Duy nhất là em Cố Nam Tây - Chương 254
- Home
- Duy nhất là em Cố Nam Tây
- Chương 254 - Thật giả về những điều thiên kim thị trưởng đã trải qua (32)
Đọc truyện Duy nhất là em Cố Nam Tây Chương 254 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Duy Nhất Là Em – Chương 254 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Editor: Nguyetmai
Ông Trần chống gậy, quan sát đứa con trai nhiều năm không gặp một hồi: “Cuối cùng con cũng ra rồi.”
Vẻ mặt Trần Kiệt lập tức lạnh đi: “Ông bà tới đây làm gì?”
Ông Trần hừ một tiếng, không vừa lòng với thái độ của hắn, bà cụ bên cạnh mắt đỏ hoe, bà lên tiếng: “Tiểu Kiệt à, mẹ với ba tới đón con về nhà.”
Trần Kiệt giận tới bật cười, khuôn mặt lạnh lùng của hắn đầy vẻ châm chọc khiêu khích: “Ngày trước bán đứng tôi không chút do dự, giờ lại muốn đón tôi về à?” Ánh mắt hắn sắc bén, nhìn chằm chằm vào hai ông bà già, “Coi tôi như rác rưởi, muốn giữ thì giữ, muốn vứt thì vứt sao?”
Ông Trần nghe xong lời này cũng sầm mặt lại: “Mày nói vớ vẩn gì đấy. Mày là con trai tao, tao sinh ra mày, nuôi mày lớn, mày không cần báo đáp cho tao sao? Chẳng qua chỉ ngồi tù tám năm…”
Trần Kiệt ngắt lời ông: “Chẳng qua chỉ?” Hắn châm biếm, “Chẳng trách tôi lại trở thành thứ thân tàn ma dại này, có một ông bố như vậy, đời này của tôi cũng chỉ đến thế thôi!”
Nói xong hắn quay đầu đi thẳng.
Ông Trần lập tức gọi to: “Mày đứng lại ngay!” Lão chống gậy đuổi theo, “Người kia đưa cho mày bao nhiêu tiền?”
Trần Kiệt xoa xoa mái đầu húi cua của mình, vẻ mặt như chợt hiểu ra: “Thì ra là thương nhớ số tiền kia à?”
Ông Trần nóng nảy, ánh mắt toát lên vẻ tham lam: “Tao hỏi mày đấy, bao nhiêu tiền?” Người kia nhiều tiền như vậy, tám năm trước lão ta đã biết rồi, chắc chắn không thể ít được.
Trần Kiệt ném ra một câu: “Một trăm triệu.”
Hai mắt lão Trần lập tức phát sáng, vội hỏi: “Tiền đâu? Ở trong tài khoản của ai?”
Tám năm rồi, khuôn mặt xấu xí cứ thấy tiền là sáng mắt này chẳng hề thay đổi chút nào, thật khiến cho người ta ghê tởm! Trần Kiệt cười lạnh lùng: “Đừng nói là một trăm triệu, dù tôi có mười tỷ, tôi cũng không cho ông bà một xu nào đâu!”
Ông Trần tức giận gõ cây gậy: “Mày…”
Trần Kiệt chẳng muốn nghe, hắn đi vòng qua ông Trần tới trước mặt Trần Dịch Kiều, dùng tay vỗ vỗ lên vai cô: “Tiểu Kiều, đừng oán hận người khác. Anh phải ngồi tù, chẳng qua vì gặp phải loại bố mẹ bán đứng con mình thế này thôi.”
Nói xong, hắn xoay người bỏ đi.
“Anh!” Trần Dịch Kiều ở phía sau gọi to.
Trần Kiệt kiên quyết đi thẳng về phía trước, không hề quay đầu lại.
Ông Trần gấp gáp lại không biết phải làm thế nào. Tiền không đến tay, lão không cam lòng. Lão túm lấy tay con gái, vội vàng thúc giục cô: “Tiểu Kiểu, con nhanh tới hỏi anh trai con, rốt cuộc tiền đang ở đâu?”
Trần Dịch Kiều quay đầu, hất ba mình ra, cô gào lên: “Cút đi!”
Bà Trần không nhịn được nữa bèn kéo chồng: “Ông đừng hỏi nữa, số tiền kia là A Kiệt…”
Ông Trần nghiêm mặt mắng: “Đàn bà con gái hiểu cái gì!”
Trần Dịch Kiều không nghe nổi nữa, cô quay đầu bỏ đi. Sau đó, cô dừng lại trước xe của Ôn Thi Hảo. Ôn Thi Hảo ngồi trong xe lạnh lùng liếc mắt nhìn cô đầy khinh thường.
