Duy nhất là em Cố Nam Tây - Chương 266
- Home
- Duy nhất là em Cố Nam Tây
- Chương 266 - Thời cẩn làm lớn chuyện công khai vả mặt phó đông thanh
Đọc truyện Duy nhất là em Cố Nam Tây Chương 266 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Duy Nhất Là Em – Chương 266 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Mời tham gia Chia sẻ truyện cùng WebTruyenOnlinez.com
Xem chi tiết TẠI ĐÂY
Editor: Nguyetmai
Tần Hành hừ một tiếng: “Thời Cẩn sẽ không ngoan ngoãn nghe lời đâu.”
Ông ta vừa dứt lời, quản gia Tần Hải đã gõ cửa tiến vào.
“Thưa ông Tần.”
Tâm trạng Tần Hành rõ ràng không vui: “Có chuyện gì?”
“Cậu Sáu cậu ấy,” Tần Hải muốn nói lại thôi, có vẻ khó xử.
Tần Hành nheo mắt: “Nó làm sao?”
Tần Hải hơi sợ hãi, thưa: “Cậu Sáu cậu ấy đạp cậu Hai từ trên tầng xuống, tay phải lại bị thương rồi.”
Tần Hành lập tức sa sầm mặt xuống, nghiến răng mắng: “Cái thứ coi trời bằng vung này!”
Đâu chỉ coi trời bằng vung, còn lòng dạ độc ác nữa. Một cánh tay của thằng Hai vốn đã bị thương, tầng cao như vậy mà nói đạp xuống là đạp xuống. Nếu không phải các cậu con trai nhà họ Tần đều được luyện võ mấy năm, thì cũng có khả năng ngã chết luôn rồi.
Tần Hải lại xin chỉ thị: “Bà cả đang ở bên ngoài, có mời bà ấy vào không ạ?” bà Chương đang khóc lóc nỉ non, muốn tới tố cáo.
Tần Hành xua tay, chỉ nói: “Bảo thằng Sáu vào đây.”
Tần Hải càng sợ hơn: “… Cậu Sáu đã đi ngủ rồi, nói là không được quấy rầy.”
Tần Hành tức giận ném bay tách trà.
Tô Phục vội vàng vuốt ngực cho ông ta: “Ông à, ông đừng nóng giận.” Cô ta cầm khăn tay lau nước trà trên bàn, nhỏ giọng trấn an: “Thời Cẩn cũng coi như giữ thể diện cho ông rồi, dù sao lửa cũng chính là cậu Hai đốt.” Thằng Ba là người của thằng Hai, không nhận chỉ thị từ trên thì làm gì có lá gan đó.
Nhắc tới Tần Minh Lập, Tần Hành càng thấy khó chịu: “Lá gan thằng Hai càng lúc càng lớn, cũng dám tính kế đến trên đầu ông già nó rồi.”
Mọi người ai cũng hiểu ngọn lửa này là đốt cho ai xem.
Sau đó, Tần Minh Lập được đưa đến bệnh viện. Bởi vì tay phải bị thương vốn chưa lành hẳn, lại bị gãy xương lần nữa, sợ là phải dưỡng một thời gian rất dài. Bà Chương không chịu bỏ qua, làm ầm lên đòi Thời Cẩn chịu trách nhiệm, nhưng Tần Hành cố tình dìm sự việc xuống, không cho nhắc lại, thứ nhất là bảo vệ Tần Minh Lập, thứ hai cũng là muốn cho hắn ta chịu chút đau khổ.
Ngày hôm sau, cả nhà họ Phó ở Trung Nam tới cửa thăm hỏi, nói là bàn chuyện làm ăn, nhưng ý tứ lại rất rõ ràng, bàn chuyện làm ăn cần kéo cả nhà đến à? Còn cần Thời Cẩn đưa cô tiểu thư nhà họ Phó đi dạo xung quanh ư?
Thời Cẩn không thèm nhìn lấy một cái, dẫn Khương Cửu Sênh rời bàn tiệc.
Buổi chiều, Tần Hành gọi Thời Cẩn vào phòng sách: “Mày thấy con gái nhà họ Phó thế nào?”
Thời Cẩn không chút để ý: “Chẳng thế nào cả.”
