Duy nhất là em Cố Nam Tây - Chương 252
- Home
- Duy nhất là em Cố Nam Tây
- Chương 252 - Ba ruột của sênh sênh, vụ án mở phiên tòa (30)
Đọc truyện Duy nhất là em Cố Nam Tây Chương 252 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Duy Nhất Là Em – Chương 252 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Thời Cẩn cài dây an toàn cho cô: “Tư liệu của mẹ em đấy.”
Khương Cửu Sênh thoáng kinh ngạc: “Anh tra ra rồi à?”
Đúng, nhưng cũng không đúng.
Thời Cẩn không khởi động xe mà nói với cô: “Mẹ em học ở trường Đại học Giang Tô, bởi vì thành tích nổi trội xuất sắc, hơn nữa là trẻ mồ côi nên được chọn làm sinh viên được tài trợ.” Thời Cẩn tạm dừng một lát: “Anh nghi ngờ người đàn ông tài trợ cho mẹ em chính là ba ruột của em.”
Vẻ mặt Khương Cửu Sênh thay đổi, ánh mắt sáng ngời: “Thế có tra ra thân phận của ông ấy không?”
Thời Cẩn lắc đầu: “Không. Tư liệu về người tài trợ đã bị xóa bỏ hết rồi, không tra được gì cả.” Thấy vẻ mặt hụt hẫng của cô, Thời Cẩn còn nói thêm: “Nhưng chuyện khi đó rất ồn ào, mẹ của người tài trợ kia đã từng tới trường đại học, khi ấy còn xảy ra tranh chấp với mẹ em, có người chứng kiến cả quá trình đó.”
Khương Cửu Sênh xem tư liệu trong tay, mày nhíu chặt. Tính cách mẹ cô vừa ôn hòa lại vừa nhu nhược, nhưng rất lương thiện, thậm chí vì thân phận là trẻ mồ côi nên vừa tự ti vừa nhạy cảm, sao có thể ứng phó với mẹ của người tài trợ kia được.
“Đại khái là chia uyên rẽ thúy, hơn nữa có thể xác định rằng người đàn ông đã tài trợ cho mẹ em làm chính trị.” Thời Cẩn nói: “Bởi vì sẽ ảnh hưởng tới con đường làm quan nên tư liệu tài trợ đều bị xóa hết.”
Nếu bà mẹ hung hãn kia dùng con đường làm quan để áp chế thì với tính cách của mẹ cô, chắc chắn sẽ đồng ý yêu cầu của bà ta. Bà ấy càng thích người tài trợ kia thì sẽ biến mất càng triệt để.
Khương Cửu Sênh cho Thời Cẩn xem ảnh chụp trên điện thoại: “Có khi nào là người đàn ông này không?” Là bức ảnh mà cô chụp được trên bức tường của quán bar nhạc nhẹ, trong bức ảnh, mẹ cô cười dịu dàng e lệ, người bên cạnh chắc chắn là người thương của bà.
Hơn nữa người đàn ông trong ảnh đeo đồng hồ quý, thân phận không giàu cũng sang, làm chính trị thì cũng có thể giải thích được.
Thời Cẩn gật đầu: “Rất có khả năng.”
Mùng một tháng Chín, khóa dạy thử kết thúc, Khương Cẩm Vũ chính thức gia nhập vào ngành tin học của Đại học Tây Giao.
Mùng bảy tháng Chín, đoàn làm phim “Kế Hoạch Số Ba” đóng máy. Đạo diễn tổ chức tiệc đóng máy ở khách sạn Tần thị, tất cả diễn viên đều đến tham dự, chỉ riêng nam chính Tô Vấn là vắng mặt. Nghe nói Tô Vấn ra nước ngoài xem cuộc thi bơi lội.
Mười lăm tháng Chín, cửa hàng ngược đãi Bánh Trôi bị đóng cửa, vợ chồng chủ tiệm giết động vật trái phép, bị tạm giam, đồng thời phạt tiền.
Mười tám tháng Chín, vụ án mạng ở nhà kính trồng hoa của nhà họ Ôn mở phiên tòa xét xử. Cả hai bị cáo đều xin được xét xử riêng. Tòa án phê chuẩn, không xét xử công khai.
Quan tòa ngồi trên ghế cao, bên cạnh là bồi thẩm đoàn.