Vẫn là dáng điệu kẻ bề trên này!
Trần Dịch Kiều lấy một cái lọ ra khỏi túi, cô mở nắp rồi hất hết chất lỏng đựng trong lọ ra, trong chớp mắt, kính xe phủ kín màu đỏ, mùi hôi thối tản ra xung quanh.
Là máu chó!
Khung cửa sổ ngập màu máu đỏ bất ngờ đập vào mắt khiến Ôn Thi Hảo bị dọa tới độ khuôn mặt trắng bệch: “Cô làm cái gì đấy?!”
Trần Dịch Kiều ném chiếc lọ rỗng lên mui xe, nói đầy lý lẽ hùng hồn: “Xui xẻo đi chết đi!”
Vì bị lớp máu cản tầm nhìn, Ôn Thi hảo bèn hạ cửa xe xuống, thù mới hận cũ cùng chồng lên nhau, cô ta căm tức nhìn người ngoài cửa xe chằm chằm, hận không thể xé nát Trần Dịch Kiều: “Tốt nhất là cô có chừng có mực cho tôi, ép tôi điên lên thì việc gì tôi cũng làm được đấy!”
Trần Dịch Kiều ngoài cười mà trong không cười: “Đừng ra cái vẻ của người ngồi trên cao nữa, con m* nó, cô là tội phạm giết người đấy! Nếu không vì cô, anh trai tôi cũng không phải ngồi tù oan tám năm!” Cô liếc nhìn Ôn Thi Hảo từ trên xuống dưới, không che đậy sự khinh thường của mình dù chỉ một chút, cô châm chọc: “Loại như cô có thể sinh ra thứ tốt đẹp gì? H tôi thật xui xẻo, cưới phải thứ sao chổi này!”
Ôn Thi Hảo thở hổn hển, quát to: “Trần Dịch Kiều!”
Trần Dịch Kiều nhếch khóe miệng, mỉm cười như đạt được mục đích, sau đó nhanh chóng lấy một lọ đựng máu chó ra khỏi túi, vặn nắp, sau đó rót thẳng lên đỉnh đầu Ôn Thư Hảo.
Không ngờ vẫn còn một lọ.
“Aaaaaaa!”
Ôn Thi Hảo bị đổ máu chó lên đầu, cô ả ngồi trong xe thét lên chói tai như bị bệnh tâm thần.
Ngày hôm sau, vụ án mạng nhà kính trồng hoa của nhà họ Ôn lên mặt báo, không chỉ tin tức trên mạng mà ngay cả bản tin trực tiếp cũng có [Ôn Thi Hảo vô ý làm chết người] lập tức trở thành từ khóa tìm kiếm hot ở khắp nơi.
Trước đó, chuyện Ôn Thi Hảo là nghi phạm của vụ án mạng đã bị công chúng biết được. Hiện giờ, phán quyết của tòa án khiến độ hot của nó tăng lên cao hơn bao giờ hết. Weibo của Ôn Thi Hảo bị tấn công dữ dội, bình luận khắp màn hình đều mắng cô ta là tội phạm giết người. Nhất là khi công chúng biết được cô ta được hoãn thi hành án phạt vì đang mang thai, sự phẫn nộ càng được đẩy lên cao.
So với một đương sự khác trong vụ án là Khương Cửu Sênh, tình hình lại hoàn toàn khác biệt.
Sau khi tin tức truyền ra, mọi người mới biết Khương Cửu Sênh cũng bị cuốn vào trong vụ án hình sự này. Ngày xét xử kết thúc, Mạc Băng đã công khai tự truyện cảm động lòng người của Khương Cửu Sênh. Trong đó, nội dung khiến người ta rơi nước mắt nhất là mẹ ruột cô bị giết chết, cha nuôi giết người diệt khẩu, một mình Khương Cửu Sênh cô đơn lẻ loi, mắc bệnh trầm cảm, tự tổn thương cơ thể mình. Thực sự không quá cảm động đất trời nhưng cũng khiến người ta rơi lệ, thu được kha khá nước mắt của người hâm mộ.
Trái lại, Ôn Thi Hảo bị bạo lực mạng tấn công tới thương tích đầy mình. Hơn nữa, tai họa đến với cô ta dồn dập. Hội đồng quản trị của ngân hàng nhà họ Ôn lấy lý do nhân phẩm của Ôn Thi Hảo không tốt, đồng loạt đề nghị cách chức vụ Chủ tịch của Ôn Thi Hảo. Đồng thời tước đoạt quyền ra quyết sách trong hội đồng quản trị của cô ta. Ngân hàng sẽ do cổ đông thứ hai – Lâm An Chi chính thức quản lý.