Biết rõ ý tứ của ông ta rồi mà còn muốn ngỗ ngược, Tần Hành không vui: “Ngày hôm qua nhiều con gái đối tác, bạn bè đến đây như vậy mà mày không vừa ý được ai à?”
Thời Cẩn nhướng mắt, vũng mực đen sâu thẳm trong đáy mắt lạnh đi ba phần: “Tôi có vợ chưa cưới rồi.”
Tần Hành nói như chuyện đương nhiên: “Mày có thể có rất nhiều phụ nữ.”
“Ông tưởng là ai cũng giống ông à.”
Anh không hề che giấu sự căm hận cùng xem thường trong giọng nói của mình.
Tần Hành đập tay xuống bàn: “Thời Cẩn!”
Ánh mắt anh lạnh lùng, không thấy vẻ giận dữ nhưng sát khí đã xuất hiện: “Đừng có ý đồ gì với cô ấy, bằng không, tôi cũng không biết sẽ làm ra chuyện gì đâu.”
Nói xong, Thời Cẩn rời đi.
Quá lắm rồi.
Quá quan tâm đến một người phụ nữ…
Thậm chí Tần Hành còn cảm thấy, nếu Khương Cửu Sênh không còn, Thời Cẩn cũng sẽ không thiết sống nữa, nhà họ Tần cũng mất luôn.
Tô Phục đẩy cửa bước vào, bê khay hoa quả, khép cửa lại: “Không giữ Khương Cửu Sênh được nữa.”
Tần Hành gật đầu: “Thời Cẩn dám trắng trợn như vậy, nhất định đã phòng ngừa chu đáo. Trong tay nó còn có bài tẩy, mới dám hiên ngang không chút sợ hãi như thế.”
Không ai biết được lá bài tẩy của anh là gì.
Đêm qua nhà họ Tần cháy lớn, ngôi nhà nhỏ ở sân sau cùng một vườn thu hải đường đều bị thiêu rụi chỉ trong chốc lát. Khương Cửu Sênh đứng nhìn đống đổ nát một lúc rồi quay đi.
Cô chợt dừng chân: “Cô Phó.”
Phó Đông Thanh và mẹ vừa khéo đi qua, có một cô con gái thứ nhà họ Tần dẫn đi dạo chung quanh. Phó Đông Thanh chỉ gật đầu, rồi đi lướt qua mặt cô.
Khương Cửu Sênh lên tiếng: “Thời Cẩn là bạn trai của tôi.”
Phó Đông Thanh dừng lại, quay đầu: “Tôi biết.”
Cô ta đáp trả rất thản nhiên. Dù đã biết, nhưng mới vừa rồi ở trên bàn ăn, cô ta lại không hề che giấu sự yêu thích trong mắt mình, nhà họ Phó cũng không hề giấu giếm ý đồ muốn làm thông gia với nhà họ Tần.
Khương Cửu Sênh khẽ thở dài một câu: “À, thì ra là cô có biết.” Cô ngước mắt nhìn Phó Đông Thanh, ngữ điệu chợt lạnh đi, nói sang hướng khác: “Vậy có phải cô cũng nên thu bớt lại cái ý đồ đó của cô không?”
Phó Đông Thanh không vội vàng cũng không bực bội, thần sắc ung dung mà nói: “Kết hôn còn có thể ly hôn, huống hồ chỉ là bạn trai bạn gái thôi mà.”
Đây chính là tiểu thư khuê các được nuôi dưỡng trong gia đình giàu sang đấy. Hóa ra cũng chỉ đến thế mà thôi.
Khương Cửu Sênh nhìn về phía người phụ nữ bên cạnh Phó Đông Thanh: “Bà Phó,” Giọng nói của cô không có vẻ gì bực tức, như đang trần thuật một việc cực kỳ bình thường: “Tôi nghĩ, bà nên dạy dỗ lại con gái bà cái gì là lễ nghĩa liêm sỉ đi.”
Lần này coi như đã thẳng thắn lật mặt với nhau luôn rồi.
Sắc mặt Phó Đông Thanh thay đổi, giọng điệu cô ta cao lên ba phần: “Khương Cửu Sênh, tốt nhất là cô nên nói chuyện giữ mồm giữ miệng một chút.”