Kiểm sát trưởng của bên công tố xin quan tòa cho phép nhân chứng được lên tòa làm chứng. Quan tòa đồng ý, thư ký tòa án gọi: “Mời nhân chứng Khương Cẩm Vũ.”
Thiếu niên ngồi vào ghế nhân chứng. Bên trái cậu là người bị tình nghi số một Ôn Thi Hảo, bên phải là Khương Cửu Sênh. Cậu nhìn Khương Cửu Sênh. Cô gật đầu với cậu, cậu bèn thu hồi ánh mắt, ngồi ngay ngắn lại.
Kiểm sát trưởng của bên công tố là người đứng đầu Viện Kiểm sát, Kiểm sát trưởng Lâm, hơn năm mươi tuổi, khí chất chính trực.
Kiểm sát trưởng Lâm đứng dậy đi đến trước mặt Khương Cẩm Vũ, đặt câu hỏi: “Nhân chứng, xin hỏi cậu và bị cáo Ôn Thi Hảo có quan hệ gì?”
Khương Cẩm Vũ nhìn thoáng qua Ôn Thi Hảo ngồi trên ghế bị cáo. Cô còn mặc đồ tù nhân, vẻ mặt tiều tụy, không còn nét mạnh mẽ huênh hoang như xưa nữa. Mi mắt cô rũ xuống, tóc mai rời rạc, vẻ yếu đuối vô hại.
Khương Cẩm Vũ quay đầu, đáp với vẻ bình tĩnh: “Chị em.”
Giọng nói của Kiểm sát trưởng Lâm ôn hòa và từ tốn: “Có thể kể lại những gì mà cậu đã thấy khi đứng bên ngoài nhà kính trồng hoa của nhà họ Ôn năm đó không?”
Khương Cẩm Vũ quay đầu lại.
Ôn Thư Hoa ngồi đằng sau đang nhìn cậu, ánh mắt ngấn lệ.
Cậu quay đầu đi, nói: “Khi tôi đến đó, người phụ nữ kia đã không còn sống nữa. Bị cáo Ôn Thi Hảo đang cầm máy ảnh chụp hình, người đàn ông trong nhà kính trồng hoa bỗng tỉnh lại, túm lấy chân chị ta bảo chị ta gọi 120. Bị cáo nói…” Khương Cẩm Vũ dừng lại một lát rồi nói mà không hề do dự: “Tội phạm giết người như ông thì thà chết đi cho rồi!”
Kiểm sát trưởng Lâm hỏi thêm: “Sau đó thì sao?”
“Bị cáo dùng sức đẩy người chết ra, gáy của ông ấy bị đụng vào chậu sành trên giàn hoa.”
“Tôi đã hỏi xong rồi.” Kiểm sát trưởng Lâm quay về phía tòa án, bắt đầu tổng kết lại lời kể: “Thưa quan tòa và các vị bồi thẩm đoàn, dựa theo lời làm chứng của nhân chứng Khương Cẩm Vũ, khi đó người chết Khương Dân Xương vẫn còn tỉnh táo, đồng thời còn cầu cứu bị cáo Ôn Thi Hảo. Từ ảnh chụp hiện trường khi đó cũng có thể phán đoán ra rằng khi đó lượng máu mất đi của người chết vẫn chưa tới mức dẫn đến tử vong. Báo cáo xét nghiệm tử thi cũng chứng thực rằng nguyên nhân tử vong thật sự của người chết Khương Dân Xương là vì gãy xương do xương sọ lõm vào dẫn tới việc xuất huyết não. Từ điểm này chúng ta có thể chứng thực rằng lời chứng của nhân chứng hoàn toàn là sự thật.”
Kiểm sát trưởng Lâm phát biểu xong, quan tòa và bồi thẩm đoàn đều gật đầu.
Quan tòa hỏi: “Luật sư của bị cáo có còn vấn đề gì muốn hỏi không?”
“Có.” Khổng Tào Hoa ngồi bên cạnh Ôn Thi Hảo đứng dậy, đi đến trước mặt Khương Cẩm Vũ: “Nhân chứng Khương Cẩm Vũ, xin hỏi cậu và bị cáo Ôn Thi Hảo quan hệ thế nào?”
Khương Cẩm Vũ im lặng.
Khổng Tào Hoa lập tức nói: “Xin cậu hãy trả lời chi tiết.”
Cậu đáp: “Không tốt.”
Khổng Tào Hoa lại hỏi: “Nhân chứng, xin hỏi năm đó cậu bao nhiêu tuổi?”