Ngày thứ ba sau khi Lâm An Chi tiếp quản ngân hàng, anh đã đổi tên Ngân hàng Ôn thị thành Ngân hàng Lâm thị.
Vận rủi của Ôn Thi Hảo vẫn không ngừng ở đó, video nhạy cảm của cô ta lại bị tung ra lần nữa, độ sắc nét cao, không che, nhìn rõ không sót thứ gì…. Từ đây, ba chữ Ôn Thi Hảo trở thành danh từ người gặp người ghét.
Nhà họ Từ ở Giang Bắc.
Từ Bình Chinh ngồi trên sofa trong thư phòng, bên cạnh đặt một chén trà nhỏ. Ông đang cúi đầu đọc tin tức trên máy tính bảng.
Từ Trăn Trăn bê hoa quả và canh tới, ngồi bên cạnh Từ Bình Chinh: “Ba, ba đọc gì thế?”
Từ Bình Chinh không ngẩng đầu, tập trung đọc: “Tin tức về Khương Cửu Sênh.”
Vẻ mặt Từ Trăn Trăn chợt thay đổi, đĩa hoa quả trong tay đột ngột rơi xuống đất.
Từ Bình Chinh nhìn cô: “Sao thế?”
Từ Trăn Trăn lắc đầu, “Không sao ạ, con bị trượt tay thôi.” Cô ta như vô ý nhìn lướt qua nội dung trên máy tính bảng, thuận miệng hỏi: “Ba đọc tin tức của cô ấy làm gì?”
Từ Bình Sinh bùi ngùi, lòng có chút xúc động: “Cô gái nhỏ này thật không dễ dàng gì, cuộc sống thật trắc trở. Nhưng mà, thực sự rất có giáo dục.”
Cốt cách rắn rỏi, cho dù là khí chất hay khí phách đều rất tốt. Gan dạ sáng suốt hơn người, phẩm hạnh cũng tốt. Ấn tượng của Từ Bình Chinh với Khương Cửu Sênh vô cùng tốt, hiếm có người trẻ tuổi nào được ông tán thưởng như vậy.
Ánh mắt Từ Trăn Trăn lóe lên một tia ngoan độc rồi nhanh chóng biến mất. Cô ta lặng lẽ thu lại cảm xúc, mỉm cười kéo lấy cánh tay Từ Bình Chinh, làm nũng: “Con nhà người ta mà, không so sánh được.”
Từ Bình Chinh cười cười, vỗ lên mu bàn tay cô ta: “Không cần so. Con nhà người ta có tốt thế nào cũng không phải con gái ba, ba chỉ có một cô con gái này thôi.”
Từ Trăn Trăn cười ngọt ngào, giành lấy máy tính bảng trong tay Từ Bình Chinh, nũng nịu: “Ba đừng đọc nữa. Ba thử canh tuyết lê con hầm đi.” Nói rồi cô đưa canh cho Từ Bình Chinh.
Từ Bình Chinh mỉm cười nhận lấy.
Từ Trăn Trăn lấy dao giúp ba gọt táo. Cô ta cúi đầu xuống, cảm xúc hoảng hốt và phẫn uất trong mắt không giấu nổi lộ ra bên ngoài.
Năm đó, Khương Dân Xương vì một người con gái côi cút tên Tống Bồi mà cắt đứt liên hệ với quê nhà, nhà họ Khương ở quê đều tưởng rằng ông ta đã chết ở bên ngoài từ lâu, chỉ không ngờ Tống Bồi kia lại sinh ra một con phượng hoàng vàng.
Chín năm trước, mẹ của Từ Bình Chinh qua đời. Trước khi lâm chung bà nói ra sự thật năm đó Tống Bồi có thai, Từ Binh Chinh cả đời không lập gia đình, chưa từng lãng quên Tống Bồi. Ông sử dụng mọi thế lực để đi tìm mẹ con Tống Bồi, chỉ là không có kết quả, nhưng lại tìm tới quê nhà họ Khương.
Lúc đó, Từ Bình Chinh đã nhậm chức Thị trưởng. Bà lão nhà họ Khương nghe tin Thị trưởng Từ tìm mẹ con Tống Bồi, tức giận vì Tống Bồi che giấu việc có thai để gả vào nhà họ Khương, đồng thời cũng nổi lòng tham. Ba của Từ Trăn Trăn bèn nghĩ cách, nói vợ chồng Khương Dân Xương đã chết nhiều năm trước, chỉ để lại một người con gái. Lúc đó, bọn họ còn lập hai phần mộ. Thậm chí, Khương Dân Xương còn làm giấy chứng tử, giấy khai sinh và sổ hộ khẩu, sau lưng giở không ít trò.