Cô thản nhiên nói: “Tôi đã rất khách sáo rồi đấy chứ. Hẳn là cô cũng đã nhìn thấy không ít báo đưa tin về tôi. Tôi là người thích dùng nắm đấm giải quyết sự việc, hơn nữa,” Cô dừng một chút, trịnh trọng thông báo: “Tôi sẵn sàng đánh phụ nữ.”
Phó Đông Thanh xuất thân trong gia đình lớn, trước giờ chưa từng thấy người tự tin nói lời ngông cuồng như vậy, cũng không nhịn được: “Cô…. ”
Khương Cửu Sênh từ tốn ngắt lời: “Tránh xa Thời Cẩn nhà tôi ra một chút.”
Cô không phải người hẹp hòi, bình thường không quá tính toán với người khác, cái gì cũng có thể mắt nhắm mắt mở cho qua được, nhưng muốn cướp Thời Cẩn nhà cô thì cô tuyệt không nhân nhượng.
Phó Đông Thanh còn định nói thêm, nhưng lời còn chưa tới bên miệng, đã nghe thấy Thời Cẩn ở cách đó không xa gọi: “Sênh Sênh.”
Anh đi tới: “Cô ta bắt nạt em à?” Toàn bộ ánh mắt chỉ dừng lại ở trên người Khương Cửu Sênh, sợ cô chịu thiệt thòi dù chỉ một chút.
Khương Cửu Sênh lắc đầu.
Thấy vậy Thời Cẩn mới yên tâm, dắt cô rời đi. Anh quay đầu lại lạnh lùng nhìn một cái, ý cảnh cáo rất rõ ràng.
Bất kỳ ai cũng có thể thấy được anh lo lắng cho Khương Cửu Sênh đến cỡ nào. Một công tử phong độ đường hoàng, không bị cảm xúc chi phối, nhưng một khi đã đụng tới Khương Cửu Sênh, thì giống như trở thành một con người hoàn toàn khác hẳn.
“Thời Cẩn, em muốn về nhà.” Khương Cửu Sênh nói.
Nơi này quá nhiều người có ý đồ đối với Thời Cẩn, cô không thích.
Thời Cẩn dùng một bàn tay dắt cô, tay còn lại thì ôm cô, cúi đầu hôn lên gương mặt Khương Cửu Sênh một cái, dỗ: “Ừ, bây giờ chúng ta sẽ về ngay.”
Chờ người đi xa rồi, bà Tiết mới lên tiếng: “Đông Thanh, thôi bỏ đi con.” Trong mắt người đàn ông đó chỉ sợ không còn chứa được người khác nữa rồi.
Phó Đông Thanh nhìn chằm chằm bóng dáng hai người kia, trong mắt u ám không rõ cảm xúc: “Hiện nay chủ nhân của nhà họ Tần vẫn là Tần Hành.”
Bà Tiết cũng bó tay, Đông Thanh đã chém đinh chặt sắt hạ quyết tâm rồi.
Cùng ngày, Thời Cẩn và Khương Cửu Sênh trở về Giang Bắc.
Hôm sau, ở công ty, Tô Khuynh cầm máy tính bảng đến phòng làm việc tìm Khương Cửu Sênh, dáng vẻ như có chuyện lớn xảy ra vậy.
“Sênh Sênh, có phải Phó Đông Thanh quen biết Thời Cẩn nhà cô không?” Tô Khuynh nhớ rõ Phó Đông Thanh và Thời Cẩn còn từng có tin đồn.
Khương Cửu Sênh gật đầu: “Làm sao vậy?”
Quả nhiên, đúng là một con kỹ nữ!
Tô Khuynh rất căm giận: “Báo tài chính đưa tin, hai nhà Tần Phó ở Trung Nam sắp hợp tác thương mại, cũng tỏ vẻ có kế hoạch kết làm thông gia.” Tô Khuynh đưa máy tính bảng cho Khương Cửu Sênh: “Sau đó Phó Đông Thanh còn chia sẻ lại tin này.”
Ý đồ quá rõ ràng!