Khương Cẩm Vũ đáp đơn giản: “Tám tuổi.”
Khổng Tào Hoa cầm một cây bút trong tay, thong thả hỏi: “Còn một câu hỏi cuối cùng, tám năm qua có phải nhân chứng đã mắc chứng tự kỷ không?”
Luật sư của bị cáo muốn phủ định lời chứng của Khương Cẩm Vũ thì phải bắt đầu từ quan hệ với bị cáo, cùng với tiền sử bệnh.
Khương Cẩm Vũ chần chờ một lát rồi đáp: “Đúng.”
Khổng Tào Hoa hỏi xong, quay mặt về phía quan tòa, nói bằng giọng tràn đầy khí phách: “Thưa quan tòa và các vị bồi thẩm đoàn, vào năm xảy ra án mạng, nhân chứng chỉ mới là một đứa bé tám tuổi mà thôi. Bất kể là sức phán đoán hay trí nhớ đều chưa hoàn thiện. Mặt khác, nhân chứng có mối quan hệ rất tệ với đương sự của tôi, chúng ta không thể kiểm chứng được rằng lời làm chứng của cậu ta có chứa tình cảm cá nhân hay không. Điểm quan trọng nhất là trong tám chín năm qua, nhân chứng vẫn mắc chứng tự kỷ. Mà lời làm chứng của người bệnh khuyết tật về mặt tinh thần thì có thể coi là không có hiệu lực. Mong quan tòa và các vị bồi thẩm đoàn hãy suy xét về sự khuyết tật tinh thần và tính đáng tin cậy trong lời chứng của nhân chứng.”
Sắc mặt của quan tòa và bồi thẩm đoàn hơi thay đổi.
Kiểm sát trưởng Lâm bên công tố lập tức đứng dậy, lại đi đến trước mặt Khương Cẩm Vũ: “Nhân chứng, cậu có còn nhớ rõ tình huống trong nhà kính trồng hoa năm đó không?”
Khương Cẩm Vũ đáp: “Nhớ rõ.”
Kiểm sát trưởng Lâm hỏi: “Cậu có thể miêu tả một chút về nhà kính trồng hoa đó không?”
Khương Cẩm Vũ nói ngay mà không cần nghĩ ngợi, giọng nói của thiếu niên trong trẻo, âm lượng không lớn nhưng rõ ràng: “Trên giá thủy tinh của nhà kính trồng hoa đều là cây trầu bà, ở cửa là hoa lan, hai bên bày hai hàng tường vi Trung Quốc, đằng sau tường vi Trung Quốc là hai cây bách nhỏ, đối diện cửa vào đặt một giàn trồng hoa bốn tầng, tầng trên cùng là hoa giấy đỏ, tiếp theo là Matthiola, tầng thứ hai là hải đường tứ quý. Ba tầng trên của giàn trồng hoa đều dùng chậu sứ, chỉ có tầng dưới cùng là dùng chậu sành, bên trong trồng hoa râm bụt.”
Kiểm sát trưởng Lâm hỏi: “Cậu biết hết những loại hoa đó à?”
Khương Cẩm Vũ dừng lại một lát: “Mẹ tôi thích hoa nên tôi biết rất nhiều loại hoa.”
Đằng sau, Ôn Thư Hoa rơi nước mắt liên tục, cắn răng mới không phát ra tiếng động.
Kiểm sát trưởng Lâm hỏi xong rồi quay về phía quan tòa trình bày: “Thưa quan tòa, có thể chiếu chứng cứ số hai được không?”
Chứng cứ số hai là video mà Ôn Thi Hảo gửi cho cảnh sát.
Chiếu mười mấy giây, Kiểm sát trưởng Lâm ấn nút tạm dừng, dùng bút laser trong tay chỉ vào hình ảnh trên màn hình: “Từ video này chúng ta có thể thấy rõ bài trí và hoa cỏ bên trong nhà kính trồng hoa của nhà họ Ôn. Nhân chứng của tôi cũng chưa từng xem video này. Bởi vậy có thể chứng minh được rằng tuy năm đó nhân chứng chỉ mới tám tuổi, song bất kể là trí nhớ hay sức phán đoán đều không có vấn đề gì cả. Mặt khác…” Kiểm sát trưởng Lâm lại nhìn về phía Khương Cẩm Vũ: “Nhân chứng, xin hỏi tám năm qua cậu có làm trị liệu tâm lý không? Hiện tại trạng thái tinh thần của cậu thế nào rồi?”
