng chỉ có Tô Vấn đặt được cái tên buồn nôn như vậy. Đến tấm ảnh của Vũ Văn Thính mà cậu ta còn hôn, thì còn chuyện điên rồ gì mà cậu ta không làm được đây. Lần này thì hay rồi, còn có cả Wechat của Vũ Văn Thính nữa chứ, Lưu Xung chỉ lo anh chàng sẽ gửi hình ảnh HD chụp cơ bụng của mình đi thôi.
Bởi vì lúc phỏng vấn Vũ Văn Thính đã nói, cô thích người có cơ bụng.
Chẹp chẹp chẹp, ôi cái thằng bé ấu trĩ Tô Vấn này… Không phải Lưu Xung khinh bỉ cậu ta đâu, nhưng mà á, bình thường cậu ta ngang ngược vậy thôi, chứ cứ tới trước mặt Vũ Văn Thính một cái là vừa rụt rè vừa ngớ ngẩn. Mới nhắn tin mà tim đã nổ tung rồi à? Từ đầu đến cuối Vũ Văn Thính người ta đều thờ ơ kìa, cả cuộc nói chuyện chỉ có Tô Vấn thiệt thòi thôi!
Lưu Xung còn đang suy nghĩ thì Tô Vấn đã đá một chân qua: “Cút ngay, ai cho anh xem.”
Mẹ kiếp, có bản lĩnh thì đến trước mặt Vũ Văn Thính mà ngang ngược đi!
Tay Tô Vấn run rẩy, suy nghĩ rất lâu, lại nhắn một tin Wechat nữa: “Tôi có thể gọi cô là nàng tiên nhỏ được không?”
Thính Thính Bảo Bối: “…”
Lưu Xung cảm thấy bà mụ thật thần kỳ, sao có thể tạo ra một sinh vật như Tô Vấn này vậy. Ở trước mặt người ngoài cậu ta ngang ngược bao nhiêu thì ở trước mặt Vũ Văn Thính liền ngoan ngoãn bấy nhiêu.
Sau khi buổi lễ bấm máy kết thúc, Phó Đông Thanh tới chặn đường Khương Cửu Sênh.
“Người phát ngôn quảng cáo mới của TEFRE là cô phải không?” Ngày hôm qua, cô ta nhận được thông báo hủy bỏ hợp tác của TEFRE, người phát ngôn thay đổi thành Khương Cửu Sênh.
Lần đầu tiên, quảng cáo của Phó Đông Thanh bị người khác cướp mất.
Khương Cửu Sênh thản nhiên như thường: “Ừ, là tôi.”
Khuôn mặt Phó Đông Thanh không hiện rõ là vui hay là giận: “Cô đã dùng thủ đoạn gì để bọn họ thay đổi người phát ngôn?” TEFRE rất giữ chữ tín, danh tiếng của cô ta hay lượng tiêu thụ đều rất tốt, nếu không phải Khương Cửu Sênh dùng biện pháp khác, TEFRE tuyệt đối sẽ không tự hủy tên tuổi của mình mà hủy bỏ hợp tác.
Khương Cửu Sênh trả lời bình thản, giống như đây chỉ là chuyện nhỏ mà thôi: “Tôi nói với bọn họ, chỉ cần tôi là người phát ngôn thì tiền quảng cáo tại tất cả các khách sạn và nơi tổ chức hội nghị của tập đoàn nhà họ Tần sẽ được bạn trai tôi miễn phí hoàn toàn.”
Bạn trai.
Cô đặc biệt nhấn mạnh.
“Cô cố ý?” Phó Đông Thanh hỏi, nhưng giọng nói lại khẳng định.
Khương Cửu Sênh không hề che giấu: “Ừ.” Đã trở mặt rồi thì cô cũng chẳng buồn quanh co, vẻ mặt vẫn lạnh nhạt như thường, nói ngắn gọn đơn giản: “Cô hãy chuẩn bị tâm lý cho thật tốt vào, vì đây chỉ mới là bắt đầu thôi.”
Cô đang hạ chiến thư, tuyên chiến một cách rất đàng hoàng, ngang nhiên.
Phó Đông Thanh nhếch môi, cười nhạt: “Cô cho rằng tôi sẽ sợ cô ư?”
Bất kể là lượng tiêu thụ, danh tiếng, hay là gia thế, cô ta đều không kém.
Khương Cửu Sênh bình chân như vại, từ tốn tiếp lời: “Cô không sợ, ngay cả Thời Cẩn mà cô cũng dám nhòm ngó thì sao cô lại là người nhát gan được. Vì dã tâm của cô không nhỏ, cho nên tôi cũng sẽ không chủ quan khinh địch.” Cô ngước mắt lên, vẻ mặt không hề hống hách mà rất ung dung: “Muốn tiếp cận Thời Cẩn à? Hạ gục tôi đã rồi hãy nói.”