Phó Đông Thanh công khai thân phận con gái nhà họ Phó, lại dính vào gia tộc phức tạp nhà họ Tần, độ hot trên mạng lập tức bùng nổ. Căn cứ vào việc Phó Đông Thanh chỉ từng có tin đồn với cậu Sáu ở khách sạn của nhà họ Tần, cộng đồng mạng đều đoán có phải Phó Đông Thanh và cậu Sáu sắp có chuyện tốt hay không.
Mà chính cung là Khương Cửu Sênh cũng chưa được nhắc tới, bởi vì Thời Cẩn vẫn chưa công khai hai tầng thân phận của anh, fan của Phó Đông Thanh đã bắt đầu “Chúc mừng”.
Tô Khuynh cảm thấy cách làm này đúng là không biết xấu hổ cấp sử thi!
Khương Cửu Sênh không quá bất ngờ: “Phó Đông Thanh thích Thời Cẩn mà.”
Lại một đóa hoa đào nát.
Tô Khuynh cảm thán hàng vạn hàng nghìn lần: “Bác sĩ Thời nhà cô quá khiến người ta nhớ thương đấy.” Gương mặt đó, khí chất đó, lại thêm bối cảnh bản thân và gia đình, dẫn đến bao nhiêu ong bướm.
“Không trách anh ấy được.” Ngữ khí Khương Cửu Sênh lộ vẻ tự hào: “Dù sao anh ấy cũng ưu tú như vậy cơ mà.”
Tô Khuynh không tìm thấy lời nào để phản bác. Cô thầm cảm thấy hình như đúng là có chuyện như vậy. Rất dễ dàng bị trai nhà Sênh Sênh làm cho mụ mị tâm thần, chỉ xem có dã tâm đó không thôi. Đóa hoa quý tộc phong độ Thời Cẩn ấy gai tay cực kỳ.
Khương Cửu Sênh quay đầu lại, gọi: “Chị Mạc Băng.”
Mạc Băng ngừng việc trong tay: “Nói đi.”
Giọng nói của cô rất thẳng thắn: “Có thể đoạt tài nguyên của Phó Đông Thanh không?”
Đây là lần đầu tiên, Khương Cửu Sênh vô dục vô cầu, thanh tâm quả dục, muốn đoạt tài nguyên của người khác.
Mạc Băng cảm thấy quá được, có cố gắng phấn đấu rồi đây. Cô bèn hỏi cô ấy: “Đoạt bao nhiêu?”
Khương Cửu Sênh thản nhiên đáp: “Toàn bộ.”
Tức là muốn trở mặt hoàn toàn, fan hai nhà phải đánh nhau rồi.
Mạc Băng ngẫm nghĩ một chút: “Tài nguyên của Phó Đông Thanh không dễ đoạt, danh tiếng, năng lực của cô ta đều rất tốt.”
“Em cũng không kém.”
Mạc Băng nở nụ cười, thật đúng là lần đầu tiên thấy Khương Cửu Sênh có ý chí chiến đấu như vậy, có vẻ như rất muốn khiến cho Phó Đông Thanh không yên ổn: “Cái khác còn dễ nói, nhưng em có đóng phim truyền hình đâu.”
Khương Cửu Sênh nghĩ một hồi nhưng thái độ vẫn không dịu đi: “Nếu kịch bản không tồi, em có thể cân nhắc, hoặc là, cho Minh Dao diễn, nếu không đủ, em sẽ đầu tư chọn diễn viên.”
Cô đã hạ quyết tâm muốn dìm chết Phó Đông Thanh rồi.
Quả nhiên, Thời Cẩn là chiếc vảy ngược của Khương Cửu Sênh, đừng chạm lung tung vào, cô ấy sẽ bất chấp cả thế giới.
Mạc Băng hiểu rõ, đương nhiên cũng ủng hộ, lập tức gọi điện thoại cho Vũ Văn Xung Phong, đi thẳng vào vấn đề: “Sênh Sênh muốn cướp tài nguyên.”
Vũ Văn Xung Phong sững sờ một lúc: “Của ai?”
Mạc Băng đáp: “Phó Đông Thanh.”
Con gái nhà họ Phó cũng không phải dạng hiền lành gì. Vũ Văn Xung Phong nói: “Đưa điện thoại cho Sênh Sênh.”