Ba ruột Khương Dân Hải của cô ta là một người thông minh lại cực kì mưu mô, tâm tư sâu xa.
Khi ấy, Từ Trăn Trăn nghe được sắp xếp của ba mình, dùng tài sản tích cóp của cả nhà để mua kết quả giám định DNA từ tay bác sĩ, tu hú cướp tổ chim khách vào ở nhà họ Từ. Chỉ là, cô ta không ngờ được, bác cả Khương Dân Xương của mình không chỉ chưa chết, còn vào ở rể nhà họ Ôn. Bây giờ, còn gây ra vụ án mạng lớn như vậy.
May mà Từ Bình Chinh và nhà họ Ôn không qua lại với nhau, không biết thân phận thật sự của hai nạn nhân trong nhà kính. Tin tức trên báo cũng không để lộ tên thật, chỉ dùng từ “người nào đó” để thay thế.
Từ Trăn Trăn cúi đầu, nhìn chằm chằm vào máy tính bảng, hận không thể móc chữ “một người họ Khương” và “một người họ Tống” bên trong ra.
Sau khi vụ án nhà họ Ôn kết thúc, Khương Cửu Sênh bắt đầu thông báo về các hoạt động.
“Kế hoạch số ba” quyết định công chiếu vào tháng Mười một, thời gian tuyên truyền khoảng một tháng. Trailer chính thức tung ra trước, nhận được rất nhiều lời khen trên mạng, suy nghĩ đầu tiên của mọi người là: Thì là kỹ thuật diễn xuất của Khương Cửu Sênh lại tốt như vậy!
Diễn viên chính của “Kế hoạch số ba” là Tô Vấn và Tần Tiêu Dật. Hai người này đều là đại diện của phái thực lực trong giới. Ngay trong tác phẩm đầu tay, Khương Cửu Sênh đã được hợp tác với hai diễn viên lão làng nhưng hào quang của cô lại không hề bị lấn át. Kỹ thuật diễn xuất điêu luyện của Khương Cửu Sênh không hề giống với người lần đầu tiên diễn xuất, thật sự khiến mọi người vô cùng bất ngờ.
Mạc Băng đẩy cửa bước vào phòng làm việc, mỉm cười báo một tin tức tốt cho Khương Cửu Sênh: “Lượng tiêu thụ ca khúc đơn của cô lại đột phá rồi.”
Khương Cửu Sênh cười với cô: “Quản lý Mạc này, vất vả cho chị rồi!”
Mạc Băng kéo ghế ngồi xuống trước mặt cô, trong mắt ánh lên một tia vui sướng: “Chị không vất vả, người vất vả tiếp theo đây là cô đó. Chị giành được cho cô một vai diễn, thứ ba tuần sau thử vai, là nữ chính trong tác phẩm lớn.”
Khương Cửu Sênh bước chân vào con đường diễn xuất, chỉ nhận phim điện ảnh, “Kế hoạch số ba” là tác phẩm duy nhất cô tham gia còn chưa công chiếu, đã lại có những bên lớn ngỏ ý muốn hợp tác. Đây là Mặc Băng thuận theo dòng nước, phải rèn sắt khi còn nóng, nâng cô lên cao.
“Phim điện ảnh của ai?” Khương Cửu Sênh hỏi.
“Đạo diễn Quách Hồng Phi.”
Quách Hồng Phi là đạo diễn nổi tiếng, có vô số tác phẩm giành được giải thưởng, là đạo diễn có tiếng có miếng hiếm hoi trong giới. Phim điện ảnh của ông ấy, chất lượng chắc chắn không có vấn đề gì.
Khương Cửu Sênh rất hào hứng: “Đề tài gì thế?”
Mạc Băng đáp: “Lịch sử. Chị mới xem qua nội dung. Nữ chính là tướng quân một triều.”
Tướng quân…
Dường như Mặc Băng vô cùng chung tình với kiểu vai nữ anh hùng, lại mạnh mẽ kiên cường. Thường Xuân trong “Kế hoạch số ba” cũng vậy, dung mạo như hoa, cũng có khả năng ra trận giết địch.
Đối với điều này, Khương Cửu Sênh không có ý kiến. Cô chỉ quan tâm đến một chuyện: “Có cảnh tình cảm không?” Bác sĩ Thời nhà cô là người hay ghen tuông, cô phải gắng hết sức tránh mấy vai có cảnh tình cảm.