Đọc truyện tại Web Truyen Onlinez . com
Khương Cẩm Vũ bình tĩnh đáp: “Có, trước mắt đã khỏi hẳn.”
Kiểm sát trưởng Lâm hỏi xong, trình bày tư liệu trước tòa án: “Thưa quan tòa, đây là đánh giá của bác sĩ tâm lý đối với tinh thần của nhân chứng. Đã có thể xác định được rằng chứng tự kỷ của nhân chứng đã hầu như khỏi hẳn rồi.”
Quan tòa xem vật chứng một chút, sau đó đưa cho bồi thẩm đoàn.
Kiểm sát trưởng Lâm chờ một lát rồi mới nói: “Nhân chứng thứ nhất đã hỏi xong. Xin quan tòa hãy cho phép mời nhân chứng thứ hai của bên tôi, Tiết Vinh Tín.”
Quan tòa đồng ý.
Thư ký quan tòa cao giọng gọi: “Cho gọi Tiết Vinh Tín.”
Khương Cẩm Vũ đứng dậy đi ra đằng sau rồi ngồi xuống bên cạnh Thời Cẩn. Thời Cẩn vỗ vai cậu, không nói gì cả.
Tiếp đó, một người phụ nữ hơn ba mươi tuổi ngồi vào ghế nhân chứng.
Kiểm sát trưởng Lâm bắt đầu đặt câu hỏi: “Xin chào nhân chứng. Cho hỏi cô có quan hệ gì với pháp y Tiết Bình Hoa phụ trách vụ án nhà kính trồng hoa của nhà họ Ôn năm đó?”
Tiết Vinh Tín đáp: “Tiết Bình Hoa là mẹ tôi.”
Kiểm sát trưởng Lâm hỏi: “Năm đó mẹ cô bỏ công việc pháp y, chuyển nhà ra nước ngoài, cô có biết vì lý do gì không?”
Nhân chứng lắc đầu: “Không biết.”
Kiểm sát trưởng Lâm lại hỏi: “Với thu nhập của cha mẹ cô năm đó thì có đủ để di dân không?”
“Không đủ.”
Kiểm sát trưởng Lâm cao giọng: “Vậy thì nguồn kinh phí để gia đình cô di dân đến từ đâu?”
“Tôi không biết.” Tiết Vinh Tín suy nghĩ một lát rồi đáp: “Tôi chỉ biết rằng mẹ tôi đột nhiên có một khoản tiền, hơn nữa còn bỏ việc. Chính vì thế nên ba và mẹ tôi còn cãi nhau mấy lần.”
“Được rồi, tôi đã hỏi xong.” Kiểm sát trưởng Lâm xoay người, đưa một phần tư liệu cho thư ký tòa án trình lên quan tòa, sau đó kiểm sát trưởng Lâm bắt đầu: “Thưa quan tòa và các vị bồi thẩm đoàn, đây là lịch sử giao dịch một khoản tiền trong ngân hàng, thời gian vừa vặn là ngày thứ bảy sau khi án mạng nhà họ Ôn xảy ra vào tám năm trước. Người gửi tiền là Ôn Thư Hoa, mẹ của bị cáo Ôn Thi Hảo, người nhận tiền là mẹ của nhân chứng, cũng chính là pháp y Tiết Bình Hoa phụ trách án mạng nhà họ Ôn năm đó.” Ông tạm dừng một lát rồi mới nói một cách rõ ràng và có trật tự: “Một phần khác là báo cáo pháp y của Tiết Bình Hoa tám năm trước, bên trên viết nguyên nhân dẫn tới cái chết là bị đâm vào vùng bụng dẫn tới mất máu mà chết.”
Nói xong, kiểm sát trưởng Lâm chờ quan tòa xem xong rồi lại trình một phần bằng chứng mới lên: “Phần báo cáo xét nghiệm tử thi này là báo cáo gần đây nhất sau khi pháp y đã làm khám nghiệm chi tiết đối với hài cốt của Khương Dân Xương. Nguyên nhân dẫn tới cái chết trong báo cáo này lại là do gãy xương vì xương sọ bị lõm vào dẫn tới việc xuất huyết não, lượng máu xuất huyết do bụng bị đâm trúng không đủ để nạn nhân tử vong.”