Mạc Băng đưa điện thoại cho Khương Cửu Sênh.
“Vũ Văn.” Vũ Văn Xung Phong là sếp của cô, cô muốn đối đầu với người khác, cho dù tổn thất cô có bù lại toàn bộ, cũng phải cần anh ta đồng ý. Khương Cửu Sênh hỏi: “Không được à?”
Được, cô muốn cái gì, anh đều cho hết.
Vũ Văn Xung Phong như suy tư một chút: “Tôi sẽ trao đổi với SJ”s, để bên kia cũng giúp đỡ một chút, cướp thì có thể, thế nhưng,”
“Thế nhưng cái gì?”
Vũ Văn Xung Phong dùng giọng điệu lười biếng nhưng vô cùng cuồng ngạo: “Không cho phép thua, nếu làm tôi mất mặt,” Thì làm sao bây giờ đây nhỉ. Anh nghĩ một hồi nhưng dường như cũng không thể làm gì cô, bèn tức tối nói luôn: “Thì ngoan ngoãn trở về làm liveshow kiếm tiền cho tôi.”
Khương Cửu Sênh đáp rất dứt khoát: “Được thôi.”
Vũ Văn Xung Phong cúp điện thoại, trong lòng thầm nghĩ: Thật không bớt lo chút nào! Sau đó, anh lại lần lượt gọi điện thoại, trước khi hành động phải chuẩn bị tốt giúp cô.
Cây hái ra tiền của anh, không thể bị bắt nạt, phải kiếm tiền cho anh cả đời.
Bên kia, Khương Cửu Sênh cúp điện thoại chưa được mấy phút, sự việc đã có thay đổi.
Tô Khuynh ôm máy tính bảng lướt rất nhiệt tình: “Sênh Sênh, bác sĩ Thời nhà cô rất được việc.” Cô đưa máy tính bảng cho Khương Cửu Sênh: “Thực lực đánh mặt Phó Đông Thanh nè.”
Cô nhận lấy, nhìn lướt qua.
Bốn giờ ba mươi bảy phút, Thời Cẩn phát một dòng Weibo, bảy chữ, một tấm hình.
Mr. Tần: Tài sản riêng của Khương Cửu Sênh.
Bức ảnh kèm theo là ảnh chụp chung của cô và Thời Cẩn ở núi Yến Quy. Cô đang hôn anh dưới tán cây còn anh thì đang cười.
Không hề che giấu, tuy chỉ lộ nửa khuôn mặt nhưng cũng đủ để chứng minh cậu Sáu nhà họ Tần và bạn trai bác sĩ của Khương Cửu Sênh là cùng một người, hơn nữa, anh chỉ chung tình với một người, làm tài sản riêng của cô.
Động tác này, đủ hay! Cộng đồng mạng nổ tung!
Sợi Lông Tơ Ba Lạng: “Chính cung nương nương rốt cục cũng cởi áo giáp rồi.”
Que Cay Bán Giá Thấp Nhất Toàn Mạng: “Đợt thức ăn cho chó này, mị xin kính cạn trước!”
Quần Lót Nhỏ Của Khương Cửu Sênh: “Fan Sherlock Holmes của Sênh bày tỏ: Không kinh ngạc, đủ các dấu hiệu đều tỏ rõ, bác sĩ mà không muốn làm chủ tịch thì không phải anh dâu tốt.”
Tô Vấn Nói Ôm Em Rất Ấm Áp: “Phó Đông Thanh and fan Đông Thanh, mặt có đau không?”
Ban Ngày Hết Quần Áo: “Vốn đang cho rằng Khương Cửu Sênh là dòng nước trong, quanh đi quẩn lại hóa ra vẫn là mô tuýp ngôi sao nữ cặp kè với tổng giám đốc đại gia.”
Tôi Chính Là Tô Vấn Nhớ Mặt Trời trả lời @Ban Ngày Hết Quần Áo: “Lầu trên này, sao thím không ra công trường đi, giỏi nhận gạch vậy.”
Khiêng 98k Của Tôi Xông Vào Weibo: “Nữ vương tạo scandal Khương Cửu Sênh quả nhiên danh bất hư truyền, mị chỉ biết ôm lấy Đông Thanh nhà mị thôi, không hẹn nữa!”