Đây là lần đầu tiên Phó Đông Thanh phát hiện, Khương Cửu Sênh trước giờ luôn lạnh nhạt đó hóa ra lại rất có tính công kích. Cô ấy giống như một con hổ đang nghỉ ngơi, bởi vì lười biếng nên nhắm hờ hai mắt, nhẹ nhàng thu vuốt lại, cho nên mới nhìn giống như một con mèo không quan tâm chuyện đời thôi.
“Đương nhiên, tôi không phải là người không hiểu lý lẽ, cô và tôi cũng không có thù oán gì khác, nên nếu như ngày nào đó cô chịu nhận thua thì cứ tới đây cúi đầu nói xin lỗi, hơn nữa bảo đảm sau này thấy bạn trai tôi sẽ đi đường vòng, thì lúc đó tôi sẽ dừng tay.” Giọng cô cao hơn một chút. Khương Cửu Sênh nói: “Nhưng điều kiện tiên quyết là đừng thử đi đường ngang ngõ tắt, tôi cũng không phải không biết. Cô dám dùng, tôi cũng dám đáp lễ cho cô.”
Tùy tiện nói toạc ra, nhưng cũng không phải không có giới hạn.
Phó Đông Thanh gườm mắt nhìn nhưng vẫn rất thong dong, cười mà như không cười, giận mà như không giận: “Khương Cửu Sênh, cô thật ngông cuồng.”
Cô cười đáp lễ lại: “Bạn trai tôi là Thời Cẩn, tôi ngông cuồng một chút thì có sao?”
Phó Đông Thanh không còn biết nói gì đáp lại.
Lúc buổi lễ kết thúc, mặt trời sắp lặn hẳn xuống cuối chân trời.
Khương Cửu Sênh day day giữa hai đầu lông mày, nằm co trên hàng ghế sau của xe bảo mẫu: “Em chợp mắt một lúc, đến nơi chị gọi em nhé.”
“Ừ.” Mạc Băng đưa cho cô một cái chăn mỏng.
Trợ lý Tiểu Ma lái xe. Tiểu Ma là một người tính tình chậm chạp, lái xe cũng chậm, rất thích hợp để nhắm mắt nghỉ ngơi một lát trên xe, bỗng nhiên, cậu ta đạp phanh xe kít một cái.
Khương Cửu Sênh mở mắt ra: “Làm sao vậy?”
Tiểu Ma dừng xe bên lề đường, mở cửa sổ nhìn ra bên ngoài: “Hình như đằng trước có tai nạn giao thông.” Lạ thật, sao cậu lại cảm thấy mấy chiếc xe màu đen ở phía trước quen quen, hình như luôn xuất hiện ở gần bọn họ, là ông chủ Thời Cẩn phái tới ư?
Vừa lúc Thời Cẩn gọi điện thoại đến.
“Sênh Sênh.”
“Vâng.”
Giọng nói của anh rất trầm, dịu dàng ấm áp: “Hôm nay anh không về, anh đã đặt sẵn bữa tối cho em rồi.”
Khương Cửu Sênh hỏi anh: “Anh phải đi đâu vậy?”
“Anh phải đi công tác ở Lê Thành.”
Chân mày cô hơi cau lại: “Mấy ngày?”
“Năm ngày.”
Mấy ngày nay cô đều có lịch trình, không có cách nào đi cùng anh. Người còn chưa đi, cô đã bắt đầu không yên tâm rồi, giọng nói rầu rầu ủ rũ: “Anh phải nghỉ ngơi để giữ gìn sức khỏe đấy, nhất là phải chú ý an toàn nữa.”
“Ừ, em đừng lo cho anh.” Anh vẫn còn muốn dặn dò cô: “Sênh Sênh, anh vừa tìm cho em một trợ lý, sau này em đi đâu cũng phải cho cô ấy đi theo.”
Cô không hỏi nhiều, đồng ý ngay: “Vâng.”
“Năm ngày này em đừng ăn cơm ở đoàn phim, đến giờ cơm sẽ có người đưa tới.”
“Vâng.”
Thời Cẩn hơi dừng lại một chút: “Chờ anh về nhé.”
Có thể nghe ra anh không nỡ đi chút nào.
Không có anh ở bên cạnh, cô đặc biệt nhớ anh, giọng nói cũng mềm lại: “Vâng, em biết rồi.”
Hôm sau trợ lý mà Thời Cẩn nói đã tới. Đó là một cô gái rất trẻ tuổi, tên là Tần Tả. Cô ấy không thích nói chuyện, dáng vóc rất nhỏ và gầy, nhìn đầy hào khí. Mái tóc của cô ấy được cắt rất ngắn nên trông hơi nam tính. Tần Tả luôn đứng cách Khương Cửu Sênh hai mét, không xa cũng không gần, vẻ mặt không biểu cảm, cũng không có cảm giác tồn tại gì.