Mạc Băng biết thế nào cô cũng hỏi vấn đề này, bèn giải thích: “Có yếu tố tình cảm, nhưng không có cảnh thân mật nóng bỏng. Nam chính là Hoàng đế Viêm Hoằng, cả đời không nạp Hậu. Sau khi ông chết, hợp táng cùng quan tài với vị nữ tướng quân kia. Yếu tố tình cảm chỉ lướt nhẹ qua nhưng vô cùng sâu sắc. Tính cách nhân vật rõ ràng, chắc chắn sẽ rất hút fan.”
Như vậy thì Khương Cửu Sênh yên tâm rồi.
“Ngoài ra, nói cho cô một tin tức tốt nữa. Nam chính là Tô Vấn, hai người thật có duyên.” Mạc Băng cười nói.
Nam chính là Tô Vấn, vậy thì không thể không cháy vé rồi.
Ở đây xin phép chen vào một câu.
Chuyện kể rằng, Tô Vấn nhận kịch bản của đạo diễn Quách Hồng Phi, Lưu Xung thân là người đại diện nhưng lại là người cuối cùng được biết, hắn bèn chạy tới hỏi ông trời con nhà mình: “Anh Vấn à, anh nhận bộ phim của đạo diễn Quách Hồng Phi rồi à?”
Tô Vấn đang xem clip bơi lội, không để ý đến hắn, thuận miệng “Ừm” một câu.
Lưu Xung khó hiểu: “Không phải anh nói thù lao quá ít, không nhận hả?”
Quách Hồng Phi là đạo diễn nổi tiếng, kinh phí trong phim điện ảnh của ông phần lớn đều dùng vào khâu chế tác, thù lao trả cho diễn viên thật sự không cao. Tô Vấn lại là người chỉ nhìn vào thù lao. Ai trả cao thì anh đóng phim của người đó, dù sao thì diễn xuất của anh cũng tốt. Thế nên ngay từ đầu, Tô Vấn đã từ chối lời mời đóng phim điện của Quách Hồng Phi.
Nhưng sao đột nhiên lại đổi ý?
Tô Vấn uể oải giải thích: “Khương Cửu Sênh sẽ đi thử vai.”
Thế nên?
Lưu Xung không hiểu ý của vị tổ tông này.
Đọc truyện tại Web Truyen Onlinez . com
Tô Vấn dùng ánh mắt nhìn kẻ ngốc mà nhìn hắn: “Chờ tôi và cô ấy quen biết rồi thì có thể xin Wechat. Lúc quay “Kế hoạch số ba” tôi đã xin mấy lần nhưng Khương Cửu Sênh không cho.”
Lưu Xung im lặng.
Thật sự là không còn gì để nói!
Tô Vấn bất chợt ngẩng đầu, dùng giọng điệu ra lệnh: “Anh quay qua kia đi.”
Quay qua kia?
Lưu Xung chẳng hiểu gì xoay người lại, sau đó nghe được một tiếng moaz moaz.
Lưu Xung như bị sét đánh, cháy khét toàn thân từ trong ra ngoài.
Hắn dám khẳng định, Tô Vấn đang hôn màn hình điện thoại.
Kể chuyện dài dòng rồi, giờ quay lại cuộc nói chuyện của Mạc Băng và Khương Cửu Sênh.
Mạc Băng hỏi cô: “Ngày mai là sinh nhật của cô, định tổ chức thế nào?” Ngày sinh nhật ghi trên Baidu. Baike của Khương Cửu Sênh là giả. Sinh nhật âm lịch của cô là mồng hai tháng Chín, cũng chính là ngày mai. Khương Cửu Sênh không thích náo nhiệt, mấy năm qua cũng chỉ gọi vài người bạn thân quen tới uống vài ly.
Nhưng giờ thì khác rồi, Khương Cửu Sênh “gia giáo nghiêm khắc”, bác sĩ Thời quản lý chặt lắm.
Không có gì bất ngờ, Khương Cửu Sênh thỏ thẻ: “Đón sinh nhật với Thời Cần, có thể sẽ ở nhà.”
“Quà sinh nhật buổi tối sẽ gửi đến cho cô.” Ánh mắt Mạc Băng cực kì sâu xa, “Khi ấy mới dùng được hết chức năng.”
Đừng là thứ đồ gì đó không thích hợp với thiếu nhi nữa nha! Khương Cửu Sênh buồn cười, cô chỉ nói: “Cảm ơn.” Di động vang lên, cô đứng dậy: “Thời cần đến đón em rồi, em đi trước đậy.”
Mạc Băng vẫy tay, dặn cô đừng quên tới khi đó cùng Thời Cần mở quà.