Quản Lý Riêng Tư Nhà Họ Phó: “Đông Thanh nhà tôi chỉ share tin tức thôi, có cần đến mức đó không? Có tật giật mình à?”
Ngày Mai Tôi Muốn Thăng Thiên trả lời @Quản Lý Riêng Tư Nhà Họ Phó: “Rốt cuộc là ai vừa đánh trống vừa la làng vậy hả?”
Tình Nhân Bí Mật Của Sênh Gia 010: “Viện quân anh dâu ở đây, anti đừng vội vàng.”
Tình Nhân Bí Mật Của Sênh Gia 010: “Hội tiếp viện fan Khương Cửu Sênh phân hội Giang Bắc tập hợp, hộ giá! Hộ giá!”
Sau đó, một làn sóng lớn fan Sênh tới viện trợ đã đành rồi, nhưng vì sao còn có cả fan của Tô Khuynh, fan của Từ Thanh Cửu, fan của Cảnh Sắt, fan của Tô Vấn…
Tâm tính fan Phó Đông Thanh bắt đầu nổ lên rồi…
“Anh Phong.”
“Anh Phong.”
Cô gái yêu kiều gọi hai tiếng.
Vũ Văn Xung Phong ngẩng đầu nhìn thoáng qua, tiếp tục cúi đầu lướt điện thoại di động.
Diện mạo cô ta rất xinh đẹp, là nghệ sĩ của Thiên Vũ, ngoan ngoan ngoãn ngoãn, nói chuyện cũng rất nhỏ giọng. Cô ta thoáng do dự một chút, vẫn đánh liều tiến lên: “Anh Phong, rất lâu anh không tới chỗ em rồi.”
Vũ Văn Xung Phong không thích phụ nữ không nghe lời, cho nên, bạn gái của anh ta đều rất ngoan, hơn nữa, không được đòi hỏi yêu chiều. Anh ta định ra quy củ, không làm được, thì giải tán.
Anh không đụng chạm đến phụ nữ nữa, nhưng vẫn chơi rất điên cuồng, cho dù vậy, bạn gái của anh vẫn phải xua như xua vịt, chỉ có điều, không có một người nào có thể qua được ba tháng. Lúc anh nhớ thì tặng quà, không nhớ thì thôi quên luôn.
Đàn ông như vậy, nhìn không thấu được.
Nhưng cuối cùng cô ta vẫn không nỡ. Gần ba tháng rồi mà anh Phong không đi tìm cô ta một lần nào lại cũng không có bạn gái khác. Anh Phong có quẩy mạnh thế nào thì trước khi hoàn toàn chấm dứt cũng sẽ không có người mới.
Vũ Văn Xung Phong ngẩng đầu, bình thản nói một câu: “Chúng ta kết thúc rồi.”
Sắc mặt cô gái lập tức trắng bệch.
Anh ta thu mắt lại, không thấy rõ màu sắc nơi đáy mắt, giọng nói đều đều không lên không xuống, không có vui buồn: “Bộ phim đó tôi đã lấy về cho cô, coi như tôi đưa cho cô thù lao phục vụ.”
Trước giờ Vũ Văn Xung Phong đều rất hào phóng với phụ nữ, nhưng anh không chơi chân tình, không yêu đương, tất cả đều là giao dịch.
Cô gái đó cắn môi, đôi mắt ngập nước. Anh Phong không thích phụ nữ nói nhiều, cũng không thích giải thích, nhưng cô ta vẫn không nhịn được hỏi ra miệng: “Có thể nói cho em biết tại sao không?”
Vũ Văn Xung Phong cúi đầu, không chút để ý: “Chơi mệt rồi.”
Cưỡi ngựa xem hoa cũng mệt mỏi, nên ngừng lại. Muốn không cần quay đầu lại, muốn đứng ở một chỗ, muốn chỉ cần ngẩng đầu là nhìn thấy cây của anh.
Anh chỉ muốn cả đời này sẽ trôi qua như vậy, bảo vệ cái cây của anh, và cả chiếc nhẫn của anh nữa.
Cô gái đứng đó, mặt đẫm nước mắt, sau đó xoay người đi ra ngoài. Không được níu kéo, cũng không thể phản kháng, đây đều là quy củ anh định ra.