Quan tòa và bồi thẩm đoàn đều lật xem hai phần báo cáo khám nghiệm tử thi.
Kiểm sát trưởng Lâm tổng kết: “Bởi vậy, chúng ta có thể suy luận rằng báo cáo xét nghiệm tử thi của Tiết Bình Hoa năm đó có vấn đề. Khi đó Tiết Bình Hoa rất có danh tiếng trong giới pháp y, nhất định không thể nào phạm sai lầm cấp thấp như vậy được. Nói cách khác, phần báo cáo xét nghiệm này đã bị pháp y Tiết Bình Hoa sửa lại, mà người sai khiến chính là Ôn Thư Hoa, mẹ của bị cáo Ôn Thi Hảo.” Kiểm sát trưởng Lâm xoay người lại, nhìn Ôn Thư Hoa ngồi trên ghế, giọng nói hùng hồn đanh thép: “Để bảo vệ con gái của mình nên Ôn Thư Hoa đã dùng tiền để mua chuộc pháp y Tiết Bình Hoa. Khoản tiền này chính là năm triệu mà Tiết Bình Hoa đã dùng để di dân.”
Ôn Thư Hoa siết chặt nắm tay, trán rịn mồ hôi.
Kiểm sát trưởng Lâm xoay người lại rồi nói tiếp: “Để giúp con gái thoát tội, Ôn Thư Hoa thậm chí không tiếc khiến bác sĩ tâm lý điều hướng tinh thần cho con trai ruột của mình, cũng chính là nhân chứng Khương Cẩm Vũ. Kiểm tra từ bác sĩ tâm lý cho thấy, chứng tự kỷ của nhân chứng Khương Cẩm Vũ là do nhân tố bên ngoài gây ra, không phải được hình thành tự nhiên. Nói cách khác, tám năm trước, Ôn Thư Hoa, mẹ của bị cáo Ôn Thi Hảo không chỉ mua chuộc pháp y mà thậm chí còn không tha cho đứa con trai ruột đã chứng kiến cả quá trình xảy ra vụ án chỉ vì che giấu chân tướng của án mạng.”
Ông vừa dứt lời, mọi người đều ồ lên.
Ôn Thư Hoa cắn môi, đôi mắt đẫm lệ, quay đầu nhìn về phía thiếu niên ngồi cách đó rất xa. Cậu ngồi thẳng lưng, nhìn về phía trước, vẻ mặt bình tĩnh như thể không liên quan gì tới mình vậy. Ôn Thư Hoa không nhịn được, nước mắt càng rơi dữ dội hơn.
Lúc này, quan tòa hỏi: “Luật sư của bị cáo số một, có vấn đề gì muốn nêu lên không?”
Khổng Tào Hoa đứng dậy nói: “Không có.”
Ôn Thi Hảo ngồi bên cạnh hắn vẫn cúi đầu, mắt mang ánh lệ, trông có vẻ rất đáng thương.
Việc xét xử người bị tình nghi số một tạm thời kết thúc. Tiếp đó là người bị tình nghi số hai Khương Cửu Sênh. Luật sư của cô là anh Tống được mời từ công ty luật Đỉnh Thác.
Khương Cửu Sênh bình tĩnh thản nhiên, cảm xúc không hề dao động. Luật sư Tống cũng thế, thản nhiên đứng dậy nói: “Vừa rồi mọi người cũng đã xem đoạn video mà Kiểm sát trưởng Lâm vừa chiếu. Trong video, trước khi bị hại, người chết Khương Dân Xương đã từng cãi cọ kịch liệt với vợ trước là Tống Bồi, hơn nữa người chết cũng chính miệng nói rằng đương sự của tôi không phải là con gái ruột của ông ta. Người chết và vợ trước Tống Bồi cãi cọ không có kết quả nên đã giết Tống Bồi, cũng chính là mẹ ruột đương sự của tôi. Khi đó, người chết đang trong tình trạng nóng nảy, hơn nữa đương sự của tôi đã chứng kiến cả quá trình giết người nên con dao trong tay người chết Khương Dân Xương chỉ về phía đương sự của tôi. Ngoài ra, ông ta còn nói hai câu nữa.”
Luật sư Tống bắt chước vẻ mặt và giọng điệu của Khương Dân Xương: “Tao đã giết bà ta đấy.” Giọng nói vừa tàn nhẫn vừa tràn đầy sát khí: “Bây giờ phải làm sao đây? Bị mày thấy cả rồi.”