Khương Cửu Sênh đoán cô ấy hẳn là vệ sĩ mà Thời Cẩn tìm cho cô.
Đương nhiên còn rất nhiều thứ cô không biết nữa. Ví dụ như, xe cô ngồi đều là xe chống đạn đã cải tiến, lúc cô đi ra ngoài có rất nhiều người ngầm đi theo, hàng xóm mới dọn tới tầng trên tầng dưới của chung cư toàn là người có luyện võ…
Tần Hành điên ruột.
Mẹ nó, Thời Cẩn phòng trộm à.
Trong năm ngày này đã xảy ra rất nhiều việc, ví dụ như, vụ tai nạn trên đường về nhà không chỉ đơn thuần là sự cố giao thông mà là một cuộc tấn công bạo lực; tập đoàn nhà họ Tần thâu tóm một công ty lớn đã lên sàn chứng khoán của Lê Thành; một nhóm buôn lậu của Lê Thành bị triệt hạ, kẻ nên chết thì chết, kẻ bị thương thì bị thương, người ngồi tù thì ngồi tù.
Ví dụ như, bà Đường mẹ của Vũ Văn Xung Phong, lại uống nửa lọ thuốc.
Tám giờ tối, Vũ Văn Xung Phong chạy tới, bác sĩ gia đình mới vừa cấp cứu xong: “Bà ấy thế nào rồi?”
“Đã rửa ruột rồi, không có gì đáng ngại, chỉ là,” Bác sĩ Triệu do dự một chút mới nghiêm nghị nói: “Có thể sẽ lại phải mời bác sĩ tâm lý.” Bệnh tâm lý của bà Đường đã nghiêm trọng hơn trước.
Vũ Văn Xung Phong nói cảm ơn, ra ngoài đứng một lúc, hút điếu thuốc rồi mới đi vào phòng. Bà Đường nằm ở trên giường, yên lặng nhìn lên trần nhà, y tá đang thay thuốc, còn có một người ngồi ở trước giường bệnh.
“Cô ở đây làm gì?” Lời anh nói ra rất lạnh lùng, kèm theo sự khó chịu không hề che giấu.
Từ Trăn Trăn quay đầu. Nhìn thấy anh, trong mắt chợt lóe lên ngạc nhiên vui mừng, cô ta nhỏ giọng trả lời: “Em tới thăm bác gái.”
“Ai bảo cô tới?” Vũ Văn Xung Phong không đến gần mà nhìn cô ta từ xa, biểu cảm trên mặt trước sau vẫn thờ ơ như một, lạnh lùng như băng: “Cô tưởng mình là ai?”
Cô ta cắn môi, máu trên mặt gần như rút hết.
“Là mẹ bảo con bé tới đấy.” Bà Đường mở miệng, giọng nói yếu ớt mong manh.
Vũ Văn Xung Phong cười lạnh một tiếng: “Bà Đường, bà cũng một vừa hai phải thôi, cho dù tôi là con của bà thì cũng có ngày bị mài sạch sự kiên nhẫn.”
Không phải tự sát sao? Gọi cô ta tới làm gì?
Anh xoay người đi ra ngoài, trên bàn ăn ngoài phòng, chai rượu Tây mới uống được một nửa còn chưa kịp dọn. Anh dừng chân, nhìn chằm chằm vào chai rượu: “Ai cho phép các người động vào chai rượu kia hả?”
Người làm bất ngờ bị tiếng quát của anh làm cho sợ hãi, sắc mặt trắng bệch: “Xin lỗi cậu chủ, là, là bà chủ mở.”
Vũ Văn Xung Phong đi tới, cầm chai rượu lên, muốn đập chai rượu kia, nhưng cuối cùng lại không nỡ.
Đây là chai rượu Khương Cửu Sênh tặng cho anh. w●ebtruy●enonlin●e●com
“Anh Vũ Văn.” Từ Trăn Trăn ở sau lưng gọi anh.
Vũ Văn Xung Phong không quay đầu lại, đầu ngón tay vuốt ve miệng chai: “Cô uống chai rượu này sao?”
Cô ta không trả lời thẳng, cảm xúc dường như đã bị kìm nén đến mức cao nhất, nhìn anh hét lên: “Tại sao anh lại ghét em? Em thích anh như vậy, sao anh lại ghét em!”
Anh đáp lại một chữ: “Cút.”
Nước mắt của Từ Trăn Trăn lập tức rơi xuống, nhưng anh nhìn cũng không nhìn cô ta lấy một cái. Vũ Văn Xung Phong cầm chai rượu Brandy chỉ còn một nửa lên, ngậm miệng chai uống một hớp lớn rồi đi vòng qua cô ta, lên cầu thang.