Cô ta dừng lại, đứng ở cửa, cũng không quay đầu, chỉ chảy nước mắt nói một câu: “Nhẫn trên cổ anh, là của người kia đúng không?”
Không có được câu trả lời, chỉ có sự im lặng thật lâu thật lâu.
Cô gái đẩy cửa bước ra ngoài.
“Phải.” Anh tự lẩm bẩm một mình: “Là của người tôi yêu.”
Không cần người khác biết, anh khắc tên ở trên chiếc nhẫn, khắc vào lồng ngực và trong cuộc sống, mình anh biết là được, không tham lam, cũng không sợ lẻ loi một mình.
Điện thoại của bà Đường gọi tới.
Vũ Văn Xung Phong cau mày nhận điện thoại: “Có chuyện gì?”
Bà Đường và anh luôn không thân cận, nên ngữ khí của bà ta cũng lạnh lùng: “Đã bao lâu anh không về nhà rồi?”
Anh chỉ nói: “Bận.”
Bà Đường không vui: “Bận đến cả thời gian về nhà một chuyến cũng không có à?”
Gần đây ba anh không hề làm gì khác người, bà Đường cũng an tâm, không có tranh cãi ầm ĩ, cũng không có tự sát. Thế nhưng, căn nhà đó còn khiến người ta nghẹt thở hơn cả nhà giam.
Anh không có gì để nói: “Nếu không có chuyện gì khác thì tôi cúp trước.”
Bà Đường nói: “Anh cũng nên lập gia đình đi.” Bà ta dừng một chút rồi nói tiếp: “Lập gia đình xong cũng có thể chơi, anh nuôi bao nhiêu người phụ nữ mẹ cũng không quản.”
Nào chỉ không quản, bà ta hận không thể đưa hết đám phụ nữ của ba anh cho anh ấy chứ.
Vũ Văn Xung Phong im lặng một lúc lâu, sờ chiếc nhẫn trên cổ: “Mẹ, tôi chỉ nói một lần thôi, trong lòng mẹ hiểu rõ là được.” Ngữ khí bất cần đời, lại giống như trịnh trọng vô cùng: “Cả đời này tôi sẽ không kết hôn, mẹ đừng quản nữa.”
Rõ ràng bà Đường lặng người đi một chút, sau đó căng thẳng hỏi: “Có phải anh yêu ai rồi không?”
Từ lúc anh mười mấy tuổi, bà Đường đã nói cho anh biết, phụ nữ chỉ có thể chơi, không thể yêu.
Anh cười một tiếng: “Tôi bị mẹ dạy thành như vậy, còn có thể yêu ai.”
Sau đó, anh cúp điện thoại, day day trán, nhắm đôi mắt hơi ửng đỏ lại, nắm chặt chiếc nhẫn trong tay. Một hồi lâu, anh mới châm thuốc, liều mạng hút.
Ba anh nói đúng, anh không nên sinh ra trên cõi đời này…
Sau khi cúp điện thoại, bà Đường ngồi một lúc lâu rồi đứng dậy uống một nắm thuốc, có thuốc chống trầm cảm, cũng có thuốc chữa bệnh tâm thần. Bà ta đi đến phòng khách, chỉ thấy căn phòng trống rỗng, trừ hai người làm ra, cả nhà Vũ Văn chỉ còn bà.
Bà Đường hỏi: “Đàm Sinh về chưa?”
Người làm lắc đầu: “Thư ký của ông chủ vừa gọi điện thoại tới đây, nói đêm nay không về ạ.”
Bà không nhớ rõ đã bao lâu Vũ Văn Đàm Sinh chưa trở về rồi.
“Thưa bà, buổi tối bà muốn ăn gì ạ?” Người làm hỏi.
Bà Đường suy nghĩ một lát rồi nói: “Để tôi làm.”
Bà ta biết làm tất cả những món mà Vũ Văn Đàm Sinh thích.
Ngự Phẩm Trà Hiên.
Đây là một nơi tương đối trong trẻo, rất nhiều chính khách đều thích học đòi bàn luận chuyện cao sang ở nơi phong nhã như thế này.