Rượu Brandy rất mạnh, nhưng nồng độ lại thấp, không dễ say.
Khương Cửu Sênh thích rượu Brandy nhất, cũng am hiểu nhất cách pha chế rượu Brandy có nồng độ cồn thấp.
“A lô.”
Trong điện thoại, giọng Khương Cửu Sênh hơi trầm khàn.
Vũ Văn Xung Phong cầm điện thoại di động, nằm ở trên giường: “Sênh Sênh.”
Cô đáp lại: “Vâng.”
Trong tay anh còn cầm chai rượu, quơ quơ, nhỏ giọng nói: “Pha thêm cho tôi một chai rượu Brandy có nồng độ cồn thấp nhé.”
Ban đêm, giọng nói khàn khàn của cô mang theo mấy phần lười biếng, rất nhẹ nhàng: “Chai tôi tặng anh đã uống hết rồi à?”
Vũ Văn Xung Phong đáp ngay không chút nghĩ ngợi: “Không cẩn thận làm đổ.”
Hằng năm vào ngày sinh nhật của anh, cô đều tặng anh một chai rượu, nhưng anh không động đến một chai nào, bây giờ thiếu mất một chai rồi.
Khương Cửu Sênh nói: “Được rồi, ngày mai tôi pha cho anh.”
Im lặng trong chốc lát, bỗng nhiên anh gọi cô một tiếng: “Sênh Sênh này.”
“Hử?”
Gọi xong, anh lại không nói, uống từng ngụm rượu lớn trong chai. Mùi rượu rất mạnh, đầu lưỡi và cổ họng thanh ngọt, hơi tê, nóng bỏng đến mức toàn thân anh run rẩy.
Nồng độ cồn của rượu Brandy rất thấp, anh chỉ nếm có mấy hớp, mà đã bắt đầu choáng váng, trong đầu chỉ có một gương mặt, làm cách nào cũng không xóa bỏ được.
Khương Cửu Sênh đợi một lúc: “Làm sao vậy? Tại sao không nói gì?”
“Mấy ngày nữa gọi Tạ Đãng đến, chúng ta tụ tập đi.” Giọng Vũ Văn Xung Phong khô khan, có chút căng thẳng: “Gần đây tôi hơi buồn phiền.”
“Được thôi.” Cô hỏi: “Chuyện riêng hay là chuyện công việc?”
“Hở?”
“Không phải anh nói đang buồn phiền sao?”
Anh ngửa cổ uống một hơi cạn sạch chai rượu: “Chuyện riêng.”
Chuyện riêng, cô không thể có ý kiến gì, chỉ nói: “Hút thuốc ít thôi.” Quen biết nhiều năm như vậy, cô biết thói quen của Vũ Văn Xung Phong, hút còn nhiều hơn mình trước kia.
Anh cười: “Quản tôi ít thôi.”
“Tôi cúp máy đây.”
Anh ngồi dậy, cơ thể lảo đảo: “Đợi đã.”
Khương Cửu Sênh lại để điện thoại bên tai: “Còn có chuyện gì?”
Có đấy, anh muốn nói với em, anh yêu em chết mất, anh muốn gọi tên em, anh muốn chạm vào em…
Điên mất rồi.
“Choang…”
Chai rượu rơi xuống đất, vỡ tan tành, anh ôm trán, ngã vật xuống giường.
Khương Cửu Sênh nghe thấy tiếng động bên kia, giọng điệu hơi lo lắng: “Anh làm sao vậy?”
Trong điện thoại không đáp lại, chỉ có tiếng thở càng ngày càng dồn dập.
“Vũ Văn.”
“Vũ Văn!”
Cô gào như thế nào, Vũ Văn Xung Phong cũng không đáp lại cô.
Không ổn rồi…
Khương Cửu Sênh lớn tiếng gào qua điện thoại: “Nói đi, rốt cuộc anh bị sao vậy? Vũ Văn!”
“Sênh Sênh.”
Giọng nói anh khàn và nhỏ, run rẩy. Dưới ánh đèn, đôi mắt anh đỏ lên, trên trán toàn là mồ hôi.
“Sênh Sênh,”
Anh nhẹ giọng gọi cô.
“Sênh Sênh, ” anh nói: ” Em mau đến cứu tôi với…”
Cạch…
Điện thoại rơi xuống đất, anh ngã xuống giường, mở to mắt. Ánh đèn chói lóa, tầm mắt càng lúc càng mơ hồ, cửa phòng bị đẩy ra, hình như anh nhìn thấy ảo giác. Anh thấy Sênh Sênh mà anh thích, bước đến bên anh