Vũ Văn Đàm Sinh đi ra khỏi phòng riêng.
Thư ký lập tức nói: “Xe đã chuẩn bị xong, bây giờ rời đi chưa ạ?”
Vũ Văn Đàm Sinh không mặc quân phục mà mặc một bộ đồ âu. Dáng người ông ta thẳng tắp, thành thục mà lại tuấn lãng, nhìn không ra dấu vết năm tháng, trong mắt giống một hũ rượu nguyên chất ủ lâu năm.
Ông ta gật đầu, đi ra bên ngoài phòng riêng.
Lúc này, một cơ thể ấm áp đụng vào ông ta, mang theo mùi nước hoa nhàn nhạt, thân mình trong lòng mềm ấm vô lực, loạng choạng lảo đảo.
Thư ký nhanh chóng định đỡ người đó đi. w๖ebtruy๖enonlin๖ez
Vũ Văn Đàm Sinh lắc đầu, đỡ bả vai cô gái kia: “Từ Trăn Trăn?”
Cô ta ngẩng đầu, híp mắt, sau đó nhoẻn miệng cười: “Vũ Văn.” Mắt say mông lung nhìn người trước mắt, “Là anh à, Vũ Văn?”
Hôm nay là ngày họp lớp cấp ba của cô ta, nên cô ta uống nhiều.
Vũ Văn Đàm Sinh giao cô ta cho thư ký, nhíu mày: “Cô say rồi.”
Còn chưa để thư ký đỡ vững, Từ Trăn Trăn đã ôm lấy tay Vũ Văn Đàm Sinh, ngẩng đầu, hai mắt rưng rưng đẫm lệ, lại như đang cười: “Em rất thích anh.” Cô ta vươn tay, ôm lấy eo của Vũ Văn Đàm Sinh: “Anh đừng muốn Khương Cửu Sênh nữa, muốn em đi.”
Lúc này thư ký cũng đã hiểu rõ ràng rồi, cô gái này đang nhận lầm người. Cũng phải thôi, khuôn mặt hai ba con Vũ Văn vô cùng giống nhau, chỉ là khí chất không hề giống nhau chút nào.
Vũ Văn Đàm Sinh dường như đang suy nghĩ gì đó, tùy ý để Từ Trăn Trăn ôm trong chốc lát, sau đó ném cô ta cho thư ký.
“Đưa đi đâu ạ?” Thư ký xin chỉ thị.
“Vũ Văn.” Từ Trăn Trăn say đến mơ hồ còn đang cười, xinh đẹp như hoa.
Thật giống cô ấy…
Vũ Văn Đàm Sinh dừng một chút rồi nói: “Đỡ cô ta lên xe tôi đi.”
Chín giờ tối.
Một người đàn ông mặc áo jacket màu đen đi vào đại sảnh nhà Vũ Văn, thấy bà Đường đã ngồi ở phòng khách đợi, liền bước đến: “Bà Đường.”
Người đàn ông này là thám tử tư, bà Đường cố tình ra lệnh cho anh ta theo dõi Vũ Văn Đàm Sinh. Anh ta đã làm việc đó mấy năm rồi nhưng vẫn không hiểu được bao nhiêu về đôi vợ chồng kỳ quặc này.
Bà Đường mặc áo ngủ tơ tằm, sắc mặt rất bình thản: “Ông ấy đi đâu?”
“Biệt thự Phú Hưng.”
Đó là một căn nhà riêng của Vũ Văn Đàm Sinh, ngày thường cũng ít khi đi tới, bởi vì chỗ đó vô cùng bí mật.
Bà Đường sầm mặt: “Dẫn theo con đàn bà nào?”
Thám tử tư tiến lên, đưa một phong thư cho bà ta.
Trong phong thư đều là ảnh chụp, thư ký của Vũ Văn Đàm Sinh ôm một người phụ nữ đi vào khu biệt thự Phú Hưng. Hai mươi phút sau, Vũ Văn Đàm Sinh cũng đi vào.
Bà Đường ném xấp ảnh lên bàn, đột nhiên bật cười.
“Súc sinh.”
Bà ta mắng một câu, sau đó thét lên chói tai rồi đập tan toàn bộ đồ trên bàn.